Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 3: Thùng Ngâm Chân




Tần An Nhiên ngẩn người ra

Sau khi nhận ra những lời hắn nói,cô hoảng hốt đến không nói được gì

Vậy mà cũng lấy thêm tiền của cô?

Hứa Giác đúng là Giác ( ý chỉ so đo),tính toán từng chút một

Nhưng vẻ mặt của cô ngay lập tức trở lại bình thường, lấy điện thoại ra,quét mã QR Wechat của Hứa Giác,sau đó bấm thêm bạn tốt

Trước khi học cao trung cô đều là không có điện thoại di động,cái này mới mua một tháng trước,cô cũng sẽ không chủ động thêm bạn tốt với Hứa Giác,cho nên hai người cũng không phải là bạn tốt trước đó

Sau khi thêm bạn tốt, Tần An Nhiên cũng không lập tức chuyển tiền ngay, phân minh mà nói: " Một năm trước đúng là 36 tệ, tính tăng giá lên 6%,hiện tại chắc là 38,cho nên hiện tại cậu nợ tôi 1 tệ

Sau đó,cô liền bỏ điện thoại vào trong túi,bình tĩnh mà bổ sung thêm 1 câu

" Đừng quên chuyển khoản cho tôi trên Wechat"

Hứa Giác nhìn điện thoại, nhướng mày. Không đợi hắn nói gì,cô liền bỏ đi

Gia đình Tần An Nhiên sống trong khu nhà ngang kiểu cũ, lối vào phải đi qua một con hẻm, hẹp và âm u, bên trái và bên phải có một số cửa hàng tạp hóa, trên ban công có rất nhiều lán lều.Một cơn gió thổi qua,bụi bặm liền rơi xuống

Tần An Nhiên đã quen từ lâu,bình tĩnh đi qua hẻm. Về đến nhà thấy dì cả và mẹ đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm

Dì cả của cô mắt nhìn xung quanh, tai nghe tứ phương. Đối với ông chủ Lý gia đều là rõ ràng. Cô ấy ban đầu cùng với mẹ của Hứa Giác làm việc cùng đơn vị với nhau,là một công việc văn phòng nhàn rỗi. Công việc nhẹ nhàng, áp lực ít,lâu lâu không có việc gì liền đến nhà nói chuyện với mẹ của Tần An Nhiên,đối với tình huống của người hàng xóm họ Lý kia còn rõ ràng hơn cả mẹ của Tần An Nhiên – Tiết Hiểu Bình

" Nhiên Nhiên đã về" Dì cả nhìn thấy Tần An Nhiên cười tủm tỉm chào đón

"Dì cả" Tần An Nhiên cũng cười đáp lại

"Dạo này con vẫn khỏe chứ?"

" Rất tốt,a"

"Dì mang con gà xương đen đến đây,để cho mẹ con hầm bổ cho con"

" Cảm ơn dì cả"

Tần An Noãn chào hỏi dì, sau đó trở về phòng chuẩn bị làm bài tập.

Phòng của cô chưa đến 10 mét vuông, kê một chiếc giường gỗ đơn sát vào tường, có một cái bàn và một cái ghế kê trước cửa sổ đối diện với chiếc giường, và một chiếc tủ cũ đựng quần áo bên cạnh, đây là toàn bộ đồ đạc.Đồ vật không nhiều lắm, cho nên tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng không quá mức chật chội

Cô kéo ghế rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra,Hứa Giác thực sự chuyển cho cô 1 tệ

Cô không bận tâm, cô chỉ bấm chấp nhận.Sau đó Hứa Giác cũng không có nói gì. Cô đóng hộp thoại

Sau đó,cô lấy cuốn sách bài tập toán học trong cặp ra,rồi lấy một tờ giấy từ đống báo cũ bên cạnh ra và bắt đầu làm đề tài.

Cách âm của ngôi nhà cổ mấy chục năm này khá kém, dù ngồi trong phòng ngủ,cô vẫn nghe thấy tiếng của mẹ và dì cả ở phòng khách,chủ yếu là giọng của dì đang nói,truyền đến tai cô rất rõ ràng

" "... Nhà lão Hứa ở trên lầu, đem mấy chục vạn, lại vay thêm một ít,mua một căn nhà cũ ở ngoại ô. Lúc đó, tòa nhà đó có vị trí không tốt đó không hơn gì tiền của một nhà ba phòng ngủ ở trung tâm thành phố.Ai ngờ sau này giáđất lại tăng nhanh, rồi bắt kịp công trình đường sắt cao tốc nên phá bỏ ngay."

"Về sau lấy tiền phá dỡ và mua hơn chục mặt tiền của cửa hàng và khu phòng học. Trước thời điểm em ở phòng làm việc, nghe Uông Thục Lan gọi điện cho người môi giới,hình như nhà cô ấy định đến tỉnh lị của Quỳnh Châu (tên phủ cũ ở huyện Hải nam, Trung Quốc),nhà cô ấy đã mua một căn nhà và cửa hàng tại đó"

*tỉnh lị: trung tâm hành chính của một tỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở. Theo wiki)

"Cho nên đầu năm nay,thật là nghèo càng nghèo,giàu lại càng giàu. Thử nói ai không biết mua nhà sẽ lên giá nhanh, nhưng mấu chốt là chúng ta phải có vốn mới mua được. Như em,em chỉ có thể gom góp tiền cả đời cho đứa nhỏ mà ở trung tâm thành phố. Và giống chị,khổ sở mà có thể mở được một tiệm may,kiếm một món tiền,lấy đâu ra nhiều tiền mà đầu tư vào bất động sản? Nhưng nhà của lão Hứa kia,một tháng tiền thuê nhà bằng một năm tiền lương của hai gia đình chúng ta,không quá hai năm liền mua được một căn nhà.."

"Hơn nữa, những năm đầu gia đình hắn đầu tư vào kinh doanh thép bằng số tiền còn lại từ việc phá dỡ ngôi nhà đã mua, bây giờ việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh. Về điểm này,người thuê đất còn phải chướng mắt. Có lần Uông Thục Lan nói gia đình cô ấy không thiếu tiền tiêu..."

Tiết Hiểu Bình bình tĩnh mà nói

" Đây đều là số,mỗi gia đình đều có số riêng,chúng ta không thể ghen tị với học"

" Chao ôi,nghe nói nhà chị năm đó dự định cùng nhà hắn chung vốn mua nhà,nếu không,..." Dì cả liếc về phía phòng của Tần An Nhiên,ngừng và không nói tiếp

"Như chị đã nói rồi,mỗi gia đình có số riêng, cũng không sao,người một nhà,bình an là quan trọng nhất" Tiết Hiểu Bình nói

Dì cả cũng gật đầu

Trong phòng ngủ, vài tia sáng hắt vào qua cửa sổ, trong phòng không có gió, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chuông đồng hồ báo thức cũ trên bệ cửa sổ.Cây bút của Tần An Nhiêu đã một lúc lâu không hạ xuống,bàn tay cầm bút cũng dừng lại,bởi vì dùng sức mà các đốt ngón tay cũng đã trở nên trắng bệch"

Cô cúi đầu, tóc mái ngang trán che khuất tầm mắt, đôi môi mỏng mím chặt.

Người ngồi lặng lẽ

..........

Ngày hôm sau cô đổ 10 quả kỷ tử và 2 bông hoa cúc vào bình mới đem đi học

Vừa mới đem bình mới đặt lên bàn, Khúc Sam Sam liền chú ý mà nói

" Ai nha,nhanh như vậy đã có bình mới"

"Không phải nga, là Hứa Giác trả lại ta"

"Cậu ta thật tốt a"

" Này, quan niệm (tam quan) cậu làm sao vậy nga?" Tần An Nhiên quay sang chỉ vào Khúc Sam Sam,góp ý dạy dỗ nói: "Một người làm 50 chuyện xấu,liền cho là tốt,vậy mà cậu còn khen ngợi. Ít nhất cũng phải làm 2 việc tốt"

Khúc Sam Sam biết rõ bọn họ có chút bất hòa, im lặng và không nói gì nữa

Một lát sau,Hứa Giác cũng vào lớp. Không có đi về chỗ của hắn ngay mà là đi đến chỗ của Tần An Nhiên,đặt hai vật lên bàn của cô

Tần An Nhiên nhìn thấy là một gói kỷ từ Ninh Hạ cùng một hộp hoa cúc,chất lượng và độ mịn đều tốt hơn đồ của cô thường dùng

" Này.." cô ngẩng đầu

"Trả cậu.." Hứa Giác thản nhiên nói

Tần An Nhiên hiểu được ý tứ của hắn,vì khi đó làm vỡ bình trong đó có cả kỷ tử và hoa cúc

" Sẽ không..muốn tôi lấy 10 kỷ từ và 2 bông hoa cúc, rồi chia cho cậu số còn lại chứ?"

Hứa Giác dường như không đoán được cô sẽ hỏi câu này,khóe miệng hơi co lại,bỗng chốc ói ra hai chữ: "Không cần"

Sau đó,hắn liền về chỗ ngồi

Khúc Sam Sam lại đi tới: "Đây là việc tốt thứ hai làm, có thể khen ngợi sao?"

Tần An Nhiên: "...."

Buổi chiều,giữa giờ học,theo thường lệ Tần An Nhiên ra sân thể dục chạy,đây là hạng mục thể dục mà mỗi ngày cô đều kiên trì rèn luyện. Đến khi chạy đến một nửa,một bạn học trong lớp chạy đến tìm cô nói giáo viên chủ nhiệm Cố Cầm tìm cô

Cô ngay lập tức chạy đến phòng làm việc

Cố Cầm thấy cố chạy đến,cười vẫy tay: "An Nhiên lại đây,cô có tin tức muốn nói với em"

"Đây là đơn xin trợ cấp cho học sinh nghèo. Cô biết hoàn cảnh của em. Em điền vào mẫu đơn, cô sẽ giúp em nộp" Cố Cầm nói xong đưa cho cô một tờ đơn

Tần An Nhiên cầm lấy xem qua và hỏi: "Cô,cái này có quy định chỉ tiêu hay gì không ạ?"

" Hình như là có,2 người một lớp," Cố Cầm nói " Bất quá không sao,em có thành tích tốt như vậy,lại có cô sẽ giúp em,khẳng định sẽ có phần của em"

Tần An Nhiên nghe xong cũng không lộ ra vẻ vui mừng, mà cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: "Cô giáo,em..không ứng tuyển"

"Vì cái gì?" Cố Cầm hoảng hốt,suy nghĩ rồi nói " Em sợ bạn cùng lớp biết sao?Đừng lo,trong lớp ta sẽ không nói,sự việc này cũng không có gì phải xấu hổ"

"Không phải ạ,không phải là nguyên nhân này,em nghĩ nhà em cũng không khó khăn đến vậy,vẫn còn thể xoay xở được ạ,cho nên việc này em nghĩ lên đưa người khác ạ."Tần An Nhiên giải thích rõ

" Như nào mới là không thể xoay xở?" Cố Cầm nở nụ cười " Nhà em cũng không khá giả gì,mẹ làm may,bố là công nhân phân xưởng,hoàn toàn phù hợp với tình hình, em không cần đặt nặng tư tưởng như vậy"

"Nhưng, nếu thật sự đưa cho em, các bạn khác sẽ không có được. Em nghĩ, trong lớp phải có nahf khó khăn hơn gia đình em, cho nên em sẽ ứng tuyển đâu ạ." Tần An Nhiên nhẹ giọng nói ra nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc

Cố Cầm nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, không ép cô, dù sao thì Tần An Nhien nói cũng đúng, tất cả bọn họ lớp 11 đều xuất thân từ những gia đình nghèo chẳng qua là xuất phát từ tâm tư của cô,không vì lợi ích bản thân mà quên đi những người khác

Tần An Nhiên rời khỏi phòng làm việc,trở lại lớp,đi vào bằng cửa sau.

Hứa Giác chơi xong quay trở lại lớp học, đang dọn thư và quà của các bạn nữ trong ngăn kéo, tuần nào cũng có thể nhận được rất nhiều thư, lấy hết thư trong ngăn ra, vẻ mặt có chút cáu kỉnh, thậm chí còn không thèm đọc,ném hết vào thùng rác

Tần An Nhiên đi vào bằng cửa sau, tình cờ bắt gặp cảnh tượng này, nhìn lại mấy cái phong bì sặc sỡ nằm trong thùng rác, rốt cuộc vẫn là tội nghiệp cho mấy cô gái đó,dù sao cũng là tấm chân tình của người ta

Hứa Giác nhìn thấy vẻ mặt của cô,hỏi: "Như nào? Có thư của cậu trong đó?"

"Làm sao có khả năng? Thẩm mỹ của tôi vẫn bình thường." Tần An Nhiên tức giận nói, đi thẳng qua người hắn, sau đó lại nói thêm một câu, "Sau khi tự mình ném đi là tốt,có ý thức trách nghiệm"

Sau đó,cô bước đi

Trở lại chỗ ngồi, Khúc Sam Sam vừa ngồi xuống vừa nói với cô: "Thứ sáu tuần này sinh nhật Tiểu Vi,cậu định tặng quà gì?"

Tần An Nhiên đã sớm cân nhắc chuyện này:"Tớ tính tặng thùng ngâm chân"

"Cái gì?" Khúc Sam Sam gần như bị sặc, lại xác nhận, "thùng,thùng ngâm chân?."

"Đúng vậy, ngâm chân trong nước nóng rất tốt cho cơ thể, cải thiện giấc ngủ, làm ấm tính kí(lá lách). Hơn nữa Tiểu Vi thường ngày trông xanh xao, thiếu máu có thùng ngâm chân rồi sẽ giúp lưu thông máu"

"Cậu biết cô ấy hẹn tụi mình ở KTV chứ? Đến lúc đó cậu cũng sẽ ôm cái bồn ngâm chân đến?"Khúc Sam Sam vừa nói vừa tưởng tượng đến hình ảnh

"Không sao đến thời điểm đó tớ sẽ đem một ít gạo vào,nói là mang thùng gỗ đựng gạo"

"............"

"Đùa thôi" Tần An Nhiên vỗ vai Sam Sam,"Tớ sẽ hỏi địa chỉ của cô ấy,sau đó mua đồ trên Taobao rồi gửi đến tận nhà cô ấy"

Khúc Sam Sam lắc đầu,bất đắc dĩ mà nói:" Tùy cậu,tấm lòng là chính.Dù sao cũng là sinh nhật của cô ấy,cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều đâu, đúng không?"

Tần An Nhiên không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của Sam Sam, cô cho rằng mình có ý tốt nên quyết định hỏi Đằng Vi địa chỉ để tránh quên

Tại hành lang,Đằng Vi ngượng ngùng gọi Hứa Giác vừa vất rác lại,mời hắn đến sinh nhật của cô

"A,không tiện,tôi không rảnh" Hứa Giác không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt,dựa vào tường

" Cậu ngày đó có việc sao?"

"Tôi phải giải cứu trái đất" Hứa Giác lười nghĩ thêm,giọng điệu có chút buồn ngủ

".........."

Đúng lúc này, Tần An Nhiên đi một vòng, tình cờ nhìn thấy Đằng Vĩ, nên cô đi tới, khoảng cách khá xa, cô không ngờ họ đang nói chuyện nên bước thẳng đến chỗ Đằng Vi nói: "Tiểu Vi,cho tôi biết địa chỉ nhà cậu,để tôi gửi cậu quà"

"Gì cơ?"

"Quà sinh nhật a,tớ sẽ tặng cậu một bất ngờ,bảo đảm hài lòng"

"Aa" Nói xong Đằng Vi đọc địa chỉ của nhà mình ra

Tần An Nhiên ghi lại địa chỉ Đằng Vi nói trong ghi nhớ trên điện thoại di động

"Vậy nha,thứ sáu tớ có thể đi tay không nha" Tần An Nhiên vừa lòng cất di dộng đi

"Được" Đằng Vi cười với cô

Sau đó cô bước đi

Bỗng nhiên,Hứa Giác bên cạnh còn chưa đi chậm rãi nói: "Tôi nghĩ lại,hôm đó có lẽ tôi rảnh"

"Hả?" Đằng Vi hơi kinh ngạc, tuy rằng có chút buồn cười, nhưng Đằng Vi vẫn hỏi: "Không phải cậu nói muốn cứu trái đất sao?"

"Trái Đất cũng đã là một quả bóng trưởng thành,nên tự học cách cứu mình"

".........."