Bầu trời tối dần, từ đằng xa Tài bỗng nhìn thấy ba vì sao rực sáng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về thành phố Dực Long.
Hắn rùng mình. Ký ức lập tức đưa hắn trở về với cuộc tấn công kinh hoàng của Vương quốc Pedius khiến mái vòm bê tông kiên cố sụp đổ.
Hắn hét lên một tiếng khủng khiếp, ra lệnh cho Mặt Trời Đen lao mình xuống núi.
Lúc đó đã là đêm tối, lẽ ra Mặt Trời Đen không nhìn thấy đường để chạy, nhưng các vệ tinh viễn thám của Pedius phát ra ánh sáng chói lòa như mặt trời, tưởng như đêm đã biến thành ngày.
Tài hiểu rằng đây là điềm báo cho cuộc tấn công sắp bắt đầu, hoặc có lẽ đã bắt đầu rồi cũng nên.
Mặt Trời Đen cảm nhận được tâm lý khẩn trương cực độ của chủ, liều mạng lao như tên bắn. Trí nhớ của nó thật tuyệt vời, lên thế nào xuống cũng y như thế, con đường từng đi qua một lần bây giờ cứ theo lối cũ ra sức chạy.
Mặc dù vậy vẫn mất gần một tiếng đồng hồ mới xuống được chân núi. Còn chưa kịp mừng, Tài đã nghe thấy tiếng nổ dữ dội vang lên từ thành phố - pháo đài Dực Long.
Ánh lửa bốc lên cuồn cuộn, cách xa hàng chục cây số cũng có thể quan sát được.
Lúc rời khỏi thung lũng để tiến vào đường cái, Tài nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn sẽ không bao giờ quên.
Từ tít tắp phía sau trải dài đến tít tắp phía trước, một số lượng vô cùng lớn các xe chở quân đang rầm rập chạy. Giữa đoàn quân, thỉnh thoảng lại xuất hiện một thiết bị có hình dáng quái lạ mà hắn chưa từng gặp bao giờ. Trên đầu hắn, chỉ cách chừng vài mét là cơ man nào thiết bị bay không người lái được gắn kèm vũ khí, xa hơn nữa ở tít trên cao thật cao là các chiến đấu cơ đang cắt ngang qua bầu trời với tốc độ có lẽ nhanh gấp hàng chục lần tốc độ âm thanh.
Mới nhìn vậy thôi, Tài đã hiểu ngay rằng nhà nước Cộng hòa không có cơ hội chiến thắng.
Đây là cuộc đấu giữa David với người khổng lồ Goliath. Quintus đã kiên nhẫn bỏ ra hơn mười năm để xây dựng một đạo quân không thể bị đánh bại. Khoảng cách giữa đội quân này với các thế lực khác ở Vùng đất Tự Do không được tính bằng năm tháng mà bằng vài thế kỷ.
Trong đầu Tài chợt nảy ra ý muốn đầu hàng. Ý nghĩ này đến một cách tự nhiên trong cơn tuyệt vọng. Cuộc chiến tranh liên miên giữa các Lữ Đoàn Quân, được tiếp nối ngay sau đó là thời chiến quốc giữa nhà nước Cộng Hòa, Meridia, Oconnell và Đế quốc Đại Bàng đã khiến hàng triệu người thiệt mạng. Nếu đánh nhau tiếp thì hàng triệu đến hàng chục triệu người nữa sẽ lại hy sinh vô nghĩa.
Hẳn Tài đã cân nhắc ý nghĩ này một cách nghiêm túc, nếu hắn không sực nhớ ra Quintus là ai.
Một người như Quintus tất sẽ không dung thứ cho bất kỳ tiếng nói chống đối nào. Vùng đất Tự Do dưới bàn tay nhào nặn của gã sẽ biến thành một xã hội độc tài, giống như con đường mà gã đã lựa chọn cho Pedius, thay vì đi theo thể chế cộng hòa, lại chọn lập nên một vương triều.
Trong khi còn mải suy nghĩ, Tài đã nhìn thấy thành phố Dực Long hiện lên xa xa phía trước.
Một phần mái vòm bê tông cao sừng sững vẫn còn tồn tại, tựa như tấm biển chỉ đường cho hắn trở về.
Cuộc kháng cự đang diễn ra ở phòng tuyến cách pháo đài Dực Long chừng hai cây số, nói chính xác hơn thì đây là một cuộc hy sinh tập thể để các lực lượng phía sau có thể rút lui an toàn xuống thành phố ngầm.
Những người lính Cộng hòa chiến đấu bằng tất cả những gì họ có nhằm cản bước tiến của quân thù. Thời gian kháng cự của mỗi đơn vị chỉ tính bằng phút, vì hễ phát hiện ra điểm kháng cự nào, lại có cơ man bom và tên lửa dội đến vị trí ấy, xóa sổ cả đơn vị không còn ai sống sót.
Tài lao vào giữa phòng tuyến. Phòng tuyến đã thủng, ở lại chiến đấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn cần cùng mọi người rút xuống thành phố ngầm càng sớm càng tốt.
Đang chạy, hắn nhìn thấy Marley Valencia đứng thất thần, gương mặt vốn xinh đẹp lúc này dường như đã trở thành người mất trí.
Tài hét lớn:
- Marley, cô làm gì ở đây?
Marley nhận ra giọng nói của hắn, mừng rỡ thốt lên:
- Em đang chờ anh về.
- Cô điên à? Mau rút lui thôi, mưa bom khủng khiếp thế này, quyền năng của tôi cũng thành ra vô dụng.
- Tài, em có chuyện cần nói với anh.
Vừa hay lúc ấy những chiếc drone phát hiện ra vị trí của hai người, chúng lao đến nhả đạn dữ dội.
Tài nhấc bổng Marley lên lưng ngựa, lao đi điên cuồng dưới làn mưa đạn.
- Chuyện gì cũng để sau.
- Không được, chuyện này quan trọng quá đỗi. Anh không được xuống thành phố ngầm. Anh cần phải đi cùng với em.
- Đi đâu?
- Đi đâu cũng được. Chỉ cần không ở đây.
Tài không nghe nữa. Những lời nói của Marley trôi tuột qua tai hắn.
Trước mắt hắn hiện lên một cánh cửa hầm ngầm đang rộng mở. Những người giữ cửa đã được lệnh chờ hắn trở về.
Tài phi ngựa vào hầm ngầm. Phía sau lập tức đóng lại.