Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi đã bị Abraham đặt thuốc nổ phá hủy phần lớn, trải qua năm tháng càng thêm khó đi. Ngay cả các nhà leo núi chuyên nghiệp hoặc vận động viên thể thao cũng phải hết sức chật vật mới có thể vượt qua các cụm đất đá lổn nhổn và cây dại.
Tài thấy con đường khó đi quá, tính để con ngựa lại rồi sau đó tự mình trèo lên, nhưng Mặt Trời Đen phản ứng dữ dội. Nó vừa hí vừa đứng dựng bằng hai chân sau, thái độ vô cùng tức giận. Lúc đầu Tài cảm thấy bối rối, nhưng sau một lúc suy nghĩ đã đoán ra được nguyên nhân tại sao. Con Mặt Trời Đen xem Mặt Trời Trắng là kỳ phùng địch thủ, nếu Mặt Trời Trắng leo được lên đỉnh núi thì nhất định nó cũng phải leo bằng được.
Tài đành chiều ý nó. Hắn thả lỏng cương, để con ngựa tự chọn đường đi. Lúc chủ tớ mới gặp nhau, Mặt Trời Đen đã cho thấy nó là một con ngựa dũng cảm, dám nhảy từ đỉnh đồi Ánh Sáng ở độ cao ba trăm mét xuống mặt đất, lúc này nó lại cho thấy mình là dân leo núi bẩm sinh. Nó phi từ mỏm đá này sang mỏm đá khác, đôi khi diện tích đặt chân còn bé hơn cả móng ngựa mà không trượt phát nào, cứ thế chậm rãi leo lên ngọn núi.
Núi Không Tên càng lên cao càng dốc, đoạn cuối gần như dựng đứng, chính vì thế tuy dân địa phương ai cũng tò mò về tảng đá hình cái đĩa lớn trên đỉnh núi nhưng rất hiếm người có đủ dũng khí hoặc năng lực trèo lên đến nơi để tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên.
Con đường chênh vênh quá, Tài ngồi trên lưng ngựa mà toát mồ hôi, đôi khi hắn cảm tưởng chỉ cần Mặt Trời Đen xẩy chân một cái thôi thì cả người lẫn ngựa sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng. Nhưng Mặt Trời Đen thay vì sợ hãi lại tỏ ra hứng thú, nó tập trung toàn bộ tinh thần và năng lượng vào việc chinh phục ngọn núi, cuối cùng sau nhiều giờ đồng hồ đã leo được lên đến đỉnh.
Bầu trời đã về chiều, ánh nắng không còn gay gắt mà đã nhạt đi rất nhiều. Người ta có thể nhìn thẳng vào Mặt Trời màu vàng cam đang lặn dần về phía Tây mà không sợ bị hỏng mắt.
Tài tìm được Thomas cưỡi Mặt Trời Trắng đang đứng sát mỏm bên trái của tảng đá hình cái đĩa lớn. Cả người lẫn ngựa đều đứng yên bất động, nếu không phải gió đang thổi tung vạt áo và bờm ngựa thì có khi hắn đã nhầm sang một bức tượng bằng cẩm thạch.
Mặt Trời Đen hí lên một tiếng, nghe vừa kiêu hãnh vừa thách thức.
Thomas quay đầu ngựa lại, nhìn thẳng vào mắt Tài, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh.
- Chúc mừng anh bạn. Anh bạn đã chiến thắng rồi.
Tài khẽ nghiêng đầu để tỏ ý tôn trọng:
- Anh đã chiến đấu như một con sư tử.
- Ngọn núi này tên là gì?
- Tôi không biết.
- Tôi đã nhìn thấy mỏm đá hình cái đĩa lớn này từ chân núi và muốn lên đây để xem cho rõ. Đường đi khó khăn hơn tôi tưởng. Thật may Mặt Trời Trắng đã tận tụy hết sức.
- Bây giờ Tổng thống định làm gì?
- Giải phóng mình khỏi những ham muốn và xiềng xích của cuộc đời.
- Anh có thể theo tôi trở về, nếu anh chấp nhận để chúng tôi giam giữ.
Thomas lắc đầu.
- Danh dự của ta không cho phép. Hơn nữa, chắc gì các anh đã giam được ta lâu? Giông bão sắp kéo đến rồi. Quintus mới là người chiến thắng cuối cùng.
- Điều đó không có gì chắc chắn cả.
- Tất cả mọi người đều biết điều đó, nhưng rất ít người có thể chấp nhận điều đó. Bản thân ta cũng không chấp nhận được, vì thế mà ta đang ở đây. Anh bạn, một ngày kia anh cũng sẽ như ta mà thôi.
- Anh đã chiến đấu và chỉ chấp nhận thất bại sau khi đã thử mọi cách. Tôi cũng sẽ làm như vậy.
- Ta sẽ không chúc anh may mắn. Giữa ta và Quintus chỉ có sự cạnh tranh về quyền lực, còn giữa ta và anh có thêm cả sự cạnh tranh về tình cảm nữa. Trần Tuấn Tài, anh có yêu Marley không?
Tài im lặng không trả lời.
Thomas quay đầu ngựa lại, ánh mắt hướng ra không gian mênh mông đang dần trở nên tăm tối phía trước.
- Tội nghiệp Marley. Cả đời nàng đều bị người khác lợi dụng. Ta là người duy nhất yêu nàng một cách chân thành. Ta biết quá khứ của nàng và sẵn sàng bỏ qua điều đó để mang lại cho nàng một danh phận mà không người phụ nữ nào khác có được, nhưng nàng lại từ chối thành ý của ta vì nàng yêu ngươi. Một con người kỳ lạ, tuy thực dụng và thông minh không ai bằng nhưng cũng mù quáng không ai bằng. Có lẽ vì cuộc đời Marley quá nhiều đau khổ mà nàng đã cố công truy cầu bằng được một tình yêu đích thực, thứ mà nàng sẽ mãi mãi không bao giờ với tới.
Những lời nhận xét của Thomas tựa như lời tổng kết bao quát và đầy đủ nhất mối tình giữa hai người. Hẳn gã phải yêu Marley nhiều như thế nào mới có thể hiểu cô đến vậy. Có lẽ ngay cả giờ phút này, khi mọi hy vọng đã tan biến và vở kịch đã hạ màn, gã vẫn tha thứ cho cô.
Thomas cúi xuống, nói với Mặt Trời Trắng:
- Đây là chặng đường cuối cùng mà tao phải đi, mày có muốn đi cùng không?
Mặt Trời Trắng hí lên một tiếng đầy kiêu hãnh. Tiếng hí của nó theo gió vang vọng khắp vùng núi non xung quanh. Nó thu mình lại, dậm vó, rồi dùng hết sức nhảy ra khỏi mỏm đá, cả người lẫn ngựa mất hút dần trong vực sâu thăm thẳm.
Mặt Trời Đen cúi đầu xuống, dường như một giọt nước mắt đang lăn trên làn da bóng nhẫy của nó. Nó biết rằng Mặt Trời Trắng chết rồi. Con ngựa duy nhất mà nó xem là đối thủ xứng đáng, là kẻ mà nó đã dùng cả đời để tranh đấu và chiến thắng, bây giờ đã không còn nữa.
Tài vỗ nhẹ hai cái lên lưng ngựa để vỗ về nó. Bản thân hắn cũng cúi đầu, mái tóc đen dày theo gió cuộn lên rối bời.
Hắn đang mặc niệm cho Thomas.