Ngày 7/4/2119, tròn một năm kể từ khi chiến tranh giữa hai nước Cộng hòa và Đế quốc nổ ra, Tài nằm liệt trên giường, xung quanh không có người thân thích nào cả.
Trên người hắn chỗ nào cũng có máu đen. Đây cũng là lý do hắn cấm mọi người lại gần.
Máu trong người hắn rất độc, chỉ dính một tẹo cũng có thể hóa điên.
Những giọng nói cứ vang mãi trong đầu hắn, tựa như một lời nguyền rủa được lặp đi lặp lại.
Tài mệt đến nỗi không nghe được giọng ấy nói gì. Hắn đã hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một hình ảnh.
Đó là một con đường rất dài, thẳng và tăm tối. Giọng nói xuất phát từ cuối con đường ấy.
Trong giấc mơ, Tài chậm rãi đi theo con đường mòn. Con đường được làm bằng đất nhưng cực kỳ khô cằn, giống như đã bị sức mạnh nào đó vắt kiệt hết sức sống, dọc đường ngay cả một cây cỏ cũng không hề tồn tại.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng đến được nơi giọng ấy cất lên.
Đó là khoảng không tối đen có hình một cái cây.
Cái cây rung lắc một cách dữ dội, những hạt bụi màu trắng tỏa ra dày đặc từ các tán lá tựa như phấn hoa, rồi sau đó cái mảng đen sì hình cây ấy cứ lớn dần lên, lớn đến mức không sao tưởng tượng nổi.
Tài rùng mình. Hắn đại khái đoán được mình đang nhìn thấy gì.
Cây Hãm Thần. Giọng nói mà hắn vẫn nghe được bấy lâu chính là của cái cây này.
Cây Hãm Thần không phải là một sinh vật tự nhiên. Nó không phải là đứa con của tạo hóa mà là một sản phẩm quái thai tích hợp máu và DNA của con người với các công nghệ sinh học cực kỳ hiện đại.
Loài người đã tạo ra vũ khí hạt nhân, thứ đã hủy diệt phần lớn nhân loại. Nhưng đó chưa phải là thứ vũ khí nguy hiểm cuối cùng, thậm chí có lẽ chưa phải là vũ khí nguy hiểm nhất.
Tài muốn tiếp tục tiến lên. Nhưng có lực nào đó đang cố cản hắn lại.
Hắn giơ tay về phía cây Hãm Thần, hy vọng chạm được vào nó. Thật đáng ngạc nhiên, khoảng cách giữa hai bên chỉ khoảng hai mươi phân mà hắn không sao với tới được. Dù thế nào vẫn còn một khoảng cách không thể lấp đầy.
Hắn chợt hiểu ra.
Đây chưa phải lúc. Hắn còn một chặng đường rất dài phải đi trước khi gặp được sinh vật này.
Tài ngừng lại, thở dốc.
Hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn muốn quỵ xuống và chết ở đây, thay vì trở lại với thực tại.
Tâm trí của hắn đã đầu hàng. Đầu óc của hắn trống rỗng, cơ thể của hắn tựa như một thứ cây cỏ chẳng còn chút sức lực nào.
Từ rất xa, hắn nghe thấy một giọng nói vẳng đến, cố gắng thức tỉnh hắn:
- Anh, anh ơi. Dậy đi.
Giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại, dần dần át đi tiếng nói phát ra từ cây Hãm Thần.
Hắn chăm chú lắng nghe, cuối cùng hắn nhận ra đó là tiếng gọi của vợ hắn, Emily Hà.
Nhận thức ấy khiến hắn choàng tỉnh.
Hắn đứng dậy, dùng hết sức chạy ngược lại con đường cũ.
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Hắn cần quay về với vợ và con hắn.
Tài mở choàng mắt ra, trước mặt hắn hiện ra hình ảnh của Emily Hà. Gương mặt cô tràn ngập sự quan hoài.
- Sao em lại vào đây? Anh đã nói là …
Emily Hà nói nhanh:
- Taylor Fritz đã gửi cho chúng ta bản mạch mới. Ông ta nói rằng do thiếu thiết bị nên mất đôi chút thời gian. Máy Mẹ đã sống lại. Đây là các gói ma túy Hãm Thần dành cho anh. Anh mau dậy uống đi.
Tài thở hắt ra. Hắn muốn ngồi dậy mà không sao ngồi được.
Emily Hà bạnh miệng hắn, đổ bột ma túy vào mồm.
Ma túy tinh khiết vào cơ thể, mang lại nguồn năng lượng tràn ngập mà quả Hãm Thần với quá nhiều tạp chất không thể cung cấp được. Nó giống như nước ngọt làm hồi sinh cơ thể đang chết khô.
Tài ngồi dậy, cầm gói thứ hai đổ vào mồm.
Cứ như vậy, hắn tiếp nhận một lúc mười lăm gói.
Tài đứng dậy, cơ thể gần như đã khỏe mạnh hoàn toàn. Hắn chẳng bị bệnh tật gì, chỉ bị thiếu ma túy quá độ mà thôi, bây giờ đã tiếp nhận đủ ma túy, sức khỏe cứ thế tự hồi phục.
- Em đã cho Daniel uống chưa?
- Em bảo Sophia mang đến cho hắn rồi.
- Vậy thì tốt.
Emily Hà suy nghĩ một lát rồi bảo:
- Quân Đại Bàng đã bắt đầu tấn công Pedius. Chúng đang chiếm ưu thế, nhưng em nghĩ ưu thế này không kéo dài. Abraham cũng nhất trí như vậy. Đây chính là thời điểm không thể thuận lợi hơn để tiêu diệt đế quốc Đại Bàng, diệt trừ kẻ thù không đội trời chung với chúng ta. Cuộc phản công bắt đầu vào hôm nay. Abraham nhờ em hỏi anh xem liệu anh có tham gia được không?
Tài vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ máu độc và chất bẩn trên người.
Lúc hắn bước ra, trông như một con người khác.
Hắn mỉm cười nói:
- Anh sẵn sàng. Đã đến lúc giải phóng đất nước của chúng ta.