Tránh đạn trong mắt người bình thường là điều bất khả thi, với Tài chỉ là trò chơi mà thôi.
Để làm tăng thêm sự ảo diệu, hắn đã uốn éo thật nhanh phần cơ bụng, tạo ảo giác rằng hắn đang đứng yên một chỗ chứ không di chuyển. Kết quả là đám đông khán giả đều tin rằng loạt đạn vừa rồi nhất loạt đi xuyên qua cơ thể của hắn.
Đây là một trò ảo thuật thuần túy dựa trên tốc độ. Bởi vì tốc độ quá nhanh mà thành trò ảo thuật.
KK bị đồng đội đánh cho rụng mất một cái răng, mắt phải thâm tím, ấy vậy mà vẫn nhất định không chừa, ngược lại còn cố hét lên lần nữa:
- Tôi không tin. Đó là trò ảo thuật. Không có viên đạn nào đi xuyên người ông ta cả.
Gã nói rất đúng, nhưng cách nói và thời điểm nói quá ngu xuẩn.
KK là dạng người IQ cao mà EQ thấp, kiểu người này đi đâu cũng là cái gai trong mắt người khác.
Những binh sĩ đứng bên cạnh gã do quá bức xúc mà lại đấm cho KK mấy phát nữa.
Lúc này cây thập giá đã gãy, Tài rút tay khỏi dây buộc, chỉ vào KK, nói:
- Mời người anh em này lên đây với tôi.
KK rẽ dòng người, bước lên sân khấu, bản mặt sưng húp cứ vênh lên trông vừa đáng ghét vừa buồn cười.
- Đưa cho anh chàng bướng bỉnh này khẩu súng.
Một trong số các thành viên của đội hành quyết liền nạp đạn vào khẩu súng trường rồi đưa nó cho KK.
Gã chĩa súng thẳng vào ngực Tài.
Những tiếng chửi bới vang lên liên hồi.
Tài mỉm cười:
- Có lẽ anh bạn nên nâng cao khẩu súng lên chút nữa.
- Ông muốn tôi chĩa súng vào đầu ông?
- Phải.
KK chĩa súng vào đầu Tài thật.
Bertrand nóng máu không sao chịu được.
- Mày khá lắm, thằng ranh.
KK cãi:
- Sao ông lại chửi tôi? Rõ ràng tổng thống yêu cầu tôi làm thế.
Bertrand không còn biết trả lời thế nào.
Tất cả những gì KK nói đều đúng, vấn đề là nó đi ngược lại cách hành xử thông thường trong xã hội.
Chẳng lẽ trên đời này có người như vậy thật?
Tài vẫy tay cho KK lại gần:
- Hãy dí súng vào trán ta và bóp cò. Nếu anh thấy ta di chuyển dù chỉ một centimet thôi thì ta sẽ thưởng cho anh mười triệu đô la.
Bertrand nói nhỏ:
- Xin tổng thống đừng làm vậy. Thằng này không đáng để anh liều mạng.
- Tôi có liều mạng đâu? Anh bạn, thế nào?
KK hít một hơi thở sâu, dí súng vào trán Tài, sau khi đếm từ một đến ba, gã liền bóp cò.
Tài nghiêng đầu tránh được, nhưng vì tốc độ nghiêng đầu quá nhanh mà mọi người đều nghĩ rằng hắn không dịch chuyển.
Cả công viên cùng rùng mình, sau cơn rùng mình tập thể ấy là cảm giác vui sướng điên cuồng như khi vừa thấy đội bóng yêu thích của mình chiến thắng.
Tài hỏi KK:
- Anh có thấy tôi di chuyển không?
KK xạm mặt lại:
- Không.
- Anh còn điều gì nghi ngờ nữa không?
KK cúi xuống, nhìn thật kỹ khẩu súng:
- Có lẽ đây là súng giả.
Gã nói và chĩa súng vào trán mình, bóp cò.
Tài nhanh tay tước được khẩu súng, ngăn được một cái chết ngớ ngẩn, mặc dù vậy viên đạn vẫn sượt qua đầu làm rách mang tai của KK.
Gã rú lên đau đớn, trong khi những người khác cười ồ lên.
Và thế là vở kịch kết thúc. Vở kịch này diễn không đúng tích nhưng điều đó thì quan trọng gì? Tài đã đạt được mục đích gửi thông điệp đến cho khán giả. Gần tám mươi nghìn con người tràn đầy phấn khích trở về nhà hoặc về căn cứ, mang theo các câu chuyện truyền kỳ về năng lực siêu phàm của đương kim tổng thống.
Những người lính đã có một buổi tối kỳ diệu để họ nhớ mãi.
Trong khi dòng người lần lượt rời khỏi Công viên Trung Tâm thì ở sau cánh gà, giữa những người thân thiết, Tài đứng không vững, phải ngồi xuống ghế để nghỉ mệt.
Marley cười phá lên:
- Anh tìm được thằng cha nào diễn đạt vai thế?
- Ai?
- Thằng bắn súng vào đầu anh ấy.
- Tôi không biết hắn.
- Vậy thì … thằng ấy bị bệnh thần kinh à?
- Không hẳn, chỉ là hơi khó làm việc tập thể thôi. Abraham, tìm hắn, sau đó lập tức cho hắn giải ngũ, nhưng không được trừng phạt và cũng không được để các binh sĩ khác đánh đập hắn. Hắn không mắc tội gì cả, chỉ là không phù hợp làm một người lính mà thôi.
Abraham gật đầu.
Tài cảm thấy xây xẩm mặt mày, bụng dạ nôn nao. Ngày hôm nay hắn cố sức thái quá, cộng thêm với chất độc từ quả Hãm Thần tích tụ trong người, đã đến lúc không còn chịu đựng được nữa.
Marley thấy Tài như vậy thì hết sức lo lắng.
- Anh về nhà nghỉ ngơi đi. Có cần gọi bác sĩ không?
- Không bác sĩ nào giúp được tôi hết. Marley, tôi có chút việc này muốn nhờ cô.
- Lạy Chúa, lần nào anh nói câu ấy tôi cũng rơi vào cảnh một sống hai chết.
- Tôi biết, nhưng tôi đã nghĩ nhiều lần rồi. Ngoài cô ra không ai làm được việc này hết.
Abraham đuổi hết những người đang đứng gần đó đi, để lại mình Tài và Marley trong phòng.
Marley nhìn vào mắt Tài, hỏi:
- Liên quan đến Quintus à?
- Không.
- Vậy thì ai?
- Thomas. Tôi cần cô gửi cho hắn một phong thư.
- Chỉ một phong thư thôi sao?
Tài thở dài.
Đó chính xác là một phong thư, nhưng không phải chỉ là một phong thư.