Vùng Đất Tự Do

Chương 428: TRẬN VÂY HÃM DỰC LONG - 36




Marley nhìn cử chỉ của Tài, đọc được ngay vụ này không đơn giản, liền đứng dậy, nói:

- Tôi không làm được. Trần Tuấn Tài, tôi đã làm từng đấy việc cho các anh vẫn còn chưa đủ hay sao? Lần trước tôi đã chết hụt, lần này chắc không may mắn như vậy đâu. Đừng ép buộc tôi nữa.

Tài im lặng.

Hắn có đủ lý do để buộc Marley làm việc cho hắn, và hắn cũng có đủ công cụ để làm điều đó.

Nhưng hắn không muốn như vậy.

Hắn cảm thấy hành động đó thật hèn hạ và đê tiện. Đó không phải là điều mà một người đàn ông có lương tâm nên làm, cho dù đang trong hoàn cảnh chiến tranh đi chăng nữa.

Có những giá trị mà hắn không thể xé bỏ chỉ để giành chiến thắng.

Hắn đáp lại một cách nhẹ nhàng:

- Marley, việc này tôi nhờ cô, chứ không ra lệnh cho cô. Cô có thể làm hoặc không làm. Tôi cũng từng nói với cô rằng tôi không giữ cô lại ở thành phố ngầm. Việc cô xuống đây là lựa chọn cá nhân của cô, chứ chúng tôi không hề ép buộc.

Marley nói:

- Tôi yêu thích nắng ấm, tiệc tùng, vậy mà tôi lại tình nguyện chui xuống thành phố ngầm để sống như một con chuột cống và ăn uống dè sẻn như một con chim họa mi. Anh có biết tại sao không?

- Cô nói đi.

- Anh biết câu trả lời rồi, nhưng anh không muốn đối diện với nó mà thôi. Tôi xuống đây là vì anh đấy. Đó là một lựa chọn ngu xuẩn và chẳng để làm gì vì anh đã có vợ rồi, tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng biết rằng nếu tôi bỏ anh lúc này thì anh sẽ khinh thường tôi lắm, và tất cả những gì tôi đã làm cho anh từ trước đến nay đều trở nên vô nghĩa cả. Anh sẽ nghĩ rằng thứ duy nhất tôi nhìn thấy ở anh là thông tin, mặc dù trên thực tế thông tin là thứ cuối cùng tôi muốn khai thác ở anh.

Tài đứng dậy, bàn tay run run đặt lên mái tóc của Marley:

- Marley, tôi biết rằng cô không phải ở lại đây theo mệnh lệnh của Quintus. Tất cả các bức thư mà cô gửi cho cấp trên của cô ở Pedius và thư mà Pedius gửi cho cô chúng tôi đều đọc được. Chúng tôi cho phép điều đó xảy ra vì chúng tôi muốn tìm hiểu xem Vương quốc ấy đang tính toán điều gì. Nhưng dần dần Pedius không gửi thư cho cô nữa vì các thông tin mà cô cung cấp đều vô giá trị. Cô vẫn sống cuộc sống nước đôi, tôi không chê trách cô về điều này vì ai cũng muốn tìm đường sống cho mình mà thôi. Cô cũng thể theo Thomas nhưng cô đã từ chối làm điều đó. Điều đó khiến cho tôi áy náy trong suốt một thời gian dài. Marley, đôi khi tôi nghĩ về cô. Chúng ta thật vô duyên.

Marley ngước đầu lên, hỏi:

- Đôi khi? Có thật không hay anh nói dối em?

- Đó là sự thật.

- Chỉ cần thế thôi là em đã vui lắm rồi. Hãy hôn em đi. Nụ hôn với anh năm nào trong cơn say là nụ hôn cuối cùng em thực hiện một cách tự nguyện. Em đã chờ anh trong suốt bao nhiêu năm.

- Chúng ta không nên làm như vậy.

Marley rướn người lên, dùng hai tay kéo đầu hắn xuống ngang mặt mình. Hai người hôn nhau một cách say đắm.

Marley thở hổn hển:

- Còn chờ gì nữa, tổng thống?

Cô vươn tay, tắt cái bóng đèn. Cô tự cởi áo mình và cởi áo cho hắn. Trong bóng tối, hai cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau, cơn hoan lạc kéo dài mãi cho đến khi niềm khao khát tích tụ trong rất nhiều năm cuối cùng đã được thỏa mãn trọn vẹn.

Marley gục đầu vào ngực hắn, hỏi nhỏ:

- Anh có yêu em không?

Tài không trả lời.

- Ngay cả lúc này anh cũng không thể nói dối để làm vui lòng em. Nhưng vậy cũng được, em chấp nhận điều đó như một sự thật không bao giờ thay đổi. Em không thể cạnh tranh với cô ấy.

Tài khẽ đẩy Marley ra, bật bóng đèn. Hắn lấy tay quệt máu đen dính trên miệng.

Hắn nhìn vào Marley. Trên cơ thể trắng muốt như tạc tượng của cô không dính giọt máu nào của hắn. Điều đó khiến hắn cảm thấy yên tâm.

- Marley, chúng ta không còn thời gian. Tôi muốn em làm việc này cho tôi. Đây là một chiếc USB chứa đựng các hình ảnh rõ nét về hệ thống vũ khí Kiến Ruồi của Vương quốc Pedius. Lúc thâm nhập vào Pedius Damon đã dùng máy quay ghi lại được. Hãy gửi chiếc USB cho Thomas, bảo với hắn rằng hệ thống này chưa hoàn thiện, nhưng hắn chỉ còn đúng một tháng để ngăn chặn Quintus trang bị vũ khí cho bầy Kiến Ruồi. Nếu Quintus trang bị thành công vũ khí cho bầy Kiến Ruồi thì hắn sẽ đi đứt.

Gương mặt sắc sảo của Marley khẽ nhíu lại:

- Em đã ngừng liên lạc với Thomas kể từ khi chiến tranh nổ ra. Bây giờ tự nhiên gửi thư cho hắn, tất hắn sẽ phải đặt câu hỏi về động cơ đằng sau, thậm chí có lẽ hắn sẽ đoán được có người đang thao túng em.

Tài khẽ gật đầu.

Marley lập tức hiểu ra:

- Em hiểu rồi. Anh muốn em đóng kịch với Thomas. Phong thư ấy về bản chất là một lá thư tình. Em cần phải thể hiện với hắn rằng em đã tuyệt vọng với cuộc sống trong thành phố ngầm và em khẩn cầu hắn đưa em ra khỏi đây. Chỉ có cách đấy mới khiến hắn tin em và tin vào bức thư này. Cũng vì thế mà lúc nãy anh đã ngần ngại không muốn nói ra.

- Tôi sẽ thành thật với em. Tất cả những gì em nói đều là sự thật.

- Vậy thì chuyện anh yêu em … cũng là một vở kịch hay sao? Ngày hôm nay anh không chỉ đóng một vở kịch, mà có tới hai vở. Anh đã lừa các binh sĩ của anh, bây giờ lại lừa luôn cả em.

- Marley, tôi có thể thề. Cảm xúc lúc nãy là thật.

Một giọt nước mắt khẽ rơi trên má của Marley.