Sophia vào gặp Tài.
Cô đang ở đúng độ tuổi thanh xuân phơi phới, sắc đẹp cực kỳ rực rỡ. Áp lực công việc và môi trường thiếu thốn vitamin D đã làm cho cô có phần nhợt nhạt, nhưng sự xuất hiện của cô vẫn khiến cả căn phòng bừng sáng.
Tài chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mà Abraham vừa ngồi:
- Ngồi đi, Sophia. Sophia, tôi biết có một số rắc rối với binh lính của chúng ta. Đó là vấn đề gì vậy?
Sophia đáp nhanh:
- Trong thành phố ngầm đang lan truyền một loại bệnh dịch, đó là bệnh ảo giác. Nhiều người lính đi thẳng từ chiến trường xuống lòng đất, họ không thích ứng được với việc chuyển từ một cuộc sống sôi động, tràn ngập tiếng súng sang một môi trường yên tĩnh tuyệt đối và tối tăm. Họ phát sinh cảm giác lo âu, sợ hãi, căng thẳng và cuối cùng là ảo giác.
- Sao nghe giống bệnh thần kinh vậy?
- Đúng vậy, thưa Tổng thống. Nó là một dạng bệnh thần kinh. Họ là những người đàn ông trẻ trung, khỏe mạnh và tràn đầy Testosterone, họ cần được vận động, chạy nhảy, ngay cả việc chiến đấu cũng có lợi về mặt tâm lý hơn là sống trong thế giới ngầm không biết ánh sáng Mặt Trời là gì. Họ hỏi em rằng bao giờ chúng ta mới có thể kết thúc cuộc sống của bầy chuột cống và bước lên mặt đất để trở thành một con người đúng nghĩa. Em không biết nên trả lời họ như thế nào.
Tài trở nên trầm lặng.
- Tôi sẽ thành thật với cô, Sophia, ngay cả tôi cũng không biết câu trả lời.
- Chuyện đó em cũng mang máng đoán ra được. Ông Abraham đang thực hiện các chiến dịch tuyên truyền về chiến thắng cuối cùng, nhưng theo thời gian niềm tin của binh sĩ đang giảm đi, e rằng thêm một thời gian nữa sẽ chẳng còn ai tin nữa. Điều mà em lo sợ nhất là sẽ có các cuộc bạo loạn nhỏ. Mười triệu người sống bên trong một thành phố ngầm, rất khó để giải tỏa và rất dễ để sinh biến loạn. Phần lớn mọi người đều tôn sùng ngài, nhưng sẽ có những người tâm lý trở nên điên rồ, không sao kiểm soát được.
- Đó là một sự thật mà chúng ta cần phải đề phòng. Sophia, cô là y sĩ trưởng của quân đội, cô có đề xuất nào không? Cô cần loại thuốc nào hoặc có giải pháp nào giúp những người lính của chúng ta yên tâm chiến đấu?
Sophia nhìn Tài với vẻ do dự:
- Chẳng có thuốc nào thích hợp cả đâu, thưa Tổng thống. Nhưng em nghĩ rằng trong những trường hợp như thế này, yếu tố tâm lý còn mạnh hơn cả nghìn lần so với thuốc men.
- Cụ thể hơn đi.
- Không rõ ngài có nhận thức được không, vì ngài là một con người khiêm tốn và không huênh hoang…
Tài mỉm cười:
- Sao cô biết tôi là con người khiêm tốn và không huênh hoang?
- Tuy không được gần tổng thống nhiều nhưng em có thể tự tin mà nói như vậy. Em vẫn còn nhớ lúc tổng thống ở với bố con em ở Peoria, tổng thống luôn hành xử một cách trầm tĩnh và đúng mực.
- Tôi vẫn còn nhớ lúc đó. Sự chuyên nghiệp của cô làm tôi ngạc nhiên.
- Cảm ơn tổng thống đã khen ngợi. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất của em, em vẫn thường hay mơ về nó.
- Hẳn không mấy khi cô phải mổ mà không dùng thuốc mê.
- Ý em không phải thế. Em không mơ về ca mổ, mà là tổng thống.
Câu nói ấy thật ngoài dự kiến.
Tài đoán rằng do thói quen làm một bác sĩ mà Sophia đã vô tư thuật lại giấc mơ như một thực tế khách quan, chỉ sau khi nói xong cô mới ý thức được hàm ý mà nó mang lại.
Bầu không khí trong phòng bất giác trở nên bối rối và ngượng ngùng.
Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cởi mở và yêu cầu công việc phải thường xuyên tiếp xúc với thương binh mà Sophia nhanh chóng trở thành cô gái được khao khát nhất nhà nước Cộng hòa lúc này. Các binh sĩ dán ảnh của Sophia treo lên tường chẳng khác gì ngôi sao điện ảnh hay ca sĩ nổi danh.
Tài không muốn để người khác nghĩ rằng giữa hắn và cô có cảm xúc gì đặc biệt.
Hắn vắt óc nghĩ ra một câu đùa vui:
- Xin lỗi vì bộ dạng như người chết của tôi lúc đó đã ám ảnh cả giấc ngủ của cô. Sophia, hãy nói về đề xuất của cô. Cô vừa bảo gì ấy nhỉ?
Sophia vén tóc, nói:
- Em nghĩ rằng tổng thống quá khiêm tốn nên chưa ý thức được tầm ảnh hưởng của mình trong quân đội và nhân dân. Họ coi ngài như một vị thần. Tổng thống nên xuất hiện trước toàn quân và thể hiện kỹ năng siêu phàm của mình nhằm động viên tinh thần binh sĩ. Mọi người đều chờ đợi điều đó.
- Cô muốn tôi làm xiếc ư?
- Nghe có vẻ xúc phạm nhưng quả thật là như vậy. Binh sĩ của chúng ta say mê những câu chuyện thần thoại còn hơn cả các cô gái, nên nếu tổng thống có thể khiến họ kinh ngạc thì cảm xúc này sẽ trở thành bệ đỡ tinh thần quan trọng trong một khoảng thời gian rất dài.
Tài không vui thích gì việc phải đứng trước đám đông và diễn trò, nhưng hắn biết rằng Sophia nói đúng.
Mọi người đều trông mong hắn tạo ra phép màu, nếu hắn thực sự có thể làm phép màu thì niềm tin chiến thắng nhất định sẽ được củng cố.