Tài cho gọi Abraham đến gặp.
Abraham hỏi với vẻ quan tâm:
- Sức khỏe của anh thế nào rồi?
Tài cười đáp:
- Không tốt lắm.
- Anh làm chúng tôi lo lắng.
- Tôi biết.
Tài ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Tôi muốn nghe về kế hoạch phản công.
- Tôi cũng đang muốn gặp anh để trình bày về điều đó. Việc chúng ta rút xuống thành phố ngầm đã gây bối rối cho quân Đại Bàng. Chúng không biết phải làm gì tiếp theo. Sự cơ động và tinh nhuệ đã trở thành thương hiệu của chúng không có đất dụng võ. Cả ngày chúng chỉ loăng quăng trên mặt đất, thực hiện hết cuộc tập trận này đến cuộc tập trận khác và bắn đạn vào không khí. Chúng biết chúng ta đang ở dưới đất nhưng không biết phạm vi của thành phố ngầm rộng đến đâu, sâu đến đâu. Chúng đã thử tấn công qua đường cống ngầm, nhưng chúng ta đã bịt kín đường liên kết lại nên rút cuộc cũng chẳng dẫn tới đâu.
- Nói tiếp đi.
- Quân đội của chúng ta đang gặp các vấn đề về tâm lý. Sophia sẽ nói kỹ hơn cho anh nghe về vấn đề này, tuy nhiên về tổng thể thì họ vẫn giữ được nhiệt huyết và khao khát chiến đấu. Chúng ta chỉ còn chờ đợi thời điểm thích hợp.
- Nói tiếp đi.
- Chúng ta vẫn đang thực hiện theo đúng kế hoạch được đưa ra từ đầu. Vào thời điểm chiến tranh nổ ra, chúng ta quyết định không ngạnh kháng đối mặt với quân Đại Bàng một phần vì chúng thiện chiến hơn và có ưu thế về hướng tấn công, nhưng phần lớn là vì chúng ta hiểu rằng mình không thể đối phó với liên minh chặt chẽ giữa hai quốc gia có nền tảng quân sự hùng mạnh là Đế quốc Đại Bàng và Vương quốc Pedius. Vương quốc Pedius giống như con chó sói đang rình mồi, chỉ cần chúng ta tung lực lượng chủ lực ra chiến trường nhất định chúng sẽ tìm cách đánh lén. Việc ta rút xuống thành phố ngầm mang lại cho chúng cảm giác chiến thắng giả tạo. Điều gì sẽ xảy ra khi Đế quốc Đại Bàng nghĩ rằng chúng ta không còn đáng sợ nữa? Tất chúng sẽ dồn sự chú ý vào đất nước mà chúng ngoài mặt thì xem là đồng minh, bên trong thì xem là đối thủ tiềm năng. Thomas và Quintus là hai con sư tử đực đang ngầm tranh giành quyền thống trị, một ngày kia tất chúng sẽ phải quyết đấu với nhau để xem ai mới là nhà lãnh đạo vĩ đại nhất của Vùng đất Tự Do. Diễn biến này là tất yếu. Chúng ta cần phải kiên nhẫn chờ cho đến khi Thomas rút đại bộ phận lực lượng khỏi Dực Long để chuyển lên phía Bắc. Ngày ấy nhất định sẽ đến. Khi ấy chúng ta sẽ tập kích chúng từ mặt sau, trong khi Quintus nhiều khả năng sẽ từ chối không can thiệp.
Tài nghe xong, liền im lặng hồi lâu.
Kế hoạch này do hắn cùng các quan chức cấp cao của Dực Long vạch ra từ đầu cuộc kháng chiến, nội dung đâu còn lạ gì.
Nhưng sức khỏe của hắn không cho phép chờ đợi lâu như vậy.
- Có dự báo nào về thời điểm Thomas sẽ trở mặt với Quintus không?
- Hiện chưa có động tĩnh gì. Quan hệ bang giao giữa chúng vẫn rất tốt.
- Điều gì sẽ xảy ra nếu Thomas không trở mặt như ta đã dự báo?
Abraham vẫn khăng khăng:
- Chúng ta đều biết Thomas là người như thế nào. Điều đó không thể xảy ra. Đây là một chiến về lòng kiên nhẫn. Ai kiên nhẫn hơn người đó sẽ thắng.
- Sự kiên nhẫn …
Tài không nói được hết câu.
Abraham hiểu ý, liền hỏi:
- Anh có thể kiên trì được bao lâu nữa?
- Thật khó nói.
- Cơ hội chiến thắng của chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có thể chống chọi trong bao lâu. Chúng tôi đã cố tình xây dựng hình ảnh của anh như một vị thần, bởi vì bất kỳ đội quân hay quốc gia đang đứng trên bờ diệt vong nào cũng cần có một điểm tựa về tinh thần. Mười triệu công dân của nhà nước Cộng hòa đều xem anh là ánh sáng soi đường cho bọn họ. Trong ý nghĩ của đại đa số, chỉ cần anh có thể đứng vững thì đất nước này không thể thất bại. Còn nếu anh chết hoặc phát điên thì … lạy Chúa, tôi cũng chẳng dám mường tượng thêm nữa.
- Chúng ta là một quốc gia chứ không phải là một vương triều. Mà ngay cả vương triều cũng có thể thay ngôi đổi chủ.
- Đó chỉ là lý thuyết thôi. Anh từ bỏ lúc này thì mọi nỗ lực từ trước đến nay đều sẽ đổ xuống sông hết. Tôi biết anh có ý định đẩy Emily lên thay thế vị trí của mình. Tôi khuyên anh đừng làm như vậy. Cô ấy là một người phụ nữ vĩ đại và chắc chắn sẽ là một nhà lãnh đạo hết sức phù hợp trong thời bình. Nhưng đây là thời chiến và chúng ta cần một chiến thần. Người đó là anh.
- Được rồi. Đừng lo. Tôi chưa chết được đâu. Tôi sẽ sống cho đến khi nào đất nước này được nhìn thấy ánh sáng Mặt Trời một lần nữa. – Tài nói một cách bình tĩnh. – Còn bây giờ thì phiền anh gọi Sophia vào đây. Tôi muốn nghe câu chuyện từ phía cô ấy.