Lúc này Tài và Logan đã ở cách bờ ba mươi mét. Nước hồ lẫn với bùn chảy ra từ đầm lầy nên rất đục và nặng, chỉ cần bơi cự li ngắn cũng mất sức.
Logan trườn trong nước như một con rái cá, nếu không phải Tài là Sát Thần có lẽ đã không theo kịp.
Đang bơi, Tài ý thức được phía sau có người đuổi theo. Tốc độ bơi của kẻ này còn nhanh hơn cả Logan. Hắn liền vỗ vai Logan, ra hiệu cả hai cùng lặn xuống sâu bên dưới mặt nước.
Dưới hồ là một thế giới hoàn toàn khác, yên tĩnh và tách biệt với cuộc chiến kinh hoàng vẫn đang diễn ra bên trên. Nước hồ đen ngòm, tối tăm, lấp loáng trên bề mặt là những quầng lửa rực rỡ do bị khúc xạ mà trở nên méo mó, xiên xẹo.
Trong ánh sáng thấp thoáng, Tài nhìn thấy Raul đang tiến lại gần. Tên này đã cởi hết quần áo, ngay cả quần lót cũng không giữ lại.
Hắn nhíu mày, kiên nhẫn đợi cho đến lúc bàn tay của Raul chỉ còn cách mình vài phân mới phản ứng, một sợi tơ đỏ như máu lập tức xuyên trán Raul, khiến tên Sát Thần khựng người lại.
Linh giác đỏ không liên quan đến môi trường vật lý xung quanh. Nước, độ ẩm, hơi nóng, không khí, trọng lực đều không thể làm mất đi sự ổn định của linh giác, cho dù có ném Tài ra không gian vũ trụ hắn vẫn có thể chi phối trí óc của đối phương như thường.
Địa điểm chiến đấu cách xa bờ, bên dưới mặt nước sâu thẳm, ở đây anh em nhà Miller không thể dùng sợi dây huyết nhục mà thao túng tâm trí của hắn được nữa.
Tài hơi rướn người lên, dùng hết sức bình sinh cắm con dao trên tay vào cổ Raul, nhưng con dao vừa chạm vào cổ gã Sát Thần đã trượt đi, tựa như làn da của gã không phải là da người mà là cao su hoặc một thứ gì đó tương tự như vậy, có tác dụng vô hiệu hóa vật nhọn.
Tài vội lật con dao, thay vì đâm thẳng thì kéo ngang để cứa cổ gã, nhưng kết quả vẫn y hệt như cũ.
Sát Thần quả là một thế giới đa dạng, quái dị và đặc sắc.
Bây giờ Tài đã lờ mờ hiểu tại sao trong số mười ba Sát Thần chỉ duy nhất Raul lao xuống đây truy sát hai người bọn hắn. Cơ thể của Raul được ma túy Hãm Thần biến đổi theo hình thức phù hợp với cuộc chiến đấu trong môi trường nước. Ở dưới nước gã gần như bất bại.
Tài đã đoán đúng. Cơ thể của Raul trên bờ đã khó đâm thủng, khi có nước phủ lên tính đàn hồi càng đạt đến ngưỡng phi thường. Bất kể dùng lực mạnh thế nào cũng không thể làm tổn thương da thịt của gã.
Điều này cũng lý giải vì sao gã bơi nhanh như vậy. Làn da của gã tựa như lớp áo được thiết kế đặc biệt để giảm ma sát và tăng độ trượt trong nước. Lớp bùn đặc quánh dưới hồ không thể làm chậm đà bơi của gã.
Raul tỉnh lại. Gã quẫy người, cơ thể tựa như con cá lượn một vòng quanh Tài, bàn tay mềm mại đã áp sát động mạch cổ của hắn. Trên tay gã lăm lăm con dao.
Tài không quay đầu nhìn lại. Thông qua linh giác hắn vẫn theo dõi được nhất cử nhất động của Raul. Một lần nữa sợi tơ màu đỏ lại chọc thủng trán của Raul khiến cho gã đứng sựng lại.
Sát tâm của Tài cuộn lên như hỏa ngục. Bây giờ hoặc là hắn chết hoặc là tên này chết. Giữa hai người lúc này đã không còn tồn tại lòng nhân đạo hoặc bất kỳ thứ gì có liên quan đến đạo đức con người nữa.
Tài chộp lấy tóc của Raul để cố định vị trí và đâm thẳng dao vào con mắt to lớn đang mở ra trừng trừng.
Hắn đã tính toán rằng đôi mắt hẳn là điểm yếu nhất của Raul. Làn da của gã có thể đã được ma túy cải tạo, nhưng mắt thì không.
Lực cản của nước quá lớn, cho dù Tài có là Sát Thần đi nữa tốc độ đâm dao cũng chỉ bằng một phần hai mươi so với lúc ở trên cạn.
Đúng lúc con dao sắp đâm thủng mắt của Raul thì ánh mắt của gã đột nhiên lấy lại được sự linh hoạt.
Gã giật con dao khỏi tay Tài, ném nó mất hút vào lòng nước thăm thẳm. Sau đó gã tóm lấy cổ Tài và kéo hắn xuống lòng hồ.
Sâu trong cổ họng Tài rít lên một âm thanh không ai có thể nghe thấy pha lẫn giữa nỗi tức giận lẫn tuyệt vọng.
Hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại huy động linh giác đỏ. Không gian linh giác bừng lên rực rỡ tựa như một biển máu được chiếu rọi bởi hàng triệu ánh đèn.
Hơn mười sợi tơ màu đỏ liên tiếp xuyên thủng trán của Raul. Đây là tất cả những gì hắn có thể làm được lúc này.
Hai bàn tay của Raul lỏng ra, gã Sát Thần đã hoàn toàn mất đi ý thức. Cơ thể của gã chìm sâu xuống lòng hồ không thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Logan lặn xuống, đưa tay kéo Tài lên. Lúc này bản thân gã cũng đã sắp chạm tới ngưỡng giới hạn, không thể nhịn thở lâu hơn được nữa.
Tài thấy gương mặt xám ngoét của Logan, liền ra hiệu cho gã bơi lên trước.
Logan khẽ gật đầu, gã vội bơi lên mặt hồ để tìm oxy.
Tài đang định đuổi theo, thì trong linh giác lại hiện ra hình bóng của Raul.
Lúc này Tài đã thực sự hoảng sợ. Raul tựa như con quái vật không thể đánh bại, không thể giết chết, cứ mãi lẵng nhẵng bám theo hắn. Nếu là trên cạn hẳn hắn đã có thể tìm ra một cách nào đó để đối phó, nếu không giết được thì cũng chạy được, nhưng ở dưới nước thì vô kế khả thi.
Bàn tay to lớn của Raul tóm lấy chân Tài, một lần nữa kéo hắn xuống sát lòng hồ.