Thomas cười nhạt:
- O'connell mất mười năm thiết kế ra phòng tuyến Ngày Tận Thế quả là một nỗ lực đáng khen. Chỉ riêng khu vực đầm lầy mà nói đã là một chướng ngại tự nhiên đủ sức cản bước những đạo quân hùng mạnh nhất. Nếu chúng ta cứ cố chấp lao đầu vào tất nhiên sẽ nướng quân ở ba vùng và kết quả là binh lực tan rã. Tuy nhiên, phòng tuyến Ngày Tận Thế không phải là bất khả chiến bại.
Julian sáng mắt lên, hỏi:
- Anh tìm ra cách vượt qua nó rồi ư?.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
- Ta nghĩ ra một cách. Nhưng cách này cần đến sự cố gắng rất lớn của em.
- Xin anh cứ nói.
- Đầu tiên ta cần vượt qua Vùng Ướt. Vùng Ướt là khu vực đầm lầy, đi lại bất tiện, các phương tiện cơ giới không qua được, vậy thì chỉ còn cách cử lực lượng thiện chiến chậm rãi vượt qua bằng các công cụ thô sơ. Lực lượng này sau khi đã vượt qua vùng đầm lầy rồi sẽ bất ngờ quay ngược lại đánh úp sư đoàn pháo binh của đối phương trấn giữ trên các hẻm núi. Ta muốn giao cho em lãnh đạo lực lượng này, đi cùng với sáu Sát Thần bên ta. Các Sát Thần chính là lực lượng có khả năng mang lại đột biến trong những tình huống bế tắc như thế này. Sau khi khống chế được hẻm núi, chúng ta dùng chính các vũ khí mà địch bố trí sẵn ở đây, pháo kích ồ ạt xuống Vùng Cấm, mục đích là để kích nổ bãi mìn, dọn đường cho các sư đoàn tăng thiết giáp tiến lên một cách an toàn.
Julian gật đầu:
- Cách đó có vẻ được. Nhưng thế còn Vùng Giao Lưu thì sao? Đó sẽ là mồ chôn của hàng trăm nghìn, thậm chí cả triệu quân bên ta nếu chúng cứ một mực cố thủ bên trong.
- Ta có thể phủ đầu chúng bằng cách dùng lực lượng pháo binh trên hẻm núi pháo kích cấp tập vào thành phố. Chúng ta có ưu thế về địa hình địa vật, ta có thể pháo kích đối phương chứ đối phương không thể pháo kích ngược lại được. Cứ giã cho chúng u đầu đi là tự khắc chúng sẽ đầu hàng. Cách làm này cũng sẽ áp chế được cả lực lượng pháo binh của đối phương, khiến cho chúng gặp khó khăn trong việc tấn công quân ta khi ta huy động lực lượng lớn vượt qua Vùng Cấm. Thêm vào đó, nếu thuyết phục được bảy Sát Thần bên Oconnell làm phản thì trận chiến này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc. Các Sát Thần ám sát O'connell, sĩ khí quân địch đại giảm, bên ta bao vây chia cắt lâu ngày sẽ khiến chúng thiếu lương thực, nước uống mà phải đầu hàng hoặc chịu chết đói. Còn những kẻ cứng đầu ngoan cố thì cứ cử lực lượng Sát Thần đi giết từng thằng một. Với mười ba Sát Thần thì việc càn quét này cũng nhanh thôi. Các Sát Thần rất khó bị giết bởi súng đạn thông thường, rất phù hợp cho tác chiến trong môi trường đô thị. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là chúng phải đầu hàng.
Julian suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Từ trước đến nay Jack kiên quyết không hàng không phải vì yêu mến hay kính trọng gì O'connell, mà là vì cho rằng chúng ta không có cách nào vượt qua được phòng tuyến Ngày Tận Thế. Nếu chúng ta bất thần tiến sát được vào khu vực đô thị nơi O'connell đang trấn trụ thì hẳn sẽ khiến chúng choáng váng mà đổi ý.
Hai ngày sau, Julian tự mình dẫn theo mười nghìn người, tất cả đều là tinh binh trong tinh binh, am hiểu kỹ năng sinh tồn và hành quân tác chiến trong môi trường tự nhiên bất lợi, nhân lúc đêm tối tiến vào Vùng Ướt. Trong số mười nghìn người này có đủ mặt sáu Sát Thần mà Đế quốc Đại Bàng chiêu mộ được.
Julian nói với anh:
- Có cần phải huy động cả sáu người này không? Ít nhất cũng phải để lại một, hai người bảo vệ cho anh chứ?
Thomas lắc đầu, nói:
- Trận chiến này chẳng những không thể để thất bại, mà còn không được thiệt hại nặng nề. Huy động ít người sẽ dẫn đến những rủi ro không đáng có. Về phần anh không có gì đáng ngại. Anh tin rằng các Sát Thần bên địch đang án binh bất động chờ xem ta hành động thế nào. Em đi đi, mang tin vui về cho anh.
Vùng đầm lầy tối tăm, chằng chịt cây cối, nhiều chỗ cây dại mọc chen nhau như đảo, không có cách nào dùng thuyền được mà phải đi bộ từ đầu đến cuối. Các binh sĩ đế quốc bỏ lại hết tư trang quần áo, chỉ mang theo lương khô, nước uống và vũ khí có khả năng chịu ẩm và chống nước tốt, lặng lẽ xâm nhập khu vực này. Quá trình hành quân vô cùng vất vả, nhiều nơi bên dưới nước sâu mấy chục mét, bên trên dây leo chằng chịt, phải vừa bơi chậm vừa dùng dao cắt dây để mở đường tiến lên. Mất nguyên hai ngày mới vượt qua được. Lực lượng khi đó còn nguyên vẹn nhưng lương thực đã cạn sạch, nước uống cũng hết, lại không dám uống nước trong đầm lầy sợ ngộ độc. Một vài người đã có dấu hiệu kiệt sức. Julian biết rằng thời gian không còn nhiều, cần phải nhanh chóng tiến công chiếm giữ các điểm cao.
Gã chia đội hình thành sáu nhóm nhỏ, mỗi nhóm có một Sát Thần đi kèm, đồng loạt tiến vào các vị trí được xác định là nơi đóng quân của đối phương. Lực lượng đồn trú trên hẻm núi là pháo binh, kỹ năng sử dụng vũ khí rất tốt nhưng sức chiến đấu tay đôi kém, lúc bị tập kích bất ngờ lập tức hoảng loạn. Các Sát Thần như sói giữa đàn gà, giết hết người này đến người khác. Tốc độ của chúng quá nhanh, binh lính thông thường làm sao theo kịp? Nhiều trường hợp chưa kịp lên đạn đã bị giết mất rồi.
Sau chừng sáu tiếng đồng hồ chiến đấu liên tục, đạo quân của Julian cuối cùng đã khống chế được khe núi, chỉ thiệt hại có một trăm năm mươi bảy người.