Phiên tòa kệch cỡm đến nỗi ban đầu ai cũng nhận ra đó là một vở kịch.
Bị cáo không có luật sư bào chữa và được ra lệnh im lặng trong suốt phiên xét xử. Hết nhân chứng này đến nhân chứng khác bước lên tố cáo những điều kinh khủng và ghê tởm mà ai nghe xong cũng phải rùng mình.
Với tư cách là nhà đạo diễn vở kịch này, Jackson chẳng những đã đi ngược lại hết các chuẩn mực của một phiên tòa công bằng, lão còn đi ngược lại hết các chuẩn mực của một phiên tòa giả mạo.
Thông thường, một phiên tòa giả mạo sẽ tìm mọi cách để đưa ra các bằng chứng trông giống thật nhất, mục đích là làm cho người quan sát tin rằng những cáo buộc đó là hợp lý và đúng đắn.
Đó không phải là điều Jackson mong muốn.
Lý do chính khiến lão không làm như vậy là bởi thời gian chuẩn bị cho phiên tòa quá gấp gáp, không đủ để ngụy tạo các bằng chứng đủ sức thuyết phục.
Nếu đã không thể ngụy tạo nhân chứng và vật chứng đáng tin cậy thì lão sẽ làm ngược lại, đó là đẩy mọi thứ lên đến cực đoan. Mục tiêu của Jackson là khiến cho người nghe đi từ cảm xúc "chuyện này không thể là sự thật" đến "chuyện này hẳn phải là sự thật bởi không ai có thể bịa đặt một cách trắng trợn như vậy".
Cũng vì thế mà lão để cho Gavin biên soạn các bức thư, bởi lão biết rằng chỉ có những kẻ như Gavin mới đủ trơ tráo để viết ra những dòng đó, chứ bản thân Jackson cũng cảm thấy ghê tay.
Những chuyện, chẳng hạn như việc Emily quan hệ tay tư với ba anh em nhà Grey và cả hai con của cô đều không phải là con của Tài. Hay cô đã đầu độc chồng mình nhiều lần đến nỗi Tài phải chuyển ra sống tách biệt ở một khu nhà riêng trong nhiều tháng nay vì sợ bị vợ giết.
Emily được bố trí ngồi quay mặt về phía đám đông. Những người theo dõi phiên tòa cố gắng tìm kiếm một biểu hiện cảm xúc trên mặt Emily, và khi không thấy cô phản ứng gì, họ bắt đầu tin rằng lời tố cáo là sự thật.
Họ nghĩ rằng cô là một con điếm giả trang làm quý bà và cảm thấy phẫn nộ vì điều đó. Cảm xúc của họ đi từ thái cực này đến thái cực khác. Ban đầu họ đến đây là để ủng hộ cô, nhưng sau khi bị Jackson tẩy não, họ dễ dàng để dòng cảm xúc cuốn trôi, thậm chí còn ráng sức bơi về đích đến nơi Jackson đã bày sẵn cho họ, để xoa dịu vết thương tâm lý mà phiên tòa khủng khiếp này gây ra.
Như những con người bình thường khác, họ có xu hướng vâng lời người có quyền lực, nghe theo số đông và chọn lựa con đường dễ dàng. Con đường dễ dàng ở đây là chấp nhận những gì mà các nhân chứng nói là sự thật và yêu cầu trừng phạt bị cáo thật nặng nề để củng cố lại phẩm giá của mình, sau đó trở về nhà và cố quên đi tất cả những ký ức đáng buồn.
Một thanh niên đứng bật dậy, hét lớn:
- Hãy thiêu sống con mụ phù thủy này đi.
Đây là một trong những người đứng về phía Emily vào lúc khai mạc phiên tòa, bây giờ anh ta là người đầu tiên đòi giết chết cô.
Lời nói ấy đã mở ra một dòng thác những câu chửi bới đầy phẫn nộ.
Gavin khuyến khích cho họ chửi to hơn:
- Hãy nói to nữa lên nào các anh, hãy nói ra những cảm xúc chân thật của mình để đòi lại công lý cho nhà lãnh đạo của chúng ta.
Thư ký phiên tòa liếc nhìn đồng hồ. Thời gian không còn nhiều, gã phải dẫn dắt mọi người đến với món chính.
- Xin mời nhân chứng tiếp theo, Tổng thống Jackson Jay.
Lời nói ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều lập tức im lặng, ngay cả Gavin cũng không dám hó hé gì nữa.
Jackson bước vào, bên cạnh lão là người cận vệ trung thành Sean Forley.
Lão ngồi vào ghế nhân chứng một cách oai vệ, tựa như lão mới đích thực là chủ nhân của phiên tòa này, và sự thật là như thế.
Lão đến đây là để đóng nốt chiếc đinh cuối cùng lên quan tài chôn Emily Hà.
Tên công tố viên thấy Jackson, sợ líu cả lưỡi lại.
- Thưa Tổng thống vô vàn đáng kính, xin ngài cho biết.. xin ngài cho biết.. - đến đây thì gã quên bẵng mất kịch bản, vậy là gã đành ứng biến một cách cấp tốc: – xin ngài cứ nói ra những gì mà ngài muốn nói cho chúng tôi biết.
Jackson nhíu mày, tỏ vẻ bất bình với tên công tố:
- Tôi đến đây là để nói về người bạn thân thiết của tôi, Phó Tổng thống Trần Tuấn Tài.
Tên công tố viên co dúm người lại như muốn thể hiện sự hối lỗi. Gã vừa lật vội đến trang ghi chép những câu hỏi mà gã được định sẵn sẽ phải đặt ra cho Jackson, vừa gật đầu lia lịa.
- Dạ vâng, dạ vâng.
- Tài là một chiến binh đích thực và là một con người vĩ đại. Chúng tôi đã trở nên thân thiết kể từ khi cùng nhau kế tục sự nghiệp mà Tư Lệnh Mc Alister để lại. Tài luôn tìm đến tôi để hỏi ý kiến mỗi khi gặp vấn đề khó giải quyết. Chúng tôi luôn trăn trở về nỗi làm thế nào để xây dựng nhà nước cộng hòa tốt đẹp hơn, và làm thế nào để củng cố sức mạnh của Dực Long, đứa con tinh thần của anh ấy. Tôi tự thấy mình vừa là một người bạn, vừa như người cha đỡ đầu của Tài. Tôi cảm thấy hết sức đau lòng khi anh ấy bị sát hại một cách tàn bạo như vậy.
Jackson càng nói càng xúc động. Giọng của lão nghẹn lại, gần như thổn thức.
Chính lão cũng cảm thấy khó tin khi mình lại có thể diễn vở kịch này một cách xuất sắc như vậy.