Edit: Cynlia
1018 chữ
Lúc Mạnh Nhuế làm kiểm tra xong, Thượng Đông Đông vẫn còn đang cố tiêu hóa mớ thông tin trong đầu. Cô ấy cảm thấy, những chuyện xảy ra với Mạnh Nhuế từ hôm qua tới giờ thật sự cứ như một bộ phim dài tập vậy. Dù gì thì các cô cũng đã qua rồi cái thời mộng mơ của thiếu nữ, đã sớm không còn tin vào mấy tin nhắn trúng xổ số lừa đảo nữa.
Thượng Đông Đông hỏi Mạnh Nhuế: “Mộ Lam gọi cậu là gì?”
Mạnh Nhuế vừa ngồi chưa ấm chỗ, lơ đễnh đáp: “Hửm?”
Cô ấy lặp lại lần nữa: “Thời còn đi học ấy, cậu có quen ai tên Nhuế Nhuế không? Đó có phải là vị hôn thê của Mộ Lam không? Có nữ minh tinh nào tên như vậy sao? Cậu đã bao giờ gặp cô bạn gái nào của Mộ Lam trùng tên với mình chưa?”
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến tư duy của Mạnh Nhuế chưa theo kịp, cô nghĩ một hồi mới lờ mờ hiểu được ý bạn mình: “Sao thế? Cậu gặp ai tên Nhuế Nhuế à? Bạn gái Mộ Lam?”
Thượng Đông Đông bèn đưa điện thoại của mình cho cô xem.
Mạnh Nhuế tiện tay nhận lấy, xem xong thì sắc mặt nặng nề trả lại cô ấy.
Thượng Đông Đông lay lay bả vai cô, bắt cô phải xoay người lại đối diện mình: “Cậu thử dùng trực giác đoán xem, người này có phải cậu không?”
Mạnh Nhuế không đáp mà lảng sang chuyện khác: “Đợi lát nữa sẽ có kết quả xét nghiệm.”
Thượng Đông Đông thấy thái độ của Mạnh Nhuế, chỉ biết lắc đầu. Cô ấy cho rằng, Mạnh Nhuế trốn tránh như vậy thật sự bất bình thường: “Là cậu.”
Mạnh Nhuế không thể khẳng định đấy là mình. Cô không muốn tưởng bở, càng không muốn chấp nhận sự thật là mình vẫn chẳng thể kháng cự Mộ Lam. Anh thật không phải người, đến tận bây giờ mà vẫn dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Thượng Đông Đông thấy cô chẳng nói chẳng rằng thì cũng không muốn ép nữa: “Đợi lát nữa lấy kết quả rồi tớ đưa cậu về nhà, nhớ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mạnh Nhuế nhẹ nhàng gật đầu.
Có kết quả xét nghiệm, màng trinh bị xé rách quả thật là do quá trình quan hệ tình dục thô bạo mà thành. Thượng Đông Đông thầm mắng mấy câu, ôm vai Mạnh Nhuế an ủi. Từ đầu đến cuối, Mạnh Nhuế không hề hé răng nửa lời, chỉ lẳng lặng cất kết quả vào túi.
****
Mộ Lam xử lý việc ở tập đoàn xong liền lập tức lên máy báy về nước. Anh xuất hiện trước cửa nhà Mạnh Nhuế vào lúc kim đồng hồ chuẩn bị điểm một ngày mới.
Đứng trước cửa, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, kéo áo sơ mi cho xộc xệch rồi lại cào cào mái tóc rối xù, đến khi hài lòng với dáng vẻ thoạt-nhìn-rất-gấp-gáp của mình thì mới gõ cửa.
Mạnh Nhuế ra mở cửa, thấy người đến là anh, hơi giật mình.
Anh hẹn cô “ngày mai”, lúc này chỉ còn chừng nửa tiếng nữa là sang “ngày mốt” rồi, quả là đúng giờ thật.
Mộ Lam đứng trước cửa tầm nửa phút, nhận ra cô không có ý định mời mình vào nhà, đành hỏi: “Không để anh vào sao?”
Mạnh Nhuế cảm thấy, hai người cứ giao tiếp bằng phương thức “người ở trong nhà, người đứng ngoài cửa” thế này cũng không có vấn đề gì: “Nói ở đây luôn đi.”
“Anh có rất nhiều chuyện muốn nói, em thật sự muốn đứng mãi à? Thân thể em chịu nổi không?”
Mạnh Nhuế vẫn có thể đứng vững: “Tôi không có việc gì.”
Mộ Lam đáp: “Anh có việc.”
(Ở đây, ý chị Nhuế là mình không sao, nhưng Lam tổng lại cố tình hiểu theo nghĩa khác nên mới đáp là mình “có việc”.)
Mạnh Nhuế thật sự cạn lời.
Cuối cùng, như một lẽ đương nhiên, Mạnh Nhuế vẫn phải để Mộ Lam vào cửa.
“Ngồi đi.” Cô rót một cốc nước đặt trước mặt anh. Đoạn đứng tựa vào bàn, khoanh tay trước ngực, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất hòng che giấu trái tim đang đập loạn trong lồng ngực cùng ánh mắt không thể nhìn thẳng.
Mộ Lam trông trưởng thành hơn nhiều so với quá khứ, nhưng Mạnh Nhuế biết, thứ khiến cô hoảng hốt không phải sự thay đổi của anh, mà là bản thân anh.
Cảnh tượng mình từng đánh mất tôn nghiêm trước mặt anh lũ lượt kéo về như một thước phim tua nhanh. Chỉ vài phút sau khi để anh vào nhà, cô mới muộn màng nhận ra đấy là một quyết định hết sức sai lầm.
Cô không định cứ giằng co thế này, bèn mở lời: “Có gì thì nói nhanh đi.”
Trái ngược với cô, điệu bộ của anh lại rất thong thả: “Tối hôm đó, em nói rằng mình vẫn thích anh.”
Một biểu cảm khác thường thoáng qua khuôn mặt Mạnh Nhuế: “Đó là do tôi uống say, lời người say thì không thể tin được. Chi bằng anh cứ nói thẳng với tôi đi, vì sao hôm đó anh có mặt ở nhà tôi, rồi làm thế nào mà tôi với anh…”
“Từ từ đã, em không biết là anh vẫn sống ở căn đối diện. Chuyện em dọn đến đây chỉ là tình cờ thôi.”
Mạnh Nhuế thẳng người dậy, hai tay cũng buông thõng, biểu cảm không thể tin nổi: “Anh ở đối diện? Đối diện căn hộ này ấy hả?”
Mộ Lam tiếp lời: “Lúc đó em mở tiệc ồn ào quá nên anh mới sang nhắc nhở em nhỏ tiếng, nào ngờ em lại không cho anh đi. Sau đó, “áo mưa” là em chuẩn bị… ừm, anh dùng hết năm cái. Anh thật sự xin lỗi.”
HẾT CHƯƠNG 5.