Vừa Kịp

Vừa Kịp - Chương 4




Edit: Cynlia

1288 chữ

****

Úc Tử Thực nắm tay cô: “Em đừng rối rắm nữa, lúc ấy hai ta đều uống quá nhiều, em thừa biết rượu vào là sẽ thế nào mà. Mà anh thấy rượu không phải lúc nào cũng xấu đâu, có lẽ, đây chính là khởi đầu cho chúng ta.”

Mạnh Nhuế dùng sự lý trí còn sót lại để rút tay về: “Anh bị mất trí nhớ à? Mới hôm qua anh với bạn gái còn bóc phốt nhau trên mạng xã hội [1] cơ mà?”

[1]: nguyên văn là nền tảng video ngắn (như app Douyin á)

Úc Tử Thực điềm nhiên cười: “Giữa bọn anh chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn thôi, cô ta giúp anh thu hút thêm hội viên, anh cung cấp phòng tập cho cô ta mở lớp yoga. Gần đây do mâu thuẫn về việc chia lợi nhuận nên bọn anh trở mặt rồi.”

Những gì Mạnh Nhuế nghe được lại khác xa thế: “Bạn làm ăn mà còn biết sinh con cho anh?”

“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Mạnh Nhuế mở cửa, tỏ ý tiễn khách: “Vậy chuyện giữa tôi và anh cũng chỉ là ngoài ý muốn.”

Úc Tử Thực nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Nhuế một lúc lâu, nhếch mép liếm răng, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ bất đắc dĩ: “Ok, ừ thì ngoài ý muốn, là em nói đấy nhé, dù sao anh cũng chả mất miếng thịt nào.”

Đóng cửa lại, một cảm giác đau nhói từ bụng dưới bất chợt đánh úp cô. Cô lê mình về phía sô pha, cố nhắm mắt hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua, nhưng khó mà chắp vá được từng mảnh ký ức lộn xộn. Hơn nữa, cô vẫn chưa chắc chắn giữa đoạn ký ức này, liệu đâu là thật, đâu chỉ là mơ.

Nghĩ mãi chẳng ra, Mạnh Nhuế đành gọi lại cho Thượng Đông Đông. Cô ấy nhận điện thoại lúc đã đến trước tiểu khu cô ở: “Tớ lên ngay đây, đợi lên rồi nói.”

Thượng Đông Đông vào cửa, vừa quăng túi xách lên bàn vừa chửi, thoạt nhìn có vẻ còn phẫn nộ hơn cả Mạnh Nhuế, “Thứ gì không biết! Thằng chó này còn xứng gọi là người sao?”

“Chuyện cũng đã rồi, đành chập nhận thôi chứ biết sao.”

Thượng Đông Đông ngồi xuống cạnh cô, ân cần nắm tay cô: “Nhuế à, hay là chúng ta kiện hắn ra tòa đi? Có lẽ sẽ bị người ta đàm tiếu đấy, nhưng không thể cứ để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế được. Cậu không biết tên Tạ Thao chó má đó nói gì đâu, hắn nói cậu chủ động trước, còn hắn chỉ là người bị hại. Cậu xem, hắn ta có còn là người không?”

Lúc này, Mạnh Nhuế phát hiện con chó lại trốn từ ban công vào, trong miệng còn ngậm cái “áo mưa” thì bỗng thấy thật phiền, liền giật lấy nó từ miệng con chó rồi vứt đi, còn tiện tay nhốt con chó ngoài cửa.

Thượng Đông Đông nhìn một loạt hành động của cô, toan gọi điện báo cảnh sát thì bị cô ngăn lại: “Từ từ đã.”

Mạnh Nhuế tiếp tục: “Không chỉ mỗi Tạ Thao mà Mộ Lam và Úc Tử Thực cũng nhận là mình làm.”

Thượng Đông Đông đứng bật dậy: “Sao cơ?”

Mạnh Nhuế giữ chặt tay cô ấy: “Tớ gọi cho cậu cũng là muốn nhờ cậu một việc đây, chuyện này có thể nhờ người quen của cậu bên viện giám định được không? Tớ muốn làm xét nghiệm AND, ít nhất cũng phải nắm chắc bằng chứng đã.”

Thượng Đông Đông gật đầu: “Để tớ gọi thử.”

Nói thì nói nhưng cô ấy vẫn thấy khó mà tin nổi: “Ba người? Bọn họ có quen biết nhau sao? Nếu không quen thì làm sao mà tình cờ chạm mặt được? Còn nếu nói đám người đó đang lừa chúng ta thì bọn họ làm vậy có ích gì chứ?”

Mạnh Nhuế chịu. Ban đầu nghe Mộ Lam thừa nhận cô còn không nghi ngờ gì, thế nhưng hiện tại, cả ba người cùng đứng ra chịu trách nhiệm, lời Mộ Lam không còn đáng tin nữa.

Việc cô cần làm bây giờ là đi xét nghiệm mẫu tinh dịch và làm kiểm tra toàn thân: “Trước khi cậu tới tớ đã hẹn với bên viện rồi, lát nữa đi cùng tớ nha. Trước tiên, tớ phải xác nhận mình thật sự bị cưỡng bức đã.”

Thượng Đông Đông theo lời cô dặn, vào phòng ngủ lấy cho cô một bộ quần áo mới: “Được, cứ thế đi.”

Thay đồ xong, Mạnh Nhuế cẩn thận cất quần áo có dính tinh dịch vào túi.

Thượng Đông Đông sửa sang quần áo giúp cô, dìu cô đi chầm chậm ra cửa, vừa đi vừa gọi cho người quen làm bên viện giám định để tóm tắt tình huống.

Trên đường đến bệnh viện, cô nàng chợt nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi Mạnh Nhuế: “Cậu nói cậu uống thuốc rồi phải không? Thuốc gì mới được?”

“Thuốc hạ sốt.”

Thượng Đông Đông tự trách bản thân: “Chán tớ thật, đáng lẽ lúc đó phải đưa cậu đi bệnh viện ngay chứ không phải đi tìm thủ phạm gì đó.”

Hiện giờ vẫn chưa muộn, Mạnh Nhuế an ủi: “Không sao mà.”

Một tay Thượng Đông Đông cầm lái, một tay cầm tay cô, than thở: “Con nhóc tội nghiệp của tớ.”

Trước đây, Mạnh Nhuế vốn hoạt bát, thậm chí có thể nói là hơi nghịch ngợm, nhưng cô lại vì một lần thất bại trong chuyện tình cảm với Mộ Lam mà trở nên trầm tính hơn. Có lẽ, cú sốc ấy quá lớn khiến cô phải tự bảo vệ bằng cách thu mình vào vỏ ốc, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là cô đã trưởng thành, đã hiểu chuyện hơn xưa mà thôi.

Dáng vẻ hiền lành, an phận của cô hiện tại thật sự khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác, vậy nên, một người đối với bản thân sao cũng được như Thượng Đông Đông lại nhất quyết không để cô phải chịu uất ức.

Đến bệnh viện, hai cô tới nơi đăng ký để điền phiếu, điền xong lại di chuyển sang khoa xét nghiệm. Mạnh Nhuế vào làm kiểm tra, để Thượng Đông Đông ngồi chờ ở ngoài. Đúng lúc này, điện thoại của Thượng Đông Đông đột nhiên có âm báo tin tức mới. Cô vốn không hay để ý tin tức này nọ, nhưng tiêu đề này cũng thú vị quá chứ: “Mộ Lam vì người đẹp mà không cần giang sơn?”

Cô nhấn vào, vừa xem được một đoạn liền giật mình kinh ngạc.

“Vào lúc 20 giờ ngày 8 tháng 2 theo giờ Bắc Kinh, ‘Nhật báo Tây Ban Nha’ đã công khai số liệu về người dùng ở nước ngoài và doanh thu của Thương mại điện tử Mộ Lam. Theo đó, tập đoàn này đã thành công chiếm lĩnh thị trường nước ngoài trị giá 15.3 tỉ đô la Mỹ nhờ sự phát triển vượt bậc của công nghệ Internet cùng phương thức thanh toán nhanh chóng và thuận tiện. Trong buổi phỏng vấn hôm nay, Mộ Lam tuyên bố sắp tới sẽ rút khỏi tập đoàn, nguyên nhân là “không muốn Nhuế Nhuế phải chờ quá lâu”.”

Thượng Đông Đông run tay mở hot search trên Weibo, chủ đề đang đứng top một chỉ có bốn chữ:

“Nhuế Nhuế là ai?”