Vừa Khéo

Chương 7: Khởi Đầu Của Mọi Chuyện




Năm năm trước, bà nội Mạc Lâm sinh bệnh, chữa không hết, chỉ có thể từ từ chăm sóc. Tâm trạng của người già rất quan trọng, bác sĩ nói với Mạc Lâm như thế.

Mạc Lâm biết bà nội luôn lạc quan nhưng vẫn giữ quan niệm truyền thống, từ lúc bị bệnh, chuyện bà nội lo lắng nhất là chuyện cá nhân của Mạc Lâm.

“Ba cháu mất sớm, mẹ cháu cũng có gia đình khác rồi, không quan tâm cháu. Nếu bà đi nữa, cháu chỉ còn một mình. Cũng không có ai chăm sóc cháu, không ai bên cạnh cháu…”

Bà nói một hồi như vậy sẽ khóc, là thương Mạc Lâm, cũng không nghe theo lời khuyên ngày qua ngày, không chịu dừng lại vì cô.

Mạc Lâm cảm thấy một mình chẳng có gì, cô sẽ tự ở một mình, cũng có thể chăm sóc cho mình.

Nhưng thấy bà nội buồn như vậy, trong lòng Mạc Lâm cực kỳ không thoải mái. Thế là Mạc Lâm lên kế hoạch kết hôn cho mình để bà nội sớm yên tâm, ổn định lại cảm xúc.

Nhưng sau vài lần coi mắt không ổn, Mạc Lâm hiểu ra một chuyện – trước đây cô thực sự rất hiểu bản thân mình.

Cô không phù hợp kết hôn.

Hoặc là nói, không phù hợp cho một mối quan hệ thân mật.

Khi cô gặp mặt đối phương, sau khi hỏi thăm những câu ‘bình thường’ ra, một nửa đã bỏ cuộc giữa chừng. Sau khi cô nói ra nhu cầu của mình, nửa còn lại cũng bắt đầu chiến thuật uống nước, nghe điện thoại hay ‘đi toilet’.

Gần như không có người đàn ông nào ở độ tuổi muốn kết hôn muốn tiếp nhận cô.

Cả đời Mạc Lâm thật mạnh mẽ, mọi chuyện của bản thân trước giờ đều xử lý rất thỏa đáng, nhanh gọn sạch sẽ, thay vào đó việc kết hôn này cần sự phối hợp của người khác! Dù có quả quyết như cô cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

Nhưng chuyển biến sự tình xuất hiện như vận mệnh vào ngày 1 tháng 3.

Buổi sáng Mạc Lâm ở bệnh viện chăm sóc bà nội, buổi chiều tới văn phòng gặp một khách hàng thân thiết tên Khương Du, chị Khương.

Theo Mạc Lâm, cô với chị Khương rất có duyên.

Từ ngày đầu tiên thành lập văn phòng đá quý của cô và Trình Lộ Lộ, ngoại trừ bạn bè của Trình Lộ Lộ và bạn bè của mẹ cô ấy, chỉ có một khách hàng thực sự là Khương Du.

Văn phòng thiết kế trang sức và đá quý mở trong khu Văn Sang, rất nhiều người ngần ngại ở trước cửa. Bởi vì trang sức trong tưởng tượng đều đắt đỏ, phàm là khách hàng có thể nhàn nhã đi bộ vào thì hơn phân nửa là không có tiềm lực kinh tế. Hơn nữa lúc mới gầy dựng, những món đồ mà nhóm Mạc Lâm bán không hề mắc, phần lớn chỉ tầm mấy trăm tới mấy ngàn, hơn một vạn rất hiếm, dù sao các cô cũng mới khởi nghiệp, không gánh vác nổi tiền vốn quá cao.

Mà cũng vì vậy những khách hàng có tài chính thì lại không để ý ‘hàng rẻ tiền’ loại này.

Khương Du thì lại đầy hứng thú dạo một hồi, cuối cùng mua một mặt dây chuyền hồng ngọc rất rất nhỏ, khoảng bảy ngàn tệ, cũng xem như một món hàng khá đắt của bọn họ lúc đó.

Khương Du nói rất thích kiểu của Mạc Lâm, dùng những quy tắc sắp xếp hình học không chút cảm tình lại tạo ra một phong cách tác phẩm đẹp đẽ hợp mắt.

Về sau, chị Khương thường hay tới chỗ các cô đặt hàng, chị Khương không thiếu tiền, cũng không hối thiết kế, luôn cho đủ thời gian và tiền bạc để Mạc Lâm từ từ hoàn thành ý tưởng của mình.

Khách hàng thần tiên.

Mạc Lâm vẫn luôn quý trọng kiểu thưởng thức và duyên phận này. Cô cũng cho rằng chị Khương là một chị đại tao nhã, bình thản, rất có gu thưởng thức.

Cho đến một buổi chiều nọ…

Chị Khương gọi điện thoại, nổi giận đùng đùng chửi mấy lời thô tục bước vào cửa hàng của cô.

“Tiên sư nó, nói cho con biết Khương Viễn Mộ, thằng thối tha, với thái độ này của con, ba mẹ con gấp lắm rồi mà con vẫn chưa tìm thấy bạn gái, lại còn muốn kết hôn? Kết hôn cái con khỉ, con mua con chó rồi sống với nó luôn đi!”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chị Khương nổi trận lôi đình: “Cô đương nhiên biết là mẹ con không đồng ý con chó! Dù sao cô sẽ không giúp con tìm đâu! Tự con đi tìm đi, mặt trời mọc đằng tây, cô ngược lại muốn xem xem bản lĩnh con lớn bao nhiêu, có thể dựa theo yêu cầu của con mà tìm được! Con đi miếu khấn vái đi! Quan âm Tống Tử có thể lập tức cho con tự sinh một… Này? Alo! Con còn dám cúp điện thoại của cô!”

Chị Khương tức hổn hển vứt di động lên ghế sofa của tiệm.

Mà Mạc Lâm đang ngồi ở chỗ bình thường cô hay thiết kế có chút bất ngờ nhìn chị Khương, trong khoảnh khắc, cô ổn định lại cảm xúc: “Chị Du.” Cô chào hỏi, đứng dậy, “Chị uống gì không?”

Khương Du không trả lời câu này của Mạc Lâm, ngược lại thở phì phì phàn nàn với cô.

“Cái thằng cháu đích tôn nhà tôi, thật sự là làm tôi điên lên được, lớn rồi trưởng thành rồi, vì ba mẹ nó hối nó, nó lại ngại phiền nên muốn tìm người kết hôn, lại còn một đống yêu cầu không đâu ra đâu, vừa mới gặp, chưa nói gì hết nha, đã hỏi người ta có bị bệnh truyền nhiễm không, còn hỏi có bệnh di truyền không? Còn hỏi người ta có chịu ký thỏa thuận trước hôn nhân không, nó á, trời ơi, là hoàng đế sao?”

Nghe Khương Du chửi bới, Mạc Lâm không nói gì, im lặng cúi đầu, sờ sờ ngón tay của mình.

“Haiz, con của bạn tôi, không lẽ tôi không biết gia cảnh nhà người ta sao? Hỏi như vậy để làm gì! Dù có muốn hỏi mấy câu này, có thể chờ qua mấy ngày mà! Làm quen một chút đã chứ! Tìm hiểu một chút! Làm bạn bè với nhau trước đã! Lại cứ phải làm cho người mai mối như tôi bẽ mặt là sao! Lại còn nói cái gì không hợp thì chia tay sớm bớt đau khổ!”

Mạc Lâm lại yên tĩnh uống hớp nước, không nói tiếng nào.

Khương Du tiếp tục chửi.

“Biết tính nó từ nhỏ đã kỳ quái nhưng không ngờ lại kỳ tới bộ dạng này, đối tượng xem mắt mà cứ như thông báo tuyển dụng ở công ty sao? Đâu ra đấy, lại còn muốn người ta chuẩn bị sơ yếu lý lịch nữa. Lại còn là file PDF!” Khương Du bực mà bật cười, “Quả thực không bình thường!”

Mạc Lâm nghe xong lời này, có hơi nhíu mày tán thưởng, sau đó ghi chú thêm một dòng trong điện thoại của mình, ‘chuẩn bị trước sơ yếu lý lịch.’

“Dù sao giờ tôi không thèm giúp nó tìm đối tượng nữa, cái này tìm ở đâu, lão Thiên Vương còn tìm không ra.”

Mà cùng lúc chị Khương dứt lời, điện thoại của Mạc Lâm rung lên, Mạc Lâm nhìn thoáng qua, phía trên là số điện thoại lạ, cô nói với Khương Du: “Chị Du, em nghe điện thoại chút nhé.”

Khương Du ừ một tiếng, Mạc Lâm ấn nút trả lời, mà vừa ấn một cái đã xảy ra chuyện rồi.

Trong điện thoại, một giọng chửi oang oang trời đất truyền tới.

“Cô Mạc Lâm! Nếu cô không muốn xem mắt thì đừng có tới, không cần vừa lên tới nơi đã hỏi đối phương có bị bệnh truyền nhiễm hay không, có bệnh di truyền hay không! Cô coi nhà chúng tôi là gia đình gì vậy! Cô coi con tôi là người gì vậy! Kiểu người này mới thấy lần đầu tiên! Cô còn muốn ký thỏa thuận tiền hôn nhân à? À, nói cho cô biết, chúng tôi không cần tiền của cô! Cũng không phục vụ…. “

‘Tít’, Mạc Lâm cúp máy.

Không phải vì lời xỉ vả của đối phương.

Mà vì lời xỉ vả của đối phương đã vang khắp nơi thông qua chiếc loa bluetooth âm thanh không tệ của các cô.

Đợi Mạc Lâm cúp máy xong, cô nhất thời cứng đờ và lúng túng ngồi xuống ghế sofa với Khương Du.

Yên tĩnh… đặc biệt là sau lời xỉ vả phát qua loa kia, giờ khắc này trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Mạc Lâm bình tĩnh lại trước, sau đó cô khục khặc mấy tiếng, đứng dậy: “Chị Du, ngại quá…” Cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy Khương Du đứng phắt dậy từ ghế sofa.

Khương Du nhìn Mạc Lâm, đôi mắt sáng rực không tên.

“Lão Thiên Vương ơi.” Bà nỉ non: “Tìm thấy rồi.”

Mà Mạc Lâm cho dù có không nghe thấy tiếng nỉ non của Khương Du cũng hiểu ý của Khương Du. Sau đó cô cảm thấy: Có thể thử.

Khương Du, người cô có mắt nhìn ngọc của Khương Viễn Mộ, ngày 1 tháng 3 này, đã se cho Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ một cái hẹn ngày 3 tháng 3 gặp nhau, đầu tiên là chuẩn bị kỹ sơ yếu lý lịch của nhau.

Sau một hồi đàm phán vui vẻ bắt đầu.