Vừa Khéo

Chương 6: Hiểu, Nhưng Không Nhiều




Trình Lộ Lộ mua ly cà phê ở tiệm cà phê nhỏ sát văn phòng làm việc của bọn họ, còn chưa kịp đợi nhân viên quán pha xong cà phê nữa, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng Khương Viễn Mộ rời đi bên ngoài cửa sổ.

Vậy là nói chuyện xong rồi? Nhanh như vậy đã có thể nói rõ chuyện kinh thiên động địa của bọn họ?

Không hổ là cặp vợ chồng này mà!

Trình Lộ Lộ rất ngạc nhiên, đồng thời cũng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc thì bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì, ly hôn hay không ly hôn, tiếp tục hay không tiếp tục.

Cô không có can đảm chạy đến hỏi Khương Viễn Mộ, nhưng vẫn có gan hỏi Mạc Lâm!

Không chỉ có mà gan còn rất lớn.

Mạc Lâm này tạo một cái thỏa thuận kết hôn thần tiên, lừa cô những năm năm! Tiền mừng thu không ít của cô, vậy mà tình hình thực tế thì không tiết lộ cho cô lấy một câu. Nếu không phải hôm nay vừa khéo cô tới, sao có thể thấy được trò hay này.

Trình Lộ Lộ nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Viễn Mộ khuất khỏi tầm mắt, lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay trở lại cửa hàng nhỏ, nhưng lại có người gọi cô: “Chị Lộ Lộ.”

Giọng nói mang chút âm điệu của thiếu niên, nhẹ nhàng khoan khoái lại rõ ràng: “Hai ly latte nóng của chị xong rồi.”

Trình Lộ Lộ quay đầu, gương mặt thiếu niên sạch sẽ trắng nõn càng thêm phần đẹp mờ ảo trong làn sương nóng latte bốc lên: “Ok em.” Trình Lộ Lộ nén cơn hiếu kỳ âm ỉ trong lòng, vẫn mỉm cười với cậu trai quán cà phê, “Bỏ túi mang đi cho chị nhé.”

Quán cà phê nhỏ này mở cạnh văn phòng bọn họ cũng được hai ba năm rồi, ông chủ chính là thanh niên trước mặt này, tên là Hứa Nguyện, 23 24 tuổi, dáng dấp thư sinh lại đẹp trai, trước kia nghe cậu ta nói, cậu ta đi làm từ rất sớm, không học đại học, sau khi có cơ duyên kiếm được khoản tiền đầu tiên thì tự mình mở quán cà phê trong khu Văn Sang này, một mực cần cù chăm chỉ kinh doanh tới giờ, cũng coi như có chút thành tựu.

Trình Lộ Lộ và Mạc Lâm thường tới quan tâm kinh doanh, đến một lần rồi cũng thành quen thuộc.

“Chị Lộ Lộ, vừa nãy mới thấy một người có phong độ đi vào cửa hàng tụi chị, ai vậy chị?”

“À, chồng Mạc Lâm đó…”

Trình Lộ Lộ nói xong thì dừng lại, đang suy nghĩ bây giờ nói như vậy có tính là xưng hô không chính xác không, cô đang phân tâm không nhìn thấy Hứa Nguyện đang bỏ ly cà phê vào túi xách thì tay khẽ khựng lại.

Hứa Nguyện ngẩng đầu, liếc nhìn phương hướng Khương Viễn Mộ rời đi, vẻ mặt có chút lạnh lùng ‘à’ một tiếng.

Trình Lộ Lộ nhìn Hứa Nguyện đóng gói ly cà phê, định đưa tay xách cái túi đi, không ngờ Hứa Nguyện lại cầm hai cái bánh từ quầy ra, cười tủm tỉm nói: “Còn hai cái bánh quà tặng, em gói lại cho chị.”

Thế là Trình Lộ Lộ thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi chờ ở quầy để Hứa Nguyện đóng gói. Cô còn hớn hở: “Lần nào tới chỗ cậu cũng có quà tặng, mấy tiệm cà phê bên ngoài cạnh tranh không lại các cậu rồi.”

Hứa Nguyện cười ấm áp, vừa chậm rãi gói đồ vừa nói: “Sao trước kia chưa từng thấy anh ấy tới?”

“Ai? Khương Viễn Mộ sao? Chắc cậu chưa từng gặp anh ấy đâu.”

“À… Vậy hôm nay có chuyện gì đặc biệt à? Nay đâu phải sinh nhật chị Mạc Lâm đâu.”

“Cậu còn biết cả sinh nhật Mạc Lâm à?”

“Chị quên rồi à, trước đây chị còn đặt bánh sinh nhật cho chị Mạc Lâm ở chỗ em mà.”

“À, à, cậu thật có lòng, còn nhớ rõ vậy.”

“Vậy hôm này là… ngày kỷ niệm của bọn họ sao?”

“Ngày kỷ niệm…” Trình Lộ Lộ nhếch miệng, “Cho là vậy đi, còn là kỷ niệm lớn…”

Hứa Nguyện nhíu mày, đánh giá biểu cảm của Trình Lộ Lộ, thấy ánh mắt phức tạp của cô giống như có điều gì khó nói. Hứa Nguyện không nói tiếp nữa, tiếp tục cúi đầu gói bánh, gói bánh xong rồi, lúc Hứa Nguyện bỏ bánh vào trong túi, bỗng nhiên bị trượt tay, latte nóng bên trong đều đổ ra ngoài.

Trình Lộ Lộ giật mình la lên: “Ai da! Sao lại đổ rồi!”

“Xin lỗi xin lỗi chị Lộ Lộ!” Hứa Nguyện lập tức xin lỗi, “Không làm chị bỏng chứ? Đều tại em, nếu chị bận việc thì cứ qua trước đi, em làm lại hai ly thế này mang qua cho chị.”

“Không bỏng, à,.. ừ ừ…”

Trình Lộ Lộ bị Hứa Nguyện nói như vậy đành gật đầu đồng ý.

Hứa Nguyện cầm khăn bận rộn ở quầy, Trình Lộ Lộ thấy anh bận như vậy cũng không tiện nói đợi một chút, chỉ đáp lại: “Không sao, chị không vội, em cứ từ từ làm.”

Trình Lộ Lộ đi rồi, Hứa Nguyện vừa nãy còn luống cuống tay chân trong quầy đã đứng lên, không còn lau latte đổ dưới đất, anh vứt khăn vào trong bồn rửa, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ….

Hứa Nguyện chậm rãi rửa tay, lúc này nhân viên trong tiệm vội vội vàng vàng đi lấy cây lau nhà ở kho phía sau ra.

“Không vội, từ từ làm.” Hứa Nguyện nói, “Chút nữa làm hai ly latte nóng.”

Nhân viên ở bên cạnh đau lòng: “Anh, hai ly cà phê đổ em không tiếc, mà hai cái bánh này rất đắt! Lần này bị bẩn rồi, anh vẫn muốn tặng hai chị đó hai cái à? Cũng không thể lần nào mấy chị tới thì anh cũng tặng không như vậy chứ?”

Hứa Nguyện liếc nhìn nhân viên, trêu: “Tôi xài tiền tôi không thấy tiếc, cậu tiếc cái gì? Hơn nữa…” Hứa Nguyện nhìn cửa tiệm đối diện quán cà phê, tiện tay cầm cây kẹo mút ở quầy ăn, miệng nói một câu mập mờ nghe không rõ: “Cũng không phải phí công tặng…”

Trình Lộ Lộ hùng hổ đi vào văn phòng yên tĩnh của mình.

Vốn dĩ Trình Lộ Lộ tính vừa vào văn phòng sẽ dừng lại dạy dỗ đạo đức cho Mạc Lâm, nhưng cô vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Mạc Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa tay cầm hợp đồng gia hạn của Khương Viễn Mộ, đang chăm chú đọc.

Thần thái cô trầm tĩnh, hợp đồng trong tay đã đọc xong một trang, vẫn lặng lẽ xem tiếp.

Trong nhất thời Trình Lộ Lộ cũng không nỡ quấy rầy cô.

Dù sao… đây cũng là chuyện ly hôn của người ta. Sự hiếu kỳ của cô có thể để tạm qua một bên, vẫn không nên quấy rầy Mạc Lâm.

Trình Lộ Lộ ngồi xuống bên cạnh Mạc Lâm, liếc nhìn chữ trên hợp đồng. Kiểu hợp đồng chữ nghĩa chỉnh tề rõ ràng này trước giờ Trình Lộ Lộ đọc chỉ thấy đau đầu. Nhưng cái hợp đồng này xuất sắc ở chỗ, nó không chỉ ở nội dung, mà còn có hình vẽ, là hai hình in mộc đỏ, dưới hình này có một cái quốc huy, dưới quốc huy viết một hàng chữ in hoa ‘CHỨNG CHỈ CỔ PHIẾU BẤT ĐỘNG SẢN NƯỚC CỘNG HÒA NHÂN DÂN TRUNG HOA’

“Này là cái gì?” Trình Lộ Lộ tự nhủ chính mình không nên quấy rầy Mạc Lâm, ngạc nhiên.

“Hợp đồng gia hạn.” Mạc Lâm đáp trả.

“Ý mình hỏi là sao trong hợp đồng gia hạn lại có giấy chứng nhận quyền tài sản ở đây? Khương Viễn Mộ muốn tặng nhà cho cậu à!?”

“Không phải tặng.” Mạc Lâm gấp hợp đồng lại, bỏ lên bàn, có chút buồn rầu nhíu mày, “Nếu như mình tiếp tục đồng ý gia hạn năm năm, anh ấy hứa đây là thù lao sau năm năm của mình.”

“Thù lao? Nhà của ổng?”

So với sự buồn rầu của Mạc Lâm, biểu cảm của Trình Lộ Lộ lại vô cùng ngổn ngang, “Hai người là giao dịch tài sắc à? Cậu nhíu mày là sao? Dao động à? Phải đồng ý với anh ấy sao?”

“Không, chuyện mình muốn làm chỉ có ly hôn, chấm dứt hợp đồng với anh ấy, việc này mình nghĩ rất rõ ràng. Chỉ là mình…” Mạc Lâm thở dài, “Mình không hiểu sao anh ấy lại cố chấp chuyện gia hạn, thậm chí không tiếc đưa ra điều kiện này.”

“Anh ta không muốn ly hôn thôi!” Trình Lộ Lộ cảm thấy chẳng có gì khó hiểu, “Còn thích cậu chứ sao, sống chung lâu ngày nảy sinh tình cảm, có gì đâu mà không hiểu.”

Nghe thấy lời Trình Lộ Lộ dường như tiềm thức của cô cũng xoay vòng, ánh mắt Mạc Lâm nhìn Trình Lộ Lộ càng thêm mơ hồ.

“Cậu nhìn mình vậy làm gì?” Trình Lộ Lộ cũng rất mơ hồ, “Rốt cuộc hai người có chuyện gì?” Trình Lộ Lộ gõ gõ thỏa thuận trên bàn, “Chuyện này là sao nữa? Tốt nhất là cậu kể rõ ràng từ đầu tới cuối cho mình!”

Mạc Lâm im lặng trong chốc lát.

Suy nghĩ của cô vốn cực kỳ rõ ràng, nhưng bây giờ hoàn toàn nhiễu loạn vì bản hợp đồng gia hạn và câu nói ‘cân nhắc một chút’ của Khương Viễn Mộ.

Mạc Lâm nhìn gương mặt tò mò của Trình Lộ Lô, cô nghĩ ngợi, nhiều năm như vậy, Trình Lộ Lộ xem như là người hiểu rõ tính cách của cô và Khương Viễn Mộ nhất. Lúc này, Mạc Lâm thật sự cần ý kiến từ góc nhìn của một người khác.

“Mình sẽ kể cho cậu chuyện giữa mình và Khương Viễn Mộ theo thứ tự thời gian.” Mạc Lâm nói, “Mình nghĩ, cậu nhất định có thể hiểu được mình.”

Trình Lộ Lộ nghe lời này, chẳng bày tỏ gì.

Đối với Mạc Lâm, có lúc cô có thể hiểu, nhưng chỉ có thể hiểu một chút, cũng không nhiều…

Giấu trong lòng sự thấp thỏm, Trình Lộ Lộ nghe Mạc Lâm dùng giọng điệu tỉnh táo êm tai đặc thù nói…