Vừa Khéo

Chương 2: Sự Khó Chịu Không Tên




Lúc Mạc Lâm về nhà, bảo vệ chung cư đang đứng ở cửa nhà cô, nhìn một đống thùng giấy đặt trước cửa nhà cô, khó xử nói: “Thưa cô, chung cư chúng tôi có quy định, không thể chất đồ ở hành lang.”

Đồ vật này nọ là của Khương Viễn Mộ.

Một tuần trước khi ly hôn Khương Viễn Mộ đều không trở về, khó tránh tới ngày ly hôn Khương Viễn Mộ không cách nào thuận lợi chuyển đi, thế là Mạc Lâm trong một tuần này giúp đỡ, trích ra chút thời gian giúp anh thu dọn đồ đạc này nọ, phân loại đặt trong thùng giấy, lại còn rất cẩn thận dùng bút đánh dấu từng thùng.

Dù sao kết hôn năm năm, khi kết thúc vẫn nên tận lực không gây thêm phiền toái cho đối phương.

Mạc Lâm vốn cho rằng việc ly hôn này làm không tệ lắm. Không nghĩ tới lại gây phiền toái cho bên chung cư.

“Ngại quá.” Mạc Lâm xin lỗi chú bảo vệ, sau đó lấy di động ra nhìn thoáng qua, đã 8.30 tối. Theo tính nết của Khương Viễn Mộ, hôm nay nhận được thỏa thuận ly hôn, buổi tối sẽ cử người tới lấy đồ. “Cho tôi tối đa thêm nửa tiếng nữa, nếu chồng cũ của tôi không sai người tới lấy đồ về, tôi liền dọn chúng vào lại trong nhà.”

Bảo vệ nhất thời sửng sốt, nháy mắt nhìn Mạc Lâm, hiển nhiên là bị hai từ chồng cũ và sai người này làm cho kinh ngạc.

Chung cư này của bọn họ tuy ở trung tâm thành phố, nhưng không tính là cao cấp lắm, toàn bộ đều là nhà ở, căn hộ cũng thường không rộng lắm, là kiểu truyền thống hai phòng ngủ một phòng khách, chủ yếu là những phòng cần thiết. Chủ nhân căn hộ số 1503 này xem như là một hộ gia đình nổi tiếng ở chung cư bọn họ.

Dù sao trong khu chung cư này của bọn họ, ngày ngày lái siêu xe Aston Martin đi làm chỉ có mỗi nhà này. Chú Hồ bảo vệ tới bây giờ cũng không nhớ được đầy đủ tên chiếc xe kia, chỉ biết là rất đắt.

Suy đoán liên quan tới chủ nhân căn hộ 1503 cũng có rất nhiều, có người nói bọn họ giả dạng giàu có, toàn bộ tiền bạc đều cầm đi mua nhà mua xe rồi. Có người nói nữ chủ nhà này là một người được bao nuôi. Còn có người nói, cho dù bọn họ thật sự có tiền cũng nhất định sống không hạnh phúc, nam chủ nhà này thường xuyên không trở về nhà.

“Vậy được rồi…” Chú Hồ xoay người bỏ đi. Trong lòng ông thở dài, ai nói không phải chứ, có tiền không phải cũng ly hôn sao, những ngày tháng này còn chưa chắc trải qua dễ chịu như ông. Nhìn xem đây có bao nhiêu hận ý nha, đồ đạc này nọ đều đóng gói để ở cửa, khẳng định là nhìn thấy mặt nhau là thấy ghét!

Mạc Lâm nhìn bảo vệ rời đi, bản thân bình tĩnh mở cửa vào nhà, ngồi xuống ghế sofa.

Dọn đồ của Khương Viễn Mộ xong, căn nhà giống như rộng lớn hơn chút, lại bỗng nhiên trống trải khác biệt.

Mạc Lâm lẳng lặng ngồi một hồi, bỗng nhiên cảm thấy căn nhà có phần an tĩnh quá mức. Cô muốn mở TV lên nhưng rất lâu không dùng, cô tìm điều khiển khắp nơi một hồi. Cuối cùng, ở trong một ngăn kéo thật lâu không kéo ra, Mạc Lâm tìm thấy điều khiển từ xa. Nháy mắt tìm được điều khiển, Mạc Lâm chợt phát hiện, bản thân giống như thật lâu không có tâm tình giống như lúc này.

Cảm thấy an tĩnh, cảm thấy nhàm chán, cảm thấy… bên tai thiếu chút âm thanh.

Trước khi kết hôn, mỗi một ngày cô hình như đều mở TV lên xem rồi ngủ…

Sau này, Khương Viễn Mộ ban đêm trở về muốn làm việc, bọn họ không có phòng làm việc, nhà có hai phòng bọn họ mỗi người một phòng rồi.

Khương Viễn Mộ lại là người cực kỳ có quy củ trong việc sắp xếp phòng ốc, phòng ngủ chính là phòng ngủ, anh sẽ không ở bên trong làm việc, làm việc là làm việc, anh sẽ không vừa làm vừa ăn gì đó.

Cho nên sau khi bọn họ kết hôn, bàn ăn trong phòng khách sau khi ăn cơm xong, Khương Viễn Mộ sẽ tự mình dọn dẹp, làm việc ở trên đó – khu vực có hạn, bàn ăn trở thành bàn làm việc, đây là nhượng bộ cuối cùng của Khương Viễn Mộ.

Mà lúc này Mạc Lâm xem TV sẽ ảnh hưởng đến anh. Thế là Mạc Lâm tập thành thói quen lúc Khương Viễn Mộ làm việc, bản thân ở bên bàn trà đọc sách cùng thiết kế.

Nói theo lương tâm, Mạc Lâm cảm thấy bản thân cũng không phải người chăm chỉ, thực chất bên trong cô là một người lười nhác, có thể nghỉ ngơi thêm một phút cô tuyệt đối sẽ không đứng lên ở giây thứ 59.

Mà mấy năm này, dưới sự dẫn dắt của Khương Viễn Mộ, Mạc Lâm cảm thấy bản thân mỗi ngày đều hoàn thành 1.5 khối lượng công việc.

Mạc Lâm đã quên không biết đã đọc qua một đoạn văn bác ái ở đâu, một đoạn hôn nhân ưu tú nên khiến cho người ta dần trưởng thành.

Từ góc độ này mà nói, cuộc hôn nhân này của Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ quả thật ưu tú quá mức rồi. Giống như hàng năm đều chuẩn bị thi đại học, mỗi ngày đều là đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học, có thể học liền tuyệt đối không rời sách, có thể cố gắng liền tuyệt đối không nằm xuống đi ngủ.

Nhưng cho dù là vậy, bạn cùng phòng ưu tú của cô, chồng cô, người dẫn đường phấn đấu, người không biết mệt mỏi tiến lên, cỗ máy học tập không ngừng… Khương ‘thức khuya cũng không rụng tóc’ Viễn Mộ còn nói qua với cô —

“Kỳ thật với tài năng của em có thể làm tốt hơn nữa.”

Không, cô cảm thấy cô không thể.

Hiện tại đã rất tốt rồi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.

Mà mỗi khi cô từ chối đề nghị của Khương Viễn Mộ giúp cô ưu tú hơn như vậy, Khương Viễn Mộ cũng sẽ không cưỡng cầu, chỉ biết gật nhẹ đầu: “Em quả thật đã rất tốt rồi.”

Mạc Lâm nhớ lại những chuyện này, khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía bàn ăn.

Trống rỗng, trên bàn chỉ có ly sữa buổi sáng cô uống vẫn chưa kịp rửa.

Là cái bàn ăn.

Mạc Lâm quay đầu tiếp tục xem TV, trên TV đang phát chương trình giải trí. Bên trong vui cười giận mắng, tranh cãi vô cùng ầm ĩ, người xem bị chọc đến cười ha ha. Nhưng khóe miệng Mạc Lâm lại vẫn là một đường thẳng. Cô thầm nhớ lại, thỏa thuận ly hôn… Anh ký rồi nên trả lại một bản cho cô chứ.

Cùng lúc này, ở một nơi khác trong thành phố, trong văn phòng trống không, một người đàn ông ngoài mặt bình tĩnh đang lật hợp đồng anh ký tên năm năm trước.

Sau đó càng lật càng nóng nảy.

Khương Viễn Mộ đã thật lâu không cẩn thận nghiên cứu một bản hợp đồng như vậy, đọc qua bản hợp đồng rồi, lật qua lật lại, tỉ mỉ, ngay cả dấu chấm câu cũng xem qua, sau đó anh phát hiện…

Rất tốt, hợp đồng làm cực kỳ chặt chẽ cẩn thận.

Anh năm năm trước một chút chỗ trống cũng không lưu lại cho anh năm năm sau tận dụng!

Khổng hổ là anh nha!

Khương Viễn Mộ đóng hợp đồng lại, nhìn đống chữ viết màu đen con dấu đỏ khiến cho đầu óc anh có chút nhoi nhói, anh xoa mi tâm.

Đã có lúc Khương Viễn Mộ cảm thấy hợp đồng tiền hôn nhân này của bọn họ là bản hợp đồng anh ký thuận lợi nhất, bớt lo nhất, hoàn mỹ nhất trong nhiều năm qua, trật tự rõ ràng, chi tiết rõ rệt, quyền và trách nhiệm rõ ràng…

Không nghĩ tới… lại quên viết điều khoản gia hạn!

Khương Viễn Mộ càng thêm đau đầu.

Hết cách, chỉ có thể nói trực tiếp, hôn này anh không muốn ly.

Tại sao?

Khương Viễn Mộ cũng không biết tại sao, thay đổi tình hình hôn nhân của bản thân trước mắt với anh mà nói không có bất lợi gì, cũng không có lợi ích gì.

Chuyện không có lợi ích tại sao phải làm?

Bởi vì hợp đồng viết như thế này ư?

Hợp đồng đều do người ký, trở về thương lượng với Mạc Lâm bổ sung phụ lục đi, mặc kệ nói thế nào, trước tiên ký gia hạn đã.

Khương Viễn Mộ hạ quyết tâm, mặc áo khoác mỏng vào, cầm hồ sơ và di động đứng dậy rời khỏi văn phòng mình.

Dọc đường đi Khương Viễn Mộ thầm sắp xếp câu chữ, đã nghĩ tốt trong đầu, anh tự tin cho rằng, quan hệ hợp tác trước mắt giữa anh và Mạc Lâm, Mạc Lâm không có lý do từ chối điều khoản gia hạn của anh.

Nhưng anh vừa mới tới dưới chung cư vậy mà phát hiện chỗ đậu xe của mình bị người khác chiếm?

Lại còn là một chiếc Volkswagen Beetle màu xanh?

Giống như ám chỉ gì đó…

Khương Viễn Mộ nhướng mày, cảm thấy bản thân có chút giống như chưa học võ xong đã bị quất một côn vậy, có chút khó chịu khó hiểu.

Trao đổi một hồi với quản lý chung cư, liên lạc với chủ xe, đối phương vội vã xuống lầu, Khương Viễn Mộ thấy chủ xe là một cô gái, cảm xúc trong lòng khẽ bình tĩnh, tha thứ cho chiếc Volkswagen Beetle màu xanh này.

Không nghĩ tới chủ xe trước khi dời xe đi còn rất có lễ phép nói lời xin lỗi với anh. “Ngại quá, mấy ngày trước tôi cũng đậu ở đó, không ai nói cho tôi biết, tôi còn tưởng rằng chủ chỗ đậu này không ở đây nữa…….”

Tâm tình Khương Viễn Mộ lại lên xuống một phen.

Cái gì gọi là cho rằng không có ở đây nữa?

Anh chỉ ra ngoài chưa tới một tuần, tưởng anh chết rồi sao?

Anh không nói gì, lái xe dừng ở chỗ đậu của mình.

Khương Viễn Mộ đứng trong thang máy, nhìn con số tầng lầu tăng dần tới tầng 15, trong lòng nhớ lại, nhà này cũng đã ở được năm năm rồi.

Nhà là do Mạc Lâm mua, lúc bọn họ xem mắt, cô cũng đã ở nhà này hai năm, dựa vào năng lực của cô, tự trả tiền đặt cọc và tiền vay. Trang trí trong phòng cũng do một tay cô xử lý.

Khương Viễn Mộ trước kia không mua nhà, sau khi anh rời khỏi gia đình vẫn ở trong khách sạn.

Với anh mà nói, người cô đơn kỳ thật cũng không cần nhà cửa. Khách sạn đủ để thỏa mãn toàn bộ mọi nhu cầu trong sinh hoạt ngày thường. Thậm chí còn tốt hơn so với trong nhà. Khách sạn năm sao, kết hợp với đầu bếp năm sao, phòng tập gym, phục vụ phòng, chi phí xây dựng hệ thống như vậy trong nhà không nhất định có lợi bằng ở khách sạn.

Nhưng sau khi kết hôn, Khương Viễn Mộ lại cảm thấy bản thân cần một căn nhà.

Thế là anh xuống tay mua một căn, cách chỗ Mạc Lâm bên này cũng không xa, nhưng kết cấu chung cư lại khác biệt rất lớn, một căn biệt thự không lầu cao cấp hơn 150m2, cho dù là phòng ốc hay là quản lý, mảng xanh, các phương diện đều mạnh hơn nhiều so với chung cư nhỏ bên này.

Mua lúc mới vừa kết hôn, năm đầu tiên chờ nhận nhà, năm thứ hai chờ trang trí, năm thứ ba nghĩ muốn để cho bay bớt mùi, năm thứ tư… cũng không muốn vào ở rồi.

Chuyển nhà thật phiền toái. Mạc Lâm nói như thế.

Thế là nhà bên kia vẫn luôn để trống, đến bây giờ anh cũng không có qua đó xem.

Anh vẫn ở chỗ Mạc Lâm bên này, hàng tháng đóng tiền thuê nhà.

Dù sao cũng là nhà Mạc Lâm, trong hợp đồng hôn nhân có quy định không được chiếm tiện nghi. Tiền thuê nhà, tiền điện nước, phí sinh hoạt, mỗi tháng bọn họ đều chia đều.

Không kéo dài không nợ nần, rõ ràng rạch ròi.

‘Ding’, cửa thang máy mở ra.

Khương Viễn Mộ chỉnh lại cà vạt, cầm hồ sơ, bình tĩnh bước ra ngoài.

Sau đó…

Anh thấy đống thùng giấy nằm trong hành lang.

Trên mỗi thùng giấy rõ ràng viết – quần áo, giầy, chăn màn gối đệm, đồ dùng làm việc…

Thu dọn xong xuôi, không kéo dài không nợ nần, rõ ràng rạch ròi.

Khương Viễn Mộ cứ như vậy chết đứng ở cửa.

Anh lại bắt đầu đau đầu rồi.

Chữ ‘Phúc’ đón tết dán ở cửa kia giống như biến thành hai chữ ‘Cút’.

Anh đi tới cửa, đứng bên cạnh thùng giấy. Bên trong cánh cửa truyền ra tiếng chương trình giải trí trong TV, hi hi ha ha tranh cãi ầm ĩ. Đây là âm thanh lúc anh ở rất ít nghe thấy.

Hóa ra Mạc Lâm cũng thích xem chương trình giải trí?

Khương Viễn Mộ lúc này bỗng nhiên ý thức được, mấy năm nay, anh cho rằng bản thân làm rất nghiêm cẩn công bình, nhưng kỳ thật trong lúc không hay biết, anh xâm chiếm không ít sinh hoạt cá nhân của Mạc Lâm?

Cho nên… Mạc Lâm kỳ thật muốn ly hôn với anh? Để trở lại với tiết tấu sinh hoạt cá nhân trước đó?

Khương Viễn Mộ trầm tư trong chốc lát, lại quay đầu nhìn thùng giấy bên cạnh.

Anh xoay người lại đi trở về trong thang máy, gọi điện thoại cho Tiểu Lý: “Sắp xếp vài người tới chuyển đồ.”

“Ngay bây giờ?”

“Ngay lập tức.”

Cúp điện thoại, Khương Viễn Mộ nhìn hồ sơ trong tay, trên tờ đơn, chữ ký Mạc Lâm thanh tú, nét bút như vẽ ký ở trên giống như cô đứng đối diện anh, lễ phép khách khí vươn tay với anh, nói với anh: ‘Cảm ơn anh, hợp tác vui vẻ nhiều năm như thế.’

Khương Viễn Mộ lại chậm chạp không vươn tay ra.

Trên tờ đơn, chỗ ký tên của anh kia vẫn còn trống.