Vừa Khéo

Chương 1: Tiểu Lý Hoang Mang




Một ngày tốt đẹp như vậy sao lại đột nhiên bắt đầu bằng hình thức tuyệt vọng?

Tiểu Lý nghe tiếng ‘tút tút’ truyền đến ở đầu kia điện thoại, cảm nhận được cảm xúc nội tâm của anh – dồn dập, mê mang, không biết làm sao.

Đợi giao diện màn hình trò chuyện tắt dần, tiểu Lý ngồi xuống chỗ của mình, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thế giới quan đã vỡ nát, nội tâm bối rối như choá.

Mình nên chuyển đạt lời vợ sếp nói muốn ly hôn với sếp thế nào đây?

Chuyện gấp thế phải làm sao bây giờ….

Tiểu Lý tóm lấy mái tóc thưa thớt của mình.

Tiểu Lý cũng giống như tất cả đồng nghiệp trong công ty đều cho rằng sếp của mình – Khương Viễn Mộ – là một người sinh ra đã thắng – tốt nghiệp trường danh tiếng, tuổi trẻ tài cao, chưa đến tuổi xây dựng sự nghiệp đã thực hiện được tự do tài chính và giá trị cuộc sống, khiến người hâm mộ nhất chính là anh có một gia đình hoàn mỹ.

Hai vợ chồng kết hôn năm năm, hai gia đình đều ủng hộ, vợ chồng tình thâm. Có thể nói là một đôi thần tiên mới của xã hội chủ nghĩa…

Nhưng không nghĩ tới thần tiên đánh nhau thật sự nói đến là đến không chút giải thích.

Không đợi tiểu Lý nghĩ ra phương án giải quyết, cửa phòng họp đã mở ra. Các đồng nghiệp nối đuôi nhau mà ra, tiểu Lý nơm nớp lo sợ đứng dậy, run rẩy đi vào phòng họp.

“Sếp…” Anh nhìn ông chủ vẫn còn ngồi trước bàn họp xem tài liệu, vẻ mặt ông chủ bình tĩnh như vậy, động tác lật tài liệu gọn gàng linh hoạt, không có chút bộ dáng lo âu nháo ly hôn với vợ.

Nếu không sao người ta làm ông chủ được, tố chất tâm lý chính là rất tốt…

Tiểu Lý há miệng thở dốc, còn chưa mở miệng, một tập văn kiện được trực tiếp đẩy qua trên bàn, vững vàng dừng lại trước mặt tiểu Lý, không sai lệch một phân. “Copy ra thành 3 bản, chuẩn bị mở họp, năm phút sau bắt đầu.” Khương Viễn Mộ không ngẩng đầu mà nói.

“Phải rồi… sếp…” Tiểu Lý do dự.

Khương Viễn Mộ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, nhíu mày, khóe miệng trầm xuống, ngưng đọng hơi thở tử vong.

Tiểu Lý nháy mắt chợt nhớ tới vị trợ lý thực tập vừa tới tháng trước, bởi vì bị nhan sắc của ông chủ mê hoặc, giả vờ đáng yêu ngây ngốc ở trước mặt ông chủ, ghế ngồi còn chưa nóng đã bị đuổi.

Báo cáo phải lời ít mà ý nhiều, trực tiếp rõ ràng, không được mơ hồ không rõ, do do dự dự. Nếu không thì phải đi một chuyến tới bộ phận HR rồi.

Tiểu Lý nghiêm mặt, cũng không lo âu, cũng không lo nghĩ nữa, cũng không làm khó, mở miệng liền nói: “Sếp, chị Mạc Lâm gọi đến, nói là ở tiệm cà phê dưới lầu chờ anh.”

Lông mày cau chặt thả lỏng, trong giọng nói Khương Viễn Mộ mang theo chút bất ngờ cùng hoang mang: “Mạc Lâm?”

Đương nhiên hoang mang, bà chủ này của bọn họ, trong năm năm, ngoại trừ các cuộc họp thường niên được mời đến, chưa bao giờ một lần chủ động chạy tới công ty tìm người kiểm tra công việc. Thậm chí ngay cả điện thoại cũng ít gọi tới, có thể nói là tin tưởng ông chủ trăm phần trăm.

“Chị Mạc Lâm nói…”

“Hoãn họp.” Ông chủ thu dọn đồ đạc, cầm áo khoác, đứng dậy liền đi: “Bảo mọi người chuẩn bị, tôi trở về sẽ họp.”

Trong nháy mắt Khương Viễn Mộ đã chạy tới thang máy, ấn phím đi xuống, lấy di động ra, vừa chờ thang máy vừa xem.

Tiểu Lý thò đầu nhìn bóng dáng ông chủ, há to miệng nhưng vẫn lựa chọn im lặng.

Vợ tìm mình ly hôn, chuyện lớn như vậy hẳn là không cần anh nhắc nhở ông chủ cũng biết đi.

Tiểu Lý nghĩ vậy, bình yên ngồi trở lại chỗ mình.

Khương Viễn Mộ ở trong thang máy nhìn cuộc gọi nhỡ của Mạc Lâm, điện thoại nhỡ cô gọi tới cho tới bây giờ sẽ chỉ có một cuộc. Chỉ cần anh không nghe máy, cô tuyệt đối không gọi lần hai. Nhiều năm qua như vậy, chưa có ngoài ý muốn…

Khương Viễn Mộ bấm số điện thoại Mạc Lâm, đặt di động bên tai, bên trong vang lên âm thanh chờ kết nối. Vừa chờ đợi anh vừa ra khỏi thang máy, đi tới đại sảnh ở tầng trệt.

Đại sảnh không có nhiều người, cửa ra vào bằng kính sáng bóng trong suốt, Khương Viễn Mộ nhìn thấy quán cà phê bên ngoài toà nhà, anh ra khỏi tòa nhà, ánh mắt cũng đúng lúc tìm kiếm Mạc Lâm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê.

Đối với Khương Viễn Mộ mà nói, có thể dùng một từ để miêu tả mọi người. Trong kho từ của anh, cha anh tương ứng với từ ‘nghiêm túc’, cô anh tương ứng với từ ‘nhiệt tâm’, trợ lý tiểu Lý của anh tương ứng với từ ‘dùng tốt’. Mà Mạc Lâm… vợ anh.

Anh không tìm thấy bất kỳ từ gì để hình dung cô.

Có lẽ ngay từ đầu là có, anh gọi cô là người ‘ăn ý’ với mình, nhưng cũng không biết khi nào thì bắt đầu, trong cuộc hôn nhân này, từ ban đầu này mơ hồ bị xóa mờ, hay là nói, anh bắt đầu cảm thấy một từ không đủ để hình dung hết cô.

Có đôi khi cô điềm tĩnh, có đôi khi lại lạnh nhạt, có đôi khi lại…

“Alo?”

Điện thoại kết nối rồi.

Khương Viễn Mộ thấy Mạc Lâm bắt điện thoại, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía toà nhà của anh. Cô liếc mắt liền nhìn thấy anh.

Mạc Lâm rất thông minh, không bao giờ làm những chuyện cô cho là ngu xuẩn không hiệu quả. Ngay cả trong biển người mênh mông nhìn thấy anh, cũng giống như để anh trông thấy cô, hiệu suất cao nhanh chóng.

“Em thấy anh rồi.” Mạc Lâm nói như thế, phất tay ra hiệu với anh.

“Ừ, anh…” Khương Viễn Mộ bỗng nhiên dừng bước, cũng không biết là có cơn gió ma quái nào thổi qua ót anh một phen, anh nháy mắt nhớ ra một vài con số, 3, 20, ngày 20 tháng 3, một ngày quan trọng trong hợp đồng.

Ánh mắt Khương Viễn Mộ đảo qua trước bàn Mạc Lâm, quả nhiên thấy một cặp hồ sơ màu xanh lam.

Ngày 20 tháng 3 chính là hôm nay, hợp đồng năm năm trước đã đến hạn rồi.

Cô tới để ly hôn.

Khương Viễn Mộ hiểu ra rồi. Anh đứng tại chỗ.

Ngày xuân gió thổi, nắng ấm chiếu rọi, mùa xuân là mùa tràn trề sức sống, hoa lá thực vật trong vườn đang nảy mầm nở hoa, nhưng vào thời gian tràn trề sức sống này, Khương Viễn Mộ bỗng nhiên không nhấc nổi chân.

Điều này rất kỳ quái.

Kế đó, thân thể Khương viễn Mộ làm ra phản ứng trước não bộ của anh, anh buông thỏng tay xuống, đưa điện thoại đến trước mặt, dùng ngón tay cái thuần thục ấn lên phím màu đỏ tắt máy.

‘Tít.’

Anh cúp điện thoại.

Anh đang làm gì? Anh vì sao phải làm như vậy? Anh vì sao không biết anh vì sao phải làm như vậy?

Khương Viễn Mộ cảm thấy bản thân cực kỳ kỳ quái.

Nhưng trong hoàn cảnh kỳ quái như vậy, anh xoay người, không liếc nhìn Mạc Lâm trong quán cà phê một cái, đẩy cửa toà nhà, lần nữa đi vào toà nhà, nhanh chóng ấn phím thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, trực tiếp đi vào thang máy, ấn tầng 17, sau đó ngửa đầu nhìn con số đang tăng dần trong thang máy.

Tất cả động tác lưu loát trôi chảy không chút gián đoạn.

Trong giây lát ở trong thang máy yên tĩnh này, Khương Viễn Mộ mới hoảng hốt chợt nhận ra, một loạt hành động vừa rồi của anh hình như gọi là ‘chạy trốn.’

Mặt anh không lộ ra một chút cảm xúc nhưng lại nhét di động cầm trong tay anh vào túi, bởi vì di động bắt đầu rung rồi, không cần đoán anh cũng biết là Mạc Lâm gọi tới.

Hành động vừa rồi của anh thật sự kỳ quái, có chút quỷ dị.

Anh không nghe điện thoại, tuỳ ý để điện thoại rung trong túi, anh giả bộ như bản thân không cảm nhận được.

Đến tầng 17, anh bước đi như bay vào văn phòng, trong ánh mắt kinh ngạc mà khó hiểu của tiểu Lý, đột nhiên đi vào phòng họp.

“Gọi cho mọi người tới họp. Hôm nay cho dù là chuyện gì cũng không được cắt ngang cuộc họp.”

Tiểu Lý ngơ ngác nhìn cửa phòng họp, chớp chớp mắt, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Ly hôn xong rồi ư?

Tiểu Lý gãi gãi đầu, nghĩ thầm, nếu không tại sao nói người ta làm ông chủ chứ, tốc độ ký tên này nhanh quá nha…

Mạc Lâm khó hiểu nhìn màn hình di động của mình, ba chữ ‘Khương Viễn Mộ’ trên màn hình từ từ tối dần, sau đó tắt ngúm.

Người cũng đã xuống tới rồi, điện thoại cũng gọi, cũng nhìn thấy cô, như thế nào nói đi về liền đi về chứ? Lại còn không nghe điện thoại, không có bất kỳ lời giải thích gì?

Vừa rồi đã xảy ra chuyện quan trọng gì mà Khương Viễn Mộ thấy nhưng cô không thấy sao?

Mạc Lâm có chút hoang mang.

Đây là thời điểm vô cùng hiếm cô cảm thấy hoang mang với hành vi của Khương Viễn Mộ.

Cô vẫn cho là bản thân hiểu anh. Năm năm hôn nhân, từ ngày đầu tiên bắt đầu, bọn họ đã thương lượng tốt rồi, giống như đơn giản thảo luận công việc làm ăn rạch ròi, cô cũng rất thích ‘cuộc sống hôn nhân’ không ngột ngạt giữa đôi bên, thẳng thắn với nhau.

Nhưng chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ Khương Viễn Mộ không muốn một cái kết đẹp sao?

Điều này không giống anh.

Mạc Lâm cảm thấy Khương Viễn Mộ nhất định nhớ ra việc gấp gì không thể chậm trễ, lúc này mới nửa đường đi ngược trở về.

Vậy thoả thuận ly hôn này…

Ánh mắt Mạc Lâm dừng trên cặp hồ sơ chốc lát, cuối cùng làm ra quyết định.

Cô trực tiếp ký tên mình trước, sau đó lại đưa tới quầy lễ tân công ty anh.

Chờ anh hết bận, anh có thể ký rồi.

Mạc Lâm nhấp một ngụm cà phê, mở cặp hồ sơ ra, lấy thoả thuận ra, khoé miệng mang theo nụ cười mỉm, lấy bút ra trịnh trọng ký tên mình.

Hoàn mỹ.

Mạc Lâm đi đến trước quầy lễ tân công ty Khương Viễn Mộ, nhân viên lễ tân là người mới tới, không biết cô, đang hỏi cô tìm ai. Tiểu Lý từ toilet trở về nhìn thấy Mạc Lâm.

“Chị… chị Mạc Lâm…. sao chị lại lên đây…” Ngay cả tiểu Lý cũng cảm thấy nụ cười của bản thân có phần gượng gạo.

“Xin chào trợ lý Lý.” Mạc Lâm trước sau như một mỉm cười khách khí, cô không phải không nhìn ra tiểu Lý cứng ngắc, chỉ là không rõ vì sao anh lại cứng ngắc, mà vì lễ phép cùng khách sáo, cô không dò hỏi, “Tôi tới đưa thoả thuận, vừa lúc gặp trợ lý Lý, vậy phiền anh đưa giúp cho Viễn Mộ vậy.”

Tiểu Lý nhìn cặp hồ sơ màu xanh lam giống như nhìn thấy thư báo tử của bản thân. Ngón tay anh cũng không dám động đậy.

“À… à nãy không phải sếp mới xuống sao? Chị Mạc Lâm không thấy sếp hả?”

“Gặp được, nhưng hình như anh ấy có việc gấp liền đi, hẳn là trở về họp?”

“Vâng.. đúng vậy…”

Đây rõ ràng cho thấy ông chủ không muốn ly hôn nha!

Tiểu Lý bỗng nhiên hiểu ra biểu tình nghiêm túc của ông chủ lúc trở về kia, bước chân hoảng hốt, sắc mặt hơi trắng bệch, còn có cảm xúc ẩn nhẫn giữa mi tâm kia rốt cuộc là chuyện gì rồi! Hoá ra ông chủ lúc xuống lầu không biết vợ mình tới tìm mình để ly hôn!

Tính sai rồi!

“Vậy xin nhờ trợ lý Lý giúp tôi chuyển cho Viễn Mộ.” Mạc Lâm đưa cặp hồ sơ kia tới trước.

Cái này người nào nhận người đó chết a!

Tiểu Lý ôm bụng: “A… chị Mạc Lâm, hôm nay hình như em ăn trúng đồ hư, vậy đi, chị cứ để ở quầy lễ tân, em sẽ nói với sếp một tiếng.” Tiểu Lý nói một tiếng với nhân viên lễ tân: “Cô nhận trước đi. Tôi đi chốc nữa quay lại.”

Mạc Lâm quay đầu, đưa cặp hồ sơ cho cô nhân viên lễ tân, “Ngại quá, tạo thêm phiền phức cho cô rồi.”

Cô nhân viên lễ tân không biết Mạc Lâm là bà chủ nhưng cũng biết cô là người quen của ông chủ, cô lễ phép tiếp nhận: “Không có việc gì, không có việc gì.” Cô đặt cặp hồ sơ xuống, thuận miệng hỏi: “Đây là văn kiện gì vậy, hình như rất dày?”

“À, đây là thoả thuận ly hôn của tôi và Viễn Mộ.”

Một câu nói nhẹ nhàng hoá thành tảng đá lớn nện lên đầu cô nhân viên.

Cô gái ngơ ngác lễ phép mỉm cười nhìn Mạc Lâm.

Mạc Lâm phất tay với cô, “Phiền cô vậy, tôi đi trước, không quấy rầy cô làm việc, tạm biệt.”

Cô gái nhìn Mạc Lâm đi vào trong thang máy, nhìn thang máy đi xuống dưới, nhìn trợ lý Lý trở về, cô gái vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn anh: “Trợ lý Lý, anh thật là choá mà.”

Mạc Lâm biết để cho nhân viên công ty làm chuyện này trong lòng bọn họ có lẽ có chút áp lực. Nhưng Mạc Lâm càng rõ ràng hơn, Khương Viễn Mộ sẽ không bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với nhân viên. Cũng không phải bởi vì tin tưởng anh phẩm hạnh rất cao thượng mà Mạc Lâm chắc chắn, anh giống như cô, cũng muốn ký bản thoả thuận này.

Giống như năm năm qua của bọn họ, trong tất cả mọi việc đều đạt được sự ăn ý như vậy.

Đi ra khỏi toà nhà, Mạc Lâm toàn thân nhẹ nhõm, từ nay về sau, lại là một cuộc sống mới.

Mạc Lâm quay đầu, nhìn toà nhà cao tầng sau lưng, tường ngoài bằng kính làm cho người ta rất khó phân rõ tầng nào là tầng 17.

Nhưng cô vẫn đứng tại chỗ, dùng tay chỉ, một tầng lại một tầng.

Chuyện này cực kỳ vô nghĩa, Mạc Lâm không biết bản thân vì sao phải làm vậy nhưng cô đang làm vậy rồi.

“15, 16, 17…” Cô nhìn tầng 17, lẳng lặng nhìn một hồi, “Tạm biệt, Khương Viễn Mộ.”

Lời này cô vốn muốn nói trực tiếp, có điều như bây giờ cũng coi như tạm biệt rồi.

Mạc Lâm xoay người, lưu loát rời đi.