Vừa Khéo

Chương 11: Hoa Đào Đột Nhiên Xuất Hiện




Trình Lộ Lộ nghe mà ngu cả người.

“Cho nên… cậu nói với mình, hai người vì một chuyện ngoài ý muốn mà quyết định thời gian kết hôn, chuyện ngoài ý muốn này… là trái bóng?”

“Không.” Mạc Lâm nghiêm chỉnh nói: “Là chúng tớ phù hợp bất ngờ.”

Trình Lộ Lộ đưa thẳng ly nước cho Mạc Lâm.

“Nếu cậu không đập mình chết đi, thì cơm chó này mình nuốt không trôi nổi rồi!”

Mạc Lâm bất đắc dĩ nhìn Trình Lộ Lộ: “Cậu biết mình không phải có ý này.”

“Mình biết cậu không phải ý này!” Trình Lộ Lộ ‘xì’ một tiếng, tức giận đặt ly nước lên bàn trà trước mặt hai người, “Nhưng câu trong câu ngoài của cậu đều là ý này! Hai người xứng thế này, thế ly hôn làm gì…”

Mới nói được nửa câu, Trình Lộ Lộ nhớ ra, bởi vì Mạc Lâm muốn có con…

“Sau đó, rất nhanh tụi mình đã xác định được điều khoản cuối của hợp đồng, rồi ký tên thỏa thuận, trong quy định của hợp đồng, ngày 20 tháng 3 năm năm sau, hai người bọn mình sẽ ký thỏa thuận ly hôn. Sau đó căn cứ theo công việc riêng phần mình, cân đối thời gian, làm thủ tục ly hôn…”

“Mình thấy rồi…”

Trình Lộ Lộ liếc qua hợp đồng trong tay Mạc Lâm, phía trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng…

‘Hai bên thỏa thuận sẽ làm xong thủ tục trong vòng 15 ngày làm việc, nhưng vì nguyên nhân của một bên dẫn đến trì hoãn thời gian ly hôn thì hai bên có thể thương lượng thời gian khác, nhưng sau khi xác định được thời gian, bất kỳ bên nào cũng không được phép trì hoãn, nếu có trì hoãn, trái với điều khoản thì mỗi ngày phải thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng 0.02%/ngày cho đối phương.’

Nói thế nào đây…

Rất hợp lý.

“Hôm qua ngày 20 tháng 03.” Mạc Lâm có chút lo lắng đặt hợp đồng lên bàn trà, cô day day thái dương: “Theo lý mà nói, Khương Viễn Mộ không đồng ý ly hôn lúc này cũng không sao, nhưng bọn mình nên thương lượng một thời gian khác. Nhưng hiện tại anh ấy dường như cũng không tính thương lượng thời gian với mình.”

Hiếm khi Trình Lộ Lộ nghe thấy Mạc Lâm thở dài phiền muộn như vậy, cô im lặng hồi lâu, chống tay dò xét Mạc Lâm: “Hai người kết hôn năm năm, tớ vẫn luôn thấy rất tốt nha.”

“Rất tốt.” Mạc Lâm thừa nhận, “Ngày 20 tháng 3 năm năm trước tụi mình đi lấy chứng nhận ở Cục Dân chính, ngày 20 tháng 5 làm hôn lễ. Sau khi kết hôn, Khương Viễn Mộ chuyển vào nhà mình ở, bất kể là tiền thuê, tiền nước, internet anh ấy đều chia đôi với mình, chưa có tháng nào khất nợ. Dịp lễ tết, đi thăm người thân bạn bè chưa từng phạm sai lầm. Năm năm qua vẫn luôn như thế. Bọn mình đều cố gắng duy trì nguyên trạng cuộc sống của mình và đối phương, tôn trọng lẫn nhau, chung sống hòa bình.”

Nói đến đây, Mạc Lâm cũng không khỏi thở dài: “Thật hiếm thấy…”

Đáng tiếc, đến lúc ly hôn, Khương Viễn Mộ lại làm chuyện không giống với phong cách của anh.

Mạc Lâm nghĩ ngợi xong thì thở dài.

“Ừ hiếm thật, đừng nói là vợ chồng, ngay cả bạn cùng phòng cũng không ở chung hòa thuận được như các cậu. Hay là…” Trình Lộ Lộ dò xét Mạc Lâm, hiến kế: “Cậu cứ thương lượng với anh ấy, hai người sinh một đứa?”

Mạc Lâm dường như không cần nghĩ gì đã lắc đầu từ chối.

“Trong thỏa thuận tiền hôn nhân của bọn mình có quy định rõ, sau kết hôn, bọn mình không được xảy ra hành vi tình dục.”

“Quy tắc là chết, người mới sống nha.” Trình Lộ Lộ tiếp tục khuyên, “Khương Viễn Mộ đã không muốn ly hôn, vậy có gì không thương lượng được.”

Mạc Lâm im lặng.

Mạc Lâm nhớ ra lúc nãy, Khương Viễn Mộ trước khi đi có nói một câu: “Vậy để anh cân nhắc.”

Trước nay Khương Viễn Mộ không nói thừa, thêm nữa ý nghĩa thực sự đằng sau câu nói này rất sâu, khiến Mạc Lâm không cách nào bỏ qua.

Nhưng…

Cùng Khương Viễn Mộ… sinh một đứa bé?

Mạc Lâm suy nghĩ một chút, chỉ lắc đầu: “Tuy tụi mình kết hôn năm năm, nhưng mình làm điểm tâm, Khương Viễn Mộ ăn một miếng cũng quy thành tiền cơm trả cho mình.”

Trình Lộ Lộ cảm thấy câm nín với hình thức sống chung của hai vợ chồng này, với khi cô nghe thấy Mạc Lâm nói chuyện này thì cảm giác: “Không phải rất tốt sao, tôn trọng thành quả lao động của cậu. Cậu không thích anh ấy trả tiền hả?”

“Không, mình rất thích.”

“Vậy không phải được rồi sao.” Trình Lộ Lộ kết luận: “Mình thấy á, nếu mục đích của cậu là muốn có con, Khương Viễn Mộ lại không muốn ly hôn, hai người cứ sinh một đứa là được. Cậu thỏa mãn nguyện vọng có con, Khương Viễn Mộ thỏa mãn nguyện vọng không ly hôn, năm năm sau…” Trình Lộ Lộ gõ gõ hợp đồng trên bàn.

“Căn hộ trung tâm thành phố, cậu với em bé cứ tiếp tục ở, còn căn hộ của cậu cho thuê cũng được bán cũng được, đều có thể thành tiền mặt, cho dù sau này nuôi con, cậu cũng không bị áp lực lớn.”

‘Tính toán thế gian’ này của Trình Lộ Lộ có thể nói là quá sức chân thật.

Nhưng Mạc Lâm nghe xong vẫn lắc đầu.

“Không có cặp vợ chồng nào cùng nhau ăn sáng mà còn phải trả tiền. Nếu như có con rồi…”

Trình Lộ Lộ nghe xong câu này bỗng nhiên có chút phỏng đoán không ổn, mãi cho đến khi Mạc Lâm suy nghĩ cặn kẽ thốt ra bốn chữ…

“Không dễ tính toán.”

Trình Lộ Lộ gật đầu, giơ ngón tay cái lên khen Mạc Lâm.

“Vẫn đúng là cậu.”

Mạc Lâm nhận khích lệ rồi nghiêm túc nói: “Hơn nữa… hiện tại Khương Viễn Mộ không muốn ly hôn. Nếu như mình sinh con với anh ấy, năm năm sau, nếu anh ấy không muốn từ bỏ quyền nuôi con thì sao? Mình có thể lấy hợp đồng tiền hôn nhân ra tòa với anh ấy, nhưng nếu như đưa con đi theo…” Mạc Lâm càng nghĩ càng thấy không ổn, “Có một đứa con trong quan hệ hôn nhân với anh ấy, rủi ro quá lớn.”

Trình Lộ Lộ thấy cô từ chối thành như vậy cũng không khuyên tiếp, đành phải thở dài phiền não: “Vậy việc này cậu tính sao. Ly hôn thì dễ rồi, thực tế thì không được, cậu đi khởi tố mình ủng hộ cậu. Nhưng nếu cậu muốn có con, chuyện này theo sinh lý mà nói, một mình cậu không làm được.”

“Mình vốn dự định sau khi ly hôn, nghiêm túc phỏng vấn một ông ba, tốt nhất không cần kết hôn, anh ta cung cấp tư liệu sống, mình nhờ y khoa hoàn thành là được. Hoặc là, đi kho tinh trùng ở nước ngoài để chọn….”

Tiếng chuông cửa tiệm ‘leng keng’ vang lên, Mạc Lâm và Trình Lộ Lộ đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Hứa Nguyện bưng khay ăn vào, trên khay đặt hai ly latte nóng và hai cái bánh quy, đứng ở cửa ra vào có chút lúng túng thò đầu vào cửa: “À… ngại quá, có phải em tới không đúng lúc không.” Trong lời nói của Hứa Nguyện tràn đầy ngại ngùng.

“A… Tiểu Hứa, làm phiền cậu mang cà phê qua rồi.”

Trình Lộ Lộ lập tức tiến lên nhận lấy.

Hứa Nguyện bưng khay đi tới, không để Trình Lộ Lộ giúp đỡ, tự mình đặt khay xuống trước mặt Mạc Lâm, lấy cà phê và bánh quy ra. Anh ngồi xổm dưới bàn trà, bộ dáng ngước nhìn lên, ngắm nhìn Mạc Lâm.

“Chị Mạc Lâm, em ở ngoài có nghe được một chút…”

Mạc Lâm nghĩ rằng anh đang xin lỗi vì vô tình nghe được bí mật của mình. Cô lắc đầu: “Không sao, cảm ơn bánh của cậu, Hứa Nguyện.”

“Không cần cảm ơn, chị Mạc Lâm, mỗi lần em tặng bánh cho chị đều có ý đồ, chứ không phải tặng không.” Hứa Nguyện cười nhìn Mạc Lâm, “Em vẫn luôn rất thích chị, bây giờ, có cơ hội nào không?”

Mạc Lâm vừa mới uống một ngụm cà phê, sững sờ tại chỗ.

Trình Lộ Lộ cũng vừa cầm cái bánh lên, vừa mới xé giấy gói, còn chưa kịp đút vào miệng, lần này cô lập tức cảm thấy chiếc bánh trong tay thật muốn phỏng tay.

Cũng không biết bây giờ cô gói lại có còn kịp nữa hay không.

Đây là lần thứ hai của ngày hôm nay rồi.

Trình Lộ Lộ ở trong văn phòng hai cô tự mở, sững sờ ngay tại chỗ, nhìn Mạc Lâm cùng với người đàn ông khác xảy ra chuyện, cô thật sự vừa hiếu kỳ vừa di di chân tỏ ra lúng túng: “Nhà bốn phòng ngủ.”

Im lặng rất lâu về sau, Mạc Lâm chủ động nhìn về phía Hứa Nguyện, bắt đầu đối mặt với tình huống phát sinh: “Chị không rõ ý của em.”

“Không phải chị Mạc Lâm muốn ly hôn sao?”

Nghe anh nói như vậy, Mạc Lâm nhìn về phía Trình Lộ Lộ đang ngồi một bên.

Trình Lộ Lộ lập tức khoát tay: “Mình chưa từng nói gì hết nha!”

“Là tự em vừa nãy nghe thấy nên đoán được.” Hứa Nguyện cười ngọt ngào nhìn Mạc Lâm, “Em vừa đúng lúc nghe thấy, chị muốn tìm một người cha cho con. Trước đây vì chị Mạc Lâm đang trong hôn nhân, em không muốn quấy rầy, nên không nói gì, bây giờ tình huống đã khác, chị Mạc Lâm, chị cảm thấy em thế nào?”

Phòng làm việc im phăng phắc có thể nghe tiếng kim rơi.

“Em…” Mạc Lâm quả không phụ mong đợi của mọi người, dũng cảm phá tan sự im lặng này, “Quá nhỏ rồi.” Mạc Lâm nói xong lại sợ hiểu sang ý khác, bồi thêm một câu: “Ý chị là tuổi tác.”

Trình Lộ Lộ đứng ở một bên, cảm thấy ông trời muốn đem dưa của nguyên một năm này nhét vào miệng cô, phải ăn cho bằng hết.

Cô cắn môi, không nói một tiếng.

Hứa Nguyện nghe xong, ánh mắt đang cười hơi trầm lại một chút, nhưng rất nhanh anh đã mở to mắt nhìn, vùi lấp hết những cảm xúc bên trong. Trên khuôn mặt chỉ đầy nét tươi vui, mang theo chút trêu chọc và nhẹ nhõm: “Chị Mạc Lâm, thanh niên mới hơn 20, chị không thích sao?”

“Chị thích.” Mạc Lâm nghiêm túc chững chạc nói, “Chỉ là đề nghị của em có chút đột ngột.”

Ngược lại Hứa Nguyện lại không thấy xấu hổ, anh gãi gãi đầu: “Aiz, chị Mạc Lâm nghiêm túc thật thà như vậy, có phải em không nên nói đùa rồi.”

Trình Lộ Lộ nhíu mày: “Hở, nói đùa?”

Mạc Lâm ngược lại không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vẻ mặt cô vẫn nghiêm túc như cũ: “Chị rất nghiêm túc với chuyện này, quả thực em không nên nói đùa với chị.”

Hứa Nguyện sững sờ, rồi lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi chị, em chỉ là không muốn chị Mạc Lâm buồn… Trời đất nơi nào chẳng có hoa cỏ, em chỉ muốn chị vui vẻ một chút, không ngờ lại làm chị khó chịu rồi.” Thái độ anh chân thành không thể chỉ trích.

Mạc Lâm không tiếp tục truy cứu: “Không sao.”

Hứa Nguyện nghe vậy, cười cười, anh đứng dậy cầm lấy khay đồ ăn mình mang tới: “Có điều em thật sự rất thích chị Mạc Lâm, cái này không nói đùa.”

Mạc Lâm không đáp lại, cô hơi nghiêng đầu dò xét nhìn Hứa Nguyện, giống như đang tự hỏi lời nói của người này rốt cuộc có mấy phần thật giả.

“Để xin lỗi, tối nay em mời hai chị ăn một bữa nha, chị Mạc Lâm, chị Lộ Lộ.”

Trình Lộ Lộ bỗng nhiên bị điểm danh, cô ho một tiếng: “Hả? Có chị nữa à?”

“Đương nhiên.” Hứa Nguyện cười. “Nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng, mùi vị cùng với khung cảnh không tệ. Chị Mạc Lâm, chị đi đổi gió chút đi.”

“Chị không đi đâu…”

Mạc Lâm vừa mới mở lời cự tuyệt, Hứa Nguyện đã tiếp tục nói: “Buổi tối ở nhà hàng còn có biểu diễn, có rất nhiều anh trai đẹp, coi như em không được, chuyện của chị cũng phải tìm người, không bằng, đi xem nhiều chút?”

Mạc Lâm nghĩ ngợi, người mình muốn chọn tốt nhất tuổi tác phải tầm 20-30 tuổi, hơn nữa từ sau khi ký thỏa thuận hôn nhân với Khương Viễn Mộ, Mạc Lâm gần như rất ít đi những nơi giao tiếp xã hội như vậy, quả thực cô cũng muốn đi một chút, bây giờ ‘mấy cậu con trai bên ngoài’ rốt cuộc có bộ dạng gì.

Nhưng cô cảm thấy không hiểu rõ được Hứa Nguyện này, tự mình đi để xem xét thì không được, thế là Mạc Lâm nhìn về phía Trình Lộ Lộ: “Đi xem thử?”

“Mình đương nhiên không có vấn đề gì. Mình thích nhất là ăn uống vui chơi náo nhiệt.” Trình Lộ Lộ bỏ bánh quy vào trong miệng, hỏi Hứa Nguyện: “Tiểu Hứa, cậu thổ lộ thất bại rồi, chị còn có thể ăn bánh quy không?”

“Chị ăn đi, về sau em còn lấy lòng chị nhiều hơn đấy.” Câu nói của Hứa Nguyện một nửa là đùa một nửa có ý vị sâu xa, nói xong anh vẫy vẫy tay với Mạc Lâm: “Tối em qua đón hai chị.”

Hứa Nguyện rời khỏi cửa hàng.

“Mạc Lâm, hay chúng ta đi tìm thầy bói đi.”

Mạc Lâm liếc Trình Lộ Lộ một cái: “Làm gì?”

“Giúp cậu xem thử, cậu còn có bao nhiêu hoa đào đột nhiên xuất hiện nữa.”

Mấy chục năm rồi, ai mà ngờ tới, lúc ly hôn, số đào hoa này của cô lại bất ngờ tới.

Thực sự là… không thể tưởng tượng được.

Mạc Lâm cười khổ lắc đầu.

Trình Lộ Lộ ăn bánh quy lại ngồi xuống lần nữa: “Cậu nói xem, cậu ta đang đùa hay sao?” Trình Lộ Lộ chỉ ra bên ngoài cửa kính, vào bóng lưng đang chạy qua quán cà phê dối diện của Hứa Nguyện.

Mạc Lâm bưng cà phê lên, uống một ngụm, lại ăn một miếng bánh: “Không biết.”

“Bánh quy rất ngon, lần nào cũng tặng, lần này coi như mình đã hiểu rõ có chuyện gì. Mạc Lâm, hay là mượn gió bẻ măng đi?” Trình Lộ Lộ nói, “Mình thấy Tiểu Hứa cũng không tệ, trắng trẻo đẹp đẽ.”

“Đi xem trước đã. Hôm nay cậu ta nói chuyện đột ngột quá, đợi giải quyết xong chuyện ly hôn với Khương Viễn Mộ, bên này cũng sẽ bận, rảnh hai tay làm cho kịp.” Mạc Lâm hơi xúc động, “Thanh xuân của mình không thể lãng phí nữa.”