Vừa Khéo

Chương 10: Tấm Lòng Người Thân




Nhiệm vụ ‘gặp gỡ bạn bè’ hoàn thành vô cùng thuận lợi, Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ nhất trí rằng cách thức bọn họ đang ở chung hiện tại cực kỳ khả thi.

Ngày hôm sau, Mạc Lâm chủ động chia tiền mời Trình Lộ Lộ ăn cơm, cũng đề xuất với Khương Viễn Mộ bọn họ có thể sớm lập tài khoản để về sau chi tiêu những công việc chung.

Khương Viễn Mộ đồng ý, đồng thời cũng đề nghị Mạc Lâm cung cấp một tài khoản ngân hàng, mỗi người bọn họ ‘bơm tiền’ một nửa, giữ trong thẻ, tài chính do Mạc Lâm quản lý, trước khi kết hôn Mạc Lâm cần báo cáo theo tuần, nếu sau này quyết định kết hôn, thì sau kết hôn chỉ cần báo cáo theo tháng là được. Nhưng như vậy thì Mạc Lâm bỏ công ra tương đối nhiều, nên mỗi tháng Khương Viễn Mộ sẽ bỏ thêm vào một ngàn tệ, lấy đó làm công bằng.

Mạc Lâm cũng đồng ý, nhưng cô cho rằng công lao ghi chú sổ sách cũng không quá phức tạp, vốn dĩ cô cũng cần theo dõi tài khoản, cho nên không tới 1000 tệ thù lao một tháng, cô chủ động bớt đi năm trăm xong thì hai người đạt được thỏa thuận.

Rõ ràng không ai thua thiệt về tài chính lẫn công việc.

Hai người ở địa điểm làm việc của bản thân, nhìn đoạn đối thoại đạt được nhất trí trên WeChat, khóe miệng đều mỉm cười hài lòng, lại một lần nữa cảm khái, bạn đồng hành hoàn mỹ.

Ngày 9 tháng 3, Khương Viễn Mộ sắp xếp để Mạc Lâm gặp cha mẹ anh.

Gặp mặt cha mẹ Khương Viễn Mộ trước là chuyện bọn họ đã thương lượng kỹ. Vì bà nội Mạc Lâm đang bị bệnh, bọn họ nhất trí muốn mọi chuyện đã sẵn sàng hết mới nói với bà cụ. Tất cả rủi ro nên được loại trừ trước.

Mạc Lâm cảm kích sự lo lắng chu toàn của Khương Viễn Mộ nên cũng muốn biểu hiện trước mặt cha mẹ anh, cố gắng khéo léo một chút. Cô tranh thủ chút thời gian rảnh của Khương Viễn Mộ gọi điện thoại cho anh, muốn tìm hiểu cha mẹ anh có kiêng kị gì hoặc là có chỗ nào cần chú ý.

Dù sao cha của Khương Viễn Mộ – Khương Lăng – vốn cũng là doanh nhân cực kỳ nổi tiếng, nói đùa thì xem như cô phải gả vào ‘hào môn’, dù sao cũng phải hỏi trước quy củ ‘hào môn’ một chút lúc gặp mặt.

Lúc Khương Viễn Mộ nhận được điện thoại là vừa mới quay về khách sạn.

Phòng khách sạn vắng vẻ, anh tập mãi cũng thành thói quen. Từ rất sớm Khương Viễn Mộ đã sống xa nhà, trước kia đi học xa, sau khi tốt nghiệp thì bản thân anh cũng không muốn về nhà, cũng không phải có mâu thuẫn gì với gia đình, chỉ là bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, cha mẹ quá bận rộn đã để Khương Viễn Mộ sống một mình từ sớm, thậm chí về sau anh càng quen việc sống một mình.

Đến bây giờ, Khương Viễn Mộ càng thích việc sống một mình, so với tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ anh đều giữ một khoảng cách nhất định, không cần phải va chạm nhau vì khác biệt thói quen, như vậy sẽ không gây ra mâu thuẫn bất hòa.

Cho nên khi Mạc Lâm hỏi: “Lúc gặp cha mẹ anh, em cần phải chú ý gì không?”

Nhất thời Khương Viễn Mộ không trả lời được.

Sau khi trưởng thành việc anh hiểu cha mẹ hay cha mẹ hiểu anh cũng không nhiều.

Anh nghĩ ngợi, nói với Mạc Lâm: “Bình thường chúng ta cư xử với nhau thế nào thì cứ cư xử như vậy trước mặt ba mẹ anh là được, không cần quá chú ý.”

Một câu trả lời vạn năng, tương đương với chưa nói gì.

Mặc dù đã đọc qua tư liệu của Khương Viễn Mộ, nhưng cách thức chung sống của người nhà anh thế nào cô vẫn không hiểu rõ. Mạc Lâm nhìn nhìn mấy câu hỏi phía dưới mình đã chuẩn bị, đang xem xét có nên hỏi hay không thì Khương Viễn Mộ đã nói.

“Không cần lo lắng, họ không phải người khó tính đâu, em rất ưu tú, ba mẹ cũng sẽ thích em.”

Chữ ‘cũng’ này có chút ý vị sâu xa.

Mạc Lâm không nói gì thêm, khách sáo nói xong thì hai người kết thúc cuộc nói chuyện.

Đúng như Khương Viễn Mộ nói, cha mẹ anh quả thực không khó tính.

Cảm giác người nhà anh và cảm giác riêng Khương Viễn Mộ tạo cho Mạc Lâm không quá khác biệt, trầm ổn, lý trí, kiềm chế.

Khương Lăng lúc biết bọn họ ra mắt do sắp kết hôn, cười ha ha nhìn Mạc Lâm, nói bọn họ hài lòng lẫn nhau là được, sau đó thuận miệng hỏi gia đình và tình hình công việc của Mạc Lâm, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm, bảo Mạc Lâm không cần phải khách sáo, có thời giản rảnh thì ghé nhà chơi một chút.

Mẹ của Khương Viễn Mộ, Trần Yến, cũng không nhiều lời, lặng lẽ quan sát Mạc Lâm.

Buổi tối cùng nhau ăn tối xong, Trần Yến nhân lúc Khương Lăng và Khương Viễn Mộ bàn chuyện công việc ngồi bên cạnh Mạc Lâm.

“Cháu ăn no chưa? Sao dì thấy cháu không động đũa gì mấy.”

“Cháu ăn no rồi, cảm ơn dì.”

Nói khách sao hai câu, Trần Yến cười nhìn Mạc Lâm: “Thời gian ngắn như vậy, dì còn tưởng nó tìm bừa một người về gạt dì với chú Khương, không ngờ, tính tình của con quả thật là xứng đôi với nó, Khương Du không nhìn lầm người.”

Mạc Lâm gật đầu thừa nhận: “Chị Du quả thực giúp tụi con. Con rất biết ơn chị ấy.”

Trần Yến lại dò xét đánh giá Mạc Lâm: “Dì với chú Khương vẫn hay bận suốt, từ nhỏ Viễn Mộ đã rất độc lập, chưa từng khiến chú dì bận lòng chuyện gì, đến lúc nó lớn rồi mới phát hiện tính cách này của nó…” Trần Yến cười khổ, thở dài.

“Tính cách mỗi người khác nhau, rất nhiều người cũng nói tính tình cháu cổ quái, nhưng cháu với anh ấy lại vừa khéo phù hợp.” Mạc Lâm phát biểu từ đáy lòng, “Trước khi cháu gặp anh ấy, cháu cũng không ngờ, trong thời gian ngắn như vậy lại quyết định bước vào hôn nhân với một người.”

Trần Yến nhìn Mạc Lâm, im lặng một hồi, “Các cháu thích nhau, tốt hơn bất kỳ điều gì.” Nói xong, Trần Yến đưa cho Mạc Lâm một hộp trang sức vải, “Cầm lấy đi, đừng từ chối.”

Viền hộp có vết ngả ố, nhưng không bị hư hại, có lẽ chỉ là để lâu quá nhưng không sử dụng.

Mạc Lâm khẽ sửng sốt, trước khi đến Khương Viễn Mộ và cô chưa thảo luận tới việc quà tặng lúc gặp mặt, nhưng theo lời Trần Yến, Mạc Lâm cũng không tiện từ chối, chỉ kính trọng nhận lấy, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn dì.”

“Trước kia dì với chú Khương quan tâm nó ít quá, sau này, cháu bao dung nó nhiều chút nhé.”

Mạc Lâm lắc đầu: “Anh ấy rất tốt, không cần cháu bao dung gì đâu.”

Trần Yến sững sờ, sau đó cười, sắc mặt càng thêm vui mừng.

Trên đường trở về, Mạc Lâm ngồi bên ghế phụ bên cạnh Khương Viễn Mộ, cầm hộp trang sức Trần Yến đưa cho cô ra: “Dì cho em quà ra mắt hẳn là rất quý giá, anh cất đi.”

Khương Viễn Mộ đang lái xe, tranh thủ liếc nhìn chiếc hộp trên tay Mạc Lâm, anh ngẩn người, sau đó nhìn về phía trước, ánh đèn đường chuyển liên tục trên mặt anh: “Nếu mẹ cho em, em cứ nhận đi.”

Mạc Lâm ngẩn người, “Món quà này em không thể cầm, không phù hợp với hợp đồng của chúng ta.”

Khương Viễn Mộ suy tư một hồi, “Nếu như chúng ta kết hôn, sau này chắc chắn còn gặp ba mẹ, để ở chỗ em cũng xem như thỏa đáng.”

Nói có lý, Mạc Lâm không tiếp tục nhiều lời, quyết định lúc ly hôn năm năm sau đều trả lại toàn bộ đồ vật.

Khương Viễn Mộ thấy cô dường như cứ định cất hộp vào túi, anh nhìn cô một cái: “Không mở ra xem thử?”

“Đồ quý giá, tốt nhất không nên xem trong lúc chạy xe, tránh để rơi.” Mạc Lâm nghiêm túc trả lời.

Khương Viễn Mộ nghĩ tới nghề nghiệp của cô, gật đầu: “Cũng được, về rồi xem. Chắc là em sẽ thích.”

“Đồ trang sức này, anh biết là gì không?”

“Ừm, lúc anh lớn, mẹ mua, nói là muốn tặng cho con dâu tương lai.”

Tuy sự việc của Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm đã là như thế, nhưng Khương Viễn Mộ nói thẳng ra như vậy vẫn khiến Mạc Lâm có chút ngẩn người.

Mạc Lâm nhìn hộp trang sức trong tay, biết đây là tấm lòng đã chuẩn bị trước đây nhiều năm như vậy, đột nhiên cảm thấy chiếc hộp có chút áp lực.

Trước đó Khương Viễn Mộ và cô chỉ ký hợp đồng, thông qua điều khoản chỉ trù tính năm năm tương lai trên tinh thần thế nào. Nhưng tới giây phút này, nhận được lời chúc phúc từ người thân của anh, cảm giác kết hôn với người bên cạnh này càng trở nên chân thực hơn.

Về tới nhà, ngồi ở bàn trang điểm, Mạc Lâm mở hộp ra, dưới ánh đèn buổi tối, hồng ngọc khảm kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ngọc quý như màu máu lộ ra cảm giác như tơ nhung, đây là một chiếc trâm cài áo hồng ngọc vừa thần bí vừa sáng rực.

Mạc Lâm đoán được đây nhất định là một món quà rất quý giá, nhưng không ngờ lại trân quý như vậy.

Cảm nhận này, viên đá cỡ này, ở hiện tại đã nhấp nháy tới bảy chữ số. Quà tặng quý giá thế này thêm câu nói kia của Khương Viễn Mộ, trong lòng Mạc Lâm thoáng chốc có chút cảm giác khó chịu.

“Phải phụ lòng kỳ vọng của dì rồi.”

Sau khi gặp cha mẹ Khương Viễn Mộ, tuần kế tiếp, ngày 16 tháng 03, Mạc Lâm sắp xếp cho Khương Viễn Mộ gặp bà nội.

So với sự khách khí của cha mẹ Khương Viễn Mộ, bà cụ trên giường bệnh sau khi nhìn thấy ‘bạn trai’ của Mạc Lâm thì khí sắc tốt hơn thường ngày rất nhiều.

Khương Viễn Mộ cao 1m8 hơn, dáng người thẳng, khuôn mặt cương nghị, ăn mặc bình thường đã lộ ra vẻ nghiêm chỉnh, cả gương mặt hiện lên sự khỏe mạnh, lễ phép, tác phong chính trực, cháu rể thế này thì bà cụ rất thích. Bà nội liếc mắt đã thích ‘tên nhóc không biết ăn nói’ này, kéo lấy tay Khương Viễn Mộ, nhìn qua nhìn lại một chút, hài lòng gật đầu.

Mạc Lâm thầm nghĩ, biết bà vui như vậy thì sớm đưa Khương Viễn Mộ tới gặp bà.

Cuộc gặp mặt với bà vui như vậy, Mạc Lâm cũng không nói thẳng với bà về thời gian cô và Khương Viễn Mộ dự định kết hôn, mà tính toán khi nào chọn được ngày làm lễ sẽ báo cho bà nội.

Giữa chừng thì Mạc Lâm bị y tá gọi đi đóng một khoản tiền chữa bệnh, cô tạm thời rời khỏi phòng bệnh, đến lúc cô quay về thì thời gian cũng không còn sớm, lo lắng cho sức khỏe của bà nội, cô quyết định đưa Khương Viễn Mộ rời đi trước.

Trên đường về nhà, Khương Viễn Mộ đưa Mạc Lâm bao đỏ bà nội lén đưa cho anh. Phong bao này thật dày, góc bao cũng bị rách một chút, tựa hồ là mở ra vuốt ve nhiều, đoán chừng tiền bên trong cũng không phải loại giá trị, phong bao nhô lên làm mép góc có chút gập ghềnh.

“Đây là tiền bà tích lũy rất lâu.” Khương Viễn Mộ nói: “Tâm ý dày nặng, anh không nhận được.”

Mạc Lâm cũng nói một lời: “Bà nội cũng rất thích anh.”

‘Cũng’ ý vị sâu xa.

Khương Viễn Mộ liếc mắt nhìn Mạc Lâm.

Mạc Lâm ngồi trên ghế phụ nhìn thẳng phía trước: “Bà cho anh, anh cứ nhận đi.”

Khương Viễn Mộ im lặng.

Hai người đều hiểu, bà nội của Mạc Lâm và mẹ của Khương Viễn Mộ đều có tấm lòng khẩn thiết, nhưng tình cảnh kinh tế của hai người khác nhau.

Tiền bà nội tích lũy lâu như vậy, bỏ vào trong bao lì xì, theo lý thuyết không nên đưa cho Khương Viễn Mộ ngay lần gặp đầu tiên, ít nhất cũng phải đợi cho tới khi bọn họ thực sự kết hôn.

Nhưng bà nội vẫn cho.

Có lẽ… bà sợ chính mình không chờ được tới ngày đó.

Im lặng suy nghĩ xong con đường tiếp sau đó, chở thẳng Mạc Lâm về tới bên ngoài khu nhà, Mạc Lâm cảm ơn Khương Viễn Mộ một câu như thường lệ đã đưa cô về, sau đó xuống xe định đi vào khu cư xá.

Mà đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng la, có người nói “Cẩn thận!” Mạc Lâm ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một quả bóng rổ bay từ trong sân tiểu khu vượt ra khỏi hàng rào, đập thẳng về phía Mạc Lâm.

Dường như có tâm sự trong lòng, Mạc Lâm cũng không kịp phản ứng, lúc bóng rổ sắp nện vào đầu cô, một bàn tay thon dài duỗi tới, trước một khắc bị bóng đập vào đầu, nghe một tiếng ‘bịch’ đón được bóng, sau đó thuận thế đánh đi, đẩy bóng ra.

Mà lúc cánh tay kia đẩy bóng ra, Mạc Lâm có cảm giác một cánh tay khác cơ hồ theo tiềm thức ấn đầu cô xuống, cô chỉ cảm thấy cả người bị nhấn xuống trước mặt, cô đã tựa vào một lồng ngực vững chắc.

Áo sơ mi, vest, là Khương Viễn Mộ.

“Không sao chứ?” Khương Viễn Mộ hỏi cô.

Mạc Lâm liếc nhìn Khương Viễn Mộ, ánh đèn vàng bên ngoài tiểu khu nhuộm mờ thân hình của anh, sau khoảnh khắc ngây người, Mạc Lâm lui lại một bước, chủ động giữ khoảng cách xã giao: “Không sao.”

Người chơi bóng rổ trong tiểu khu chạy ra, nhặt bóng rổ lên, liên tục nói xin lỗi.

Khương Viễn Mộ vẫn trầm mặt không nói chuyện, Mạc Lâm nói không sao, kêu người ta đi.

“Cảm ơn anh, anh Khương.”

“Suýt chút nữa thì không kịp.” Khương Viễn Mộ nói, “Cũng may lúc nãy xuống xe có chuyện muốn nói với em.”

Chuyện kia hẳn rất quan trọng, Mạc Lâm rửa tai lắng nghe: “Chuyện gì?”

“Thử việc, chắc kết thúc đi.”

Mạc Lâm chớp chớp mắt, ngắm nhìn Khương Viễn Mộ, chỉ thấy anh bình tĩnh, từ ngữ rõ ràng: “Chúng ta rất phù hợp, không cần lãng phí thời gian. Hai ngày nữa có thể xác định điều khoản cuối cùng trong hợp đồng, sau đó chúng ta chọn một thời gian phù hợp, đến Cục Dân chính đi.” Anh chăm chú nhìn Mạc Lâm: “Em cảm thấy thế nào?”

Mạc Lâm nhìn Khương Viễn Mộ, ngẩn người một lúc, sau đó cúi đầu, được một lúc cô lại ngẩng đầu, đồng thời đưa lịch trên màn hình di động tới trước mặt Khương Viễn Mộ, cô nói:

“Em cảm thấy, ngày 20 được.”