Vừa Gặp Đã Thương

Chương 170




Thẩm Vọng Tân lái xe vào hầm đỗ xe của một tòa cao ốc.

Sau khi xuống xe, Tô Tinh Dã nghi ngờ hỏi anh: "Chúng ta đến đây để làm gì?"

Thẩm Vọng Tân cười khóa xe lại, nắm tay cô đi tới thang máy: "Đi lên rồi em sẽ biết."

Vì thế, Tô Tinh Dã ngoan ngoãn được anh dắt lên tầng chín. Lúc ra khỏi thang máy, Tô Tinh Dã nhìn thấy một studio ở trước mặt, qua những ô cửa thủy tinh trong suốt, cô trông thấy từng dãy váy cưới đẹp đến líu lưỡi bèn nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Tân: "Váy cưới?"

Khóe môi Thẩm Vọng Tân cong lên, “Vào xem nhé.”

Mắt Tô Tinh Dã sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy bọn họ đến liền bước ra đón: "Anh Thẩm, anh đến rồi à?"

Thẩm Vọng Tân gật đầu với anh ta, “Ông chủ của mọi người đâu rồi?”

Nhân viên cửa hàng nói: “Ông chủ đang chờ hai người ở trên lầu ạ.”

Nghe đến đó, trong mắt Tô Tinh Dã hiện lên sự nghi hoặc, thoạt nhìn hai người họ có vẻ rất quen thuộc, chẳng lẽ đã quen nhau từ trước?

Thẩm Vọng Tân nhận ra tầm mắt của cô thì cười kéo cô vào lòng: "Vậy được, chúng tôi lên ngay đây."

“Được được ạ.”

Tô Tinh Dã hỏi: “Không xem sao ạ?”

“Xem ở trên lầu.”

“Trên lầu có nữa ạ?”

“Có chứ.” Đã vậy còn là có một không hai nữa.

Hai người đi lên lầu, quả thực trên đó có treo vài bộ áo cưới, thậm chí còn đẹp hơn những bộ dưới lầu nữa.

Đang xem thì một người đàn ông trẻ đứng lên từ trên bàn làm việc, cất giọng quen thuộc: "Đến rồi à."

Thẩm Vọng Tân giới thiệu với Tô Tinh Dã: “Khương Xước, đàn anh của anh ở trường Đại học, cũng là ông chủ của studio này."

Tô Tinh Dã mơ hồ cảm thấy cái tên này khá quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra. Thấy anh ấy mỉm cười bước đến, cô vội lễ phép chào hỏi: "Chào anh, em là Tô Tinh Dã ạ."

Khương Xước cười nói: “Biết biết, em dâu mà.”

Tiếng "em dâu" này khiến hai tai Tô Tinh Dã ửng hồng.

Thẩm Vọng Tân thấy cô căng thẳng thì cười nói với Khương Xước: "Anh đừng ghẹo cô ấy nữa, đã chuẩn bị xong chưa?"

“Tác phẩm do nhà thiết kế Thẩm dốc hết tâm huyết để thực hiện thì sao anh có thể không chuẩn bị thỏa đáng được?"

Tô Tinh Dã nhất thời không phản ứng kịp với xưng hô "nhà thiết kế Thẩm" trong lời Khương Xước.

“Đang ở trong đó, vào xem nhé?”

“Được.”

Chờ đến khi phản ứng lại, cô mới nhỏ giọng hỏi anh: "Cái gì mà nhà thiết kế Thẩm ạ?"

Thẩm Vọng Tân cười nắm chặt tay cô, ý bảo cô nhìn sang chỗ Khương Xước, thế là cô liền nhìn về phía đó theo bản năng.

Không biết từ khi nào Khương Xước đã đứng cách xa bọn họ vài mét. Anh ấy đang đứng trước một tấm rèm, trong tay là một cái điều khiển từ xa, thấy bọn họ nhìn qua thì ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó, tấm rèm tự động mở ra hai bên.

Tô Tinh Dã ngạc nhiên nhìn tấm rèm đang mở ra. Ở giữa hình như có thứ gì đó, cô không khỏi đến gần một chút để nhìn cho rõ. Khi tấm rèm từ từ mở ra, cô cũng đã thấy rõ vật đang treo bên trong... là một chiếc váy cưới...

Ánh đèn màu trắng ấm áp chiếu lên từng lớp lụa mỏng của chiếc váy cưới hở vai, bên eo có thêu những hoa văn tinh xảo, làn váy phết đất viền hoa tuyệt đẹp, ở giữa có đính những viên kim cương tinh khiết, tỏa sáng rực rỡ.

Đầu Tô Tinh Dã lập tức trống rỗng, cô giơ tay che miệng lại giống như bao cô gái khi nhận được sự ngạc nhiên, chợt nghĩ tới xưng hô "nhà thiết kế Thẩm", rồi lại nhìn chiếc váy cưới ở cách đó không xa, trong phút chốc cô đã hiểu ra điều gì đó bèn nghiêng đầu hỏi Thẩm Vọng Tân như đang chứng thực: "Chiếc váy cưới này... là do anh thiết kế ư?"

Hốc mắt cô gái đã ướt đẫm, đuôi mắt hồng hồng, lông mi bị nước mắt thấm ướt, giọng nói run rẩy, anh bèn dịu dàng xoa đầu cô, gật đầu: "Đúng vậy.”

“Thế nên gần đây anh thường xuyên gọi điện thoại... nửa đêm lén vào thư phòng là vì chiếc này cưới này sao?"

Khi hỏi những lời này, cô đã thút tha thút thít nhưng anh vẫn kiên nhẫn nghe cô nói hết, đợi cô nói xong thì gật đầu lần nữa.

Tô Tinh Dã đột nhiên giơ tay che mặt, bờ vai gầy yếu không ngừng run rẩy.

Thẩm Vọng Tân kéo bàn tay đang che mặt của cô xuống, cúi người hôn lên mí mắt nóng lên vì khóc của cô: "Đây là chiếc váy mà anh phải thiết kế rất lâu, thế nên em có muốn đi thử để cảm nhận chút không?"

Tô Tinh Dã dùng sức gậy đầu lia lịa.

Khi đứng trước chiếc váy cưới này, trong mắt Tô Tinh Dã dường như không còn chứa được bất kỳ thứ gì nữa, cô gần như si mê mà cẩn thận giơ tay chạm vào những thước lụa mềm mại kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như cảm nhận được gì đó, cô lật lớp lụa ấy lên thì thấy bên dưới chúng có thêu những ngôi sao xinh xắn bằng chỉ bạc.

Anh nói, “Nó còn có một cái tên, gọi là "Ánh sao rơi".”

“Ánh sao rơi……”

“Gặp được em, như có sao trời lạc bước xuống nhân gian.”

Nước mắt Tô Tinh Dã lập tức chảy xuống, ngay cả chóp mũi cũng đỏ lên, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà khóc lóc nhào vào lòng Thẩm Vọng Tan: "Sao anh lại... đối xử với em tốt như vậy chứ?"

Một tay Thẩm Vọng Tân ôm eo cô, tay còn lại vuốt ve gáy cô: "Bởi vì anh yêu em."

Ngực áo sơmi mau chóng bị nước mắt thấm ướt, đã thế còn nóng vô cùng.

“Em có muốn mặc thử không?” Anh hỏi.

“Muốn……” Cô khóc lóc trả lời.

Anh nâng mặt cô lên, dùng tay lau sạch sẽ nước mắt của cô: "Vậy đừng khóc nữa, ngoan, đi mặc thử cho anh ngắm nào."

Tô Tinh Dã gật đầu, nghẹn ngào, “Vâng.”

***

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên studio, Tô Tinh Dã mặc lên chiếc váy "Ánh sao rơi" mà Thẩm Vọng Tân thiết kế cho cô, kích cỡ vô cùng vừa vặn, nhân viên cũng nhìn đến ngây người, nói: "Cô Tô, cô mặc chiếc váy này đẹp thật đấy."

Tô Tinh Dã hơi rũ mắt, ngón tay vuốt ve những vì sao trên lớp lụa mềm, dịu dàng đáp: "Cảm ơn."

“Cô Tô, cô không biết mấy nhân viên nữ chúng tôi hâm mộ cô như thế nào đâu." Cô nhân viên vừa giúp cô sửa sang lại vừa nói: "Lúc trước khi anh Thẩm thiết kế chiếc váy này cho cô gần như muốn đạp nát cửa studio của chúng tôi luôn, đã thế còn vắt hết óc để lên ý tưởng, cuối cùng phải mất hơn hai tháng trời mới hoàn thành chiếc váy này đấy."

Chuyện Thẩm Vọng Tân đích thân thiết kế váy cưới cho Tô Tinh Dã không phải là bí mật trong nội bộ studio vì kể từ vài tháng trước anh đã thường xuyên ra vào studio của bọn họ rồi. Anh không học ngành thiết kế, nhưng lại có một sư huynh là nhà thiết kế nổi tiếng nên ông chủ bọn họ liền bị anh dày vò liên tục, lúc nào cũng than vãn ngay cả lúc anh ấy thiết kế cũng không có cực đến vậy, dẫu vậy nhưng mỗi lần thấy Thẩm Vọng Tân ôm đồ thiết kế đến thì lập tức kéo người vào phòng làm việc.

“Sau khi hoàn thành bản thảo thiết kế, những vật liệu làm nên chiếc váy này đều do anh ấy tự mình tìm kiếm, chọn lựa, còn đích thân giám sát quá trình thực hiện nữa. Cô có thấy những viên kim cương nhỏ trên váy không?" Cô nhân viên tạm dừng giây lát rồi nói tiếp: "Gần một ngàn viên kim cương này đều do chính tay anh ấy khảm lên đấy."

Ánh mắt Tô Tinh Dã dừng trên những viên kim cương kia, chúng lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, cô cắn môi, hốc mắt lại ửng hồng, hóa ra vì chiếc váy cưới này mà anh phải bỏ ra nhiều thời gian như vậy...

Nhân viên giúp cô sửa sang lại làn váy xong, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt cô đỏ bừng, vội nói: "Cô Tô, tôi xin lỗi, tôi không cố ý..."

Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu, “Không sao, cô đừng xin lỗi, trái lại tôi còn muốn cảm ơn cô đã nói với tôi những chuyện này."

Cô nhân viên thấy thế thì cười nói: “Cô Tô, chắc chắn cô sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này."

Ở bên ngoài, Thẩm Vọng Tân đang sốt ruột chờ đợi thì thấy tấm rèm khẽ động, lập tức đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào đó, mà Khương Xước đang đứng cầm camera bên cạnh thấy phản ứng của anh cũng cạn lời! Tại sao cậu ta còn bắt mình phải làm thêm công việc nhiếp ảnh gia này chứ??

Nhân viên ấn điều khiển từ xa, khi tấm rèm chậm rãi mở ra, Thẩm Vọng Tân trông thấy Tô Tinh Dã đang đứng dưới ánh đèn với một bờ vai mảnh khảnh trơn mịn, thiết kế chiết eo làm tôn lên vòng eo thon thả, làn váy dài chấm đất, cô không trang điểm, không làm tóc, cũng không đeo bất kỳ vật trang sức nào mà chỉ xõa tóc. Khi thiết kế chiếc váy này, đã bao lần anh tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi mặc nó lên, nhưng không ngờ thực tế lại rung động lòng người như vậy, thậm chí trong một khoảnh khắc, suýt nữa anh đã quên cả việc hít thở.

Khương Xước nhìn Thẩm Vọng Tân đang ngây người trong màn hình thì híp mắt, ho nhẹ một tiếng, bấy giờ Thẩm Vọng Tân mới bừng tỉnh, nhất thời tay chân có chút luống cuống: “Tinh…… Tinh Tinh……”

Tô Tinh Dã mỉm cười nhìn anh, gật đầu, “Dạ.”

Thẩm Vọng Tân siết chặt hai nắm tay bên người, sau đó anh bước qua, tỉ mỉ nhìn người con gái trước mặt, xinh đẹp đến nỗi anh không nỡ chớp mắt: "Em mặc chiếc váy này đẹp quá."

Tô Tinh Dã cười giơ tay ôm cổ anh, “Cả đời này em chỉ mặc váy cưới vì anh thôi.”

Những lời này của cô khiến Thẩm Vọng Tân đỏ mắt, anh không nói lời nào mà chỉ ôm cô thật chặt, như muốn khảm cô vào lòng.

Nhân viên dưới lầu không đã lên đây từ bao giờ, từng người ầm ĩ cất tiếng: "Hôn đi, hôn đi."

Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Khương Xước không những không ngăn cản mà còn cười, anh lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Tô Tinh Dã, trong đôi mắt sâu thẳm là tình yêu sâu nặng không sao che lấp được, anh chậm rãi cúi người xuống.

Tô Tinh Dã hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn khẽ ngẩng đầu lên, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của anh. Vậy mà trên môi lại không có cảm giác ấm áp quen thuộc như cô đã đoán mà thay vào đó dừng ở giữa mày. Lông mi của cô khẽ rung lên, bởi vì nụ hôn này vô cùng thành kính.