Ngày hôm sau, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua màn rọi vào phòng ngủ, trong nháy mắt đã khiến bốn phía trở nên ấm áp. Lúc Thẩm Vọng Tân xuống lầu, Tô Tinh Dã vẫn còn ngủ, sườn mặt áp lên chiếc gối mềm mại, trước khi anh xuống lầu đã đắp chăn cho cô cẩn thận rồi nhưng không biết từ khi nào đã bị cô xốc lên và chỉ đắp đến giữa eo, áo ngủ của cô cũng bị vén lên theo, để lộ vòng eo trắng nõn mảnh khảnh. Anh lắc đầu cười bất đắc dĩ, đi về phía cô.
Lúc duỗi tay kéo áo cô xuống thì vô tình nhìn thấy dấu vết xanh xanh tím tím kia, chỉ với một cái nhìn mà những ký ức đêm qua lập tức ùa về, thế là động tác kéo áo cho cô không tự chủ được mà dừng lại một chút.
Tô Tinh Dã đang ngủ say thì mơ hồ cảm thấy có một bàn tay đang làm loạn trên eo cô, cô thấy hơi ngứa bèn giơ tay vẫy lung tung, loáng thoáng đập trúng cái gì đó, chỉ có điều cô không để ý mà khó chịu hừ vài tiếng, theo bản năng vùi vào chăn, giọng mang theo mấy phần khàn khàn: "Đừng có đụng mà..."
Thẩm Vọng Tân thấy thế thì nhắm mắt, duỗi tay nắm lấy bả vai gầy yếu của cô, nhẹ giọng gọi: "Tinh Tinh?"
Gọi mấy tiếng liên tục mới miễn cưỡng đánh thức được Tô Tinh Dã, cô kéo chăn che đầu theo bản năng, vẫn chưa tỉnh ngủ mấy, buồn bực nói: "Sao vậy? Em buồn ngủ quá à, cho em ngủ thêm xíu nữa đi? Có được không, xin anh đó..."
Thẩm Vọng Tân bị cô hỏi mấy câu liên tiếp thì không nhịn được cười, tiếp tục đẩy đẩy cô: "Không được, anh đã nấu cháo mà em thích ăn rồi này."
“Em có thể không ăn không?” Cô trốn trong chăn tiếp tục lẩm bẩm.
“Không thể.” Cự tuyệt dứt khoát vô cùng.
“Nhưng em không dậy nổi.” Cô bèn chơi xấu, “Đêm qua anh làm em……” Rõ ràng đang oán trách mà chẳng hiểu sao lại chợt im bặt
Thẩm Vọng Tân cười rộ lên, hỏi lại cô, “Hửm? Đêm qua anh làm gì em?”
Tô Tinh Dã tưởng anh thật sự đã quên hết rồi thì chui ra khỏi chăn, ngồi dậy chỉ tay chất vấn anh: "Sao hả? Anh muốn chơi xấu à?"
Thẩm Vọng Tân cười không ngừng, nắm lấy tay cô: “Không dám không dám.”
Tô Tinh Dã bĩu môi, cơn buồn ngủ của cô bị anh làm cho tiêu tan hết rồi, tròng mắt đen đảo một vòng, nói: "Bây giờ em hơi nghi ngờ."
“Nghi ngờ cái gì?” Anh hỏi.
Tô Tinh Dã đến gần anh một chút một chút, “Em cực kỳ nghi ngờ tối qua anh giả say.”
Thẩm Vọng Tân cười lấy chăn bọc lấy cô, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Tô Tinh Dã mà ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Tô Tinh Dã không hiểu sao lại bị bọc kín mít, cô vùi trong chăn cười khúc khích: "Anh xem, vậy có phải là chột dạ không?"
Thẩm Vọng Tân ôm chặt lấy cô, cúi xuống hôn đỉnh đầu lộ ra ngoài của cô: "Không có chột dạ." Đêm qua anh say thật, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Tô Tinh Dã chui đầu ra khỏi chăn, Thẩm Vọng Tân giúp cô vén góc chăn xuống dưới cằm, cô nghiêng đầu nói: "Được rồi, anh mau buông em ra đi, em muốn đi rửa mặt."
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Không sao, anh bế em đi.”
Tô Tinh Dã còn chưa phản ứng lại thì giây tiếp theo cả người đã bay lên không, được anh bế vào phòng tắm.
Tô Tinh Dã bị anh bọc kín mít, tay chân đều không cử động được, cứ thế trực tiếp bị đặt lên bồn rửa mặt.
“Như vậy em không rửa mặt được.”
“Không sao, anh giúp em.”
“Ai da, tóc em dính lên mặt nè!”
“Không sao, anh buộc lên cho em.” Thẩm Vọng Tân lấy một sợi dây buộc tóc đen ở cái hộp nhỏ bên cạnh ra, buộc mái tóc vừa dài vừa dày của cô lên.
Tô Tinh Dã không khỏi cười nói: “Bây giờ thầy Thẩm buộc tóc giỏi quá ta.”
Thẩm Vọng Tân vắt khăn lông bằng nước ấm, “Đúng vậy, cũng là nhờ cô Tô đó, sau này anh sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa."
“Tết tóc thì sao?”
“Chỉ cần cô Tô thích, anh sẽ đi học ngay.”
Khăn lông vẫn hơi ẩm nên có giọt nước rơi xuống góc chăn: "Ướt chăn rồi này."
“Không sao.”
“Chăn ướt thì tối không đắp được đâu.”
“Hôm nay trời nắng đẹp, lát nữa anh sẽ mang ra phơi, nếu không khô thì tối chúng ta đổi cái chăn khác."
***
Vào tháng Chín, Dương Vân thay Tô Tinh Dã nhận lời mời chụp ảnh bìa cho tạp chí. Lúc nghỉ giữa giờ, Tiểu Thuần thấy Tô Tinh Dã cầm di động ngồi ngơ ngẩn trước bàn trang điểm, hình như đây cũng không phải lần đầu cô ấy thấy cô thất thần trong khoảng thời gian này. Cô ấy bèn đặt ly Iced Americano bên cạnh cô rồi nhỏ giọng hỏi: "Chị, gần đây chị sao vậy?"
Tô Tinh Dã xoay người lại, “Hả? Cái gì mà làm sao?”
“Hình như gần đây chị không được vui.”
“Có, có sao?”
Tiểu Thuần ngồi xuống bên cạnh cô, “Có ạ.” Cô ấy ngẫm nghĩ một hồi rồi lại hỏi: “Cãi nhau với anh Thẩm à chị?”
Tô Tinh Dã rũ mắt, cãi nhau ư? Hình như là không có. Khoảng thời gian này cũng không tính là bận, mỗi ngày họ đều gọi điện thoại, cũng sẽ nhắn WeChat, nếu anh xong việc sớm còn lái xe sang đón cô về. Nếu bọn họ muốn nấu cơm thì sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu, không thì đến nhà hàng gần đó ăn rồi về nhà. Anh vẫn dịu dàng và chu đáo như trước nay nhưng không hiểu sao Tô Tinh Dã vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bởi gần đây anh thường lén gọi điện thoại, nếu cô hỏi anh cũng chỉ nói là chuyện công việc. Có đôi khi ngủ tới nửa đêm tỉnh lại thì không thấy anh đâu, gọi cũng không ai đáp, cô gọi điện cho anh mới phát hiện anh ở trong thư phòng, hỏi anh đang làm gì thì anh vẫn nói là có việc cần xử lý. Hơn nữa, gần đây anh thường xuyên thức dậy vào lúc nửa đêm...
Tiểu Thuần thấy cô lại bắt đầu thất thần thì cho rằng hai người cãi nhau thật, mặt lập tức biến sắc. Tuy hiện giờ cô đã trở thành fan CP của hai người họ nhưng cô phải thừa nhận rằng mình vẫn nghiêng về Tô Tinh Dã hơn, bèn đứng bật dậy: "Không được, đúng là quá đáng mà, em phải..."
Tô Tinh Dã bỗng nhiên hoàn hồn, thấy vẻ mặt nóng nảy của Tiểu Thuần thì lập tức gọi cô lại: "Không phải đâu, anh chị không có cãi nhau, em hiểu lầm rồi."
Tiểu Thuần nghi ngờ nhìn cô, “Nếu không cãi nhau thì sao chị lại như vậy, chị có gạt em không đó?”
Tô Tinh Dã cười kéo tay cô ấy ngồi xuống, “Thật sự không có cãi nhau mà.”
“Thật chứ?” Tiểu Thuần vẫn nghi ngờ.
“Thật mà.”
Cứ như vậy cho đến buổi chiều sau khi Tô Tinh Dã xong việc, Thẩm Vọng Tân vẫn đến đón cô, mà cô cũng chui vào lòng anh như ngày thường: "Anh đến rồi à?"
Thẩm Vọng Tân “ừ” một tiếng, cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, “Hôm nay có mệt không?”
“Vẫn ổn, không mệt lắm.”
“Đã dọn đồ hết chưa?”
“Rồi ạ.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Thẩm Vọng Tân dẫn Tô Tinh Dã đi chào tạm biệt nhân viên công tác rồi mới rời đi. Ba ngày này đều là Thẩm Vọng Tân tự mình đến đón cô khiến các nhân viên hâm mộ không thôi, thầy Thẩm cũng cưng chiều cô Tô quá rồi! Khó trách mỗi lần cô Tô trông thấy thầy Thẩm là đôi mắt như có ánh sao vậy, quả nhiên là do được chiều mà ra!!
Chào tạm biệt mọi người xong, Tiểu Thuần đeo ba lô theo bọn họ xuống lầu. Cô thấy hai người nắm tay nhau, anh Thẩm nghiêng đầu dịu dàng nói chuyện với cô thì không khỏi cảm thấy khó hiểu, đây đâu có giống dáng vẻ cãi nhau chứ? Người ngoài cuộc như họ đều thấy rất rõ rằng mỗi lần anh Thẩm nhìn chị Tinh Tinh nhà cô thì đều mang vẻ dịu dàng cưng chiều, và trông anh thật sự rất yêu chị Tinh Tinh, chỉ cần chị nhíu mày thôi anh cũng đau lòng, vậy thì càng đừng nói đến chuyện cãi nhau.
Sau khi ra khỏi thang máy, bấy giờ Thẩm Vọng Tân mới nói với Tiểu Thuần: "Tiểu Thuần, anh đưa Tinh Tinh về được rồi, em về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Tiểu Thuần “vâng” hai tiếng, nhìn anh Thẩm giúp chị Tinh Tinh mở cửa ghế phụ, sau đó Tô Tinh Dã vẫy tay với cô qua cửa sổ, bấy giờ anh Thẩm mới lái xe chở chị đi.
***
Hôm nay hai người không về nhà ăn cơm mà đi nhà hàng họ thường hay đến. Thẩm Vọng Tân cắt bò bít tết cho cô, lúc Tô Tinh Dã đang ăn, Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói: "Lát nữa ăn xong anh dẫn em đến một nơi."
Tô Tinh Dã hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Chờ lát nữa sẽ biết.”
Tô Tinh Dã không hỏi nữa mà chỉ đáp một tiếng rồi cúi đầu ăn tiếp. Chỉ có điều ăn chưa được mấy miếng, rõ là thịt bò đã được cắt nhỏ rồi mà cô còn cắt nhỏ hơn nữa, nhưng không thấy cô cho vào miệng mà lại đi cắt tiếp mấy miếng khác. Lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhận ra hình như cô không được vui.
Anh đặt dao nĩa xuống, hỏi: “Tinh Tinh, em sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
Tô Tinh Dã lắc đầu, “Không có ạ.”
“Nhưng thoạt nhìn em có vẻ không vui?”
Tô Tinh Dã mím môi, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, sự dịu dàng ở nơi ấy khiến trái tim cô mềm nhũn, nhưng quả thật gần đây có rất nhiều chuyện khiến cô hơi thấy mất mát lẫn bất an. Cô không phải loại người thích hỏi cho ra lẽ, nhưng cô vẫn rất muốn biết rốt cuộc anh đang bận gì.
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn hỏi: "Anh... có phải anh có chuyện gạt em không?"
Mắt Thẩm Vọng Tân chợt dao động nhưng mau chóng bình tĩnh lại: "Sao em lại hỏi vậy?"
“Bởi vì gần đây anh khiến em hơi sợ, cũng hơi bất an.” Tô Tinh Dã nói thật.
Thẩm Vọng Tân thấy rõ sự bất an của cô thì sắc mặt lập tức thay đổi, lòng bỗng áy náy lẫn chua xót không nói nên lời. Sao anh lại quên mất rằng Tinh Tinh của anh là một người vô cùng nhạy cảm, mà anh làm vậy rõ ràng đã khiến cô mất đi cảm giác an toàn. Nghĩ đến đây, anh lập tức đứng lên bước qua ngồi cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào lòng: "Xin lỗi Tinh Tinh, gần đây là anh không đúng."
Hốc mắt Tô Tinh Dã hơi đỏ lên, cô vùi mặt vào lòng anh, đôi tay ôm chặt eo anh.
Thẩm Vọng Tân yêu thương vuốt tóc cô, “Không phải em muốn biết anh giấu em chuyện gì sao?”
Bả vai Tô Tinh Dã hơi run lên, cô không lên tiếng.
Thẩm Vọng Tân buông cô ra, kéo cô đứng dậy, “Đi thôi.”
Tô Tinh Dã ngẩn ra, “Đi, đi đâu?”
“Đi xem khoảng thời gian này anh đã giấu em cái gì.”