Chương 78: Ngự thủy thuật (3)
Chăm chỉ luyện tập ngự thủy trong 1 tuần, Long cuối cùng cũng đánh ra dáng được vài chiêu.
1 khối nước khổng lồ hình tròn lơ lửng trên không, quả cầu sau đó phân tách ra thành 2 dòng nước nhỏ giống như đầu rắn uốn lượn quang người Long. Cuối cùng là di chuyển theo hướng cánh tay cậu quất về phía cột gỗ đằng trước.
‘’Rầm…’’
Roi nước không chút khó khăn đem cột gỗ đánh thành nhiều mãnh vụn.
Mấy đứa nhóc vây xung quanh ngồi xem đều vỗ tay hoan hô, Đại Lão Bản luyện lâu như vậy cuối cùng cũng đánh ra được vài chiêu.
Vợ chồng anh Châu ở ngoài nhìn không khỏi cảm thấy hoang đường, 2 mắt trừng nhau nói:
‘’Ngươi có cảm thấy gì không?’’
‘’Linh khí xung quanh không có dấu hiệu dao động, đúng như lão đại nói. Long thật sự không cần vận dụng thuật pháp mà vẫn có thể điều khiển được nguyên tố.’’
Chị My không khỏi nhịn được than lên: ‘’Ở đâu chui ra quái vật thế này!’’
Anh Châu thì không có phản ứng lớn tới vậy, cơ mà vẫn gật đầu thừa nhận.
Dù sao nguyên tố ở thế giới này rất khó điều khiển, cho dù trên người có thể chất của nguyên tố đó đi nữa. Thì cũng chỉ là phụ trợ khiến độ tiêu hao giảm xuống mà thôi, còn chưa đến đẳng cấp của Long điều khiển giống như 1 phần cơ thể như vậy.
Thời gian luyện tập buổi sáng kết thúc, đám người lại bắt đầu đi nghĩ trưa.
Long đi lên khoang điều khiển nhìn thấy Đại Bảo đang ngồi nguyên cứu sách vỡ. Cái tên này từ khi lên thuyền giống như đem buồng lái trở thành phòng mình, c·hết sống không rời đi nơi khác.
‘’Tới giờ nghĩ trưa rồi, dừng tay ăn uống 1 chút đi.’’ Cậu đi tới ngay cạnh bàn đặt xuống đồ ăn, bản thân thì cầm lấy ống nhòm bắt đầu quan sát xung quanh.
Bảo cũng không để lời của Long vào tai, tiếp tục đọc sách chẳng qua tay không quên nhiệm vụ cầm lấy đĩa thức ăn đút cho mình.
‘’Sắp tới điểm tiếp tế đầu tiên rồi, chúng ta cũng sẽ không dừng ở lại đó quá lâu đâu. Có muốn mua cái gì viết ra đi, ngay khi cập bến ta liền đi tìm thương hội đặt hàng rồi rời đi ngay lập tức.’’
Long nghe thế liền có chút nghi hoặc: ‘’Tại sao không mua tại chỗ mà phải đặt hàng? Như vậy không mất thời gian sao?’’
‘’Sở dĩ làm vậy là có nguyên nhân của nó. Nơi chúng ta sắp tới cũng không phải nơi an toàn gì, đó là nơi trú ngụ của nhiều băng c·ướp biển. Về sau có thương đội thấy nơi này có thể phát triển thành địa điểm làm ăn. Liền mới hình thành khu giao dịch này, chẳng qua tình hình trị an không có tăng lên mà thậm chí còn xuống đáy nghiêm trọng. May là mấy tên cầm đầu còn biết bát cơm của mình ở đâu, cho nên sẽ không gây hấn với các khách hàng của thương hội. Nhưng nếu đem hàng hòa trời đi ngay trong thành, vậy thì chắc chắn sẽ thành mục tiêu của đám chó đói đấy.’’
‘’....Giải thích lắm vl, hỏi lơ 1 chút thôi mà! Có cần phải vậy không.’’ Long sau đó không quan tâm nữa mà tiếp tục ngắm nhìn xung.
Đồ đạc trong kho còn đủ cho đoàn bọn hắn ăn mấy năm, sao có thể lo lắng vấn đề phát sinh được. Chẳng qua thà chuẩn bị còn hơn không, trong đầu Long cũng đã bắt đầu viết xuống danh sách những vật cần mua.
Thấy buổi chiều sắp tới, phải chuẩn bị cho bọn nhỏ đồ ăn. Long liền đứng dậy, cầm bút viết loạch ngoặc trong sách của Bảo rồi rời đi.
‘’......’’ Bảo bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhảy lên con thuyền này.
—---------------
1 ngày sau,
Sắc mặt của Bảo lúc này cực kỳ khó coi, anh quay qua nhìn ông tổ của mình giống như muốn biết được câu trả lời.
Ông tổ của Bảo lúc này cũng không có thong dong như trước, cả người đều đã phát ra chân khí tùy thời có thể động.
Đây không phải là 1 tính hiệu tốt, cực kỳ không tốt!
Sỡ dỉ bọn hắn phản ứng lớn tới vậy bởi trên biển lúc này đây.
Đang có rất nhiều xác c·hết trôi nổi a.
Nhiều, rất nhiều xác c·hết..Long dùng thần thức đảo qua đếm sơ sơ ít nhất cũng phải có 1000 ngàn cái trong vòng 200 mét thuyền của bọn hắn.
Mà trên biển lúc này đây chỗ nào cũng là có xác trôi nổi lềnh đềnh a, nhiều đến thành các chấm đen khi nhìn bằng ống nhòm.
‘’Mẹ nó! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra.’’
Bảo nhịn không được chửi thề 1 cái, yên bình mới được bao lâu a. Tại sao lại lâm vào sự kiện linh dị nữa rồi.
‘’Cẩn thận! Chúng ta bị chú ý rồi, không chạy được..’’
Ông tổ của Đại Bảo lại tiếp tục thả ra 1 quả bom lại mọi người hoảng sợ đến ngợp thở.
Lần này không cần ông mở lời, Long cùng Bảo đều biết đoàn bọn hắn đã lâm vào sự kiện dị thường. Hơn nữa còn là sự kiện cấp độ cao, do những cái xác c·hết kia không thiếu võ phu tu vi nhất phẩm thậm chí là nữa bước tuyệt thế.
‘’Bây giờ sao??’’
‘’Còn sao nữa! Tới đâu hay tới đó. Khởi động trận pháp phòng hộ đi, chuẩn bị v·ũ k·hí. Tất cả vào trạng thái c·hiến t·ranh.’’ Ông tổ Đại Bảo nhanh chóng nắm lấy quyền chỉ huy. Tinh thần cũng ngay lập tức kết nối với con tàu cùng đám khôi lỗi.
Tất cả ngay lập tức hành động.
Bảo chạy lên buồng lái vào khu thư viện bắt đầu nghiên cứu tuyến đường thích hợp.Bây giờ tòa đảo tiếp điểm kia 8 - 9 phần cũng sập rồi.
Tuyến đường an toàn đã mất, đồng nghĩa chuyến đi sắp tới của bọn hắn sẽ tràn đầy nguy hiểm. Không chuẩn bị kỹ chắc chắn vạn kiếp bất phục.
Bản thân Long thì đi tới phòng tụi nhỏ, cậu nhanh chóng nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Đám nhóc mặc dù chưa trải nghiệm qua sự kiện linh dị bao giờ, cơ mà không ảnh hưởng tới sự sợ hãi của bọn nó a.
‘’Đừng lo lắng, nơi này còn có người lớn. Trời sập còn có bọn hắn lo.’’
Cổ vũ tinh thần bọn nhỏ 1 chút, Long ra ngoài đi tới phòng bếp. Cậu dự định nấu chút linh thực cho 3 đại quỷ tu trên thuyền dùng. Hi vọng mấy món này có thể giúp bọn hắn vào lúc nguy cấp.
Trời bên ngoài bây giờ đã tối đen,
Xác c·hết trôi lềnh đềnh trên biển cũng bắt đầu toát ra hắc khí, ông tổ Đại Bảo nhìn chằm chằm nơi hội tụ luồng khí. Tay đưa ra 1 chỉ hóa thành kiếm khí đâm thẳng vào nó.
‘’Rắc..’’
Quả cầu tụ hội giống như quả bong bóng bị bơm căng, còn kiếm của hắn chính là cây kim đâm vào. Luồng hắc khí b·ị đ·ánh tan quay về chỗ cũ, chỉ là chẳng mất bao lâu những luồng khí này lại có xu hướng hội tụ lại 1 lần nữa.
‘’Đúng là gặp phải sự kiện dị thường a…Hòn đảo kia không phải có Đại Tông Sư tọa trấn sao. Tại sao lại có thất thủ nhanh đến vậy cơ chứ..’’
‘’Grào!!!!”’
Ông vừa cất lời, từ dưới mặt biển trồi lên 1 cái miệng đầy răng nanh. Từ nơi nó mở miệng 1 dòng xoáy nước khổng lồ nhanh chóng hút lấy xung quanh, nghiền nát tất cả mọi thứ đem nó thành thức ăn đưa vào mồm.
Khuôn mặt Ông Tổ Đại Bảo bây giờ đều căng như dây đàn, nhưng còn chưa đợi ông nghĩ ra cách đối ứng. Thì từ trên không vang lên tiếng gáy, 1 đầu chim không nhìn rõ hình dạng được bao phủ bởi màn đêm lao xuống.
Những lần nó vỗ cánh liền xuất hiện 1 cơn bão khổng lồ đánh xuống biển tạo nên những con sóng c·hết chóc đánh vào thuyền bọn hắn.
Con tàu Baratie xuất khơi 2 tháng liền gặp phải cơn t·hảm h·ọa lớn nhất chưa từng có. Ông tổ Đại Bảo cũng biết đây là thời điểm không thể giữ sức được nữa.
Hàng ngàn thanh kiếm từ xung quanh xuất hiện, lưỡi kiếm đồng thanh vang lên giống như tiếng trống trước khi ra chiến trường.
‘’Để ta xem thử thực lực của 2 người các ngươi tới đâu..’’