Chương 57: Báo thù (3)
Chương 57: Báo thù (3)
Qua lần hành động này mọi người đều có cái nhìn mới về Long,
Từ 1 tiểu thiên tài kiêm siêu đầu bếp thành tên điên kiêm siêu đầu bếp. Bởi người bình thường éo ai sẽ cầm bột lửa làm nổ chính mình cùng kẻ địch. Nếu là tử sĩ thì không bàn tới, nhưng mà thằng nhóc kia có cả 1 tiền đồ trước mặt. Trong mắt mọi người hi sinh cả mạng sống vì báo thù thì thật là không nên, không phải là bọn hắn cảm thấy Long sai.
Chỉ là phương pháp cậu dùng không thích hợp mà thôi, cách t·ự s·át đó chỉ nên áp dụng với những người cảm thấy kẻ thù quá mạnh không có khả năng chiến thắng mới sử dụng. Còn Long thì sao, lần lượt nhiều người đề khẳng định cậu là thiên tài, hơn nữa địa vị của cậu đã là tứ đương gia tạm thời của gia tộc Tây Sơn. Tiền, Quyền, Tài cậu không thiếu thứ gì, chỉ cần ít năm nữa thì cho 10 cái Độc Thủ Thư Sinh cũng không là gì so với 1 cái búng tay của cậu.
Thế mà tên nhóc này dám.....
Nguyễn Huệ thấy thằng em mình chơi ngu như vậy cũng sợ lắm, thế là anh không còn giữ sức nữa. Khí thế trên người anh liền giống như 1 đầu quái vật thức tỉnh là 2 cái phân thân bất ngờ, đến khi chúng lấy lại tinh thần thì đã thấy cơ thể không đầu của mình lắc lư theo chiều gió.
''Cái gì....''
Đây là những suy nghĩ còn lại của chúng trước khi biến mất. Nguyễn Huệ 1 hơi double-kill, liền chạy tới chỗ của Long.
Lúc nơi phía bên kia đều chỉ còn lại trong biển lửa, không có bóng hình của Long hay kẻ thù của cậu. Quỷ hợp thể muốn xông vào cứu Long, nhưng lửa từ xưa đến giờ khắc lấy yêu quỷ. Cho nên ngoại trừ khiến bản thân b·ị t·hương ra thì con Quỷ gần như bất lực. chỉ là sự tồn tại của nó còn khẳng định 1 điều là Long chưa c·hết.
Nguyễn Huệ không hề suy nghĩ mà lao vào trong, hiển nhiên là anh đã sử dụng chiêu bảo hộ gồm 3 lá bùa kim cương 2 lá bùa chống hỏa cùng 1 loại thuật pháp tách khí. Anh tới là để cứu người chứ có phải t·ự s·át đâu, nên Nguyễn Huệ không hề bị ngọn lửa làm khó.
Dựa vào thần nhãn mà Nguyễn Huệ không mất bao lâu tìm ra thằng em mình. Nhưng thứ đập vào mắt anh là hình ảnh không được đúng đắng lắm, thậm chí là có chút biến thái.
Thằng Long với thân thể trần như nhộng, tay cầm khẩu súng đang nã vào đầu tên thư sinh không ngừng, 1 tay khác còn Đinh Hồn Châm đầu vào người gã. Nếu như Nguyễn Huệ nhìn không nhầm, cái huyệt vị mà Long đâm vào người kia có tác dụng chính là khóa lại 3 hồn 7 phách.
''Đệch! Thằng này có còn là người không, nóng như này mà nó còn thời gian bắn người.''
Nguyễn Huệ chửi thầm 1 tiếng rồi cũng phát hiện tại sao Long vẫn có thể sinh hoạt bình thường được, mẹ nó thằng quỷ này từ khi nào xăm lên người phù chú của kim cang phù vậy. Sau lưng Long khắc lấy 1 cái phù chú bằng máu thật lớn ở trên da, nếu như Nguyễn Huệ đoán đúng thì trước ngực cậu còn có 1 cái.
Nếu như vậy thì cũng dễ hiểu tại sao Long có thể sinh tồn trong cái biển lửa này, Kim Cang Bất Hoại Nước Lửa Bất Xâm. Mặc dù chưa đến trình độ bất hoại, nhưng khả năng kháng lửa và nước thì đã có vài phần.
Nhìn cái đầu đã nát như tương của thư sinh nhưng vẫn bị ăn đạn liên tục từ Long. Nguyễn Huệ liền biết thằng nhóc này đã mất trí thế là không nói lời nào đem 2 cái thân thể kia ném ra ngoài.
Tình huống bên ngoài đã bình yên trở lại, mấy cái phân thân đều bị xử lý. Tên Cổ Sư thì tốn chút thời gian do gã còn sử dụng tới khí linh để chống trả, nhưng 3 chọi 1 không chột cũng què, 2 tay gã bị Đa Tán xé nát, phần chân bị đồ tể chặt đứt, miệng bị chính Quỷ Hợp thể bẻ. Nên bây giờ ngoài đôi mắt căm tức nhìn mọi người, thì cơ thể gã không có chỗ nào toàn vẹn.
Ngay cả khí linh đều bị Đồ Tể dùng Hồn Châm cắm ở ngoài, khiến tu vi của gã tạm thời bị phế bỏ.
Nhìn thấy Long với cơ thể t·rần c·huồng bị kéo ra ngoài, tay vẫn cầm súng hướng về đầu của thư sinh bóp cò. Đa Tán cùng Đồ Tể đều ngay lập tức có trong đầu nhận định, về sau ít chọc thằng Long tốt nhất.
Thằng khỉ này nhìn bề ngoài hiền lành thế mà không nghĩ tới là kẻ hung ác, độc ác với kẻ địch 1 thì độc ác với mình 10. Khắc phù chú lên người cũng không phải chỉ vẽ lên người thôi đâu, mà nó giống như xăm truyền thống lấy da làm bùa, máu bản thân làm mực khắc ấn lên người.
1 khi đã dùng thì rất khó xóa bỏ, với cả độ thành công cho thứ này rất thấp. 1 khi vẽ sai liền là khiến cho bản thân b·ị t·hương, nhẹ thì nằm giường vài tháng, nặng thì t·ử v·ong. Cho mọi người mới hoảng hốt không biết Long từ lúc nào mà khắc lên cái phù chú này, theo lý mà nói tất cả những kẻ thực hiện công việc này trong thành đều là người quen của bọn hắn.
Chỉ cần Long đi tìm người làm thì bọn hắn sẽ ngay lập tức biết tin, nhưng mà không hề có 1 chút thông tin về điều này. Vậy chỉ có 1 khả năng duy nhất, đó chính là Long tự khắc lên người mình.
''Mẹ nó thằng điên!!!''
Nghĩ tới điều này Đồ Tể cảm thấy việc mình đem Bột Lửa Thiên đưa cho thằng nhỏ là điều ngu ngốc đến cỡ nào. Mẹ phải nhớ tới cách đánh nhau của nó chứ, thằng quỷ này chính là dám đem bom độc nổ ngay trước mặt mình cùng đối thủ. Vậy thì tại sao không dám làm với bom lửa chứ!!!
''Đủ rồi Long! Đầu thằng này bị mày bắn lòi cả óc rồi, mày còn muốn nả đạn tới khi nào nữa!!!''
Long nghe vậy cảm thấy có lý liền quay đầu nói với Quỷ Hợp Thể:
''Em cố định 3 hồn 7 phách nó rồi, anh chị biết phải làm gì rồi chứ!!''
Quỷ Hợp Thể nghe vậy liền vội vàng đem cái xác của tên thư sinh kéo ra chỗ khác, sau đó ở bên kia liền truyền tới tiếng quỷ khóc sói gào. Giống như bản thân bị miệng trong lúc bị đồng bạn thay nhau đấm vào d@i vậy, cực kỳ đau khổ.
3 người kia đều là dân kinh nghiệm lâu năm, nghe được thanh âm liền biết Quỷ Hợp Thể đang làm gì. Nhưng không có ai trong nhóm có ý định khuyên can, ngay cả người thuần phát như Đa Tán cũng không dám can. Mọi hôm nếu là gặp phải cảnh này thì anh còn sẽ nói nhiều 1 chút, người đều đ·ã c·hết phía dưới liền sẽ có diêm vương xử lý, không cần phải tiếp tục h·ành h·ạ hồn phách người ta để man tội.
Đặc biệt là người thuộc Trấn Ma Ti hắn đôi lúc còn sẽ dùng b·ạo l·ực để can ngăn, do đám người này đều ưa thích sử dụng cách này để chừng trị t·ội p·hạm. Cơ mà cách đó quá tổn hại hình ảnh 1 người bảo vệ công lý cho nên Đa Tán đều không tiết đắc tội với người nhà mà siêu độ vong hồn của người ta.
Đáng lý thì anh sẽ định mở lời khuyên, nhưng lời nó còn chưa kịp cất thì đã có 1 tia sát ý lượn lờ bên người anh. Đa Tán quay lại mới thấy Long đang dùng cặp mắt cực kỳ lạnh băng nhìn mình, lại nghĩ tới hành động trước đó của Long. Anh liền nuốt lại những lời mình định nói, anh dám đắc tội với người nhà ngoại trừ thực lực bản thân cao còn là vì phía sau anh có Nguyễn Lữ bảo bọc.
Cho nên Đa Tán mới dám làm vậy, anh mặc dù có chút khờ nhưng không phải ngu. Hoặc là nói còn sống được ở thế giới này thì không có người nào ngu, do người ngu đều đi gặp diêm vương rồi. Long đã dám dùng Bột Lửa Thiên lên bản thân để chơi c·hết 1 tên tuyệt thế, thì không có gì đảm bảo cậu sẽ không dùng thứ đó 1 lần nữa.
Đã vậy từ hành động xấy xác của Long thì Đa Tán liền đoán ra được tên kia 100% trước đó đã đắc tội với cậu. Cho nên mới có kết cục thảm tới vậy, từ những điều này thám tử Đa Tán liền đưa ra kết luận, tốt nhất là đừng có dính vào chuyện của Long người ta còn là em trai của sếp mình. 1 khi chọc vào đảm bảo không c·hết cũng phải lột miếng da.
Nghĩ được như thế Đa Tán liền để 2 tay ra đằng sau, miệng hít sáo nhìn lên mái nhà bị dư chấn từ trận chiến của bọn hắn phá nát:
''Trăng hôm nay thật đẹp nha!!!'' Cậu không nhịn được than lên 1 tiếng.
Đồ Tể nghe vậy liền trầm mặt nói:
''Hôm nay sẽ không có trăng! Khâm Thiên Giám vừa mới đưa tin, nơi này đã bị mây đen bao phủ chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện bão. Trăng ở đâu ra cho mày ngắm!!''
''Vậy thì cái quả cầu trắng sáng chói lóa ở trên là gì!!'' Đa Tán ngu ngơ chỉ lên trời thể hiện mê mang, 3 người còn lại cũng theo hướng tay của cậu nhìn lên. Tất cả đều ngẩn người bởi vì lời Đa Tán nói quá đúng, ánh trăng chiếu sáng giữa màn đêm tối cực kỳ sống động, hơn nữa thứ ấy giống như càng lúc càng to ra..càng to ra..!!! Không đúng.....
Nguyễn Huệ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, anh bỗng vận nội lực hét lớn 1 tiếng:
''Là tân thần!! Tân thần lại tới..mau chạy!!!!''
Tiếng thét của cậu làm mọi người tỉnh hồn lại, sau đó cả đám đều chảy mồ hôi hột vội vàng đem lấy tất cả đồ vật cùng chiến lợi phẩm mang lên người rồi bỏ chạy.