Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 53: Vào lao bắt quỷ (1)




Chương 53: Vào lao bắt quỷ (1)

Chương 53: Vào lao bắt quỷ (1)

Nguyễn Lữ tay cầm cuốn sách nấu ăn của Long, khuôn mặt cực kỳ hứng thú nhìn cậu.

''Ồ! Tại sao nhóc lại tặng ta món quà này chứ, không phải giới đầu bếp đều có quan niệm chỉ truyền người nhà không truyền ngoài sao?''

Long gãi tai dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nguyễn Lữ:

''Huynh nói gì đấy? Không phải chúng ta là người nhà sao.''

''.......''

Nguyễn Lữ sờ cằm 1 cái rồi đưa ra đánh giá ngay lập tức. Thằng nhỏ trước mặt không những mặt dày mà gan cũng lớn nữa, ngoài ra từ thần nhãn ông còn có thể thấy được tuổi thật cùng tiềm năng của Long. Tên nhóc này đúng có quyền được xưng là kỳ tài ngàn năm có 1, cái tiềm năng kia đều đã sáng mù mắt y.

''Hừ! Về nhà rồi nói, bây giờ tập chung vào vụ trại giam đi.''

Nguyễn Huệ không có kiên nhẫn ngồi xem anh mình làm trò mèo, cậu bắt Long thuật lại 1 lần nữa câu chuyện cùng phỏng đoán bản thân. Đương nhiên cái gọi là phỏng đoán thì không thể nào là chắc chắn được, nhưng nhiều dữ kiện mà bản thân Nguyễn Huệ sưu tập bên ngoài lại đang xác nhận cho điều này là đúng.

''Được rồi! Vừa đi vừa nói, thời gian là vàng bạc. Lỡ bọn khốn nạn kia đào ra được mộ huyệt thì cả lũ toang đấy.''

''......''

---------------

5 người cẩn thận bò vào bên trong trại giam, vừa đặt chân vào 1 mùi h·ôi t·hối đã sọc thẳng vào mũi bọn hắn. Khung cảnh phía trước đều làm cho 5 người trầm lại, những cổ t·hi t·hể tàn khuyết rơi vãi khắp. Ruột cùng các cơ quan nội tạng đang phân hủy trở thành mỹ vị hấp dẫn mà lũ ruồi không thể trối từ được.

''Những cái xác còn mới, nhưng không thể nhận diện ra được là người nào.''



Đạt Tán ngay lập tức điều tra hiện trường và đưa ra đáp án nhanh chóng. 2 anh em Tây Sơn cũng là có kết luận tương tự, chỉ có Long cùng Đồ Tể là đã rút ra v·ũ k·hí canh chừng xung quanh.

''Tiếp tục tiến lên đi, nơi này không còn ai nữa đâu.''

Nguyễn Lữ nhìn xung quanh 1 chút, tay cầm la bàn đưa quanh, thấy la bàn không có phản ứng gì. Nguyễn Lữ liền dẫn mọi người đi vào bên trong, lần này cũng giống như trước. Khắp nơi tràn đầy xác c·hết, cơ mà lần này lại có thêm manh mối.

''Dưới đất xuất hiện rất nhiều vết cháy xém, đây là do lửa gây ra. Bên kia còn có rất nhiều vết cắt rất ngọt, có thể là do đao hoặc kiếm....Chỗ này bị lũng 1 mảng lớn như này có thể là do chùy đập vào...''

Đạt Tán hoá thân thành Conan bắt đầu điều tra các vết tích khắp nơi, mặt anh chàng không hề đổi sắc đem mấy cái chi gãy hoặc là mấy cái xác c·hết ném ra chỗ khác để tìm manh mối.

Nguyễn Huệ thì đi tới chỗ anh mình để trao đổi gì đó, 2 người dùng truyền âm cho nên không nghe được gì. Đồ Tể thì đang rờ cằm nhìn Long chằm chằm, cái ánh nhìn chăm chú đầy biến thái kia làm cậu không được tự nhiên cho lắm:

''Có chuyện gì sao Tam đại nhân?''

Long không nhịn được mà hỏi, dù sao bị 1 người có thân hình đồ sộ như đồ tể nhìn với ánh mắt chăm chú trong khi bản thân chỉ là 1 thằng nhóc 12 tuổi. Không sợ mới lạ!

''Không có gì! Chẳng qua là v·ũ k·hí nhóc hay dùng là thanh dao găm kia?''

''Đúng thế có vấn đề gì sao?''

''Rất nhiều là đằng khác, nhóc quên chúng ta đang ở không gian hẹp sao. Làm gì có không gian cho nhóc di chuyển nhiều, cây dao găm kia nhóc tính dùng để đối trực tiếp với quỷ sao?''

''Nhưng không gian hẹp cũng đồng nghĩa mấy thanh cự đao dài như của đại nhân cũng đâu dùng được!'' Long mặc dù cảm thấy lời Tam Mao đúng, cơ mà khi nhìn xuống thanh đại đao mà gã đang cầm. Cậu vẫn không nhịn được hỏi, do thanh đao kia còn cao hơn Long 2 cái đầu.

Trong không gian nhỏ như cái lỗ mũi này, Đồ Tể còn có thể cầm đao chém g·iết thoải mái được. Thì Long liền dập đầu bái Đồ Tể làm thầy, Tam Mao nghe thế liền cười lớn 1 tiếng. Sau đó trước ánh mắt khó tin của Long, anh vặn chuôi cầm của thanh đại đao 1 cái, 1 thanh đoản kiếm nhỏ từ dưới trong lưỡi đao hé ra 1 tí rồi ngay lập tức vào lên bên trong.

''Hiểu chưa nhóc?''

''Mao đại nhân thần thông quảng đại, tại hạ bái phục.'' Xem ra các cụ nói cấm có sai ''Đừng trông mặt mà bắt hình dong'' ai nghĩ bề ngoài thô lỗ giống 1 tên vũ phu như Đồ tể, lại là 1 con cáo già, đã vậy còn ưa thích dấm ám khí trong người.



Thanh đoản kiếm kia chỉ 1 trong nhiều món ám khí mà Đồ Tể trang bị trong thanh đại đao này, còn nhiều cái mà anh chưa cho Long xem. Chỉ không muốn tên nhóc thiên tài này c·hết yểu, nên mới để lộ 1 chút cho biết nhân ngoại hiểu thiên.

''Đừng có khách khí tới vậy, nhóc dù sao cũng là em của Nguyễn Huệ. Đều là người trong nhà khách khí cái gì, gọi Tam Ca là được rồi.''

''Được rồi Tam Ca, huynh có thể chỉ đệ cách làm mấy món binh khí như của huynh không?'' Long ngay lập tức thích ứng với cách xưng hô, sau đó mặc dày hỏi han cách dấu ám khí của Tam Mao.

Đồ tể nghe vậy cũng không hề dấu diếm mà chỉ dạy cậu cách âm hàng....khụ khụ là cách đối phó với mấy tên cáo già âm hiểm.

Trong lúc Long hóa thành bọt biển hấp thụ kiến thức thâm độc từ Đồ Tể, thì 2 anh em nhà Tây Sơn đã đi tới cuối cuộc trò chuyện.

''Thành Chủ đang chạy tới nơi này?''

''Ừ! Ta truyền tin cho hắn rồi, theo sau còn có Huyền Không cùng sư phụ của hắn.''

''Tin được không!'' Nguyễn Huệ xuất phát từ đề phòng mà hỏi lại lần nữa. Nguyễn Lữ thì quá biết tính cách em mình, cho nên ông cầm cái la bàn đưa lên trời miệng tụng niệm chú quyết. Cái la bàn sáng lóe chập chờn 1 chút rồi quay trở lại bình thường.

''Ngay cả Ngũ Thống của Phật Giáo còn có gián điệp cài vào thì em còn nghĩ nhiều làm gì. Thì chúng ta cố gắng nhiều làm gì, thế giới này tiêu rồi. Vẫn là nằm không chờ c·hết đi.''

''Chậc! Huynh thật là...''

''Ta chỉ nói sự thật thôi! Không chỉ Phật Giáo mà là bất kỳ 1 tiên tông nào xuất hiện phản đồ, đều có nghĩa là mạt thế đã tới. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là mau chóng mạnh lên, đem người nhà xung quanh bảo hộ an toàn. Làm được cái đó rồi mới suy nghĩ đến bảo hộ chúng sinh.''

Nghiệp vụ phá án của Đa Tán cũng nhanh chóng đi tới hồi kết, anh đã tìm ra được manh mối quan trọng về h·ung t·hủ thứ mà đám người bọn hắn chuẩn bị đối đầu.

''Sếp! Tìm ra h·ung t·hủ rồi, là người của Cương Sơn Thái Bảo nhánh Hỏa Thi. Xác của những kẻ ở đây đa số là từ phái này, còn những nhát chém thì vẫn không phân biệt được.''



''Cũng như ta dự liệu, à....đám quỷ kia phát hiện chúng ta rồi.'' Nguyễn Lữ gật gù đồng ý với kết quả của Đa Tán, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cánh cổng tầng hầm.

''Cái gì...'' Nguyễn Huệ cùng những người khác nghe vậy liền rút ra v·ũ k·hí chuẩn bị chiến đấu, mặt của Nguyễn Lữ lúc này cũng nghiêm lại anh từ trong người lấy ra 1 cây đèn ném xuống dưới.

''Phùng...phùng...''

1 cơn bảo lửa phát lên, ánh sáng xé nát màn đêm đang bao chùm cái hầm ngục ướt át này.

''Chậc..chậc..Hiền Thúc, 500 năm chỉ còn kém 1 chút nữa là bước vào tông sư. Làm sao thúc lại đến nước này cơ chứ.''

''Làm ơn đi! Nếu mày là tao nhìn thấy mấy đứa con nít ranh chỉ dùng chục năm liền vượt qua mình, thì mày sẽ không còn dám nói câu đó nữa đâu.''

1 người từ trong ngọn lửa đi ra, quần áo trên người bị ngọn lửa thiêu đốt thành than để lộ làn da đã bị xé nát như dẽ rách để lộ các khối cơ màu đen giống như có sự sống liên tục phát ra âm thanh. Từ trong làn khói để lộ ra 1 cái đầu với khuôn mặt đã bị hoại tử hết 9 phần, chỉ để lại vài công tóc bạc rủ xuống 2 hốc mắt đen thui, phần miệng giờ đây cũng chỉ còn lại vài khối thịt thừa bám víu lên xương.

Thần kỳ là bộ t·hi t·hể kia giống như không có việc gì, và bằng 1 cách quái đản nào đó đám người bọn hắn đều nhìn ra được biểu cảm khinh thường từ cái đầu lâu. Mặt Nguyễn Huệ lúc này đều đã đen lại, tay cầm đao của anh không ngừng run lên. Anh cố gắng điều khiển giọng nói của mình, nhưng vẫn bị cơn giận kiểm soát lấy:

''Hiền thúc...Tại Sao?''

Bộ t·hi t·hể nghe thế liền thở dài 1 hơi, nó đưa tay vỗ vào lòng ngực của mình. Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông vang, hơn nữa khi âm thanh cất lên bọn hắn còn nghe được tiếng kêu khóc của nhiều linh hồn.

''Nghe rõ không? Biết cái này là báo hiệu gì chứ...''

Nguyễn Lữ nghe thế cũng thở dài nói:

''Nữa bước Thi Vương, Hiền Thúc thật là gan dạ. Dám bất chấp lệnh cấm của địa phủ mà dùng oan hồn tu luyện, thúc không sợ bị Hắc Bạch Vô Thường truy bắt sao?''

''Haha! Hắc Bạch Vô Thường, cháu trai ta là tín đồ của Huyết Thần đấy. 1 cái Diêm Vương còn dám quản ta, haha!!!''

''Ra là vậy! Thì ra là vậy, cái tên kia không phải là bất ngờ tỉnh lại. Mà là do tín đồ của hắn phục sinh, cmn tên kia làm gì mà bị lãng quên. Cái thành này là trụ sở của bọn mày!!! Vụ án đã được phá, kẻ lấy Chính Tà làm quân cờ trêu đùa chính là bọn mày. Giáo phái vô danh không ai biết tên!!!''

Đa Tán hét lớn 1 tiếng, tay chỉ vào Hiền Thúc nói ra chân tướng vụ án. Mặt anh cực kỳ hài lòng, 2 tay đưa vào trong ngực, đầu ngưỡng lên rất cao cực kỳ kiêu ngạo. Không vụ án nào có thể qua được thám tử Đa Tán này.

''........''

''Hề hề! Đứa nhỏ này đầu óc không tốt, anh em thông cảm đừng để ý tới nó.''