Chương 44: Mao Sơn hàng quỷ, A Tam lộ thần uy (1)
Chương 44: Mao Sơn hàng quỷ, A Tam lộ thần uy (1)
A Tam bây giờ cực kỳ khác lạ, đây chính là kết luận của mọi người.
Bình thường cho dù tình huống có trở tồi tệ đến mức nào đi nữa, cái tên đạo sĩ giả này sẽ vẫn luôn bông đùa vài câu. Thậm chí còn là sử dụng những chiêu tà môn không phải của đạo giáo.
Cơ mà giờ đây tên đạo sĩ không đúng đắn kia giống như đã biến mất,
Thay vào đó người trước mặt giống như 1 vị thiên sư, cái uy từ người anh phát ra làm cho nhóm đạo sĩ xung quanh không thở nổi. Ngay cả những người khác không phải đạo sĩ cũng cảm thấy như vậy.
Tiểu Long ở 1 bên thầm hô quái lạ, không nghĩ tới tên đạo sĩ này còn là dấu nghề.
''Cái cảm giác này tụi bây có thấy quen thuộc không?''
1 tên đạo sĩ đang cố gắng chống đỡ nhìn qua đồng bạn của mình, mấy tên kia nghe vậy liền gật đầu:
''Ừm không khác gì ông già trong nhà..''
''Bậy! Ông già không thể nào phát ra uy áp mạnh như này, lão ta chỉ mới được bài vị chân nhân thôi. Uy áp này ít nhiều phải ngang với chưởng môn cơ...''
''Cái gì chưởng môn chính là Thiên Sư đấy ngươi nói như vậy chẳng lẽ hắn ta là...''
Tên vừa nói kia liền im lặng gật đầu, đây cũng là điều chính bản thân gã không thể tin được. Nhưng mà uy áp từ người A Tam phát ra không phải giả, lệnh bài của hắn cao hơn đám người này 1 cấp nên có thể nhìn ra được ít nhiều.
Cũng như Trấn Ma Ti phân chia chức vụ, giới tu đạo bọn hắn cũng có phân chia đẳng cấp tương tự. Khác ở chỗ thứ này không phải chỉ dựa vào 1 thân tu vi mà đề thăng lên, mà là dựa vào công đức tích lũy trong quá tình tu tập của mình.
Trừ ma, cứu người, tổ chức chữa bệnh, bảo vệ động vật,vvvv.....phàm là cứu lấy 1 đầu sinh mạng vô tội, thanh tẩy quỷ vật đều sẽ được tính là công đức. Mà dựa vào đăng cấp được phân trong lệnh bài, mà bọn hắn có thể học và sử dụng được nhiều môn pháp thuật cao cấp hơn.
Hơn nữa địa vị lệnh bài càng cao, bọn hắn cũng sẽ mở khóa được vài cái kỹ năng đặc biệt. Lấy ví dụ như A Tam bài vị của hắn là Thiên Sư, vậy tên này có thể thoải mái kêu gọi các tiểu thần, thổ địa, thành hoàng ở địa phương nhỏ mà không cần dựng lên pháp đài hoặc là cúng dường kêu gọi.
Đẳng cấp đạo sĩ được chia như sau Đạo đồng, phương sĩ, chân nhân, thiên sư, địa tiên, linh tiên, thượng tiên, thái ất tiên, đại la tiên. Lấy Đại La Tiên được coi là ngang bằng với tân thần hiện tại. Cũng là cảnh giới trong truyền thuyết, bởi cho tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể tích lũy đủ số công đức mà nó yêu cầu.
Cơ mà đang suy nghĩ sâu xa, tên đạo sĩ liền giật mình như nhớ điều gì. Mồ hôi trên trán gã chảy càng lúc càng nhiều, mấy tên đồng đội xung quanh thấy thế vội hỏi:
''Bị chúng độc sao? Có cần ăn giải độc đan không..''
''Không! Không cần, ta vừa phát hiện ra chúng ta vừa mới chơi đùa với tử thần.''
''Ý ngươi là sao?'' 1 tên đồng bạn thấy thế liền ngẩn ngơ, mặc dù cái tên A Tam kia địa vị rất cao. Cơ mà giống như bọn hắn không có đắc tội gì với người ta a, ai biểu tên này trước giờ suy nghĩ không như người bình thường. Toàn dùng biện pháp kỳ lạ để trừ tà, đã thế còn chưa bao giờ tiết lộ lệnh bài. Làm cho bọn hắn nghĩ A Tam là 1 tên võ phu nữa đường chuyển qua tu đạo a, nên mới không có chào đón gã gia nhập vào bên trong.
Ở bên khác, Tiểu Long đang được Đại Bảo phổ cập 1 khóa về cấp bậc đạo sĩ.
''Vậy ý ngươi là tên kia rất lợi hại sao?''
Đại Bảo liền nghiêm túc gật đầu:
''Lợi hại, cực kỳ lợi hại. Chức vị Thiên Sư tương đương với Hòa Thượng của Phật giáo, nghĩa là ngươi đã có thể làm trụ chì ở chùa rồi đấy. Hắn còn trẻ như vậy mà đã có được địa vị như thế, ngươi xem có lợi hại không.''
''Nhưng từ đó đến giờ chúng ta vẫn chưa hề biết sư thừa của hắn là ai, chỉ biết hắn đến từ phương bắc...À! Thì ra là vậy...'' Tiểu Long thì thầm vài câu liền như ngộ ra điều gì, miệng không ngừng nói ''lợi hại..lợi hại...''
Đại Bảo thấy vậy tò mò định hỏi, thì đã bị anh ngăn lại:
''Đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, chuẩn bị đi...nghi lễ chuẩn bị tới phần cuối rồi!!''
Vừa nói xong Long từ trong người lấy ra thêm vài cái đấu mực, cả lòng nhỏ máu dùng nốt lượng mực còn lại của bản thân. Đại Bảo thấy Tiểu Long dốc hết vốn liếng liền không dám nương tay.
Đại Bảo là pháp sư dân gian cho mặc dù không có lệnh bài uy nghiêm như nhóm đạo sĩ, nhưng bọn hắn vẫn có thứ để tượng trưng địa vị của mình. Hoặc có thể nói chỉ cần liên quan đến trừ tà, thì đều sẽ có thứ đại diện cho địa vị của mình.
Phật giáo là chuỗi hạt, đạo giáo là lệnh bài, pháp sư dân gian là thẻ tre. Đây là cửa ải do thiên đạo tạo ra, lý do cũng rất đơn giản từ xưa đến nay pháp không thể khinh truyền. Muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó, đạo lý này cũng tương tự với thuật pháp.
Muốn thi được pháp trước hết phải có đủ tam bảo của đạo: Học đạo, Tu đạo, Hành đạo. 2 cái đầu có thể tự học mà đổ đầy, cái sau thì phải tích lũy công đức mới được.
Có thể hình dung lệnh bài là 1 cái thẻ ngân hàng, công đức là tiền tệ giao dịch, thiên đạo chính là ngân hàng. Ngươi tích trữ tiền càng nhiều, ngân hàng liền sẽ nâng cao hạn mức thẻ của ngươi lên, ngươi cũng từ đó mở ra được nhiều quyền hạn mới.
Học được thuật pháp cấp cao chẳng qua chỉ là 1 trong những quyền hạn đó mà thôi, mối làm ăn chính của người tu đạo với thiên đạo chính là giảm đi uy lưc thiên kiếp, hoặc là mượn 1 phần sức mạnh đất trời,vvvv....Tất cả giao kèo được giao dịch bằng công đức.
Khụ, khụ chuyện đi có chút xa. Quay lại vấn đề chính, đẳng cấp pháp sư dân gian được chia thành như sau: đồng non, đồng già, thầy cúng, thế thân, linh sĩ, linh sư, đại linh sư, Tiên Sư.
Đẳng cấp của Đại Bảo là đồng già, tuyệt kỹ của anh chính là có thể sử dụng bùa chú thỉnh tiểu thần hoặc thành hoàng tới tương trợ. Cơ mà trước đẳng cấp chiến trường đã lên cao như này, Đại Bảo sợ rằng thần anh thỉnh về chắc chưa sống được 1 phút mất.
Tuyệt kỹ bị phế, Đại Bảo đành phải sử dụng 1 át chủ bài khác của mình. Anh từ trong túi không gian ném ra 1 cái bát hương cùng 2 giá đèn, Đại Bảo tiếp đến cắn đầu lưỡi phun ngụm máu và bát hương.
Máu đầu lưỡi là vật bảo mệnh của pháp sư, 1 thân tinh khí đều tập trung ở chỗ này. Yêu tà 1 khi dính phải nhẹ thì mất đi 1 nữa tu vi, nặng thì hôn siêu phách tán. Nhưng nơi này cũng là tử môn của pháp sư, 1 khi sử dụng ít nhiều đều nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên nếu không phải tính huống sinh tử, các pháp sư đều sẽ tránh sử dụng vật bảo mệnh này.
Máu đầu lưỡi của bảo vừa nhỏ vào bát hương, thứ ấy liền bắt đầu lay động. Tiếp đến Bảo tiếp tục dùng 2 đầu ngón tay chấm vào lưỡi mình, đợi ngón tay dính máu liền đem chúng chạm vào đầu 2 ngọn đèn.
''Phùng...''
2 tay cậu vừa chạm vào, ngọn đèn ngay lập tức bùng c·háy d·ữ d·ội nuối chọn cả ngón tay cậu. Ấy vậy mà Đại Bảo lại không có biểu hiện gì, cậu sau đó rút đầu ngón tay ra thứ kia liền nguyên vẹn không có nơi nào bị bỏng.
Đại Bảo sau đó lấy ra 3 tấm bùa màu xanh lá sắp thành hình tam giác để ở chính giữa lư hương cùng đen cày. Tay cậu bắt lấy ấn quyết, mình thì thầm tụng chú:
''Thiên địa có linh, vạn vật nghe triệu, thỉnh thần xuất hiện, trừ ma vệ đạo, hộ chúng sinh, cấp cấp như lệnh.''
Cậu vỗ túi không gian 1 cái, 1 thanh kiếm gỗ đào từ đó bay ra. Xông thẳng về phía tế đàn, ngay lập tức 3 lá bùa phía dưới liền bắt đầu chuyển động. 1 thông đạo được dựng, từ không gian đó lao ra 1 cánh tay cầm lấy thanh kiếm gỗ đào.
Khuôn mặt của Đại Bảo là toát ra mồ hôi khi nhìn thấy sinh vật được cậu hiệu triệu, mặt không khỏi lệch ra:
''Mợ! Không đùa chứ, lần này mời được đại quỷ xuống đây sao. Không thể nào! Chất lượng vật cúng đâu có cao tới vậy, Đại quỷ là sao hứng thú tới nơi này rồi. Chẳng lẽ trên người mình có gì để nó hứng thú sao???''