Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 27: Cổ thần (1)




Chương 27: Cổ thần (1)

A Tam cùng tên đội trưởng lao vào t·ấn c·ông con yêu ma,

Có cơ giáp là chỗ dựa, A Tam liền xung phong lên trước bảo hộ người đội trưởng kia. Trâu gỗ bật hết hỏa lực phóng tất cả những gì nó có vào tên quỷ đỏ kia. Đội trưởng thì theo sau, anh không vội t·ấn c·ông con yêu quả mà dùng nội lực truyền vào búa và khuyên của mình.

''Keng...keng...keng...''

Âm thanh từ tiếng trống làm cho bọn tiểu quỷ xung quanh trở nên hoảng sợ không dám lại gần, còn có vài con thực lực yếu liền bị tiếng trống đ·ánh c·hết. Anh Cường cùng Long cũng chú ý tới điểm này, dường như con quỷ đỏ thức tỉnh cũng đã đánh động tới bọn yêu quỷ xung quanh.

Nơi này không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành cứ điểm của đám ác ma,

''Đã không thể giúp đỡ xử lý con cầm đầu, vậy thì câu thời gian cho viện quân tới đi.''

Anh Cường cầm kiếm rời đi khu ẩn nấp, chạy tới chắn đường cho mọi người. Long nghe vậy cảm thấy có lý, cũng liền theo anh chàng chạy tới chắn đường.

''Chíu....''

A Tam nhìn lướt qua 1 cái liền bấm nút bắn lên pháo hiệu, mấy người gác đêm khác thấy vậy cũng vội vàng bắn thêm 1 lần nữa.

Phía trại giam,

Đang xử t·hi t·hể bọn tù nhân và đám quái vật sổng chuồng, Thành Chủ cùng những người khác liền thấy 1 loạt pháo hiệu từ khu chợ trung tâm bắn lên.

''Đệch lại có chuyện sao! Lần này là gì...''

Thành Chủ chửi thầm 1 tiếng, nhưng cũng biến thành 1 đầu ưng lửa hỏa tốc bay tới bên kia. Tri phủ đại nhân thấy vậy cũng tiếp tục chỉ huy xử lý hậu quả bên này, trại giam là địa điểm chủ chốt không thể lơ là. Cho dù ở ngoài tình huống có khẩn cấp đến thế nào đi nữa, chỉ cần không phải toàn quân bị diệt vậy thì nơi này phải luôn có 1 tên tông sư chấn thủ.



1 tên tông sư chuyên về thuật phong ấn như hắn, chính là lựa chọn hoàn hảo chấn thủ nơi này a.

Nguyễn Huệ cùng Đồ Tể đã mang quân lên đường từ lâu, lấy tốc độ của tuyệt thế cao thủ như bọn hắn không thể thua kém nhóm A Tam được. Sở dĩ chậm chạp chưa tới là vì nhóm bọn hắn đang phải giao chiến với kẻ thù tìm kiếm bấy lâu nay a.

Nguyễn Huệ cả người phát sáng như ngọn đuốc, tay anh cầm thanh đao không ngừng luân chuyển, mỗi đường đao đều có 1 bộ phận hoặc là t·hi t·hể đi theo.

Đồ Tể thì như 1 đầu thú hoang, đôi mắt anh ta lúc này đã đỏ như máu con ngươi cũng biến mất, cả cơ thể nổi đầy các đường máu, cơ bắp anh ta giống như sống lại không ngừng hít thở. Âm thanh do đao pháp của anh phát ra giống như tiếng hổ gầm chấn nh·iếp không ít kẻ địch, có tên không kịp bịch tai lại còn bị dư âm của đao khí đụt thủng màn nhỉ trở thành người điếc.

1 đám người mặc áo đạo sĩ, đầu đội kim quan, tay cần lấy phất trượng điêu khắc 1 đầu rắn đang đứng bao quanh 2 người bọn họ cùng nhóm Người gác đêm, bất chấp có 2 người đội trưởng ra sức g·iết địch.

Cơ mà khổ nổi cấp dưới của bọn họ không có thực lực như vậy, mặc dù kết thành trận pháp để gia tăng thực lực. Nhưng nhiêu đó còn chưa đủ để đối với đám đạo sĩ kia, bởi căn bản tất cả bọn hắn đều có thực lực từ nhất phẩm đến tuyệt thế cao thủ.

Chênh lệch thực lực quá lớn không thể nào bù đắp được, vì vậy mà nhóm Người gác đêm nhanh chóng bị tiêu diệt hơn phân nữa.

Nhóm còn lại đang dựa vào địa thế cùng 2 người đội trưởng đứng chắn đằng trước ra sức chống cự cũng như bắn pháo cầu cứu. Cơ mà đám đạo sĩ đều đã đề phòng điều này, chỉ cần có pháo hiệu bắn lên thì sẽ có người chạy tới đem pháo sáng dập tắt.

Nguyễn Huệ cùng Đồ Tể cho dù có mạnh đến đâu thì song quyền nan địch tứ thủ, cuối cùng bọn hắn cũng bị số lượng áp đảo. Trên người dần xuất hiện nhiều v·ết t·hương, Đồ tể còn là bị ám toán trên người đều đã thủng vài lỗ. Nếu không phải hắn kịp thời ăn vào đan dược cầm cự, thì bây giờ đã xuống gặp diêm vương nói chuyện.

''Đệch đi mòn gót giày tìm bọn mày chẳng thấy, nay đánh bậy bạ lại tìm được. Lão Huệ mày nghĩ đây có phải là số phận trêu đùa mình không....''

Đồ tể cười khà khà, tay cầm đao vừa luân chuyển đem 1 tên nhất phẩm đạo sĩ phân thành 2. Nguyễn Huệ ở 1 bên đem 2 tên tuyệt thế đánh bay ra ngoài, bản thân cũng lợi dụng lực dư chấn bay về sau, tranh thủ đem đan dược ăn vào mới tiếp lời:

''Nói nhiều thế làm gì, mau nghĩ cách thông báo ra bên ngoài đi. Còn đánh nữa là tao với mày c·hết ở đây đấy...''

Đồ tể nghe vậy cũng bất đắc dĩ, anh không nghĩ tới lần dịch chuyển này lại xảy ra sự cố. Đã thế còn đáp xuống ngay chỗ đám Xà Thủ ẩn cư, nếu không phải nhìn mặt mấy tên đó đều tỏ ra bối rối và bất ngờ, thì anh tưởng mình đã lọt vào bẫy của ai đó.



''Nếu có thể chạy trở về tao sẽ đem cái gương đó đập bể.''

Anh chửi bậy 1 tiếng rồi tiếp tục lao vào đánh nhau, bây giờ 2 người bọn hắn thoát thân không ra chỉ có thể hi vọng mấy tên cấp dưới còn lại có người làm ra kỳ tích mà thôi.

Không nghĩ tới 2 người không tin tưởng vận may như bọn hắn, lần này lại phải dựa vào cái thứ đó..

Thật đúng là.....

Ở bên Long tình huống lúc này cũng nguy cấp không kém,

Số lượng quỷ chạy về nơi này 1 lúc 1 nhiều, anh Cường cùng những người gác đêm khác cũng trở nên đần độn. Không biết đám quỷ này chui ở đâu ra số lượng đều sắp đạt đến ''Bách quỷ dạ hành'' đây là báo động cấp độ 3 tương đương với đe dọa tới sự sống của cả tòa thành rồi a.

Người gác đêm nơi này làm sao không tra ra được, đây không phải chuyện đùa, số lượng yêu quỷ đã lên tới hàng trăm, chỉ cần chú ý cũng có thể nhìn ra được. Đây có ý vị là gì, người gác đêm nơi này đã mục nát tới tận xương tủy rồi sao, chuyện này chắc chắn là không thể nào xảy ra rồi, do người cầm đầu là Đồ Tể kia mà. Cho dù đúng là bên trong trụ sở có rận, nhưng cũng không thể nào xâm nhập vào lực lượng hạch tâm nơi này được.

Bằng chứng là đám người kia khi đối phó với đám tù nhân trong trại giam, đều là cực kỳ thuần thục kết trận cùng sử dụng các loại v·ũ k·hí nghênh được. Không có 1 chút hình bóng lơ là hay thiếu tập trung.

Vậy chỉ có thể quy vào đám yêu ma này được lâm thời triệu hồi, hơn nữa người triệu hồi còn đang ở gần đây. Nghĩ tới đây thôi anh Cường cùng những người khác liền đã chảy đầy mồ hôi, làm sao mới giải quyết 1 con boss thì 1 con khác lại tới rồi.

''Đ!$@!!Thủ vững cho tao..''

Anh Cường hét lớn cổ động mấy tên đồng liêu bản thân thì cầm kiếm xung phong chiến đấu với lũ yêu ma, kiếm pháp của anh cũng không có gì đặc biệt chỉ 1 môn Mộc Gia Kiếm Pháp được lưu hành rộng rãi, ngay cả ngoài chợ đôi lúc cũng sẽ xuất hiện vài quyển.

Nhưng môn kiếm pháp này đã theo anh từ khi bước vào ngũ phẩm cho đến bây giờ, cùng anh trải qua vô số trận chiến ác liệt. Được anh dẫn luyện hơn cả nghìn lần, bây giờ khi thi triển đều là không cần nghĩ mà cơ thể tự động dẫn khí tạo ra kiếm chiêu.

Mộc Gia Kiếm Pháp lấy công thủ song toàn, cho nên kiếm chiêu của nó đều chú trọng vào việc có thể chuyển đổi linh hoạt giữa công và thủ, làm cho kiếm chiêu mang cho người ta cảm giác trầm ổn, thường thường không có gì lạ, mà khi thi triển thì cũng không có hiện tượng gì ngoài việc dẫn ra 1 nguồn năng lượng màu xanh bao quanh thanh kiếm cho người ta biết được đây là 1 bộ ngoại công dùng để sát phạt, chứ không phải 1 môn võ để người già tu luyện.



Mặc dù kiếm chiêu của Anh Cường đều bình thường không có gì lạ, nhưng mỗi 1 kiếm đi qua lại đem 1 con yêu ma chém c·hết hoặc đẩy lùi. Chỉ với thực lực nhị phẩm cùng 1 bộ kiếm pháp bình thường, anh Cường vậy mà lấy 1 người đem trăm quỷ chặn c·hết ở chỗ này. Hiển nhiên là chỉ trong vòng 10 phút, sau khi đem đám yêu quỷ thực lực yếu g·iết không sai biệt lắm.

Thì đám yêu quỷ có thực lực cao hơn liền xuất hiện, trong đó có con đã có tu vi tương đương nhất phẩm. Anh Cường hiển nhiên không thể nào lập lại kỳ tích trước đó được, nhưng mà lần này anh có hỗ trợ. Nhóm Người Gác Đêm đã kịp tới cứu viện, mấy đạo sĩ ban nãy cũng đã tập hợp lại lần nữa hình thành 1 nhóm quân hơn 30 người, mục tiêu là chặn đứng bọn yêu quỷ để nhóm, A Tam xử lý con boss kia.

Bên A Tam bây giờ cũng tới không ít đồng mình, Tiểu Long mang theo 1 đám tinh nhuệ phối hợp kết trận đem quỷ đỏ bao vây, bên q·uân đ·ội cũng nhanh chóng men theo lộ trình đám yêu quỷ mà tập kết lại cùng với đó là những người khác thực lực tương đối cao đều là nhị phẩm đỉnh phong hoặc là nhất phẩm đều tụ hội ở đây.

Cho dù trong tay nắm giữ lợi thế về số lượng, thì 3 người Tiểu Long, A Tam cùng đội trưởng đều không có lạc quan. Bọn hắn có cảm giác cho dù bên mình có tiếp thêm đến trăm người đi nữa, thì cũng không phải là đối thủ với tên yêu ma trước mắt này.

Điều đáng sợ hơn nữa là bọn hắn còn cảm nhận được tu vi của con yêu ma kia đang ngày càng tăng lên, từ tuyệt thế sơ kỳ tiến tới tuyệt thế trung kỳ đã vậy tốc độ cũng ngày 1 tăng.

''Tất cả xông lên nếu không cảm đám cùng c·hết!!''

A Tam hét lớn 1 tiếng, vận dụng đống đạn dược cùng sót lại cũng như đem năng lượng hạch tâm của trâu gỗ đây lên mức báo động đem nó lao thẳng vào quỷ đỏ, Tiểu Long cùng đội trưởng thấy vậy cũng xuất ra bản lĩnh giữ nhà của mình.

Tiểu Long lấy ra 1 cuốn vỡ miệng tụng lời kinh điển của gio nha, sử dụng hạo nhiên chi khí của mình đúc thành 1 thanh kiếm.

Đội trưởng thì dùng búa gõ khiên 1 lần nữa, lần này không phải là chiêu âm công thông thường, mỗi tiếng búa gõ thì không gian xung quanh anh lại xuất hiện linh hồn của 1 người lính mặc giáp đầy đủ cầm thương trên tay. Sau 10 tiếng đã có 10 tên lính xuất hiện trên không bay trên đầu đội trưởng, còn tên này thì giống như vừa mới giảm cân cả người ốm trơ xương, không còn sức để nâng búa và khiên. Nhưng mắt hắn thì vẫn không rời đi tên yêu quỷ kia, đem hết sức lực còn lại truyền vào giọng nói:

''Giết!!!!!''

Quỷ đỏ khuôn mặt đang ngốc trợ liền trở nên linh tính, đôi mắt đờ đẫn cùng bối rối ban nãy đã biến mất thay vào đó tràn đầy sát khí, gã bỉu môi khi nhìn thấy hành động của đám người gác đêm, cơ mà khi nhìn lên trời thấy được Ưng Lửa của thành chủ đang hướng tới mình.

Khuôn mặt gã càng trở nên âm trầm, miệng lộ ra nụ cười:

''Con người dám ra tay khinh nhờ thần sao, đúng là chuyện lạ hiếm có. Không nghĩ tới ta chỉ ngủ có 1 giấc, mà thế giới đã biến đổi nhiều tới vậy, không biết đám người kia đang ở đâu còn sống không nhỉ...Được rồi đem đám này giải quyết rồi tìm bọn hắn cũng không muộn...''

Lời nói tới đây, cả người xung quanh quỷ đỏ liền tràn ngập 1 cỗ bấc an, năng lượng hắc ám giống như quả bom bắt đầu p·hát n·ổ.

''Lĩnh vực: Đầm lấy máu.''