Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 24: Lại đánh nhau (2)




Chương 24: Lại đánh nhau (2)

Chương 24: Lại đánh nhau (2)

Trăng máu càng ngày càng phát ra ánh sáng tà dị, mê hoặc tâm trí nhiều người. Không ít người gác đêm cùng quân lính có tinh thần kém đều bị thôn miên cầm v·ũ k·hí chém ngược lại đồng đội của mình, hoặc tự tay phanh thây bản thân.

Mà khi ánh sáng của nó càng trở nên rực rỡ thì phạm vi ảnh hưởng càng trở nên khổng lồ. Ngay cả đứng ngoài xa chưa vào như Cường cùng Long cũng đã cảm thấy đầu óc choáng váng, bên tai như có tiếng ai đó thì thầm liên tục.

''C·hết tiệt, ta sắp không kiềm chế được..''

2 mắt của Cường chảy ra máu, 2 tay anh kéo xuống 1 nắm tóc trên đầu không ngừng. Tóc trên đầu anh sắp bị xé trọc, Long thì ổn hơn 1 tí dựa vào cơ thể mạnh mẽ mà cậu kiềm chế được những ý nghĩ điên cuồng trong đầu.

Cơ mà đây chỉ là tức thời, nếu tình hình này vẫn tiếp tục kéo dài. Vậy cậu cũng mấy chốc sẽ phát điên giống như những người khác, Tiểu Long thấy tình hình không ổn liền vận dụng sức mạnh nho gia trên người niệm ra vài câu làm mọi người tỉnh lại, cơ mà hắn cũng chỉ là 1 tên nhất phẩm võ phu cho dù kiêm tu đạo nho cũng không có mạnh hơn bao nhiêu.

Nho tu Lấy Văn Nhập Đạo, Lấy Chính Khí Tôi Luyện Khí Lực, Lấy Chân Lý Đai Lưng, Lấy Bút Viết Chân Lý Thiên Địa. Tiểu Long tất nhiên còn chưa tu đến trình độ này, nhưng ít nhiều cũng luyện ra được chút chính khí hay còn gọi là hạo nhiên chi khí.

Đây là vật bất ly thân của nho tu, cũng là thứ làm bọn hắn khác biệt với 1 con mọt sách. Mọt sách là không đánh nhau được nhưng nho tu thì khác, bọn hắn có thể dùng mồm của mình đem người đánh ba má nhận không ra. Chỉ là sau khi đánh người ta xong liền sẽ tới chính hắn b·ị đ·ánh tới ba má nhận không ra.

Nho tu mặc dù rất mạnh, bọn hắn có thể thao túng môi trường tự nhiên xung quanh phục vụ theo ý mình. Nhưng cái giá phải trả cho sức mạnh đó chính là tốc độ tiêu hao của bọn hắn nhanh gấp 4 lần những người khác.

Nhưng 1 quyền của Võ Phu chỉ tiêu hao chưa tới 1/10 sức lực, thì đã chiếm 4/10 của mấy gã này. Đã vậy kể cả khi không dùng chiêu thức của đạo nho, thì tốc độ tiêu hao vẫn nhanh gấp 2-3 lần những người khác.

Cho nên trong giới giang hồ mới truyền tai nhau câu nói trăm người vô dụng nhất là thư sinh. Ngươi cứ thử đặt mình vào tình trạng luôn bị hút khô mỗi ngày đi, xem thử lúc đó có còn to mồn nữa không.

Cũng bởi vì như vậy mà mấy tên nho tu luôn luôn phải kiêm thêm 1 nhánh khác, để bù trừ điểm yếu này của mình. Tiểu Long xuất phát điểm là 1 tên nho tu về sau lại học thêm võ đạo rèn luyện cơ thể, cốt là để bù vào ban đêm khi đi giao lưu với các tiên tử không bị mất mặt.

Giờ đây sau khi dùng tới chiêu thức đạo nho, anh lại được trải nghiệm lại cảm giác lúc chiến đấu với những tiên tử kia. Bị hút khô tới không thể cử động, cả người Tiểu Long như trở thành tờ giấy nằm rạp xuống đất không có cách nào đứng lên được.



Mà những người gác đêm từ trong cơn điên loạn nhanh chóng tỉnh lại, chỉ là nhìn thấy vầng sáng do hạo nhiên chi khí càng lúc càng mờ. Bọn hắn liền biết thời gian không còn nhiều, nếu không giải quyết mặt trăng máu kia mọi người không sớm thì muộn sẽ lại quay về cơn điện loạn.

Lúc này phía bên ngoài đã có giọng nói vang lên,

''Yêu Tà ở đâu mau hiện nguyên hình...''

Tiếng hét vừa ra không khí xung quanh chợt vặn vẹo, ánh sáng yêu dị của trăng máu liền bị đình trệ rồi nhanh chóng thu lại vào trong, hạo nhiên chi khí bảo vệ người gác đêm nhanh chóng được gia trì đồng thời còn có vô số phù văn cổ lão xuất hiện, bao phủ bọn hắn.

Cùng lúc này, trên bầu trời đột ngột xuất hiện vô số mũi tên màu trắng rơi xuống như mưa nhắm thẳng vào mặt trăng máu kia.

''Grào...''

Trăng máu cảm thấy bị đe dọa, không khỏi đem tinh thần tập vào những mũi tên kia. Nó nhanh chóng hiện nguyên hình quay lại thành con mắt khổng lồ, cột sáng khổng lồ trước kia lại 1 lần nữa xuất hiện.

''Là tri phủ đại nhân, q·uân đ·ội bên kia cũng kéo qua đây rồi!!''

Anh Cường nhanh chóng nhận ra người tới hỗ trợ là ai, Kim Thành là 1 trong những kho lúa lớn của cả nước. Cho nên nơi này không thiếu cao thủ tọa trấn, ngoài thành chủ có tu vi tông sư ra còn có 2 người khác cũng có tu vi tương tự. Chính là tri phủ cùng 1 vị trụ trì, người trước là trấn thủ ở kho lương người còn lại thì bảo vệ khu tị nạn.

Hiện tại tri phủ đã xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa là trụ trì có thể tùy thời chạy tới hỗ trợ?

Tình huống đã hỏng bét mức này rồi sao...

Đây là những dòng suy nghĩ chạy qua đầu anh, cơ mà tình huống bên ngoài nhanh chóng kéo ai ra khỏi vùng suy nghĩ của mình.

Đám tử tù vừa thoát khỏi trại giam bây giờ đang chạy tới hướng bọn hắn, không sớm thì muộn cũng sẽ có trận đánh bây giờ còn phân thần suy nghĩ cái khác thì không khác gì đào hố chôn mình.



Anh Cường ngay lập tức vận nội công, tay cầm chặt kiếm phát lực xông lên đầu, anh là nhị phẩm võ phu thực lực không thua kém gì q·uân đ·ội tinh nhuệ. Long ở phía sau mang theo dao găm cùng khói độc phía sau đánh hỗ trợ anh.

2 bên nhanh chóng lao vào đánh nhau, máu đều chảy nhuộm đỏ cả khu phố. Không ít chân tay vô chủ nằm rải rác trên mặt đất, xác của người gác đêm nằm xuống đã không ít, ngược lại nhóm tử tù vẫn còn không ít tên nhảy nhót. Tình thế lúc này không hề có lợi cho người gác đêm, điều này cũng không thể trách bọn họ được.

Đám tử tù kia có không ít là ma đầu thành danh, đà chủ của ma giáo hoặc là kẻ s·át n·hân hàng loạt, kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn có thể xưng là phong phú, cùng với đó là thực lực thâm bắt khả trắc. Quan phủ cùng người gác đêm luôn phải trả cái giá không nhỏ chỉ để bắt được 1 tên trong nhóm này quay về quy án.

Mà hiện tại, dựa vào lực lượng tà giáo mà mấy tên ma đầu này đã phục hồi lại thực lực đỉnh cao, tên yếu nhất trong nhóm cũng có thực lực nhất phẩm võ phu. Cho nên không khó hiểu mà lực lượng Người gác đêm bị đè đầu cưỡi cổ, cũng may tên có tu vi cao nhất cũng chỉ là nữa bước tông sư hơn nữa còn là chỉ đem được pháp thân dung hợp với cơ thể mới 2%.

Vì thế mà bọn hắn còn có thể tranh thủ thở dốc, nhưng t·hương v·ong của người gác đêm càng lúc càng cao. Ngay cả lực lượng tinh nhuệ của Nguyễn Huệ cũng đã bắt đầu xuất hiện t·hương v·ong, 1 tên người gác đêm lão làng trong lúc sơ suất bị 1 tên ma đầu đánh lén bị chặt đôi cả nữa người.

Mặc dù sau đó đồng đội cũng thành công đem tên ma đầu g·iết c·hết, cơ mà hắn cũng thành công trọng thương 4 người gác đêm khác.

Anh Cường tung ra 1 chiêu kiếm pháp thành công chặt đứt cánh tay của 1 tên ma đầu, nhưng gã đấy cũng thành công tung cước đá nát vài cái xương sườn của anh.

Anh Cường nhanh chóng đem đan dược nuốt vào, cơn đau mới nhanh chóng biến mất. Tranh thủ đối phương yếu thế, anh cường thành công kết liễu đối phương. Cơ mà nhìn thấy đồng nghiệp đang không ngừng nằm xuống, cảm xúc trong anh liền trở nên nóng vội.

''Không được cứ như thế này thì bên mình sẽ toàn quân bị diệt trước mất, trời đánh thằng cai tổng.''

Long cũng vừa mới phối hợp với A Tam thành công g·iết c·hết 1 tên ma đầu nữa bước tuyệt thế. Đỗi lại cậu bị hắn đánh gãy 1 bên chân, còn A Tam thì bị nội thương. Cơ mà v·ết t·hương không sâu, đã vậy A Tam còn thông thạo y thuật nên anh nhanh chóng đem trạng thái 2 người chửa khỏi.

Long quay đầu nhìn lên trời thì thấy 1 trắng 1 đỏ đang lao vào nhau đánh túi bụi, 2 bên không ngừng phóng thích ra uy thế ăn mòn lẫn nhau. Nhìn từ bây giờ thì thấy 2 bên ngang bằng, cơ mà theo A Tam nói tri phủ đang ở thế bất lợi.

Ánh trăng kia cơ bản chỉ là 1 bộ phân thân của tà thần, cho nên nó có nguồn năng lượng gần như vô hạn đến từ tà thần. Còn tri phủ thì ngược lại, năng lượng của ông đến từ bản thân cùng môi trường xung quanh.

Bây giờ còn đang là giữa trưa, cho nên tri phủ có thể trích xuất năng lượng từ mặt trời làm bổ xung. Nhưng 1 khi kéo vào ban đêm, vậy lợi thế của ông sẽ dần biến mất. Nếu không nhanh chóng giải quyết sớm, vậy thì bọn hắn đều chuẩn bị ngắm gà thỏa thân là vừa.



Đang lúc Long lo lắng về tình hình hiện tại, thì đột nhiên biến cố phát sinh. Từ dưới trại giam lao ra vệt sáng bay thẳng lên không, Long nhanh chóng từ vệt sáng kia là do 1 con hỏa ưng tạo thành.

Hỏa ưng cất lên tiếng gáy vang vọng cả thành trì, ánh sáng từ nó phát ra xé rách cả màn đêm tối chiếu rọi vạng vật. Có mấy tên ma đầu không kịp tránh né liền bị Hỏa Ứng tóm lại bằng 2 chân sau đó bị nó ăn tươi nuốt sống.

Tiểu Long vừa mới ăn đan dược hồi lại sức lực liền hưng phấn hô to:

''Thành chủ! Đó là thành chủ, ông ấy không phải bị ám toán sao..''

Hỏa Ưng nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến bên trên, làm cho con mắt bất ngờ trở tay không kịp. Nó liền bị Hỏa Ưng mổ lấy 1 phần thịt đau đớn kêu cha gọi mẹ, tri phủ cũng thừa dịp ra tay đánh bồi thêm 1 đòn đem xúc tu trên người nó xé nát.

Tiếng rên rỉ của con mắt vang vọng xuống dưới, cùng với ánh sáng bản thân nó trở nên mập mờ như đèn cầy trước gió.

Mấy tên ma đầu ở dưới lúc này khổ rồi, lấy lại tu vi thông qua năng lượng từ con mắt. Bây giờ con mắt bị đè lên đ·ánh đ·ập sắp c·hết, đâu còn dư năng lượng mà ban phát cho bọn hắn. Cảnh giới vừa mới hồi phục lại cũng bổng chốc rớt xuống, đem mấy tên ma đầu bất ngờ cùng bối rối.

Mà nhóm người gác đêm cũng có phải dân lương thiện gì, mắt thấy anh em đồng nghiệp c·hết thảm mấy gã này đều đã giận đến đỏ con mắt. Bây giờ thấy kẻ thù rơi vào thế yếu nào có chịu để yên, bọn hắn cũng ném luôn quy định xét xử mà phán cho đám ma đầu này tội c·hết.

''Các anh em! Xông lên g·iết!!!!!''

Tiểu Long dùng nho đạo phát ra lời nói tăng cường thực lực cho mọi người, đồng thời cũng đem thực lực bản giảm xuống.

Trong lúc Người Gác Đêm đem đám ma đầu g·iết cho máu chảy thành sông. Ở trong trại giam lúc này cũng xuất hiện tình huống tương tự, Hồ Hậu tứ chi bị cắt đứt nằm thoi thóp ở trại giam, cùng với đó là Nguyễn Huệ và Đồ tể ngồi ở 1 bên thở dốc.

Người đầu thì liên tục t·ra t·ấn hỏi cung nhầm lấy ra manh mối, người sau thì ngồi ở 1 bên uống rượu nhanh chóng hồi lại khí lực. Hồ hậu dù không ngừng kêu rên, nhưng miệng hắn đúng là cực kỳ cứng. Không hề khai ra người đứng đằng sau, cơ mà cũng không cần hắn khai bởi vì trong lòng Nguyễn Huệ đã có đáp án:

''HAHA! Đám tụi mày nghĩ rằng chỉ cần phá nát mặt trăng liền giải quyết mọi chuyện? Đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, triều đình thối nát đại thế đã tới các ngươi làm sao ngăn được hâhhaa...''

Hồ Hậu trước khi c·hết đều không ngừng cười, cười đến đem máu nhuộm đỏ bản thân, Nguyễn Huệ thật là nhìn không được cuối cùng chỉ có thể đem đầu của gã đánh nát. Quay qua nhìn Đồ tể đang không ngừng đăm chiêu, anh cuối cùng thở dài bảo:

''Thu lưới đi, đám chó kia chắc hẳn cũng đánh hơi thấy mùi không ổn nên bỏ chạy rồi..''