Chương 2: Ngũ độc chưởng (1)
Trải qua 1 phen mê mang, Long mới có thể bình tĩnh lại được.
Cảm nhận sự suy yếu của cơ thể, cậu không thể làm gì khác ngoài ngồi bệch xuống dưới đống xác. Đôi mắt nhìn về 1 hướng tràn đầy vẽ tiếc nuối...
''Thật sự là 1 gia đình tốt! Đáng tiếc....''
Xem như là chủ nhân của cơ thể này, Long đương nhiên có được ký ức lúc trước, cũng dựa vào những ký ức này mà Long mới định hình mình đang ở đâu và tình thế hiện tại là làm sao.
Chỉ có 1 điều cậu không ngờ tới, đó chính là cái thể xác mà cậu đang chiếm dụng này chỉ là 1 cái xác rỗng. Thật sự là vậy, bởi vì theo như những ký ức từ trước, cái thể xác này từ lúc sinh ra đã không hề có 1 cử động hay bất cứ cảm xúc nào trong thời gian sinh sống. Ngoài việc hít thở cùng ăn uống, đi vệ sinh nhờ người nhà giúp đỡ ra.
Mà cũng may, tên này được sinh ra trong 1 gia đình đầy ấp tình yêu thương, không người nào trong gia đình kỳ thị hắn hay gì cả. Trong lòng mắt bọn hắn cái tên này chỉ là 1 đứa bé bị bệnh hiểm nghèo cần được chăm sóc mà thôi, điều này rất hiếm nếu đặt vào thời phong kiến. Nơi sức lao động luôn được đề cao, 1 tên con trai không thể làm việc hay bất cứ điều gì thì không đáng 1 đồng tiền.
Chưa bị g·iết c·hết là may, chứ đừng nói tới việc được chăm sóc chu đáo trong suốt 12 năm như vầy.
Chỉ là ông trời luôn biết cách trêu người, đám sơn tặc xuất hiện cuốn theo đó là hàng trăm n·gười c·hết. Trong đó có gia đình hắn, mà nguồn cơn của việc này chỉ là vì 1 tin đồn bảo nơi này chôn cất lấy toàn bộ gia sản của 1 vị quân vương. Đây cũng không phải lần đầu mà giặc c·ướp xuất hiện ở đây, chỉ là lần này khác đám điên này thật sự muốn đồ hết tất cả làng mạc ở nơi này chỉ để tìm cho ra cái kho báu đấy.
Chưa biết tin này có phải thật hay không, chỉ dựa vào cái hang động đầy xác ngươi này thì cũng đủ biết đám kia đúng là đã mất hết nhân tính.
Cảm thấy cơ thể đã bớt mệt mỏi, Long cố gắng đẩy người đi lên về phía trước, tới gần 1 cái xác đã cháy thành than đen, bộ dáng trước khi c·hết giống như đang bảo vệ thứ gì đó:
''1 người chị tốt, đáng tiếc...đáng tiếc...''
Cái xác cháy đen này không ai khác chính là chị của của cổ thân thể này, vợ thầy đồ sau khi biết tin chồng mình c·hết liền hóa điên. Cầm mồi lửa định liều mạng với đám ác bá kia, nhưng 1 người phụ nữ gầy yếu làm sao so được với 1 đám quỷ đội lốt người.
Cũng may bà ấy cũng biết mình không thể làm được gì, cho nên liền dùng bản thân làm v·ũ k·hí sống. Thiêu thân lao vào đám người, trước khi đi cũng không quên gửi 2 người con của mình xuống dưới trước để đoàn tụ với chồng.
Đứa bé gái này cũng là 1 đứa trẻ ngoan, cho dù biết là mẹ mình muốn 2 chị em c·hết, cũng không hề phản kháng mà chỉ nở nụ cười ôm lấy đứa em trai ngủ th·iếp đi.
Chuyện về sau thì không cần nói, bằng 1 phép màu (cố tình?) nào đó mà cơ thể này không bị t·hiêu r·ụi. Người phụ nữ cùng cô con gái thì theo chồng ở suối vàng, chỉ có cổ thân thể này trở thành ngôi nhà mới cho Long ở.
Cậu im lặng đem tất cả mảnh vãi thu nhập được từ bãi tha ma làm thành 1 cái khăn bao bọc lấy t·hi t·hể của chị mình, sau đó chọn đem những cái xác đẩy qua 1 bên tạo thành vùng đất trống, nhẹ nhàng đặt t·hi t·hể lên trên đó.
''Hãy an nghĩ đứa trẻ ngoan! Đợi ta rời khỏi đây chắc chắn sẽ cho chôn cất nhóc ở 1 nơi yên bình.''
''Ngũ độc chưởng.....''
Đây là công pháp mà Long đạt được sau khi ăn lấy con rết ngàn chân kia, theo như những bộ truyện tu tiên mà cậu đã đọc. Đây chính là quà tân thủ mà hệ thống biết cho nhân vật chính, chỉ là Long lặng lẽ đem cái nvc ấy xóa đi, bởi cậu biết bản thân còn chưa có diễn phúc ấy. Theo như những lời mạnh bà nói trước đó, cả cuộc đời cậu có lẽ sẽ gắn liền với nghề bếp, đây là điều Long không có ý kiến.
Bởi vì cậu thực sự yêu nấu nướng, không có nó chỉ làm cơ thể cậu bức rức, khó chịu trong lòng.
Cho nên hack của cậu cũng phải liên quan đến nghề bếp, món 'rượu rết ngàn chân'' đã chứng thực cho suy nghĩ này. Vì vậy chỉ cần suy luận đơn giản 1 chút, chỉ cần cậu g·iết 1 con vật bất kỳ, Long có xác xuất sẽ lấy được 1 món ăn cùng 1 môn võ học bất kỳ liên quan tới loài vật đó.
Khó khăn ở chỗ, xác xuất để Long lấy được những công thức này. Phải g·iết số lượng bao nhiêu con mới được, hay chỉ đơn giản dựa vào may mắn, giới hạn mà Long có thể g·iết,vv....
''Kệ đi, về sau cũng mò ra được, trước mắt là nên làm no cái bụng...''
Cơn đói cồn cào kéo Long trở về thực tại, sau khi xử lý t·hi t·hể của chị mình 1 cách chu đáo. Long bắt đầu đi loanh quanh giữa bải tha ma tìm thức ăn, bởi vì cơn mưa mà nơi này trở nên cực kỳ ẩm ướt.
Đám côn trùng cũng được dịp ra ngoài làm loạn, Long dựa vào 1 chút kiến thức kiếp trước mà phán đoán ra được những loài có độc, đám này cực kỳ dễ phân biệt bởi vì bọn chúng phát ra hung tính cực kỳ dữ dội, chỉ cần có con tới gần địa bàn bọn nó, liền sẽ bị chúng t·ấn c·ông không ngừng không c·hết không thôi.
''Dựa theo phương pháp tu luyện Ngũ độc chưởng, cậu phải cần sử dụng nọc độc của 5 loại độc vật. Mỗi 1 lần chỉ có 1 đem nọc độc của 1 con truyền vào hai tay, sau đó dựa vào các loại dược liệu làm giảm công hiệu độc dược cho đến khi cơ thể sinh ra kháng nguyên có thể chống lại độc dược. Tới đây đã có thể tiến hành bước tiếp theo, đó chính là vận dụng độc dược ở 2 tay dựa theo sơ đồ vận hành kinh mạch có trên môn võ thi triển võ công.''
''Mỗi lần đưa độc dược vào phải xác định cái sau mạnh hơn cái trước, nếu như ngược lại vậy thì công lực sẽ không đề thăng trái lại còn giảm đi, do nồng độ độc đã bị pha loãng đi.''
Đọc tới đọc lui, Long có thể xác nhận đây chính là đem bản thân trở thành độc nhân sao, còn phải so nồng độ độc trong máu, dm đây không khác gì bảo 1 khi luyện môn này thì cậu em mình liền bị cấm cửa từ đây sao.
Nhưng nhớ lại bản thân trước đó vừa ngặm con rết cực độc, bản thân Long lại trầm mặc. Xem ra cho dù có luyện hay không thì cậu em nhỏ phía dưới cũng xác định bị cấm cửa lâu dài.
Cho nên Long cũng bắt tìm kiếm con rết cậu vừa nuốt, dựa theo biểu hiện cơ thể ban nãy. Long có cảm giác mình không chỉ có hack từ hệ thống, mà chính cổ thân thể này cũng có sẵn phần mềm hack.
Lọ mọ tầm 10 phút, Long mới tìm được 1 đầu rết chân dài thứ 2, con này so với con trước đó cậu ăn ngắn hơn không ít. Long lấy hết dũng khí lấy tay không bắt lấy nó, bàn tay chỉ còn xương của cậu thanh thoắt bắt lấy đầu rết bỏ vào mồm trước khi nó kịp phản kháng.
Cơn buồn nôn lại 1 lần nữa dâng lên, lần này so với lúc trước còn mãnh liệt gấp đôi. Nhưng Long vẫn dựa vào ý trí đè xuống mong muốn thanh lý thứ này, dùng 1 hơi nuốt sống con rết.
Bụng cậu bắt đầu phát ra tiếng kêu sùng sục, cả người nổi lên mẫn đỏ, miệng thì chảy nước dãi mất kiểm soát. Long biết đây là dấu hiệu của việc n·gộ đ·ộc, nhưng cậu không hề lo lắng trái lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cậu chỉ dựa theo sơ đồ vận hành kinh mạch của môn võ thử cảm nhận độc dược trong cơ thể, chỉ là từ lúc dấu hiệu bắt đầu cho đến kết thúc. Long cũng không hề cảm nhận được dòng chảy mà trong sách viết.
Nhưng cậu lại có 1 phát hiện mới, cơ thể này đúng là có thể kháng độc, hơn nữa cũng không làm giảm đi nồng độ độc trong cơ thể. Bởi dựa vào các dấu hiệu trong sách nói, Long có thể đút kết ra được mình đã đi nữa đường, chỉ cần ăn thêm vài lần nữa là có thể hoàn thành 1 vòng truyền độc vào người.
''Dm! Không nghĩ tới bộ thân thể này lại trâu bò tới vậy, xem ra phải có gắng hoàn thành nguyện vọng của mày rồi.''
Câu sau chỉ là do bản thân Long nghĩ ra mà thôi, thứ này không có linh hồn làm sao có thể có được ý nghĩa của mình cơ chứ. Nhưng Long không ngại thay nó làm 1 ít việc, dù sao bây giờ cậu và cổ thân thể này tuy 2 mà 1. Không thể sống thiếu nhau được nữa rồi.