Chương 17: Những điều khó nói (2)
Chương 17: Những điều khó nói (2)
Nguyễn Huệ từ trong lưng quần rút ra 1 thanh đại đao dài gần 2 mét, không ai biết anh chàng cất giữ chúng bằng cách nào. Màn ảo thuật này đã kích thích Long đang giả bộ ngất dưới sàn rất nhiều.
Dù cậu chàng đã có tâm hồn của 1 người lớn 23 tuổi, nhưng suy cho cùng cậu đã đầu thai. Trở thành tân sinh 1 lần nữa, tuổi đúng của cậu ở thế giới này mới chỉ 12.
Cho nên khi nhìn thấy những màn ảo thuật như này đều làm cho cậu bé bên trong tâm hồn Long trỗi dậy rộn ràng.
''Muốn học quá...cơ mà con bé Hà là chuyện gì...''
Ngay vừa khi nãy đang chuẩn bị cho bé Hà uống thuốc, thì Long liền nhận được truyền âm từ Nguyễn Huệ. Người bảo anh mau chóng diễn ngất xỉu, còn bản thân anh thì đã cầm đao kề cổ người bệnh.
''Grào...''
Lưỡi đao vừa chạm nhẹ cô bé, thì phía dưới giường đã xuất hiện nhiều cột khói đen hướng thẳng tới Nguyễn Huệ.
''Hừ! Cuối cùng cũng chịu ra.''
Nguyễn Huệ gặp chuyện không hoảng, bởi luồng cương khí xung quanh người anh đã tự động vận chuyển hộ chủ ngay khi đánh hơi thấy nguy hiểm. Luồng khói đen đánh vào người anh liền bị lệch hướng ra nơi khác.
''Rầm..rầm....''
Mắt thấy đòn t·ấn c·ông vừa rồi không có tác dụng, các luồng khói liền tụ hợp lại tại 1 nơi. Từ trong, 2 bóng hình cũng dần dần xuất hiện. 1 nam, 1 nữ, tóc bạc mắt đỏ, cơ thể vừa ẩn vừa hiện trong làn khói. Đôi mắt nhìn chăm chú thanh đao trên tay Nguyễn Huệ, người đàn ông đứng lên đằng trước. Giọng nói âm cùng khàn đặc từ đó phát ra:
''Bỏ...thanh..đao...đó ra...''
Nguyễn Huệ cảm giác xung quanh đang có 1 nguồn năng lượng nào đó đang cố làm lu mờ đầu óc anh, biết bản thân bị dính chiêu. Nguyễn Huệ không khỏi tức giận, khí huyết trong người liền bùng nổ quanh cơ thể anh liền bắt đầu b·ốc k·hói làm nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng.
''Muốn nói chuyện phải có thành ý trước, các ngươi mau thu hồi lại tử khí của mình. Nếu không thì đừng trách ta....''
2 yêu quỷ kia làm sao có thể nghe lời Nguyễn Huệ, tử khí của chúng cùng khí huyết của anh liền trở thành 2 đối trọng 1 nóng 1 lạnh không ngừng đem nhiệt độ trong phòng tăng giảm liên tục.
Đang nằm c·hết giả như Long cũng không chịu được, đang định vận dụng nội lực chèo chống. Thì bên tai cậu vang lên am thanh rên rỉ của vật nuôi Hà, con cún nhỏ này mấy ngày nay sau khi được cậu đút ăn thì cũng đã bắt đầu vẫy đuôi với cậu.
Mặc dù còn rất yếu do vừa trải qua 1 trận h·ành h·ạ, nhưng mà sức sống mảnh liệt đã giúp nó có thể làm được 1 số việc nhỏ. Trong đó có làm nũng với Long, hoặc liếm má nhỏ Hà.
Bây giờ còn đang chìm trong giấc ngủ bổng chốc bị nhiệt độ kéo tỉnh trở lại, đã vậy còn trong thời điểm cơ thể đang b·ị t·hương. Chẳng trách chó nhỏ phải rên rỉ tới vậy, đơn giản là nó không chịu nổi a.
Long cuối cùng cũng không nhịn được, liền từ bỏ việc diễn xuất. Người đứng dậy ôm lấy đầu chó nhỏ vào lòng, vận nội công đem nhiệt độ ổn định lại quanh người. Sau đó liền tìm cái ghế ngồi tiếp tục nhìn 3 người kia diễn tuồng.
3 tên kia nhìn vậy liền đưa mắt tới Long, tất cả đều cùng toát lên dáng vẻ thằng ngố này đang làm gì vậy? Ngại mình sống chưa đủ à.
Mà những người này không biết, trong mắt Long bọn hắn đều cùng là 1 phe. Chỉ là không hiểu sao lại gây lộn với nhau, bởi vì từ 2 con quỷ kia Long không nhìn thấy được 1 chút ác ý nào, mà là phát ra luồng hào quang giống như của Nguyễn Huệ, mặc dù không nhiều bằng nhưng cũng cũng đủ để chiếu rõ toàn thân.
Đặc biệt là tên quỷ nam kia, ánh sáng từ trên người gã phát ra chiến tới hơn 2/3. Đủ biết người này khi còn sống cũng là 1 người thiện lương, cho nên nhìn 3 tên người tốt vờn nhau không dám động thủ cũng làm cho Long phát chán.
Lại gặp tính cách thằng này có chút khó lý giải, do đã gặp phải thần tiên ngoài đời, cho nên đối với quỷ tà nó cũng không có sợ bao nhiêu. Ngược lại càng là tò mò ma quỷ ở đây có năng lực như thế nào, giống với những gì hắn từng nghe kể không. Đặc biệt là những con quỷ ấy có thể dùng làm đồ ăn được không?
Nếu để cho người khác biết liền sẽ cảm thấy thằng nhỏ Long bị điên rồi, phải đem đầu nó mổ ra cứu thôi.
Nguyễn Huệ đang nóng nảy lại gặp thằng Long làm hành động vô tri không khỏi tức giận chửi mắng, đang chuẩn bị cầm đao đánh tới lũ quái để cậu tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.
Thì gặp Long ra hiệu dừng lại,
''Đội trưởng dừng tay lại đi, 2 tên kia không phải người xấu. Bọn hắn chỉ có ý định bảo vệ bé hà mà thôi, ta nghĩ 2 người này chính là cha mẹ của con bé.''
Nguyễn Huệ nghe vậy liền nhướng mày, nhưng gặp 2 con yêu quái kia cũng không có ý định tiến công hay bỏ chạy. Liền biết suy đoán của Long 8 9 phần là đúng, vì vậy anh cũng bắt đầu thu hồi phóng xuất nội lực và khí huyết. Đao vẫn cầm trên tay, cả người đứng thẳng nhìn chằm chằm 2 đầu yêu quỷ kia.
Mà người quỷ nam nhìn thấy Nguyễn Huệ không còn địch ý cũng liền thu hồi quỷ khí của mình, sau đó 2 vợ chồng liền biến trở lại bổ dáng lúc còn sống. Nguyễn Huệ và Long vừa nhìn thấy liền khẳng định đây là cha mẹ của Hà ngay lập tức, bởi vì bộ dáng con bé thật quá giống với 2 người.
Cha của bé Hà đi tới chào hỏi, người này có khuôn mặt phúc hậu, thân hình hơi mập mạp, nhưng đôi mắt của ông lại tỏa ra 1 sự bình yên cùng sâu thẳm, làm Long cảm giác mình đang lạc vào vùng biển sâu nào đó. Người này khi còn sống chắc hẵng từng làm nên việc lớn, mới có thể có được vẽ uy nghiêm như này, cho dù đ·ã c·hết cũng có thể khiến người khác tự sinh ra kính nể vài phần.
Nguyễn Huệ cũng là có cảm giác tương tự, đã vậy anh còn nhận ra được người trước mặt này là ai. Liền nghi ngờ phát ra tiếng chào hỏi:
''Cho hỏi 2 vị có phải là người của Phạm gia vùng Gia Châu?''
Cả 2 vợ chồng còn đang định chào hỏi, liền nghe được câu này của Nguyễn Huệ. Nhất thời không kiềm chế được cảm xúc mà phát ra quỷ khí, mà hành động này cũng làm cho Nguyễn Huệ hiểu được bản thân đã nói đúng.
Bởi vì người đàn ông kia có vóc dáng rất giống với con trai thứ 2 của Phạm gia, cũng là 1 trong những người được đánh dấu là m·ất t·ích trong cuộc t·hảm s·át đó. Xem ra cho dù bọn họ thoát được 1 kiếp, cơ mà cuối cùng vẫn phải bỏ mạng ở nơi khác.
Người chồng cố gắng kiểm soát lại cảm xúc của mình, mới đi tới chắp tay chào hỏi Nguyễn Huệ:
''Bẩm quan lớn, nhỏ đúng là xuất thân từ Phạm gia. Nhỏ là con thứ 2 trong gia đình, lúc đó cha nhỏ biết cả nhà sắp gặp họa sát thân liền cầu cứu khắp nơi, nhưng mà quan phủ hay lại không đem chuyện này xem trọng, còn tưởng bọn ta bịa chuyện liền đem người đánh ra. Cha ta biết được chuyện này không còn chỗ cứu, liền đem tài sản cả nhà chia cho anh em kêu bọn ta mau trốn để lưu lại hương hỏa trong nhà. Anh cả cùng thằng năm bởi vì không có gia đình cho nên xung phong ở lại câu kéo thời gian cho mọi người. Ta may mắn quen được 1 người bạn làm bên tiêu cục, được hắn cho đi nhờ xe thoát được 1 kiếp. Nhưng cũng từ đó mất đi liên lạc với mọi người, chỉ biết người nhà ở Gia châu đ·ã c·hết thảm, những người còn lại thì không biết có thoát đi được không.''
Nói tới đây người đàn ông không khỏi xúc động, nhưng vì bản thân chỉ còn là 1 hồn ma nên cho dù thảm thiết đến cỡ nào, trên mặt hắn cũng không xuất hiện nước mắt. Được người vợ phía sau vỗ về an ủi, cảm xúc của người đàn ông mới bình tĩnh trở lại, đợi 1 thời gian sắp xếp từ ngữ hắn mới nói tiếp:
''Nhỏ cùng gia đình chạy tới nơi này trốn qua 1 kiếp dự định làm lại cuộc đời, mở 1 hiệu buôn nhỏ sống qua ngày. Nhỏ không dám nghĩ tới chuyện báo thù, do cha nhỏ trước khi lâm chung đã dặn bọn ta nếu trốn qua được kiếp nạn này thì phải trung thực sống tiếp, không được tìm hiểu nguyên nhân hay là thân phận của kẻ hãm hại. Nhỏ mặc dù không muốn làm theo ý cha, nhưng bởi vì bản thân bất tài ngoại trừ phiên diện làm ăn có chút thiên phú thì những thứ còn lại đều là dốt đặt cán mai. Cho nên nhỏ cũng chỉ chuyên tâm làm ăn không gây sự với ai, cơ mà cho dù vậy thì kẻ thù năm nào cũng không có ý định tha cho gia đình nhỏ. 1 đêm trước khi về nhà, đám người kia lại dẫn quân tới dự định g·iết sạch nhà nhỏ, nhỏ mặc dù không nghĩ báo thù nhưng mà cũng không thể không phòng bị, Cho nên trước đó đã dùng 1 phần tài sản được chia mua 1 tấm bùa bảo mệnh từ 1 vị đạo sĩ...''
Nói đến câu này thì Nguyễn Huệ lại phát ra tiếng cười khẩy, anh đưa tay ra hiệu cho người đàn ông dừng lại. Sau đó nói:
''Để ta đoán, lá bùa kia đúng là cho ngươi có năng lực g·iết đá·m s·át nhân kia. Nhưng đồng thời cũng làm ngươi trở nên khát máu, trong lúc mất trí đã g·iết vợ mình sau đó dùng chút lương tri còn lại đem con mình giấu đi, còn bản thân t·ự s·át có phải không?''
Người đàn ông không nghĩ tới Nguyễn Huệ biết được điều này, chỉ nhanh chóng gật đầu sau đó liền hỏi:
''Đúng là như vậy, làm sao quan lớn có thể biết được.''
''Lịt pẹ, đây không phải là thao tác thường thấy của bọn ''xà thủ'' sao. Ngươi đúng là may mắn khi c·hết đi còn có thể trở thành dã quỷ mà không phải trở thành quỷ hầu cho mấy tên kia. Xem ra còn có người khác đang bám lấy bọn này, mới có thể khiến bọn nó bỏ đi 1 con mồi...''
Mà cũng từ dữ liệu này, Nguyễn Huệ liền đã thông vài đầu manh mối. Anh nhanh chóng phát hiện điều gì đó, khuôn mặt không khỏi hoảng hốt:
''Thôi c·hết, bọn chó đó giờ này đã tiếp cận thành trì phải mau....''
Nói đến đây còn không đợi anh nói hết lời, thì bên ngoài đã vang t·iếng n·ổ tung. Cùng với đó là pháo hiệu từ quân lính thành trì lẫn người gác đêm bắn lên, tiếng hô hào nghe muốn rách cả tai cũng lần lượt xuất hiện:
''Thành phá...thành phá.....''
''Thú triều tới rồi....thú triều tới rồi.....''
''Trong thành có phản loạn.....trong thành có phản loạn....''
Những tiếng kêu báo hiệu cho 1 màn tai họa sắp ập tới, khiến cả Long cùng Nguyễn Huệ không khỏi rùng mình. Mọi thứ tới quá nhanh, bọn hắn còn chưa kịp chuẩn bị xong mai phục thì đã gặp định nhân kéo nhau tới trước cửa rồi.