Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 6: Hỏa thần




Chương 6: Hỏa thần

Vĩ hạt sói đầu đàn dùng chân phải, với 4 chiếc móng vuốt như bốn con dao nhỏ sắc lẹm, nhọn hoắt, cùng hung cực ác trảo xuống. Trúng cú trảo này Lôi Viêm sẽ c·hết không thể nghi ngờ. Lôi Viêm đang tập trung tinh thần điều khiển hỏa cầu, cũng với đó là thế đánh sét đánh không kịp bưng tai của vĩ hạt thú đầu đàn khiến cậu bé như đứng ngây ngốc một chỗ.

Ông Hoàng Xuân gần đó vẻ mặt tuyệt vọng, ông đã sắp sức tàn, lực kiệt, trên người đầy v·ết t·hương, máu đỏ thấm ướt áo. Kể cả khi ông toàn thịnh cũng không thể ngăn nổi một trảo này của vĩ hạt thú đầu đàn, chứ đừng nói với tình trạng hiện giờ.

Ngay lúc tưởng chừng thân ảnh nhỏ nhắn kia của Lôi Viêm bị xé nát thì hai cánh tay nhỏ nhắn mà rắn chắc, mạnh mẽ đỡ lấy chân của vĩ hạt sói đầu đàn.

Thấy tính mạng Lôi Viêm đang ngàn cân treo sợi tóc Hoàng Mộc nhanh như chim cắt, lao đến, đỡ lấy chân phải của vĩ hạt sói, hai tay cậu cầm vào cẳng chân của vĩ hạt sói, chỗ cách bàn chân một đoạn, đồng thời một dải lụa dài xuất hiện quấn quanh chân phải của nó kéo lên trên.

Một trảo đoạt mạng của vĩ hạt thú đầu đàn có mạnh không? Thật là một câu hỏi thừa, nếu đối mặt là một thân cây lớn hẳn sẽ bị đập nát không cần nghi ngờ. Hai chân của Hoàng Mộc khụy xuống, cắm sâu vào trong tuyết đến tận đùi, hai tay v·a c·hạm mạnh như dùng búa to đập vào, Hoàng Mộc không thể ngăn nổi chân phải to như cây cột của vĩ hạt sói, chân sói theo quán tính đập vào vai cậu bé.

Hoàng Mộc bị lực đạo mạnh mẽ làm cho ngã ngập người về phía trước, đầu cậu bé vẫn cố ngước nhìn vĩ hạt sói, ánh mặt thủy chung không rời vĩ hạt sói một nhịp. Trước mắt Hoàng Mộc là một con quái vật cùng hung cực ác, đang nhe hàm răng nhọn hoắt, lởm chởm. Trước mắt vĩ hạt sói là một nhân loại nhỏ bé mà ánh mắt, gương mặt thập phần bá mãnh, không khác gì ánh mắt của một con vĩ hạt sói đầu đàn đang chiến đấu cùng với nó.

Vĩ hạt sói đầu đàn thấy vậy càng bộc phát thú tính, ngay khi chân phải vừa chạm đất, cái mõm to như cái chậu, nhanh như bóng chuyển theo hình, táp xuống. Hoàng Mộc hai chân đã lún vào trong tuyết, hai tay v·a c·hạm mạnh không thể cử động, thân trên ngã sập vào trong tuyết, toàn thân thể không nhúc nhích nằm đợi tử thần lấy mạng.

Ông Hoàng Xuân hét lên: KHOONGG. Tiếng thét không thành tiếng, ông bất chấp thương thế, lao đến vĩ hạt sói. Tuy nhiên dù ông có nhanh thế nào đi nữa cũng không nhanh bằng vĩ hạt sói đầu đàn, chưa nói đến chuyện khoảng cách của ông còn ở xa hơn vĩ hạt sói.

GÀOOOO, TÁPPPP vĩ hạt sói đầu đàn táp mạnh, cả một khối tuyết to cũng bị nó cắn xé nát vụn. Nhưng tuyệt không có cảnh máu chảy, đầu rơi.

Hoàng Mộc dùng miệng cắn lấy một đầu dải lụa đang cuốn ở chân phải vĩ hạt sói, dẫn động lực lượng dải lụa co lại, vừa thuận lực chân phải của vĩ hạt sói đáp xuống đất, kéo Hoàng Mộc đang lún trong tuyết, theo quán tính bay ra một đoạn, lực đạo mạnh mẽ khiến Hoàng Mộc lăn mấy vòng mới dừng, vừa hay thoát được c·ái c·hết trong gang tấc. Gải lụa sau đó triệt để tan biến.

Hoàng Mộc toàn thân bất động, chỉ còn một tia tỉnh giác vẫn được bảo lưu không hôn mê. Ông Hoàng Xuân đang lao đến t·ấn c·ông vĩ hạt sói, thấy Hoàng Mộc văng ra đúng hướng ông đang chạy đến. Không cần nghĩ ngợi ông nhanh chóng bế Hoàng Mộc chạy.

Lôi Viêm một phút thất thần khiến hỏa cầu có chút tán loạn, lúc này thấy Hoàng Mộc vì xả thân cứu mình mà b·ị t·hương nặng. Phẫn nộ, Lôi Viêm phẫn nộ đến tột đỉnh, hai mắt cậu đằng đằng sát khí nhìn vĩ hạt sói đầu đàn, tim đập nhanh như ngựa phi, một luồng sức mạnh từ ngực lan ra toàn thân.

Hai tay nắm chặt, hét lên

-ĐỒ SÚC VẬT, MÀY CHẾT ĐI

Hỏa cầu vừa nãy có chút tán loạn, bỗng ổn định, không chỉ ổn định, hỏa cầu sáng hơn như được đổ thêm nhiên liệu, sức nóng tăng vọt, ngọn lửa bay nhảy như có thể thiêu đốt vạn vật.

Lôi Viêm khí thế mạnh mẽ khống chế hỏa cầu đánh về phía vĩ hạt sói đầu đàn. Hỏa cầu đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến sau lưng vĩ hạt sói đầu đàn, cảm nhận thấy nguy hiểm, nó nhảy sang một bên tránh né, hỏa cầu sượt qua làm cháy một mảng lông của con sói. Không đợi nó kịp xoay trở, hỏa cầu bất ngờ đảo hướng, đuổi đánh vĩ hạt sói đầu đàn.

Hỏa cầu và vĩ hạt sói liên tục đảo hướng, một đuổi một né, động tác thập phần nhanh nhẹn. Hẳn là vì tôn nghiêm của vĩ hạt sói đầu đàn khiến nó không bỏ chạy mà chỉ đảo hướng tránh né hỏa cầu, vài chỗ trên bộ lông của nó đã cháy sém.

Hỏa cầu sượt qua, lần này nó chọn chay ra xa một đoạn, rồi ngẩng đầu hú. Hơn hai mươi con vĩ hạt sói đồng thanh hú lên, đầu lĩnh đã phát lệnh, hai mươi mốt con sói cùng lao về phía Lôi Viêm, vĩ hạt sói đầu đàn cũng không ngoại lệ.

Nhận thấy nguy hiểm, Lôi Viêm đưa hỏa cầu về gần mình, bĩnh tĩnh chờ thời cơ. Hơn hai mươi con sói cùng lao đến t·ấn c·ông, có con trước, con sau, tình huống khó mà phán đoán, ngay khi tốp đầu tiên đến gần.

Lôi Viêm điều khiển hỏa cầu xoay tròn xung quanh bản thân, từ trên cao nhìn xuống, hóa cầu lấy quỹ đạo hình xoắn ốc, lăn vòng quanh Lôi Viêm, vừa lăn vừa mở rộng bán kính. Với kích thước to lớn của hỏa cầu, cùng với tốc độ nhanh, liên tiếp nhiều tốp vĩ hạt sói b·ị đ·ánh trúng. Khoảng chừng mười con vĩ hạt sói bị đốt cháy lông, mang theo ngọn lửa cháy hừng hực trên mình, chúng kêu ăng ẳng rồi hướng vào rừng chạy trốn. Những con còn lại, bao gồm cả vĩ hạt sói đầu đàn nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi của cầu lửa.

Cầu lửa càng lăn bán kính càng lớn, nó lăn lướt qua mặt vĩ hạt sói đầu đàn. Đúng lúc cầu lửa ở xa nhất, nó bất chợt phát động t·ấn c·ông, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt Lôi Viêm. Không cắn, không dùng móng vuốt, nó quay mình, chiếc đuôi nhanh như tên bắn, chích về hướng Lôi Viêm.

Hỏa cầu ở xa dù co lăn nhanh cũng không kịp bảo vệ cậu. Lúc này Lôi Viêm chỉ biết dùng hai tay bảo vệ mặt rồi nghiêng mình né tránh. Chiếc đuôi có gai nhọn kịch độc đâm thủng vai phải của Lôi Viêm, dư lực mạnh mẽ đẩy cậu văng ra vài mét, hỏa cầu nhất thời tan biến. Lôi Viêm điều khiển hỏa cầu rất tốn sức, duy trì được đến giờ đã là điều phi thường, trúng thêm phải gai nhọn của vĩ hạt sói đầu đàn, c·hất đ·ộc lan nhanh, cậu bé liền lâm vào hôn mê. Chỗ Lôi Viêm đang đứng là đỉnh của một đụn tuyết cao, cậu bị văng xuống, trượt theo dốc tuyết một đoạn xa.

Vĩ hạt sói đầu đàn nhìn quanh, không tiến đến ăn thịt Lôi Viêm ngay, mà đi từ từ như đang hưởng thụ chiến thắng, nó khinh thường con mồi đã nằm bất động, ngẩng đầu hú một hồi.

Ông Hoàng Xuân đang đưa Hoàng Mộc gần đến cửa thôn, nhìn thấy cảnh Lôi Viêm ngã xuống, thoáng dừng lại, ông và Hoàng Mộc hoàn toàn tuyệt vọng, cả hai đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn biết cầu nguyện phép màu xảy ra, phép màu có thể xảy ra sao?. Trong thôn có pháp thuật cũng chỉ có gia đình ông Hoàng Xuân, những người có khả năng chiến đấu đã gục ngã rồi, lấy đâu ra phép thuật đây.

Con vĩ hạt sói đầu đàn ngẩng đẩu hú dài, tiếng hú chưa dứt xuất hiện trong mắt nó là hàng trăm tia lửa từ trên trời bay xuống, không phải Lôi Viêm, Lôi Viêm đã nằm không gượng dậy được rồi, chẳng nhẽ là có phép thuật, hỏa thần hàng lâm.

Không, là dân làng, hàng trăm người đổ ra từ các cửa khác nhau của thôn, mỗi người cầm cung tên, mũi tên tẩm lửa, hàng trăm mũi t·ên l·ửa bay về phía Vĩ Hạt Sói đầu đàn, cắm lên thân nó chi chít, mặc dù có da dày nhưng hàng trăm mũi t·ên l·ửa hết đợt này đến đợt khác cắm lên, đã vượt qua giới hạn mà nó có thể thừa nhận, lông sói bùng cháy, nhưng mũi tên vẫn chưa dứt lao về phía nó. Vĩ Hạt Sói đầu đàn đi lảo đảo vài bước rồi đổ xuống, sinh mệnh đã đi ra khỏi cơ thể nó. Bầy Vĩ hạt sói thấy thế liền chạy thục mạng vào rừng.

Minh Nguyệt biết mình không có năng lực chống lại vĩ hạt sói nên nhân cơ hội không bị t·ấn c·ông, cô bé nhanh chóng vào thôn báo với dân làng lên ứng cứu. Dân làng không ai dám chậm trễ, gấp rút mang v·ũ k·hí đi cứu trợ.

Sau khi đánh đuổi được vĩ hạt sói mọi người lập tức khiêng những người b·ị t·hương vào thôn, Lôi Viêm bị trúng độc, vai trái tím đen cũng được mọi người mang gấp vào thôn chữa trị.