Chương 5: Dọn tuyết
Bắt đầu từ sáng nay, đến phiên đại gia đình Hoàng Xuân dọn tuyết, buổi ngày cứ 1 giờ lại ra khỏi thôn dọn một lần. Những việc nặng nhọc này do bọn trẻ làm, ông Hoàng Xuân bị chúng bắt ép vào thôn nghỉ ngơi.
Năm bạn trẻ làm việc rất nhiệt tình, chỉ mới 6 tuổi mà sức vóc không thua gì người trưởng thành, từng khối tuyết được cào đi nhanh chóng. Rảnh rổi đôi chút lũ trẻ lại đùa nghịch, Hoàng Mộc ngó ngó xung quanh thấy Minh nguyệt gần đó liền gọi
- Minh Nguyệt ơi
Minh nguyệt vừa cào xong đống tuyết đang nhìn xem bên Đổng Kiếm xong chưa, nghe Hoàng Mộc gọi, ngoảnh đầu nhìn lại. Bỗng boẹt một tiếng, một nắm tuyết nhỏ ném vào trán Minh Nguyệt hai tảy phủi phủi liên tục, một lúc mới hết tuyết bám trên khuôn mặt, thấy rõ đằng kia thủ phạm là Hoàng Mộc đang nhoẻn miệng cười hì hì, cô nàng tức điên lên, hét to
-HOÀNG MỘC, THÙ NÀY KHÔNG TRẢ TỐI KHÔNG ĂN CƠM
Vừa hét hai tay vơ hai nắm tuyết, ném túi bụi, Hoàng Mộc vừa chạy vừa cười ha hả
-Mình đùa thôi mà
-Đổng Kiếm, Lôi Viêm thấy vậy không can mà xông vào
-"Nguyệt để mình trả thù cùng bạn" rồi cũng vo tuyết thành nắm nhỏ ném Hoàng Mộc liên tục.
Ngọc Lan ngược lại đứng về phe Hoàng Mộc ném trả ba người kia.
Mùa đông cảnh thôn yên ả, bỗng bị bọn này phá cho nhao nhao:
-Đứng lại tên kia, đừng có chạy...
-Hãy xem ta đây...
-Yeahhh trúng rồi...
....
Đến chiều tối tuyết rơi nặng thêm, mấy đứa trẻ phải ở ngoài trời dọn liên tục không để tuyết lấp mất lối vào thôn và các ống thông gió.
Đêm đến, chúng kiếm củi đốt thành năm đống lửa to, vừa để giữ ấm, vừa để nhìn thấy xung quanh. Mùa đông năm nay tuyết rơi nặng, đám chông cao v·út bị tuyết che lấp gần hết, chỉ còn vài cọc nhô lên mặt tuyết. Tuyết phủ trắng một vùng, chỗ cao chỗ thấp kết hợp với đêm tối tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Ông Hoàng Xuân mở cửa thôn, gió lạnh thổi qua làm ông hơi co rúm người, ông mang một cặp đựng thức ăn lớn cho năm đứa cháu và một cái xẻng, ông tính tối nay giúp mấy đứa cháu dọn tuyết. Thấy ông ra năm đứa quây lại,
- Ông mang gì cho chúng cháu ạ, có thịt gà mà ông hứa khi trưa không ạ.
-Có xôi lạc không ạ
-Có thịt lợn nướng không ạ
...
Công việc nặng nhọc nên sau khi mang thức ăn cho bữa trưa, ông Hoàng Xuân hứa buổi tối sẽ cho lũ trẻ một bữa ăn thịnh soạn, thế là tối nay lũ trẻ thấy ông thật đúng kiểu thấy mẹ đi chợ về.
Cả gia đình quây quần bên đống lửa, thưởng thức bữa ăn, nói chuyện rôm rả, thức ăn hôm nay thật là ngon không biết là do lũ trẻ làm việc nhiều nên ăn ngon hay là do ông Hoàng Xuân nấu ăn ngon.
Trên một đụn tuyết cao cách chỗ của ông cháu không xa có ba cây thông, tuyết đã lấp hơn nửa thân cây, tán cây phủ đầy tuyết, một con cú đêm đậu trên đó, cái cổ xoay vòng tìm kiếm con mỗi.
Bỗng, xoạc xoạc con cú đập cánh bay nhanh, làm tuyết trên tán cây rơi phủ xuống. Tiếng động thu hút sự chú ý của năm ông cháu. Hoàng Mộc vừa nhìn vừa để chiếc đùi gà mới ăn xong xuống nói:
-Ở đằng kia cái gì đó ông ạ
Ngay sau đó, GÀOOOOOO một con thú lao v·út ra, gầm gừ về phía năm ông cháu. Con thú bề ngoài giống như chó sói, nhưng mõm rộng hơn, màu đen, đuôi có gai nhọn. Ông Hoàng Xuân vơ ngay cái xẻng của mình, lao lên che cho 5 đứa trẻ, 5 đứa trẻ cũng nhanh nhạy không kém cầm xẻng xúc tuyết xông lên đứng cùng với ông, 6 chiếc xẻng đầu hơi nhọn chĩa ra làm con thú đang lao đến dừng lại, gầm gừ cách ông cháu 3 mét.
Con thú có dự cảm gì đó khiến nó không t·ấn c·ông liền mà gầm gừ đi lại quanh ông cháu, hai bên dừng lại nhìn nhau trong thoáng chốc.
Ông Hoàng Xuân vừa tập trung cao độ vào con thú vừa nói:
Loài này được gọi là vĩ hạt sói, do tộc octopieus thả xuống địa cầu. Đặc điểm của chúng là đi săn theo đàn, tốc độ rất nhanh, một số con sống lâu gai nhọn sau đuôi có độc, có thể dễ dàng hạ gục một con trâu sau một phát chích, dân làng đi vào rừng rất sợ vĩ hạt sói, trong năm nay, mười người đã bị vĩ hạt sói t·ấn c·ông và chỉ có một người chạy được về đến thôn trong trạng thái b·ị t·hương nặng.
Lũ trẻ mặc dù biệt việc vĩ hạt sói t·ấn c·ông dân làng nhưng chưa nhìn thấy chúng bao giờ, nghe ông kể không khỏi dấy lên sợ hãi.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương, ông Hoàng Xuân quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế. Ông cầm xẻng, hai tay siết chặt cán xông lên đâm vào đầu vĩ hạt sói.
Vĩ hạt sói vậy mà không chạy, không né để ông Hoàng Xuân đâm vào, có lẽ nó t·ấn c·ông dân làng đã quen, những đòn đánh của người già như ông Hoàng Xuân như muỗi chích inox nên nó không để ý.
Ngay sau đó nó liền hiểu mình sai rồi, chiếc xẻng không chút nương tính đâm thẳng vào đầu nó, một tiếng trầm đục vang lên, đầu xẻng cùn vậy mà xé toạch lớp da lông dày 3 cm của nó đâm thẳng vào xương sọ mới dừng lại. Ông Hoàng Xuân tập luyện thần thức pháp yếu đã lâu sức khỏe đâu phải người bình thường có thể so sánh.
Vĩ hạt sói đau đơn kêu lên ăng ẳng, giật mình lùi lại.
Ông Hoàng Xuân kinh ngạc một đòn toàn lực vậy mà không g·iết được nó, con này da thịt thật chắc. Con sói lùi lại một bước, ông Hoàng Xuân lao lên một bước đâm tiếp đòn thứ hai, vừa t·ấn c·ông ông vừa hô to
-Năm đứa mau chạy vào thôn
Không ai trong năm đứa trẻ chịu đi, Hoàng Mộc nói
-Cháu sẽ cùng ông đánh lui con vĩ hạt sói này.
Ngọc Lan,Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiếm cũng đồng loạt lên tiếng
-Chúng cháu cũng sẽ cùng ông đánh bại con sói này
Hoàng Mộc quay sang nói: các cậu mau về thôn, lũ vĩ hạt sói này đi theo đàn
Còn chưa đợi Hoàng Mộc nói xong sau lưng sáu người xuất hiện 2 con vĩ hạt sói khác, còn nào cũng gầm gừ, nhe nanh, trông thật đáng sợ.
-Không kịp rồi, các cháu mau quây lại thành vòng tròn
Năm đứa trẻ ngay lập tức cùng với ông Hoàng Xuân kết lại thành vòng tròn, lưng hướng vào nhau, mặt hướng ra ngoài. Tay cầm xẻng, trên gương mặt đã không còn sự sợ hãi, thay vào đó là vẻ kiên quyết, tập trung.
Lũ sói gầm gữ, hai bên đứng nhìn nhau một giây thì bỗng một con sói trước mặt Hoàng Mộc nhảy lên, chồm về phía cậu. Hoàng Mộc rất tập trung lúc con vĩ hạt sói nhảy chồm lên cậu đã chú ý, tâm trí tập trung cao độ đưa ra phán đoán chuẩn xác. Hoàng Mộc không nhanh không chậm vừa đúng lúc vĩ hạt sói nhảy đến độ cao nhất đâm ra một xẻng. Với chiều cao của một đứa trẻ 6 tuổi, chiếc xẻng đâm mạnh vào nách của 2 chân trước vĩ hạt sói, xẻng cắm vào vĩ hạt sói, máu xanh tràn ra, đầu xẻng đâm vào được khoảng 1cm, với sức khỏe như một người trưởng thành của Hoàng Mộc, con vĩ hạt sói bị treo lơ lửng trên xẻng trong thoáng chốc.
ông Hoàng Xuân ở gần đó không dám chậm trễ dùng xẻng đâm mạnh vào bụng của vĩ hạt thú, sức của ông rất khỏe, một xẻng đánh con sói bay ra hai mét, nhưng không giống với cú đánh vào đầu, cú đánh này không tạo thành thương tổn gì.
Hai con sói khác theo hai hướng khác nhau lao vào nhóm người, dùng cùng một cách như ông Hoàng Xuân và Hoàng Mộc, một người chặn, một người đánh.
Vừa lúc Lôi Viêm và Đổng Kiếm chặn con sói, Hoàng Mộc lấy tất cả khí lực đánh vào thân soi, một tiếng oẳng..ẳng..ng vang lên con sói văng xa ba mét, thân đi vặn vẹo.
Hiệu quả tập luyện thần thức pháp yếu thời gian qua đã gia tăng sức mạnh Hoàng Mộc đáng kể. Con sói còn lại cũng bị ông Hoàng Xuân cùng Minh Nguyệt, Ngọc Lan đánh trả.
Ba con sói lao lên b·ị đ·ánh bật ra, chúng không lặp lại hành động mà ngẩng đầu cất tiếng hú
Một loạt tiếng hú khác vang lên như trả lời 3 con vĩ hạt sói, sau đó từ trong rừng rậm bảy bóng đen lao ra vun v·út.
Bảy vĩ hạt thú chạy hội hợp với 3 con. Mười vĩ hạt thú kết thành vòng tròn di chuyển xung quanh sáu người để tìm điểm yếu. Ông Hoàng Xuân thấy thế hét lên: “ Không xong, cả mười con cùng lao lên chúng ta không thể chống cự nổi, mau mở đường máu vào thôn”.
Nói rồi ông lao về phía cửa thôn đánh ra liên tiếp mấy xẻng, những con sói né được, Hoàng Mộc, Đổng Kiểm, Lôi Viêm đẩy Minh Nguyệt, Ngọc Lan vào giữa rồi cả nhóm đi theo ông, cùng đánh vào thôn.
Như hiểu được ý đồ của nhóm người Hoàng Mộc bảy con sói bỏ vòng tròn chạy về phía trước, rồi đồng loạt 10 con lao lên, cắn, quất, táp, chẳng mấy chốc trên người mỗi người đều b·ị t·hương.
Lôi Viêm bị cào một mảnh lớn ở lưng, ông Hoàng Xuân bị cắn ở chân, may lúc đó ông dùng xẻng hướng đầu sói bổ xuống làm nó phải nhả ra nếu không chắc chắn ông sẽ mất chân.
Hoàng Mộc sức lực lớn nhưng khắp tay đầy các vết cào do vĩ hạt sói dùng móng vuốt cào qua, Đổng Kiểm không khá hơn là bao, trên bả vai, áo đã bị xé, vết cào như 4 con giao cắt sắc lẹm cắt vào da thịt
Dưới sự vây công điên cuồng của bầy vĩ hạt sói đội hình của Hoàng Mộc nhanh chóng bị tan vỡ. Cây xẻng xúc tuyết của Hoàng Mộc vốn không phải v·ũ k·hí trong một lần dùng hết sức đánh vĩ hạt sói đã bị gãy làm đôi, có điều con vĩ hạt sói đó cũng nằm b·ất t·ỉnh nhân sự.
Lúc này một con sói chồm lên với sức lao và sức nặng của nó đè Đổng Kiếm xuống đất, há miếng cắn vào cổ Đổng Kiếm, cậu bé dùng cán xéng cản lại, con sói cắn vào cán xẻng rồi lắc đầu giật, xẻng xúc tuyết bị tuột khỏi tay Đổng Kiếm bay ra xa.
Thấy bạn gặp nguy, Hoàng Mộc lao tới ôm cổ con sói, dùng hết sức bình sinh vật con sói ra khỏi người Đổng Kiếm, rồi leo lên lưng nó, gồng sức toàn thân bám chặt, hai mắt hiện lên sự hung hãn, hai tay ghì xuống, con sói to là thế mà bị một cậu bé ghì xuống.
Đổng Kiểm ngay khi con sói được Hoàng Mộc kéo ra cũng không sợ hãi mà ngược lại có phần cuồng chiến, mặt đỏ bừng chồm dậy túm lấy hai chân sau con sói kéo ra, cũng may con sói này phần đuôi chưa mọc gai nhọn.
Con sói phía trước bị Hoàng Mộc ghì, phía sau bị Đổng Kiếm kéo chân, nó mất thăng bằng, bị đè sát đất, sau đó những cú đấm mạnh như trời giáng liên tiếp vung ra, trên đầu, dưới bụng.
Một lúc sau con sói b·ất t·ỉnh, còn chưa kịp biểu cảm gì từ việc hạ được một con vĩ hạt sòi thì Hoàng Mộc ngước nhìn, thấy Ngọc Lan đang bị ba con sói dồn vào góc, còn ông Hoàng Xuân thì …
Ông Hoàng Xuân là người dẫn đầu mở đường máu, Lôi Viêm, Minh Nguyệt hỗ trợ phía sau, hai người bị năm con quây lấy, trong đó có một con có gai nhọn, hai con hướng ông Hoàng Xuân t·ấn c·ông, 3 con vòng ra sau đuổi đánh Lôi Viêm, Minh Nguyệt.
Một con sói chồm lên, ông Hoàng Xuân cúi xuống né được, ngay sau đó con khác chạy đến há miệng to như cái bát to cắm chi chít răng nhọn định cắn, ông liền dùng xẻng bổ từ trên xuống phía đầu con sói.
Con vĩ hạt sói như đã biết miếng đánh nó đột nhiên đảo mình vừa kịp tránh một xẻng bổ từ trên xuống của ông Hoàng Xuân, rồi nó dùng sức bốn chân nhảy một khoảng xa, mặc dù nhảy về phía ông Hoàng Xuân nhưng dường như chệch một chút, đầu và thân nó lướt qua người ông, nhưng đúng lúc này cái đuôi có gai nhọn của nó cong lên hướng trán ông Hoàng Xuân chích vào.
Nếu bị nó chích trúng chắc chắn ông sẽ c·hết, đuôi của nó là kịch độc chưa nói đến vị trí chích là ở trán.
Hoàng Mộc vừa cùng Đổng Kiếm đánh xong con sói, ngước lên thấy gai nhọn sắp đâm trúng ông mình, máu huyết trong người cậu như sôi lên, hai mắt hiện lên từng tia máu. Từ nhỏ đến giờ người nuôi nấng cậu là ông nội, người yêu thương cậu nhất là ông nội, người cậu yêu thương, kính trọng nhất là cũng là ông nội.
Hoàng Mộc hét to: “Không” tay phải cậu bé đưa ra, một dải lụa xanh lấy tốc độ cực nhanh hình thành rồi nhanh như thiểm điện bay về phía đuôi sói.
Đúng lúc gai nhọn còn 1 cm nữa là đâm trúng trán ông Hoàng Xuân thì dải lụa bay đến che trước trán, gai nhọn đâm lên dải lụa, lực chích là rất lớn nhưng đâm không thủng dải lụa, cứ thế bị chặn lại cách trán ông Hoàng Xuân 1 mm.
Hoàng Mộc siết chặt tay, dải lụa quấn quanh đuôi sói kéo xuống, vừa lúc con sói đang nhảy lên chưa kịp tiếp đất, dải lụa nhanh chóng men xuống luồn qua chân sói, buộc các chân lại với nhau từng đôi một rồi vòng lên thân sói, luốn qua siết chặt cổ sói. Con vĩ hạt sói rơi xuống đất một tiếng bịch, theo quan tính văng ra 5 mét.
Hoàng Mộc vận lực lượng tinh thần điều khiển dải lụa xách con sói lên, con sói vùng vẫy, nhưng không thoát ra được, con sói bị xách lên cao rồi ném ra ngoài bãi chông, nơi có một số cây chông cắm cao chưa bị tuyết lấp. Thân vĩ hạt sói vốn nặng lại bị ném từ trên cao xuống, bị ném chứ không phải bị thả, tuyết lún sâu một đoạn, cây chông căm xuyên thân sói. Thời điểm sói rơi xuống Hoàng Mộc đã điều khiển cho dải lụa tan biến. Sau một thời gian tập luyện chăm chỉ cậu bé không chỉ điều khiển thuần thục dải lụa mà còn làm cho nó dài ra 6 m.
Dải lụa tan biến trên thân vĩ hạt sói, lại ngưng tụ ra trước mặt Hoàng Mộc, nhanh chóng bay đến chỗ Ngọc Lan. Nhưng đúng lúc này một con sói lao đến vật ngã Hoàng Mộc xuống đất, giải lụa vì một phút thất thần, tan rã.
Ngọc Lan bị 3 con sói dồn vào một góc, những người khác đang bị sói cuốn lấy không thể giúp Ngọc Lan được, cô bé dùng hai tay ôm lấy bản thân mình nép vào góc, xẻng xúc tuyết của cô bé đã bị sói đánh văng từ lâu, nước măt cô bé rơi xuống. Bản tính lũ sói thích quây g·iết những con mồi yếu đuối, có lẽ chúng nhận định Ngọc Lan là con mồi yếu nhất nên tách Ngọc Lan ra khỏi đoàn, vây g·iết đầu tiên.
Chẳng lẽ hôm nay mình sẽ bị sói ăn thịt sao, không, không thể được, bao ngày qua Ngọc Lan luyện tập chăm chỉ để làm gì?. Những ý nghĩ vang lên trong đầu cô bé.
Nội tâm cô bé bi phẫn, từng đạo ý niệm mang theo bi phẫn đó truyền đến mặt tuyết dưới chân, chỗ cô bé đang đứng là chỗ ông cháu ngồi ăn tối, vì để tránh gió nên các ông cháu chọn chỗ khuất, gần đống lửa.
Đạo đạo ý niệm mang theo khí thế mãnh liệt, thẩm thấu, khuếch trương xuống mặt tuyết. Giờ phút này Ngọc Lan cảm thấy những hạt tuyết này như là một phần của thân thể mình, đúng lúc ba con sói nhảy chồm vào Ngọc Lan.
Cô bé trừng mắt hét to: “Aaaaaaaa” tiếng thét của bé gái âm thanh sắc nhọn không trầm bổng, vang vọng cả làng. Từng khối tuyết tách ra khỏi mặt đất bay tán loạn rồi hướng 3 con sói đang nhảy lên không trung hợp lại, một khối, rồi lại thêm một khối, hàng trăm khối tuyết hướng 3 con vĩ hạt sói mà tụ vào, nhanh chóng cả 3 con bị lấp kín trong một đống tuyết.
Ba con sói bị lấp kín bởi đống tuyết, lúc này đang cựa quậy thoát ra, có con chui ra được phần đầu, con lộ ra được phần chân, chúng giận giữ nhìn Ngọc Lan. Ngọc Lan không thể để chúng thoát ra ngoài, nếu không cô sẽ c·hết không thể nghi ngờ, cô bé siết chặt tay, ba đống tuyết nén lại, càng ngày nén càng chặt, ba con sói lúc đầu còn cựa quậy được, lúc sau ngừng hẳn. Loài vĩ hạt sói này vốn có sức khỏe lớn, bình thường bốn người cũng không giữ được, chắc chỉ có loại tiểu quái vật như Hoàng Mộc và Đổng Kiếm mới chế trụ được. Ngọc Lan giữ một lúc cả 3 con vĩ hạt sói ở trạng thại không thể cựa quậy, làm lực lượng tinh thần của cô bé tiêu hao nhanh chóng, cả người vã mồ hôi, thở hổn hển, được một lúc thì bịch cô bé ngã xuống b·ất t·ỉnh.
Lại nói Hoàng Mộc bị con sói lao đến bất ngỡ, đè xuống đất, dải lụa vì thế tan biến, dù sao Hoàng Mộc cũng chỉ là một đứa bé 6 tuổi không phải là người kinh qua bách chiến. Trước mắt một con quái vật đang đè lên người mình, há miệng to như cái tô cắn tới, cậu bé hoang mang hai tay đấm ra túi bụi. Đổng Kiếm đang giữ chân con sói b·ất t·ỉnh thấy thế, vùng dậy.
Đến giờ phút sinh tử này không cần giữ lại điều gì. Một thanh dao găm nhỏ bay ra từ thắt lưng của Đổng Kiểm, lấy tốc độ cực nhanh bay ra xa 20 m rồi dừng lại di chuyển theo hướng ngược lại bay về phía đầu con sói đang đè Hoàng Mộc. Chỉ nghe một tiếng phốc, thanh dao nhọn đâm xuyên đầu con sói, con sói đổ gục ngay lập tức. Vốn lực khống chế con dao của Đổng Kiếm còn yếu nên cậu bé phải điều khiển con dao ra xa lấy đà. Hoàng Mộc sau một lúc hoang mang liền lấy lại bình tĩnh. Thoát ra khỏi con sói, dải lụa xanh gấp rút ngưng tụ.
Lúc này Ngọc Lan ngã xuống b·ất t·ỉnh, ba đống tuyết không có lực không chế đổ xuống, ba con sói thoát ra ngoài, chúng thấy Ngọc Lan b·ất t·ỉnh lại nhe nanh lao đến. Phần phật, dải lụa bay đến cực nhanh theo sau đó một chút là một con dao găm lăng không bay đến. Ba con sói này đang đứng gần nhau dải lụa nhanh chóng luồn qua thân chúng, rồi buộc lại với nhau. Đúng lúc này con dao găm bay đến, đổi hướng bay sang ngang cách con sói 30 m rồi lấy tốc độ như tên bắn đi theo đường thẳng tắp xuyên qua đầu ba con sói. Thanh dao găm dính máu rơi xuống mặt tuyết, rồi bịch một tiếng, Đổng Kiếm ngã xuống b·ất t·ỉnh. Khống chế lực lượng như thế có lẽ đã qúa mức thừa nhận của Đổng Kiếm, phải biết da và hộp sọ của vĩ hạt sói rất dày và cứng.
Hoàng Mộc đỡ Đổng Kiếm dậy, cõng lên vai, để một chỗ với Ngọc Lan. Sáu con sói đã bị hạ gục,còn 3 con sói đang vòng quanh Lôi Viêm, Minh Nguyệt, một con b·ị t·hương ở đầu do ông Hoàng Xuân đánh lúc trước đang gầm gừ cách ông Hoàng Xuân một đoạn
Hoàng Mộc lúc này cũng đã sử dụng ra quá nhiều lực lượng tinh thần, dải lụa xanh có vẻ đã không ngưng tụ được nữa, sức lực cơ thể sau một hồi vật lộn đã thấm mệt, nhưng ông và bạn bè đang gặp nguy hiểm, cậu để Đổng Kiếm xuống rồi chạy về phía ông và Lôi Viêm, Minh Nguyệt
Thấy sáu con sói đã bị c·hết, một con sói chạy ra ngoài, leo lên một đống tuyết cao gần đó, hú một hồi. Tiếp sau đó mắt mọi người như đỏ ra, tinh thần đi xuống, cảm thấy tuyệt vọng, khoảng hai mươi con sói từ bóng đêm lao ra, phản ánh với ánh lửa, hai mắt sáng lên như quái vật. Chính chúng là quái vật.
Lôi Viêm vốn định sử dụng khả năng từ lâu nhưng do lũ sói t·ấn c·ông làm đội hình bị phá vỡ, cậu không kịp tập trung để vận dụng khả năng.
-Giờ phút này, nếu lúc này không sử dụng khả năng thì khi nào nữa
Lôi Viêm định thần, tâm trí tập trung ngưng tụ linh khí trong thiên địa, một đốm lửa xuất hiện trong không trung, lúc đầu cỡ nắm tay sau lớn lên chừng cái chậu, chưa hết cậu bé bắt đầu dẫn động ý niệm ra xung quanh chạm đến những đống lửa đang cháy, từng đám lửa thoát ra khỏi đống lửa tụ tập về ngọn lửa mà Lôi Viêm đã ngưng tụ trước đó.
Hàng trăm đám lửa thi nhau tụ tập về, làm 3 con sói cũng e ngại mà lùi lại một bước. Một đoàn lửa to như một ngôi nhà nhỏ trôi nổi lơ lửng trong không khí. Lôi Viêm nắm chặt tay, từng tơ máu hiện rõ trên trán, cậu bé cố gắng điều khiển q·uả c·ầu l·ửa to lớn đánh về 3 con sói. Từ xa nhìn lại, thấy cảnh một quả cầu to như chiếc xe, lăn tròn theo quỹ đạo bán nguyệt hướng về phía 3 con sói đang đứng.
Ba con sói hoảng sợ chúng rút lui về phía đàn sói gồm 21 con. Lôi Viêm thấy vậy không đuổi theo mà hét to:
-Mọi người mau qua đây
Hoàng Mộc mau chóng bế Đổng Kiếm và Ngọc Lan, chạy về phía Lôi Viêm, ông Hoàng Xuân cũng không chậm trễ chạy về phía sau q·uả c·ầu l·ửa. Sáu người tụ họp đứng sau cầu lửa, nhích dần về phía thôn
Tưởng chừng như cứ thế sẽ vào được thôn, ai ngờ còn 50 m thì một con vĩ hạt sói không lỗ nhảy ra chắn phía trước mặt. Con sói này lớn gấp đôi con trâu, dài chừng năm mét, phía sau có ba đuôi, trên mỗi đuôi đều có gai nhọn, có vẻ đây là con đầu đàn, chân chính là quái vật. Bình thường ít khi gặp nó nhưng hôm nay do trong đàn của nó một số con bị c·hết nên nó xuất hiện. Con vĩ hạt sói đầu đàn nhe nanh, gầm gữ, có thể ngửi được được mùi máu tanh thoát ra từ hơi thở của nó dù ở xa 10 m.
Mọi người kêu trời, trời tuyệt đường sống rồi. Lôi Viêm tụ thêm nhiều ngọn lửa vào quả cầu rồi điều khiển nó đánh về phái Vĩ Hạt Thú đầu đàn, q·uả c·ầu l·ửa sắp bay đến Vĩ Hạt Thú nó liền nhảy lên, nhảy qua q·uả c·ầu l·ửa, chạy đến chỗ Lôi Viêm, lấy một khí thế khủng bố nhé nanh, giơ vuốt chụp xuống Lôi Viêm.