Giang Vu Thanh hoàn toàn không biết Lục Vân Đình làm gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lão gia và phu nhân nhìn mình hơi kỳ quái, nghĩ một hồi vẫn không ra. Giang Vu Thanh lo sợ bất an, không tiện hỏi hai ông bà nên hỏi Lục Vân Đình: "Thiếu gia, gần đây ta làm sai chuyện gì sao?"
Lục Vân Đình nhíu mày, ngẩng đầu lên khỏi sổ sách rồi hỏi: "Sao lại nói thế?"
Giang Vu Thanh: "Ánh mắt lão gia nhìn ta...... hơi lạ, vừa giống tức giận lại vừa giống bất lực."
Lục Vân Đình nghĩ thầm đâu phải giận ngươi mà là giận ta đấy chứ, mặc dù nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại thản nhiên hỏi: "Muốn biết không?"
Giang Vu Thanh gật đầu.
Lục Vân Đình nói: "Tới đây."
Giang Vu Thanh nhìn hắn rồi từ từ nhích mông tới gần, Lục Vân Đình gập sổ lại, đưa tay nhéo má y. Giang Vu Thanh càng lớn mặt mày càng nẩy nở, khuôn mặt bầu bĩnh trở nên góc cạnh, mất đi nét ngây thơ. Đẹp thì đẹp nhưng xúc cảm thua xa trước đây, Lục Vân Đình tự nhủ phải nuôi người béo lên một chút mới được, ngoài miệng nói: "Ngươi nghĩ nhiều thế làm gì, trong lòng có thắc mắc thì cứ hỏi thôi."
Giang Vu Thanh bị hắn nhéo má cũng không giận mà lẩm bẩm: "Chuyện này sao có thể hỏi được chứ?"
Lục Vân Đình nói: "Cha mẹ còn có thể ăn thịt ngươi hay sao?"
Tất nhiên là không thể, mỗi khi đối mặt với ông bà Lục, Giang Vu Thanh vẫn vô thức nhìn mặt nói chuyện, tự xét lại mình. Không phải y không thân thiết với ông bà Lục mà là y họ Giang, lại là người Lục gia mua về, có thân cỡ nào cũng không bằng Lục Vân Đình đối với ông bà Lục. Lời này Giang Vu Thanh khó lòng nói ra, nhưng Lục Vân Đình tinh ý nên nghĩ một hồi đã hiểu ngay.
Giang Vu Thanh chợt nói: "Thiếu gia, có phải lão gia và phu nhân đã biết chúng ta......"
Lục Vân Đình không ngờ y có thể nghĩ đến đây nên cười hỏi: "Chúng ta làm sao?"
Làm sao —— Còn có thể làm sao nữa chứ? Giang Vu Thanh vừa ngại ngùng vừa bối rối, ấp úng nói: "Thì chuyện chúng ta đó."
Lục Vân Đình chỉ cười không nói gì, Giang Vu Thanh do dự hỏi: "Yêu đương vụng trộm? Tự ý thành hôn?"
Lục Vân Đình bị y làm tức quá hóa cười: "Giang Thừa Tuyển, học vấn của ngươi bị chó ăn hết rồi hả? Không nói được câu gì hay hơn sao?"
"Ngươi và ta có hôn thư hẳn hoi," Lục Vân Đình nói, "Tự ý thành hôn gì chứ?"
"Tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt!" Giang Vu Thanh ngượng ngùng sửa lại, Lục Vân Đình ngứa tay, cũng không kiềm chế mà nắm gáy y nhéo nhéo rồi hỏi: "Nếu cha mẹ ta biết thì ngươi định thế nào?"
Giang Vu Thanh trố mắt: "Lão gia và phu nhân...... biết thật rồi sao?"
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của y, Lục Vân Đình bất mãn nheo mắt hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn họ biết à? Giang Vu Thanh, ngươi định giấu giếm mãi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi định sau này hối hôn, không ngó ngàng gì đến ta nữa, bắt chước tên Trần Thế Mỹ kia, đợi đến khi công thành danh toại thì cưới mỹ kiều nương khác à?"
"...... Dạ?" Giang Vu Thanh không hiểu sao mình lại biến thành Trần Thế Mỹ, bị gán tội đòi hối hôn, còn cưới mỹ kiều nương khác, đúng là oan chết mà, "Thiếu gia, ta đòi hối hôn lúc nào?!"