Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 81




Lục Vân Đình chưa kịp xung hỉ thêm lần nữa thì chuyện giả bệnh đã bị cha hắn phát hiện.

Nghe Lục Vân Đình ngã bệnh, Lục lão gia cũng hoảng lên, cứ như trở lại lúc Lục Vân Đình đau ốm liên miên mấy năm trước. Lục lão gia tung hoành trong giới kinh doanh lâu năm nên cực kỳ tinh mắt, tuy Lục Vân Đình giả bệnh rất giống nhưng Lục lão gia đứng trước giường con trai mình nhìn một hồi đã nhận ra có gì đó sai sai.

Bệnh thì bệnh, cứ nắm tay Vu Thanh làm gì? Còn đòi người ta đọc thoại bản cho mình nghe, đòi đút cơm, mặc đồ cũng phải nhờ người khác, thật chẳng khác nào phế nhân.

Có trời mới biết đứa con trai này của ông kiêu ngạo cứng cỏi cỡ nào, hồi bé bệnh nặng vẫn cố giữ thể diện trước mặt họ.

Giờ lại rất giống ỷ bệnh mà kiêu.

Ánh mắt Lục lão gia đảo qua đảo lại giữa Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Lục Vân Đình, lúc đó hắn vừa uống hết canh Giang Vu Thanh đút cho, nhăn mặt than vãn như uống phải thuốc đắng.

Hai cha con nhìn nhau.

Trên mặt Lục lão gia chẳng có biểu cảm gì, Lục Vân Đình chớp mắt rồi cười với cha mình.

Lục lão gia sầm mặt, lập tức hiểu ra chuyện xung hỉ đã thành sự thật, tiểu tử này phải lòng Giang Vu Thanh thật rồi.

Chốc lát sau, Lục Vân Đình nói miệng đắng quá nên đòi ăn chè, Giang Vu Thanh không nói hai lời đi vào bếp bảo người hầu nấu chè cho hắn, trong phòng chỉ còn lại hai cha con.

Trời rét đậm, trong phòng đốt than bạc ấm áp, hai cha con một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế, chẳng ai nói năng gì. Dù sao Lục Vân Đình cũng nhỏ tuổi hơn nên mở miệng trước, "Cha."

Vẻ mặt Lục lão gia lạnh tanh.

Ngoại hình hai cha con nhà họ Lục không giống nhau lắm, nét mặt Lục Vân Đình giống Lục phu nhân hơn, nhưng khi hai người không cười, thần thái lại giống nhau như đúc.

Lục Vân Đình vò mẻ không sợ nứt, không giả vờ giả vịt nữa mà hỏi thẳng: "Cha nhìn ra rồi đúng không ạ."

Lục lão gia hừ lạnh một tiếng: "Ta đâu có mù."

Lục Vân Đình cười, Lục lão gia thấy hắn cười thì bỗng dưng nổi nóng, nhẫn nhịn một lát mới hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"

Tất nhiên Lục Vân Đình hiểu ý ông: "Giang Vu Thanh là thê tử cha mẹ chọn cho con, tất nhiên là bắt đầu từ lúc y bước vào nhà chúng ta rồi ——"

"Lục Vân Đình!" Lục lão gia ngắt lời hắn, đúng là họ chọn Giang Vu Thanh xung hỉ cho Lục Vân Đình nhưng chỉ là biện pháp tạm thời, tuy hai người đưa Giang Vu Thanh về nhà nhưng chưa bao giờ xem y là "con dâu" thật, bốn năm qua chỉ nghĩ mình có thêm một đứa con trai.

Không ngờ hai người lại chơi giả làm thật, khá lắm!

Lục Vân Đình nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Không nhớ nữa, con cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mình nảy sinh tình cảm với Giang Vu Thanh, có lẽ là mỗi ngày ở chung nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, lâu ngày sinh tình ——"

"Dừng lại," Lục lão gia nghe hắn càng nói càng rành mạch thì lập tức cắt ngang, vừa buồn bực vừa lúng túng vì chuyện xảy ra quá đột ngột. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại mấy năm nay hai người ở chung cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết. Đứa con này của ông mắt cao hơn đầu, đã ghét ai thì nhìn lâu chút xíu cũng ngại bẩn mắt, nếu thật sự không thích Giang Vu Thanh thì dù có nể mặt hai người họ cũng không bao giờ để Giang Vu Thanh ở gần mình như vậy.

Chỉ có bọn họ bị bệnh tình của Lục Vân Đình che mắt, thấy hai người ngày càng khăng khít, sức khỏe Lục Vân Đình cũng ngày càng khá lên thì trong lòng vui mừng, cứ ngỡ là tình huynh đệ chứ đâu biết đã thay đổi!

Chỉ có người trong nhà mới biết rõ chuyện nhà mình, Lục lão gia dám chắc tám chín phần mười là Lục Vân Đình chủ động trong chuyện này.

Lục lão gia sầm mặt không nói gì, Lục Vân Đình cũng im lặng. Hắn và Giang Vu Thanh muốn quang minh chính đại ở bên nhau thì phải được cha hắn gật đầu, mẹ hắn lo ngại sức khỏe của hắn, lại mềm lòng nhất, cũng thích Giang Vu Thanh, ban đầu không đồng ý nhưng cuối cùng sẽ chấp nhận thôi.

Chỉ cần cha hắn gật đầu thì mẹ hắn sẽ bỏ ý định tìm đối tượng khác cho hai người.

Lục lão gia hỏi: "Con có nghiêm túc không đấy?"

Lục Vân Đình nói: "Vô cùng nghiêm túc ạ."

Lục lão gia: "Không nghĩ lại à?"

"Không ạ," Lục Vân Đình nói, "Cha biết tính con mà, con đã thích gì thì nhất định phải nắm trong tay."

Lục lão gia liếc hắn một cái: "Người sống sờ sờ sao có thể giống những thứ con thích được?"

Lục Vân Đình nói: "Con thích y, muốn sống hết đời với y," Lục Vân Đình dừng lại giây lát rồi nói thêm, "Giống như cha và nương vậy."

Lục lão gia và Lục phu nhân yêu nhau sâu đậm, hai người thành thân hơn hai mươi năm mà chỉ sinh mỗi mình Lục Vân Đình đau ốm triền miên. Bao năm qua có không ít người muốn chen chân vào Lục gia, ngay cả nhà mẹ đẻ Lục phu nhân cũng khuyên bà nạp thiếp cho Lục lão gia để chứng tỏ mình bao dung rộng lượng. Nhưng Lục lão gia chưa từng dao động mà chỉ nói khi mình thành hôn với Dao Nương đã hứa ở bên nàng cả đời, sao có thể thất hứa được?

Dao Nương là nhũ danh của Lục phu nhân.

Thật ra năm đó Lục phủ vẫn chưa hiển hách như bây giờ nên Lục phu nhân gả vào xem như chịu thiệt thòi. Ngày xưa có không ít người chế giễu mối hôn sự này, thấm thoắt hai người đã nắm tay nhau trải qua nhiều năm như vậy.

Lục lão gia nghe thấy nửa câu sau thì nao nao, ánh mắt rơi vào mặt Lục Vân Đình, chợt nhận ra hắn không còn là đứa bé ốm yếu lầm lì trong trí nhớ mà đã trưởng thành, là thanh niên chân chính đã qua tuổi hai mươi.

Lục lão gia hỏi: "Còn Vu Thanh thì sao?"

Ông nói: "Vu Thanh là đứa bé ngoan, con muốn sống với y cả đời nhưng y có chịu sống với con cả đời không? Vì ân tình với Lục gia hay là vì con?"

"Tương lai đứa bé này phải làm quan, giờ y còn nhỏ nhưng cuối cùng chim ưng non sẽ lớn lên, sẽ thấy bầu trời rộng lớn hơn, lỡ đến lúc đó y không chấp nhận hôn sự này mà muốn sống như nam tử bình thường thì con tính sao?"

Vẻ mặt Lục Vân Đình cứng đờ: "Tất nhiên là vì con rồi."

"Tụi con là thanh mai trúc mã, còn có hôn thư, con của cha lại đẹp thế này, Giang Vu Thanh còn có thể nhìn người khác hay sao?"

"Sau này y làm quan, nếu hôn sự này thật sự cản trở tiền đồ của y thì con sẽ đền bù cho y," Lục Vân Đình nói, "Cùng lắm thì bắt y về nhà làm phú ông, cũng đâu có gì không tốt."

Lục lão gia bị hắn làm cho tức quá hóa cười, chỉ vào hắn thật lâu vẫn không nói nên lời.

Lúc gần đi, Lục lão gia buồn bực hỏi: "Rốt cuộc con giống ai mà mặt dày thế hả?"

Lục Vân Đình nghĩ thầm còn giả bộ gì nữa, tưởng hắn không biết à? Cha hắn cưới được mẹ hắn đều là nhờ mặt dày.

Cậu hắn từng than thở với hắn rất nhiều lần, nói ngày xưa nhìn cha hắn hiền lành vô hại, hai người là bạn thân nên chẳng phòng bị gì, ai ngờ ông lại ngấp nghé em gái mình!