Vũ Thần

Chương 383: Lời xin lỗi của tôn giả




- Hắn là tôn giả....
Bốn chữ này vừa thốt ra chẳng khác nào chiếc búa tạ nện vào lòng mọi người. Trong đó, phản ứng mạnh nhất chắc chắn là Kỳ Liên Song Ma. Trước khi giao thủ, ánh mắt bọn họ luôn hết sức tự tin, khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù, bọn chúng tôn kính uy danh của Kim Chiến Dịch, của Đại Thân quốc nhưng động tác lại khiến cho người ta thấy được sự tự tin với chiến thắng vô cùng lớn.
Nhưng sau khi giao thủ được một lúc, Hạ Nhất Minh với Phiên Thiên Ấn đã đập nát lòng tự tin của cả hai.
Mặc dù Phiên Thiên ấn làm cho tất cả cảm thấy đau đầu, nhưng bị ảnh hưởng lớn nhất chính là hai người bọn họ. Nếu không có Thiên Y Vô Phùng, có lẽ bọn họ còn có thể bị mất mạng nữa.
Tuy nhiên cả hai vẫn ổn định tinh thần định đánh tiếp với hai người Kim Chiến Dịch một trận. Nhưng khi thấy Kim Chiến Dịch thi triển năng lực câu thông với thiên địa lực mà chỉ tôn giả mới có, cùng với Toản Địa Chi Thuật của Hạ Nhất Minh, cả hai cảm thấy tuyệt vọng. Hai người chẳng còn biết đối thủ của mình là người hay là yêu đi nữa?
Ngũ hành chi hoa lập tức quay về, bao phủ Kỳ Liên Song Ma vào bên trong. Hai người dựa lưng vào nhau, ánh mắt đầy vẻ cay đắng.
Một thân ảnh chợt lóe lên, Hạ Nhất Minh từ dưới đất hiện lên, nét mặt hắn đầy vẻ trào phúng. Tuy nhiên, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn chỉ thấy một sự sợ hãi. Những người vẫn coi thường hắn thì cúi gằm mặt xuống đất.
Nhìn Hạ Nhất Minh đang đứng trước mặt, Kỳ Liên Song Ma hơi biến sắc. Đại Ma vội vàng cung kính, nói:
- Hạ tôn giả đại nhân, chúng ta xin nhận thua.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Phiền Thạc lạnh dần đi, nói:
- Cao huynh, Đỗ huynh, lần này hai người hơi quá phận a.
Dứt lời, hắn tiến lên trước từng bước một, toàn thân tỏa ra sát khí rất mạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lần đầu gặp mặt, gương mặt lão giống hệt như một vị tiên sinh ôn hòa, nho nhã. Nhưng khi để lộ ra thực lực của mình, mọi người mới nhớ tới, lão không phải là người bình thường, mà chính là - Tôn giả.
- Hạ huynh! Hai tên đồ đệ của ta đã đắc tội với huynh. Phiền mỗ xin tạ lỗi. Nhưng hôm nay, Phiền mỗ cũng cảm thấy ngứa tay, không bằng hai chúng ta luận bàn thử một phen xem thế nào? - Phiền Thạc bình tĩnh nói.
Trong nháy mắt, không khí trong sơn cốc dường như bị cô đọng lại. Đó hoàn toàn không phải là Cấm Cố Chi Lực của tôn giả, mà là áp lực của bọn họ tạo ra.
Chẳng ai có thể ngờ ngày hôm nay mình lại có cơ hội được xem cuộc chiến của các vị tôn giả....
Trong mắt mọi người đều hết sức hưng phấn, cơ hội chứng kiến trận đại chiến cấp bậc tôn giả chính là vô cùng ít ỏi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn đối phương. Hắn chẳng hề do dự, nói thẳng luôn:
- Ta từ chối.
Hắn thầm nghĩ lão nhân này chẳng lẽ bị điên rồi hay sao? Đề nghị đó, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, sẽ chẳng có ai chấp nhận.
Phiền Thạc cười lớn mấy tiếng, nói:
- Cao huynh! Đây là tôn giả mà Linh Tiêu Bảo Điện mời tới sao? Chỉ biết khi dễ tiểu bối nhân vật! Việc này nếu truyền ra ngoài đúng là khiến cho người ta cười vỡ bụng mất.
Ngoài miệng hắn thì cười, nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hầu hết cường giả trong Linh Tiêu Bảo Điện đều hiện lên sự tức giận.
Trận đấu này cho dù là thua, thậm chí Kim Chiến Dịch bỏ mạng cũng không hề khiến họ cảm thấy bị xấu hổ.
Kỳ Liên Song Ma chẳng phải là tôn giả, nhưng Linh Tiêu Bảo Điện lại đưa một vị tôn giả xa lạ ra đấu cùng bọn chúng. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì danh vọng mấy ngàn năm năm tích lũy của Linh Tiêu Bảo Điện chỉ trong một đêm là biến mất.
Sắc mặt Cao Vĩ Lượng có chút ngưng trọng, hơi lắc đầu. Mặc dù trong lòng hắn cũng đang hoài nghi, thầm đem họ hàng thân thích Trương Trọng Cẩn cùng Kim Chiến Dịch ra hỏi thăm một lần.
Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo vọng khắp Linh Tiêu Bảo Điện:
- Phiền huynh! Huynh sai rồi.
- Lão phu sai ở chỗ nào? - Phiền Thạc lãnh đạm nói.
Cao Vĩ Lượng chậm rãi nói:
- Hạ Nhất Minh là cường giả Tam Hoa đến từ Thiên Trì Tây Bắc. Tạo thế còn chưa xong thì làm sao hắn có thể tụ đỉnh thành công được?
Thanh âm của hắn có chút từ từ, nói:
- Phiền huynh! Chẳng lẽ bế quan lâu ngày nên ngay cả hơi thở của hắn cũng không thể nhận ra sao?
Mặc dù giọng nói của Cao Vĩ Lượng có chút trào phúng, nhưng đúng là không chút nào kiêng kỵ khiến cho Phiền Thạc có chút ngập ngừng. Nếu không chắc chắn, Cao Vĩ Lượng làm sao có thể bình thản như vậy?
Phiền Thạc bình tĩnh lại, cẩn thận cảm ứng hơi thở từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra. Nét mặt hắn dần hiện lên sự kinh ngạc bởi cảm giác của hắn cho thấy Hạ Nhất Minh còn lâu mới đạt tới cảnh giới tôn giả. Hơn nữa, trong lòng Phiền Thạc cũng không tin, Linh Tiêu Bảo Điện lại dám làm những chuyện như vậy.
Chỉ là, một chưởng của đối phương, còn có Toản Địa Chi Thuật, giống như một bàn tay to lớn bóp chặt lấy trái tim, khiến cho hắn khó có thể tin được.
Kim Chiến Dịch đi tới sóng vai đứng bên cạnh Hạ Nhất Minh. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Phiền Thạc, Kim Chiến Dịch cung kính nói:
- Phiền tôn giả đại nhân! Hạ huynh đệ theo vãn bối từ Tây Bắc xa xôi tới đây. Vãn bối lấy tính mạng của mình ra đảm bảo: Hạ huynh đệ chưa đạt tới cảnh giới tôn giả.
Phiền Thạc trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt tỏa ra sát khí dần trở lại bình thường. Lão chợt mở miệng ra hỏi:
- Hắn chưa đạt tới tôn giả làm sao có thể sử dụng Toản Địa Chi Thuật?
Ngoài điều này ra, trong lòng hắn càng muốn hỏi thêm Hạ Nhất Minh làm sao có thể đánh ra được một chưởng như vậy? Nhưng điều này liên quan tới chiến kỹ công pháp của người ta, cho dù là lão cũng không thể làm thế.
Kim Chiến Dịch mỉm cười, nói:
- Phiền tôn giả! Vãn bối cũng không phải là tôn giả cũng ngộ được Vạn Lý Nhàn Đình.
Sắc mặt Phiền Thạch không chút thay đổi, thanh âm của hắn có phần chất vấn:
- Kim hiền chất hẳn là hiểu được, Vạn Lý Nhàn Đình cùng Toản Địa Chi Thuật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Theo lão phu biết thì từ trước tới nay cũng có một người ở tiên thiên cảnh giới mà nắm được Vạn Lý Nhàn Đình.
Nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên quang mang khác thường. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của đa số mọi người xung quanh cũng đều như vậy. Vì thế, hắn biết rằng chuyện đó là có thật.
Tiên thiên cảnh giới, Vạn Lý Nhàn Đình....
Hạ Nhất Minh quả thật là rất khó có thể đem hai thứ này liên tưởng tới nhau. Tâm niệm chợt lóe lên, hắn nghĩ tới Thủy Huyễn Cận đang ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời chợt lĩnh ngộ ra tinh túy của Phong chi lực. Nhưng đáng tiếc là cho dù lão làm được như thế thì cũng không thể sống sót. Nếu lúc đó lão có thể thành công đột phá tới Nhất Đường Thiên thì chẳng phải cũng trở thành một loại truyền kỳ đó hay sao?
Phiền Thạc dừng lại một chút, trầm giọng nói:
- Nhưng từ trước tới nay, cho dù là các cường giả trong Thần đạo cũng chưa từng nghe nói tới việc người nào chưa phải là tôn giả mà đã nắm được Toản Địa Chi Thuật.
Thanh âm của lão càng tăng cao hơn, nói:
- Kim hiền chất. Chẳng lẽ hiền chất muốn nói với ta, Hạ tiên sinh có thiên phú vượt xa hơn các vị tiền bối trong Thần đạo? Từ trước tới nay chưa từng có?
Mọi người xung quanh đều tĩnh lặng. Ánh mắt tất cả đều tập trung vào Kim Chiến Dịch. Tuy nhiên, gương mặt Kim Chiến Dịch vẫn bình tĩnh không hề có chút bối rối. Ánh mắt hắn vô cùng kiên định, chẳng hề dao động trước sự chất vất của đối phương.
Hướng về phía Phiền Thạc cung tay một cái, Kim Chiến Dịch cất cao giọng nói:
- Phiền tôn giả! Thiên phú của Hạ huynh đệ trên con đường võ đạo quả thật đưa mắt từ xưa tới nay chính là thiên hạ đệ nhất. Không người nào có thể vượt qua.
Phiền Thạc giật mình. Trong Linh Tiêu Bảo Điện, ngoại trừ hai vị tôn giả là Trương Trọng Cẩn và Ngụy Tông Tân ra, những người còn lại đều đưa mắt nhìn nhau. Nhất thời bầu không khí ở trong sân đột nhiên trở nên vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt Phiền Thạc lạnh dần, nói:
- Tại sao lại nói như thế?
Kim Chiến Dịch ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh âm của hắn cao hẳn lên:
- Hạ huynh đệ năm nay chưa tới hai mươi tuổi. Xin hỏi Phiền tôn giả, trong lịch sử cường giả có người nào ở tuổi này mà đạt được thành tựu như thế không?
Sắc mặt Phiền Thạc nhất thời cứng lại. Không chỉ có một mình lão, mà ngay cả là mấy người đã biết từ trước vẫn phải thay đổi nét mặt.
Lấy Phong Hỏa Chi Long mà Hạ Nhất Minh thi triển ra, lại thêm Toản Địa Chi Thuật mà nói thì hắn ít nhất cũng là cao thủ đạt tới cảnh giới tam hoa.
Mặc dù cao thủ ở cảnh giới này so với tôn giả vẫn chưa là gì. Nhưng nói đến tuổi tác của hắn trong lòng mọi người không hẹn mà xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác đó có hâm mộ, hoài nghi, khâm phục, đố kỵ, thậm chí cả sự mất mát.
Phiền Thạc chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh. Lão từ từ nói:
- Hạ.... tiên sinh! Xin hỏi năm nay các hạ bao nhiêu tuổi?
Trên mặt Hạ Nhất Minh mỉm cười bất đắc dĩ, nói:
- Mười chín.
Tới lúc này, cho dù muốn hay không thì hắn cũng phải nói thật.
Cơ mặt Phiền Thạc hơi co rút lại. Lão thở dài một tiếng, nói:
- Lão phu mới rồi có chút lỗ mãng, mong Hạ tiên sinh thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh thầm rùng mình. Đường đường một vị tôn giả mà lại ở trước mặt mọi người mở miệng xin lỗi hắn. Điều đó khiến cho hắn có cảm giác ớn lạnh trong lòng. Vị lão nhân trước mắt này nếu không phải là chánh nhân quân tử thật sự, thì khẳng định là loại người đại gian đại ác, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đám người đang xem xung quanh trong lòng có chút mê mang. Bất quá bọn họ đối với chuyện Hạ Nhất Minh không phải là tôn giả đã hoàn toàn chấp nhận.
Ở độ tuổi như vậy mà đã tu luyện tới Tam hoa cảnh giới, chuyện như vậy còn có thì chuyện gì là không thể đây?
Phiền Thạc vung tay lên, nói:
- Tỷ thí hôm nay đến đây thôi. Chúng ta thua.
Hàng lông mày Kim Chiến Dịch hơi cau lại, đột nhiên nói:
- Chậm đã…..