Về tới phòng rồi nhưng Hạ Nhất Minh vẫn không thể bình tĩnh lại được. Cảm giác đó khiến cho hắn rất khó chịu. Lấy bản viết tay Khai Sơn tam thập lục thức, Hạ Nhất Minh xem qua một chút rồi thở dài một tiếng, bỏ nó sang một bên.
Sau khi đã thấy được bản chính, Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn hứng thú xem tới bản viết tay này nữa.
Dù sao, mỗi người đều có sự cảm nhận khác nhau về võ đạo. Là một người kiêm tu ngũ hành, Hạ Nhất Minh lại càng là người như thế. Mặc dù, tổ sư khai phái của Linh Tiêu bảo điện rất mạnh nhưng cũng chẳng thể có cùng sự cảm nhận với Hạ Nhất Minh. Vì thế bản viết tay này cũng còn dùng để tham khảo, không khiến Hạ Nhất Minh tốn công sức vì nó nữa.
Ngồi xuống bên cạnh bàn, Hạ Nhất Minh lại nghĩ tới bản bí tịch chính của Khai Sơn tam thập lục thức. Hắn vô cùng nôn nóng muốn được đọc bản chính ngay lập tức.
Tất nhiên, đó cũng chỉ là niềm ao ước mà thôi. Hắn cũng biết đó gần như là chuyện không thể.
Nhìn ngôi tháp cao ẩn mình trong bóng đêm, Hạ Nhất Minh cảm giác trong lòng như bị một thứ gì đó áp bức khiến cho hít thở không được thoải mái.
Thôi không nhìn về phía đó nữa, trong đầu hắn xuất hiện một vài suy nghĩ.
Hắn nảy ra ý định ăn trộm bí tịch trong bảo tháp nhưng cũng biết được xác suất thành công vô cùng thấp. Cho dù có thể thành công thì khi người ta phát hiện không thấy bản chính của Khai Sơn tam thập lục thức sẽ hoài nghi đến mình đầu tiên. Cứ nghĩ tới thực lực của những người trên tháp Hạ Nhất Minh lại cảm thấy lạnh cả tóc gáy.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh quán nhập chân khí vào trong giới chỉ, mở ra không gian thần kỳ.
Lúc trước, khi Hạ Nhất Minh mới có được giới chỉ, khi mở không gian của nó ra gần như mất toàn bộ chân khí. Nhưng bây giờ, chuyện đó đã trở nên hết sức đơn giản. Bởi vậy có thể thấy được sự tiến bộ của hắn trong mấy năm nay.
Hắn lấy Phong Vân Vũ Vụ chi thư ra. Bàn tay hắn xoa nhẹ lên đó, trong lòng cảm khái không thôi. Một cuốn bị tịch quý giá thế này, Từ Tự Lệ chẳng hề do dự mà đưa ra. Nhân tình lớn như thế cũng chẳng khác nào phó thác Từ gia bảo cho hắn.
Trừ chuyện đó, Hạ Nhất Minh cũng không hề nghĩ tại sao Từ Tự Lệ phải làm như thế?
Một lúc sau, hắn thu liễm tâm trí, nắm chặt vật mà Bách Linh Bát đưa, thấp giọng nói:
- Bách huynh! Ta muốn gặp ngươi, đừng để cho người ta phát hiện.
Mặc dù không hiểu làm sao mà Bách Linh Bát ở xa như thế có thể nghe được giọng nói của hắn. Nhưng nếu gã đã nói vậy thì Hạ Nhất Minh cũng chỉ biết tin theo.
Một lúc sau, hai tai Hạ Nhất Minh chợt nghe thấy một số tiếng động khác lạ. Hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy từ khe hở trên tường có một người đang chầm chậm chảy vào.
Bách Linh Bát chợt xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh một cách quỷ dị.
Một cảnh này đủ khiến cho bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc, chỉ có Hạ Nhất Minh đã biết từ trước nên không lạ lắm. Có lẽ nếu Bách Linh Bát mà gõ cửa xin vào mới làm cho hắn cảm thấy sững sờ.
- Bách huynh! Bảo trư đâu rồi? - Hạ huynh trầm giọng hỏi.
Con bảo trư đi theo đoàn xe được mấy ngày sau đó liền mất tích. Cái hỏa lô bị nó giữ chơi đùa vài ngày liền chán ngay tức khắc.
Hạ Nhất Minh đã bí mật cất hỏa lô vào trong giới chỉ.
Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch cảm thấy lo lắng vì sự mất tích của con bảo trư. Dù sao thì tiểu gia hỏa này cũng là con linh thú nổi tiếng trên Thiên Trì sơn. Nếu nó bị thương hay tử vong thì hai người không thể thoát khỏi liên quan.
Nhưng Hạ Nhất Minh vẫn hết sức thản nhiên, không hề lo lắng về an toàn của nó. Hắn khiến cho hai người đó cũng không còn cách nào khác đành phải bỏ qua ý định đi tìm. Nếu ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không sợ thì họ việc gì phải lo.
- Nó ở ngoài thành. Ta tìm cho nó một chỗ tốt lắm, không có vấn đề gì đâu. - Bách Linh Bát bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Nếu Bách Linh Bát đã nói vậy thì con bảo trư chắc chắc chẳng hề có gì nguy hiểm. Đặt Phong Vân Vũ Vụ chi thư lên bàn, Hạ Nhất Minh ôm chút hi vọng hỏi:
- Bách huynh! Ngươi có khả năng thay đổi hình dạng nhiều như thế, thử xem có thể phục chế quyển bí tịch này được không?
Bách Linh Bát bước lên, hai mắt lập tức phát sáng. Mức độ lóe sáng hoàn toàn khác với cao thủ nhân loại ngưng thần tập trung vào mắt. Ánh sáng trong mắt hắn tập trung thành một đường thẳng tắp chiếu vào quyển bí tịch. Nếu lúc này có người khác ở đây chắc sẽ nghĩ người này là loại quái vật gì không biết.
Chùm ánh sáng chầm chậm di chuyển khắp quyển bí tịch một lúc rồi từ từ biến mất.
Hạ Nhất Minh có chút hồi hộp, hỏi:
- Thế nào?
- Có thể thử. Xác suất thành công hơn tám mươi phần trăm. - Thanh âm của Bách Linh Bát vẫn lạnh nhạt như trước.
Hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nhưng hắn vẫn có chút do dự,hỏi lại:
- Nếu không thành công có hủy mất quyển bị tịch hay không?
- Không. - Bách Linh Bát chẳng hề do dự, trả lời.
Hạ Nhất Minh liền cảm thấy yên tâm. Hắn biết Bách Linh Bát đã nói một thì là một, hai thì là hai. Nếu không chắc chắn, gã sẽ không trả lời như vậy.
Lui về sau mấy bước, nhường một khoảng không gian xung quanh cái bàn, Hạ Nhất Minh nói:
- Đã như vậy, xin Bách huynh thử một chút cho tiểu đệ được mở rộng tầm mắt.
Bách Linh Bát cũng chẳng hề từ chối. Hắn bước lên hai bước, cầm quyển bí tịch trên tay.
Mặc dù ngoài miệng Hạ Nhất Minh nói như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn không hoàn toàn yên tâm. Cho dù hắn đã tin Bách Linh Bát nhưng vẫn còn một chút gì đó...
Trong quyển bí tịch đó có hơn mười bức họa đồ. Mỗi một bức họa trong đó lại cho hắn có cảm giác khác nhau. Với thực lực của hắn lúc này mà cũng chỉ tìm hiểu được bức họa đồ đầu tiên mà thôi. Mấy bức họa đồ còn lại cho dù có cố đến mấy nhưng vẫn không được. Tất nhiên, một phần là do hắn không có nhiều thời gian. Nếu cho hắn bế quan mấy năm, chắc chắn sẽ lĩnh ngộ được một cái gì đó.
Một thứ đồ quý giá như vậy mà để Bách Linh Bát phá hủy đi thì đúng là được không bằng mất.
Dưới sự chú ý của Hạ Nhất Minh, bí tịch bắt đầu hòa tan vào bàn tay của Bách Linh Bát. Giống như có một lớp chất lỏng bắt đầu xâm nhập vào trong quyển bí tịch. Ngay sau đó, bên ngoài quyển bí tịch chợt xuất hiện một lớp màu sắc rất lạ.
Trái tim Hạ Nhất Minh bắt đầu đập nhanh dần lên.
Hắn cũng không hiểu Bách Linh Bát làm thế để làm gì nên chỉ có thể im lặng đứng cạnh mà xem.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà nhỏ, cảnh sắc trước mặt lại có sự thay đổi, trong lớp chất lỏng đó chợt như có thứ gì đang nhúc nhích.
Bách Linh Bát duỗi bàn tay còn lại, nhẹ nhàng đặt lên trên lớp chất lỏng. Toàn bộ số chất lỏng đó nhanh chóng chui vào trong cánh tay của Bách Linh Bát, đồng thời cánh tay kia của hắn cũng bắt đầu hồi phục lại. Sau khi chỗ chất lỏng biến mất, thì cánh tay của hắn cũng trở lại bình thường.
Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, cảm khái không thôi. Năng lực thần kỳ như thế này cũng chỉ có Bách Linh Bát là làm được.
Đưa mắt nhìn lên trên bàn, quyển Phong Vân Vũ Vụ vẫn nằm yên tại chỗ, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn đưa tay chạm lên trên quyển bí tịch. Chân khí phong hệ chầm chậm đưa vào trong quyển bí tịch. Một lúc sau, hắn mỉm cười, hài lòng.
Sau khi bị Bách Linh Bát làm một số thứ trên đó, quyển bí tịch vẫn còn nguyên không hề sứt mẻ.
Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn sang, Bách Linh Bát như hiểu ý hắn, nói:
- Quyển sách này được chế tạo theo một phương pháp đặc biệt. Trong trí nhớ của ta đã từng thấy nó một lần. Nhưng phương pháp này chỉ thích hợp với sinh vật có trí tuệ, ta chỉ có thể phục chế lại chứ không thể chế tạo được.
Vừa nói, Bách Linh Bát vừa chìa cánh tay phải xuống dưới cổ tay trái. Hắn vặn nhẹ cổ tay một cái. Dưới sự sững sờ của Hạ Nhất Minh, cổ tay trái đã biến thành một quyển bí tịch.
Mặc dù biết thân thể của Bách Linh Bát không giống người thường, nhưng nhìn thấy cảnh này, Hạ Nhất Minh vẫn chưa thể tin được.
Hơi lắc đâu, Hạ Nhất Minh cẩm quyển bí tịch do bàn tay trái của Bách Linh Bát biến thành, thử quán nhập chân khí vào trong đó. Sau một lát, hắn kinh ngạc mở mắt ra nhìn. Quyển bí tịch phục chế mang lại cho hắn cảm giác chẳng khác gì quyển thật.
Đặc biệt sau khi đưa chân khí vào trong đó, trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện cảnh gió cuốn mây vờn giống hệt như cũ.
Bàn tay của Bách Linh Bát hoàn toàn biến thành một quyển bí tịch nguyên bản. Ít nhất với thực lực của hắn lúc này cũng không cảm nhận được chúng có gì khác nhau. Nếu đem chúng đặt cùng một chỗ, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định hắn không thể phân biệt được đâu là quyển thật, đâu là bàn tay của Bách Linh Bát.
Vất quyển bí tịch cho Bách Linh Bát. Gã duỗi tay một cái, quyển bí tịch lại biến thành bàn tay của mình.
- Bách huynh! Trước kia ngươi đã gặp người nào có thể chế tạo quyển bí tịch như thế này? - Hạ Nhất Minh trầm ngâm hỏi.
- Đúng! Chủ nhân đầu tiên của động phủ từng chế tạo ra một bộ sách tương tự. Nhưng sau khi chế tạo xong, hắn rất mệt mỏi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên ánh sáng, hỏi gấp:
- Quyển bí tịch đó đang ở đâu?
- Trong động.
- Tại sao ngươi không nói sớm? - Hạ Nhất Minh tức giận nói.
- Ngươi không hỏi. - Bách Linh Bát thản nhiên nói.
Hạ Nhất Minh cứng miệng, trừng mắt nhìn hắn một lúc, nói:
- Bách Linh Bát, có một việc ta muốn nhờ ngươi giúp.
Một lúc sau, Bách Linh Bát lắc đầu nói:
- Nơi này cường giả nhiều lắm. Ngươi làm như thế xác suất thành công không lớn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên quang mang kích động. Hắn dằn từng tiếng một, nói:
- Không vào hang cọp làm sao có thể bắt được cọp con. Ta nhất định phải thử một chút, nếu không thì không an lòng được.
Bách Linh Bát chăm chú nhìn hắn, chẳng biết có đồng ý hay không.