Vũ Thần

Chương 360: Kim Chiến Dịch khiêu chiến




Trương Trọng Cẩn bất đắc dĩ, nói:
- Kỳ Liên song ma là một cặp huynh đệ sinh đôi. Mà thực ra, cả hai người đó chính là những kẻ bị điên.
Hạ Nhất Minh giật mình. Ở với Trương Trọng Cẩn một thời gian, hắn vẫn nghĩ đó là một lão nhân vui vẻ. Nhưng đây là lần đầu tiên, lão ta mở miệng mắng người khác.
Kim Chiến Dịch cười hả hả, nói:
- Trương sư huynh! Ngài nói vậy khác nào mắng cả ta?
Nét mặt già nua của Trương Trọng Cẩn hơi xấu hổ, nói:
- Sư đệ! Ngươi biết ta không có ý đó.
Kim Chiến Dịch gật đầu, nói:
- Hạ huynh! Để ta nói nốt. Kỳ Liên song ma tu luyện võ đạo cũng giống ta. Đặc biệt, khi mới ngưng tụ được tam hoa, lúc chưa tạo thế xong đã từng đắc tội với rất nhiều người. Ngay cả Trương sư huynh cũng không thích họ.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, không khỏi bật cười, nói:
- Vũ kỹ của bọn họ cũng là nhờ chiến đấu mà lĩnh ngộ đúng không?
Kim Chiến Dịch mỉm cười, nói:
- Đúng thế! Lúc đầu, chúng ta đã lựa chọn con đường giết chóc. Chỉ có trong chiến đầu mới nhận được sự tiến bộ. - Hắn ngẩng đầu, nhìn về phương xa, ánh mắt có chút nôn nóng:
- Nếu ta không nhầm thì Kỳ Liên song ma từ xa đến Linh Tiêu bảo điện khiêu chiến với ta chính là định đánh cuộc.
Hạ Nhất Minh đảo mắt, liếc nhìn Trương Trọng Cẩn. Sắc mặt vị lão nhân đó hoàn toàn trấn định.
- Sư đệ! Bốn mươi năm trước, Kỳ Liên song ma đã tạo thế thành công. Bốn mươi năm khổ tu, cho dù không thể tụ đỉnh để trở thành tôn giả. Nhưng tu vi cũng đã đạt tới trạng thái cao nhất. Hơn nữa... - Trương Trọng Cẩn trầm ngâm một chút, nói:
- Bây giờ, bọn họ cũng đã gần ba trăm tuổi. Với tuổi đó mà đến khiêu chiến chắc chắn là định mượn ngươi làm đá lót đường. Cho dù ngươi không đồng ý thì cũng chẳng có người nào nói một câu nào hết.
Hạ Nhất Minh yên lặng gật đầu. Là một cường giả Nhất đường thiên có thể sống tới ba trăm năm. Nếu đến thời điểm đó mà Kỳ Liên song ma không thể đột phá thì chỉ sau mấy năm sẽ hoàn toàn trở về với cát bụi. Như vậy dụng ý của bọn họ khiêu chiến với Kim Chiến Dịch không thể giấu được người khác.
Trận chiến này sẽ là trận chiến cuối cùng của bọn họ. Nếu sau đó không thể trở thành tôn giả thì bọn họ chỉ có thể chờ chết.
Kim Chiến Dịch tươi cười, nói:
- Trương sư huynh! Huynh nghĩ ta không nên ứng chiến?
Trương Trọng Cẩn gật đầu, nói:
- Sư đệ! Tình cảnh của ngươi hoàn toàn khác với hai lão già ấy. Bọn họ đã tới bước đường cùng nên mới muốn đánh cuộc lần cuối. Nhưng tiền đồ của ngươi lại đang rộng thênh thang. Chỉ cần dốc lòng khổ tu, trở thành tôn giả cũng là chuyện một sớm, một chiều. Nếu quyết đấu với song ma mà bị tổn thương thì đúng là lợi bất cập hại.
Nghe những lời gan ruột của hắn, Kim Chiến Dịch vái một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ sư huynh quan tâm.
Trương Trọng Cần vội đưa tay, đỡ hắn dậy, nói:
- Sư đệ! Ngươi chính là nhân vật quan trọng của Linh Tiêu bảo điện, làm việc gì cũng phải cẩn trọng.
Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng. Trương Trọng Cẩn lo lắng cho Kim Chiến Dịch thì cũng là lo lắng cho môn phái. Hơn nữa, cách làm của Kỳ Liên song ma quả thật khiến người ta không thể chấp nhận được.
Như Trương Trọng Cẩn nói. Chỉ xét về tuổi thì Kỳ Liên song ma sắp chết, hoàn toàn không thể so sánh với Kim Chiến Dịch.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nghiêng người, chăm chú nhìn Kim Chiến Dịch. Xét vẻ bề ngoài, hắn cũng chỉ là một trung niên hơn ba, bốn mươi tuổi mà thôi. Tất nhiên, do thiên phú nên vào tuổi này hắn đã có được tu vi như thế.
Dù sao, trên thế giới này, ngoài một kẻ quái thai như Hạ Nhất Minh cũng chỉ có một người như hắn mà thôi.
Kim Chiến Dịch mỉm cười. Đối với lời nói của Trương Trọng Cẩn, hắn nghe vào tai trái lại cho nó chui ra tai phải, chẳng hề để ý. Sau khi thấy vẻ mặt của hắn, Trương Trọng Cẩn cuống quýt, nói:
- Sư đệ! Ngươi muốn tiếp nhận khiêu chiến đúng không?
Kim Chiến Dịch gật đầu, nói:
- Sư huynh! Bọn họ đến bước đường cùng, nhưng tiểu đệ cũng khác gì như thế. - Ánh mắt hắn nghiêm túc, nói:
- Huynh cũng biết rằng mười năm trước, tiểu đệ từng đột phá cảnh giới tôn giả nhưng lại thất bại trong gang tấc. Tiểu đệ tới Tây Bắc là muốn khiêu chiến với cao thủ ở đây để xem có thể đột phá hay không. Mặc dù lần này, không thể giao chiến với đám cường giả Nhất đường thiên, nhưng tiểu đệ cảm thấy chuyến đi này cũng không đến nỗi tệ.
Nói tới đây, hắn nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt chứa đầy thâm ý.
- Muốn trở thành tôn giả đâu có dễ như vậy. Theo tiểu đệ biết thì đại đa số tôn giả đều giao đấu với người khác mà có được sự đột phá. - Trong ánh mắt của Kim Chiến Dịch tỏa ra quang mang khác thường:
- Cứ hơn mười năm, sau đại chiến giữa phương Tây và phương Đông lại có một hai vị tôn giả sinh ra. Thiên Trì Tây Bắc, Băng cung phương bắc, Linh Tiêu bảo điện chúng ta cũng đều từ trong sinh tử chiến mà xuất hiện tôn giả. Hắc hắc! Kỳ Liên song ma. Nếu sớm biết bọn họ chưa trở thành tôn giả thì mười năm trước tiểu đệ đã tới tận cửa khiêu chiến, làm gì còn để tới hôm nay.
Hạ Nhất Minh nhướng mày. Đối với việc này hắn cũng biết. Sau lưng tam đại cường quốc vùng Tây Bắc có ba vị tôn giả ẩn cư không xuất hiện. Bọn họ cũng nhờ trải qua vô số trận chiến sinh tử mới có thể đột phá thành công.
Kim Chiến Dịch nói không hề sai. Chỉ có trong sinh tử chiến mới có thể đột phá cực hạn.
Trương Trọng Cẩn thở dài một tiếng, nói:
- Sư đệ! Ta hiểu ý ngươi. Nhưng cứ nghĩ tới tuổi của họ ta lại thấy không công bằng.
Kim Chiến Dịch cười sang sảng, nói:
- Thế giới này có rất nhiều chuyện bất công.
Trương Trọng Cẩn lắc đầu, nói:
- Sư đệ! Kỳ Liên song mà là cặp huynh đệ sinh đôi. Họ tu luyện công pháp hỗ trợ lẫn nhau. Nếu lấy một chọi một ta chắc chắn ngươi có thể chiến thắng. Nhưng lấy hai đối hai... - Hắc lắc đầu, nói:
- Trong số sư huynh đệ chúng ta, chỉ sợ không có được người nào thích hợp.
Kim Chiến Dịch từ từ nhíu mày. Nhìn vẻ mặt hắn cũng thấy được sự khổ sở trong lòng. Hạ Nhất Minh tò mò, hỏi:
- Trương sư huynh! Với căn cơ của Linh Tiêu bảo điện chẳng lẽ không có người thứ hai đã tạo thế xong rồi hay sao?
Trương Trọng Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh! Khi xưa, lúc Kim sư đệ chưa thành danh, Kỳ Liên song ma đã là cặp ma đầu mạnh nhất Đại Thân. Bọn họ khiêu chiến khắp nơi khiến cho nhiều người ghét. Nếu không có Động Thiên Phúc Địa là chỗ dựa, thì bọn họ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế, khi nghe thấy danh tiếng bọn họ, ngoại trừ Kim sư đệ cũng chẳng có người nào đồng ý phối hợp.
Hạ Nhất Minh lén liếc Kim Chiến Dịch, cảm thấy buồn cười. Mặc dù, Trương Trọng Cẩn nói không rõ, nhưng trong giọng nói thể hiện rõ sự bất mãn đối với Kỳ Liên song ma. Nếu hắn có ý nghĩ như vậy thì những người bị Kim Chiến Dịch khiêu chiến nghĩ sao đây?
Kim Chiến Dịch lắc đầu, nói:
- Sư huynh! Việc này cũng không phải là lý do chính. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là do chúng ta không có người nào có tình cảnh giống Kỳ Liên song ma.
Hạ Nhất Minh rùng mình, chợt hiểu ra. Kỳ Liên song ma gần chết đến nơi nên mới tới Linh Tiêu bảo điện khiêu chiến Kim Chiến Dịch. Lấy hai chọi một là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng lấy hai đối hai thì ngoại trừ Kim Chiến Dịch, chỉ sợ không còn có người nào khác. Dù sao, trận chiến này rất nguy hiểm. Nếu không phải tới bước đường cũng giống như Kỳ Liên song ma, hay là có khao khát giao chiến với cao thủ như Kim Chiến Dịch thì chẳng người nào đồng ý tham gia vào trận chiến sống chết này.
Trương Trọng Cẩn thở dài một hơi, nói:
- Sư đệ! Ngươi không tìm được người thì nói thẳng với họ rằng nếu muốn quyết chiến thì từng người một ra tay. Còn không đừng nhắc tới nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Kim Chiến Dịch lắc đầu, nói:
- Kỳ Liên song ma từ khi xuất đạo tới nay đã hơn hai trăm năm. Cho dù gặp bất kỳ ai cũng đều là hai người cùng ra tay. Tư tưởng liên thủ của họ đã in sâu vào trong đầu. Một khi tách ra, chỉ sợ một nửa uy lực cũng không thực hiện được. Như thế, ta chấp nhận khiêu chiến còn có ý nghĩa gì nữa?
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Sư đệ nói có lý! Nhưng nếu ngươi muốn một mình giao thủ với hai người đó thì các vị tôn giả sẽ không đồng ý.
Kim Chiến Dịch cười cười, nói:
- Sư huynh yên tâm! Mặc dù tiểu đệ là người tự phụ, nhưng cũng không nghĩ thắng được sư liên thủ của hai người đó.
Trương Trọng Cẩn nghe vậy mới thở dài một hơi. Chỉ cần Kim Chiến Dịch không bị mù quáng thì hắn cũng chẳng còn lo lắng gì nữa.
Một lát sau, Kim Chiến Dịch chợt quay đầu, mỉm cười với Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh giật mình, cười lại.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Kim Chiến Dịch nói:
- Hạ huynh! Ngươi chính là đệ nhất nhân dưới tôn giả của vùng Tây Bắc. Tu vi đạt tới tam hoa cùng với khả năng khó lường càng khiến Kim mỗ bội phục.
Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy có gì đó không hay. Hắn nhíu mày, nói:
- Kim huynh! Ngươi có chuyện gì thì cứ nói ra.
Kim Chiến Dịch nghiêm mặt, ôm quyền, nói:
- Kim mỗ muốn luận bàn với ngươi một phen. Không biết ý ngươi thế nào?
Hạ Nhất Minh lẳng lặng nhìn hắn. Cùng hắn đồng hành một thời gian, cuối cùng thì chuyện đó cũng tới.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh cao giọng, nói:
- Nếu Kim huynh đã muốn. Tiểu đệ xin được phụng bồi.