Bốn vệt cầu vồng xanh dừng lại bên ngoài vực sâu hỗn loạn, nhìn qua cảnh tượng Tinh Vực quen thuộc này, ngoại trừ Dương Khai, những người khác đều kích động, người run rẩy, Thần Đồ còn thét dài một tiếng, phát tiết sự phấn khởi tận sâu trong nội tâm.
Một hồi lâu, tâm trạng của mọi người mới từ từ bình phục lại.
- Đây là nơi nào?
Bích Nhã quay đầu nhìn về phía bốn phía, mặc dù biết nơi đây là bên ngoài vực sâu hỗn loạn, nhưng không cách nào càng xác định trí một cách chuẩn xác.
- Ta nhận ra chỗ này, khi đó ta bị bắt ngay gần đây, nơi này cách chủ đại lục Thủy Nguyệt Tinh của bọn ta không xa, ừm, nếu ngự sử Tinh Toa, chỉ cần một tháng là đến.
Thần Độ giải thích.
- Thủy Nguyệt Tinh?.
Nguyệt Hi đăm chiêu.
- Ngươi nói như vậy, ta có thể nhìn rõ ràng phương hướng rồi, đại lục chủ Kiếm Tinh của Kiếm Minh đại khái là ở vị trí đó.
Nàng chỉ về một hướng trong Tinh Không.
- Chư vị có muốn đi Thủy Nguyệt Tinh mấy ngày không?
Thần Đồ nhìn qua mọi người, đưa ra lời mời, kinh qua một kiếp nạn như vậy, bọn họ đều có cảm giác gần gũi với nhau hơn hẳn, cũng đã vứt bỏ được ân oán lúc trước.
Nguyệt Hi nhìn thoáng qua Dương Khai, có vẻ muốn đồng ý, nhưng rất nhanh thần sắc chợt chua xót mà lắc đầu nói.
- Thôi khỏi, chuyến này đã tổn thất một chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm và mấy trăm tinh nhuệ trong tay ta, ta phải khẩn trương quay trở lại Kiếm Minh bẩm bói lại việc này.
Thần Đồ nhìn nàng, có vẻ thông cảm:
- Ngày nào đó nếu ngươi không ở Kiếm Minh nổi nữa, thì hoan nghênh đến với Hằng La thương hội, tuy địa vị ta trong thương hội không thể so với mấy tên huynh đệ của mình, nhưng tiến cử một người gia nhập thì vẫn được.
Dương Khai đảo mắt, lập tức hiểu chuyến này Nguyệt hi trở về chỉ e sẽ bị Kiếm Minh trách phạt, dù sao tổn thất lần này thật sự quá lớn, hơn nữa lại làm mất một tấm Tinh Đế lệnh đã lọt vào tay mình.
- Nếu ngày đó đến thật thì hãy bàn...
Nguyệt Hi cười khổ.
Nàng lại một lần nữa nhìn về phía Dương Khai, thần sắc phức tạp, thật lâu sau cặp môi đỏ mọng mấp máy:
- Dương Khai, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có thể mang ba sư đồ bọn ta đi khỏi cái lồng giam đó, cảm ơn ngươi đã cứu mạng bọn ta ở vết nứt không gian.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi lại khẽ nói:
- Mặt khác... Thực xin lỗi!
Nói như vậy xong, nàng cúi người hành lễ chân thành xin lỗi vì những chuyện không vui xảy ra giữa nàng và Dương Khai trước kia.
Dương Khai lạnh nhạt gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của nàng.
- Chư vị, ba sư đồ bọn ta cáo từ trước.
Nguyệt Hi nói xong, quay người bay về hướng Kiếm Tinh.
- Dương Khai, ngươi bảo trọng nhé, hi vọng chúng ta còn có ngày gặp lại!
Hòa Miêu vẫy tay lia lịa cáo biệt Dương Khai,có chút lưu luyến không rời.
- Bảo trọng.
Hòa Tảo gật đầu tỏ ý.
- Các ngươi cũng thế!
Dương Khai mỉm cười phất tay, nhìn bóng họ càng lúc càng xa, khuất dần giữa Tinh Vực mênh mông.
- Họ không đi, đừng nói Dương huynh cũng sẽ cự tuyệt đấy chứ?
Thần Đồ nhìn qua Dương Khai hỏi.
- Ta thì sao cũng được, dù sao mới cũng mới đến Tinh Vực, tạm thời còn chưa nghĩ ra là muốn đi đâu, càng không có nơi dừng chân.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Đưa ngươi về Thủy Nguyệt Tinh cũng không sao.
- Vậy ta cảm tạ Dương huynh, chứ nếu một mình ta bay về Thủy Nguyệt Tinh, chắc nửa đường là ta tiêu rồi.
Thần đồ mừng rỡ.
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Chờ đã.
Dương Khai nói, quay đầu về phía Bích Nhã, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng nên đi đi.
- Ta đi đâu đây?
Bích Nhã ngạc nhiên.
- Ta không biết, ngươi muốn đi nơi nào thì đi, miễn đừng theo ta là được rồi.
Bích Nhã mắt sáng rỡ, bất ngờ nhìn Dương Khai:
- Ngươi nói... Ta tự do rồi?
- Ở đại lục đó, ta đã nói với ngươi, sau khi rời khỏi đó, ta và ngươi mỗi người một ngả, trước giờ ta chưa từng muốn trói buộc ngươi.
- Vậy tại sao ngươi...
Bích Nhã ngơ ngác nhìn Dương Khai, không biết nếu hắn đã sớm có ý định như vậy, vậy tại sao lại muốn lấy lạc ấn thần hồn của mình, khống chế sinh tử của mình.
- Đó là sự trừng phạt dành cho ngươi. Ngươi không như những người khác, chúng ta lúc trước có không ít ân oán. Lã Quy Trần ta có thể vứt bỏ, mặc hắn tự sinh tự diệt, đưa ngươi đi thì ngươi phải trả giá, lạc ấn thần hồn của ngươi chính là cái giá phải trả!
Dương Khai trầm giọng nói:
- Lạc ấn đó ta sẽ bảo quản, để xác định ngươi sẽ không tiết lộ bí mật của ta, xác định ngươi sẽ không mang lòng oán hận, xem ta là kẻ thù, có thể sau mấy chục, trăm năm nữa, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Bích Nhã khẽ nhói lòng, nhìn Dương Khai một cách xa xăm, cắn môi nói:
- Vậy nếu như ngươi không cẩn thận mất mạng thì phải làm sao?
- Ngươi cầu nguyện đi, cầu cho ta trường mệnh bất tử, thọ cùng trời đất!
Dương Khai nghiêm trang nhìn nàng.
Bích Nhã không kìm được phì cười
- Lòng tham của ngươi cũng lớn quá rồi đó... Thôi bỏ đi, dù sao ta có thể sống sót thoát ra đã đáng mừng rồi, lạc ấn đó ngươi muốn thì cứ giữ lại đi! Có điều hiện giờ ta cũng không còn nơi nào để đi, Tử Tinh ta không dám trở về.. Nhiều người mất tích đến vậy, chỉ mình ta trở về chắc là sẽ bị chất vấn, ừm, Thần Đồ thiếu gia, ngươi tiến cử ta vào thương hội của ngươi được không? Người ta công lực cũng không thấp mấy, cũng cỡ Nhập Thánh tam tầng cảnh, sống ở đại lục đó lâu như vậy, được nơi đó bồi dưỡng, ta cảm giác mình sắp tấn thăng Thánh Vương Cảnh rồi, tu vi này dùng để vận chuyển vật tư cho ngươi cũng được mà.
Thần Đồ ngẫm một lát rồi gật đầu:
- Nếu ngươi thật sự lên Thánh Vương Cảnh Thương hội ta rất vui lòng tiếp nạp.
- Vậy thì tốt quá, ta cùng hai người về Thủy Nguyệt Tinh, không quá một tháng, ta nhất định sẽ thăng cấp.
Bích Nhã hoan hô, vừa nói, vừa đá lông nheo với Dương Khai
- Là ngươi khôngbiết trân trọng nô bộc này đó, về sau đừng hối hận nhé.
- Thương hội các ngươi có thể tiếp nhận nữ nhân?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn qua Thần Đồ.
- Có vấn đề gì không?
Thần Độ khó hiểu.
Dương Khai lắc đầu, không nói thêm gì, rõ ràng Bích Nhã tu luyện công pháp thái dương bổ âm, tà ác đến cực điểm, nữ nhân như vậy nếu mà ở Thông Huyền đại lục, chắc chắn sẽ trở thành kẻ bị người người công kích, chỉ e chẳng đợi cho nàng mạnh lên thì đã bị giết chết rồi
Ở Thông Huyền đại lục, vệ đạo sĩ và những nhân sĩ tự xưng chính nghĩa không nhiều.
Bọn họ không nhìn lọt mắt được người như Bích Nhã.
Có thể thấy hình như Thần Đồ không để ý đến cái này, lại còn có lòng dẫn nàng đến bên thương hội.
Tinh vực và Thông Huyền đại lục quả nhiên không giống nhau, bọn họ dường như không quan tâm tà ác, chỉ cần có thực lực là được.
- Này, ta là nữ nhân như thế nào nào?
Bích Nhã lập tức không vui, sau khi xác định Dương Khai không ép buộc mình như lúc trước nữa, nàng lập tức nhẹ nhõm cả thể xác và tinh thần, không hề bó tay bó chân.
- Ngươi là nữ nhân như thế nào chả phải ngươi biết rõ sao?
Dương Khai lườm nàng.
- Chẳng phải thủy tính dương hoa, phong lưu thành tính thôi sao, đàn ông các ngươi đều như thế, tại sao nam nhân có thể mà nữ nhân lại không.
Bích Nhã bất mãn la oai oái.
- Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, ta chỉ muốn quay trở lại Thủy Nguyệt Tinh nghỉ ngơi ngay thôi.
Thần Đồ cắt đứt màn ồn ào giữa hai người, chỉ phương hướng cho Dương Khai, Dương Khai lập tức ngự sử Tinh Toa bay về phía đó.
Suốt dọc đường không ai nói gì, chỉ có tiếng cười khanh khách không kiêng dè gì của Bích Nhã, nàng tựa như một chú chim hoàng oanh thoát khỏi lồng, cười không ngừng suốt chuyến đi.
Dương Khai nhanh chóng phát hiện, Tinh Toa dưới chân nàng hình như bay nhanh hơn Tinh Toa của mình.
Cái này không đơn giản là bởi vì hắn dẫn theo Thần Đồ, mà là vì Tinh Toa của nàng cấp bậc cao hơn.
Điều này khiến Dương Khai âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến Thủy Nguyệt Tinh, nhất định phải đổi Tinh Toa khác cao cấp hơn, bởi vì sau này có thể hắn sẽ có rất nhiều lúc phải bay giữa Tinh Không, một Tinh Toa tốt có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn.
Thần Đồ đối rất hiểu rõ địa thế vùng quanh Thủy Nguyệt Tinh, dưới sự chỉ dẫn của y, ba người tránh đi được rất nhiều nguy hiểm.
Một ngày nọ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một ngôi sao khổng lồ ánh sáng rực rỡ, ngôi sao đó tản mát ra sinh khí nồng đậm và năng lượng thiên địa dồi dào.
Đứng trên Tinh Toa, Dương Khai hai mắt tỏa sáng, lập tức hiểu ra đây chính là đại lục chủ của Hằng La thương hội mà Thần Đồ nói – Thủy Nguyệt Tinh.
Toàn bộ ngôi sao được một mây bông bao trùm, từ Tinh Không, mơ hồ có thể thấy được đại lục và đại dương trên ngôi sao này, còn có những quần thể kiến trúc rậm rạp chằng chịt, đứng sừng sững ở những vị trí khác nhau, trong những quần thế kiến trúc đó, có không ít các chấm đen nhỏ đang hoạt động.
Đó là sinh linh!
Dương Khai tinh thần chấn động, biết đến tận lúc này, hắn mới được coi là đã thành công đặt chân đến Tinh Vực thật sự.
Hắn rời khỏi Thông Huyền đại lục, cứ mãi lưu lạc, xâm nhập thăm dò, nhưng chưa thực sự nhìn thấy những điều đặc sắc trong Tinh Vực, chưa thực sự đi đến ngôi sao tu luyện mà các sinh linh hội tụ.
Thủy Nguyệt Tinh là trạm đầu tiên hắn đặt chân đến!
Tâm trạng hắn có chút kích động.
- Bên kia!
Thần Độ chỉ hướng bên trái.
- Chúng ta đi bên kia, hành cung của ta ở hướng đó.
- Ừ.
Dương Khai đi theo lời chỉ dẫn của y.
Không bao lâu sau, ba người xuyên qua tầng mây dày đặc, đáp xuống Thủy Nguyệt Tinh.
Ngôi sao đó truyền đến một lực hút, kéo Tinh Toa rơi xuống, có điều lực hút này cũng không phải quá mạnh, Dương Khai có thể thoải mái mà vận sức ngăn cản.
Sau khi xuyên qua tầng mây, đất trời mở ra sáng ngời, tất cả những gì của Thủy Nguyệt Tinh khắc sâu vào tầm mắt trong tức khắc.
Dương Khai như một tên quê mùa, hết nhìn chỗ này, rồi nhìn chỗ kia, vô cùng mới lạ.
Thấy hắn tỏ ra mới lạ vậy, Bích Nhã và Thần Đồ liếc nhau, không nhịn được cười thầm.
Bọn họ cũng đều biết Dương Khai đến từ một đại lục cấp thấp, có lẽ trước kia chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Trên bầu trời, từng dải ánh sáng màu xanh lướt qua lướt lại, đó là các võ giả đang ngự sử Tinh Toa.
Không giống ở Thông Huyền đại lục, chỉ mình Dương Khai có được bí bảo Tinh Toa này, ở Thủy Nguyệt Tinh, cảnh tượng bay nhanh như điện chớp này rất thông thường.
Thần Đồ tiếp tục chỉ dẫn phương hướng, chưa định cho Dương Khai hạ cánh.
Dọc đường họ đi qua rất nhiều thành trì nguy nga tráng lệ, ở trong những thành trì đó, có muôn hình muôn vẻ những sinh linh chung sống hoà bình.
Dương Khai thấy được Ma tộc, thấy được Yêu tộc đã biến hình, thấy được Giác tộc trong ký ức của Đại Ma Thần, và cả những chủng tộc hắn không biết tên...
Bọn họ cùng sinh hoạt tại một chỗ, không có gì bất cứ chủng tộc về khái niệm.
- Một thế lực, làm sao có thể chưởng quản được mấy cái ngôi sao tu luyện, và làm thế nào mới chưởng quản được?
Dương Khai vẻ mặt khó hiểu, lúc trước hắn thân là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, hễ bận là bận túi bụi, một Cửu Thiên Thánh Địa đã khiến hắn mệt mỏi lắm rồi, hắn rất khó tưởng tượng nếu cả Thông Huyền đại lục đều bị hắn nắm giữ trong tay thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Bốn vệt cầu vồng xanh dừng lại bên ngoài vực sâu hỗn loạn, nhìn qua cảnh tượng Tinh Vực quen thuộc này, ngoại trừ Dương Khai, những người khác đều kích động, người run rẩy, Thần Đồ còn thét dài một tiếng, phát tiết sự phấn khởi tận sâu trong nội tâm.
Một hồi lâu, tâm trạng của mọi người mới từ từ bình phục lại.
- Đây là nơi nào?
Bích Nhã quay đầu nhìn về phía bốn phía, mặc dù biết nơi đây là bên ngoài vực sâu hỗn loạn, nhưng không cách nào càng xác định trí một cách chuẩn xác.
- Ta nhận ra chỗ này, khi đó ta bị bắt ngay gần đây, nơi này cách chủ đại lục Thủy Nguyệt Tinh của bọn ta không xa, ừm, nếu ngự sử Tinh Toa, chỉ cần một tháng là đến.
Thần Độ giải thích.
- Thủy Nguyệt Tinh?.
Nguyệt Hi đăm chiêu.
- Ngươi nói như vậy, ta có thể nhìn rõ ràng phương hướng rồi, đại lục chủ Kiếm Tinh của Kiếm Minh đại khái là ở vị trí đó.
Nàng chỉ về một hướng trong Tinh Không.
- Chư vị có muốn đi Thủy Nguyệt Tinh mấy ngày không?
Thần Đồ nhìn qua mọi người, đưa ra lời mời, kinh qua một kiếp nạn như vậy, bọn họ đều có cảm giác gần gũi với nhau hơn hẳn, cũng đã vứt bỏ được ân oán lúc trước.
Nguyệt Hi nhìn thoáng qua Dương Khai, có vẻ muốn đồng ý, nhưng rất nhanh thần sắc chợt chua xót mà lắc đầu nói.
- Thôi khỏi, chuyến này đã tổn thất một chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm và mấy trăm tinh nhuệ trong tay ta, ta phải khẩn trương quay trở lại Kiếm Minh bẩm bói lại việc này.
Thần Đồ nhìn nàng, có vẻ thông cảm:
- Ngày nào đó nếu ngươi không ở Kiếm Minh nổi nữa, thì hoan nghênh đến với Hằng La thương hội, tuy địa vị ta trong thương hội không thể so với mấy tên huynh đệ của mình, nhưng tiến cử một người gia nhập thì vẫn được.
Dương Khai đảo mắt, lập tức hiểu chuyến này Nguyệt hi trở về chỉ e sẽ bị Kiếm Minh trách phạt, dù sao tổn thất lần này thật sự quá lớn, hơn nữa lại làm mất một tấm Tinh Đế lệnh đã lọt vào tay mình.
- Nếu ngày đó đến thật thì hãy bàn...
Nguyệt Hi cười khổ.
Nàng lại một lần nữa nhìn về phía Dương Khai, thần sắc phức tạp, thật lâu sau cặp môi đỏ mọng mấp máy:
- Dương Khai, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có thể mang ba sư đồ bọn ta đi khỏi cái lồng giam đó, cảm ơn ngươi đã cứu mạng bọn ta ở vết nứt không gian.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi lại khẽ nói:
- Mặt khác... Thực xin lỗi!
Nói như vậy xong, nàng cúi người hành lễ chân thành xin lỗi vì những chuyện không vui xảy ra giữa nàng và Dương Khai trước kia.
Dương Khai lạnh nhạt gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của nàng.
- Chư vị, ba sư đồ bọn ta cáo từ trước.
Nguyệt Hi nói xong, quay người bay về hướng Kiếm Tinh.
- Dương Khai, ngươi bảo trọng nhé, hi vọng chúng ta còn có ngày gặp lại!
Hòa Miêu vẫy tay lia lịa cáo biệt Dương Khai,có chút lưu luyến không rời.
- Bảo trọng.
Hòa Tảo gật đầu tỏ ý.
- Các ngươi cũng thế!
Dương Khai mỉm cười phất tay, nhìn bóng họ càng lúc càng xa, khuất dần giữa Tinh Vực mênh mông.
- Họ không đi, đừng nói Dương huynh cũng sẽ cự tuyệt đấy chứ?
Thần Đồ nhìn qua Dương Khai hỏi.
- Ta thì sao cũng được, dù sao mới cũng mới đến Tinh Vực, tạm thời còn chưa nghĩ ra là muốn đi đâu, càng không có nơi dừng chân.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Đưa ngươi về Thủy Nguyệt Tinh cũng không sao.
- Vậy ta cảm tạ Dương huynh, chứ nếu một mình ta bay về Thủy Nguyệt Tinh, chắc nửa đường là ta tiêu rồi.
Thần đồ mừng rỡ.
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Chờ đã.
Dương Khai nói, quay đầu về phía Bích Nhã, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng nên đi đi.
- Ta đi đâu đây?
Bích Nhã ngạc nhiên.
- Ta không biết, ngươi muốn đi nơi nào thì đi, miễn đừng theo ta là được rồi.
Bích Nhã mắt sáng rỡ, bất ngờ nhìn Dương Khai:
- Ngươi nói... Ta tự do rồi?
- Ở đại lục đó, ta đã nói với ngươi, sau khi rời khỏi đó, ta và ngươi mỗi người một ngả, trước giờ ta chưa từng muốn trói buộc ngươi.
- Vậy tại sao ngươi...
Bích Nhã ngơ ngác nhìn Dương Khai, không biết nếu hắn đã sớm có ý định như vậy, vậy tại sao lại muốn lấy lạc ấn thần hồn của mình, khống chế sinh tử của mình.
- Đó là sự trừng phạt dành cho ngươi. Ngươi không như những người khác, chúng ta lúc trước có không ít ân oán. Lã Quy Trần ta có thể vứt bỏ, mặc hắn tự sinh tự diệt, đưa ngươi đi thì ngươi phải trả giá, lạc ấn thần hồn của ngươi chính là cái giá phải trả!
Dương Khai trầm giọng nói:
- Lạc ấn đó ta sẽ bảo quản, để xác định ngươi sẽ không tiết lộ bí mật của ta, xác định ngươi sẽ không mang lòng oán hận, xem ta là kẻ thù, có thể sau mấy chục, trăm năm nữa, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Bích Nhã khẽ nhói lòng, nhìn Dương Khai một cách xa xăm, cắn môi nói:
- Vậy nếu như ngươi không cẩn thận mất mạng thì phải làm sao?
- Ngươi cầu nguyện đi, cầu cho ta trường mệnh bất tử, thọ cùng trời đất!
Dương Khai nghiêm trang nhìn nàng.
Bích Nhã không kìm được phì cười
- Lòng tham của ngươi cũng lớn quá rồi đó... Thôi bỏ đi, dù sao ta có thể sống sót thoát ra đã đáng mừng rồi, lạc ấn đó ngươi muốn thì cứ giữ lại đi! Có điều hiện giờ ta cũng không còn nơi nào để đi, Tử Tinh ta không dám trở về.. Nhiều người mất tích đến vậy, chỉ mình ta trở về chắc là sẽ bị chất vấn, ừm, Thần Đồ thiếu gia, ngươi tiến cử ta vào thương hội của ngươi được không? Người ta công lực cũng không thấp mấy, cũng cỡ Nhập Thánh tam tầng cảnh, sống ở đại lục đó lâu như vậy, được nơi đó bồi dưỡng, ta cảm giác mình sắp tấn thăng Thánh Vương Cảnh rồi, tu vi này dùng để vận chuyển vật tư cho ngươi cũng được mà.
Thần Đồ ngẫm một lát rồi gật đầu:
- Nếu ngươi thật sự lên Thánh Vương Cảnh Thương hội ta rất vui lòng tiếp nạp.
- Vậy thì tốt quá, ta cùng hai người về Thủy Nguyệt Tinh, không quá một tháng, ta nhất định sẽ thăng cấp.
Bích Nhã hoan hô, vừa nói, vừa đá lông nheo với Dương Khai
- Là ngươi khôngbiết trân trọng nô bộc này đó, về sau đừng hối hận nhé.
- Thương hội các ngươi có thể tiếp nhận nữ nhân?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn qua Thần Đồ.
- Có vấn đề gì không?
Thần Độ khó hiểu.
Dương Khai lắc đầu, không nói thêm gì, rõ ràng Bích Nhã tu luyện công pháp thái dương bổ âm, tà ác đến cực điểm, nữ nhân như vậy nếu mà ở Thông Huyền đại lục, chắc chắn sẽ trở thành kẻ bị người người công kích, chỉ e chẳng đợi cho nàng mạnh lên thì đã bị giết chết rồi
Ở Thông Huyền đại lục, vệ đạo sĩ và những nhân sĩ tự xưng chính nghĩa không nhiều.
Bọn họ không nhìn lọt mắt được người như Bích Nhã.
Có thể thấy hình như Thần Đồ không để ý đến cái này, lại còn có lòng dẫn nàng đến bên thương hội.
Tinh vực và Thông Huyền đại lục quả nhiên không giống nhau, bọn họ dường như không quan tâm tà ác, chỉ cần có thực lực là được.
- Này, ta là nữ nhân như thế nào nào?
Bích Nhã lập tức không vui, sau khi xác định Dương Khai không ép buộc mình như lúc trước nữa, nàng lập tức nhẹ nhõm cả thể xác và tinh thần, không hề bó tay bó chân.
- Ngươi là nữ nhân như thế nào chả phải ngươi biết rõ sao?
Dương Khai lườm nàng.
- Chẳng phải thủy tính dương hoa, phong lưu thành tính thôi sao, đàn ông các ngươi đều như thế, tại sao nam nhân có thể mà nữ nhân lại không.
Bích Nhã bất mãn la oai oái.
- Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, ta chỉ muốn quay trở lại Thủy Nguyệt Tinh nghỉ ngơi ngay thôi.
Thần Đồ cắt đứt màn ồn ào giữa hai người, chỉ phương hướng cho Dương Khai, Dương Khai lập tức ngự sử Tinh Toa bay về phía đó.
Suốt dọc đường không ai nói gì, chỉ có tiếng cười khanh khách không kiêng dè gì của Bích Nhã, nàng tựa như một chú chim hoàng oanh thoát khỏi lồng, cười không ngừng suốt chuyến đi.
Dương Khai nhanh chóng phát hiện, Tinh Toa dưới chân nàng hình như bay nhanh hơn Tinh Toa của mình.
Cái này không đơn giản là bởi vì hắn dẫn theo Thần Đồ, mà là vì Tinh Toa của nàng cấp bậc cao hơn.
Điều này khiến Dương Khai âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến Thủy Nguyệt Tinh, nhất định phải đổi Tinh Toa khác cao cấp hơn, bởi vì sau này có thể hắn sẽ có rất nhiều lúc phải bay giữa Tinh Không, một Tinh Toa tốt có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn.
Thần Đồ đối rất hiểu rõ địa thế vùng quanh Thủy Nguyệt Tinh, dưới sự chỉ dẫn của y, ba người tránh đi được rất nhiều nguy hiểm.
Một ngày nọ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một ngôi sao khổng lồ ánh sáng rực rỡ, ngôi sao đó tản mát ra sinh khí nồng đậm và năng lượng thiên địa dồi dào.
Đứng trên Tinh Toa, Dương Khai hai mắt tỏa sáng, lập tức hiểu ra đây chính là đại lục chủ của Hằng La thương hội mà Thần Đồ nói – Thủy Nguyệt Tinh.
Toàn bộ ngôi sao được một mây bông bao trùm, từ Tinh Không, mơ hồ có thể thấy được đại lục và đại dương trên ngôi sao này, còn có những quần thể kiến trúc rậm rạp chằng chịt, đứng sừng sững ở những vị trí khác nhau, trong những quần thế kiến trúc đó, có không ít các chấm đen nhỏ đang hoạt động.
Đó là sinh linh!
Dương Khai tinh thần chấn động, biết đến tận lúc này, hắn mới được coi là đã thành công đặt chân đến Tinh Vực thật sự.
Hắn rời khỏi Thông Huyền đại lục, cứ mãi lưu lạc, xâm nhập thăm dò, nhưng chưa thực sự nhìn thấy những điều đặc sắc trong Tinh Vực, chưa thực sự đi đến ngôi sao tu luyện mà các sinh linh hội tụ.
Thủy Nguyệt Tinh là trạm đầu tiên hắn đặt chân đến!
Tâm trạng hắn có chút kích động.
- Bên kia!
Thần Độ chỉ hướng bên trái.
- Chúng ta đi bên kia, hành cung của ta ở hướng đó.
- Ừ.
Dương Khai đi theo lời chỉ dẫn của y.
Không bao lâu sau, ba người xuyên qua tầng mây dày đặc, đáp xuống Thủy Nguyệt Tinh.
Ngôi sao đó truyền đến một lực hút, kéo Tinh Toa rơi xuống, có điều lực hút này cũng không phải quá mạnh, Dương Khai có thể thoải mái mà vận sức ngăn cản.
Sau khi xuyên qua tầng mây, đất trời mở ra sáng ngời, tất cả những gì của Thủy Nguyệt Tinh khắc sâu vào tầm mắt trong tức khắc.
Dương Khai như một tên quê mùa, hết nhìn chỗ này, rồi nhìn chỗ kia, vô cùng mới lạ.
Thấy hắn tỏ ra mới lạ vậy, Bích Nhã và Thần Đồ liếc nhau, không nhịn được cười thầm.
Bọn họ cũng đều biết Dương Khai đến từ một đại lục cấp thấp, có lẽ trước kia chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Trên bầu trời, từng dải ánh sáng màu xanh lướt qua lướt lại, đó là các võ giả đang ngự sử Tinh Toa.
Không giống ở Thông Huyền đại lục, chỉ mình Dương Khai có được bí bảo Tinh Toa này, ở Thủy Nguyệt Tinh, cảnh tượng bay nhanh như điện chớp này rất thông thường.
Thần Đồ tiếp tục chỉ dẫn phương hướng, chưa định cho Dương Khai hạ cánh.
Dọc đường họ đi qua rất nhiều thành trì nguy nga tráng lệ, ở trong những thành trì đó, có muôn hình muôn vẻ những sinh linh chung sống hoà bình.
Dương Khai thấy được Ma tộc, thấy được Yêu tộc đã biến hình, thấy được Giác tộc trong ký ức của Đại Ma Thần, và cả những chủng tộc hắn không biết tên...
Bọn họ cùng sinh hoạt tại một chỗ, không có gì bất cứ chủng tộc về khái niệm.
- Một thế lực, làm sao có thể chưởng quản được mấy cái ngôi sao tu luyện, và làm thế nào mới chưởng quản được?
Dương Khai vẻ mặt khó hiểu, lúc trước hắn thân là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, hễ bận là bận túi bụi, một Cửu Thiên Thánh Địa đã khiến hắn mệt mỏi lắm rồi, hắn rất khó tưởng tượng nếu cả Thông Huyền đại lục đều bị hắn nắm giữ trong tay thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.