Trong Tinh Đế Lệnh có phong ấn thần thông của Tinh Vực Đại Đế, một khi nó phô bày ra, có thể tiêu diệt cả cường nhân Hư Vương Cảnh.
Dương Khai bị chấn động, không nói lên lời.
- Vào thời đại của lão phu, đã từng có người vận dụng qua Tinh Đế Lệnh để diệt sát cường nhân Hư Vương Cảnh.
- Nó thật sự có thể diệt sát cường nhân Hư Vương Cảnh?
- Nghe đồn là như thế, lão phu cũng chưa tận mắt nhìn thấy, uy lưc như thế nào ta không biết được, có thể là hơi nói quá, có điều uy lực chắc chắn không phải tầm thường là được. Bây giờ đã qua bao nhiên năm như vậy, mười tấm Tinh Đế Lệnh chỉ e cũng không còn lại bao nhiêu, ngươi hãy bảo quản cẩn thận, nếu thật sự gặp phải kiếp nạn không thể hóa giảithì có thể dùng, nhưng nhớ kỹ, Tinh Đế Lệnh chỉ dùng được một lần!
Quỷ Tổ dặn dò.
Dương Khai đột nhiên cảm thấy tấm Tinh Đế Lệnh này hơi nóng, do dự nhìn qua Quỷ Tổ:
- Tiền bối, lệnh bài này quý như vậy, vì sao tiền bối lại tặng cho ta?
- Lão phu không có con cái, không có gánh nặng, công lực bản thân cũng đến trình độ không ai dám uy hiếp, dùng cái này có tác dụng gì chứ? Nếu ngươi không muốn, ném đi là được, ta nghĩ mấy người bên kia chắc chắn là rất vui lòng tiếp nhận.
Quỷ Tổ nhếch miệng cười nói.
Lão chỉ chỉ đám người phía Thần Đồ cách đó trăm trượng, đang thò đầu ra trông về phía này.
Dương Khai quyết đoán cất Tinh Đế Lệnh vào Ma Thần Bí Điển, cất giấu trong ngóc ngách kín đáo nhất!
- Như vậy là tốt rồi, ừm, chi bằng lão phu mang bọn ngươi cùng rời đi?
Quỷ Tổ thấy động tác đó của hắn, hài lòng gật đầu.
- Không cần đâu, ta có thể tự tìm được đường đi.
Dương Khai khéo léo từ chối.
Quỷ Tổ cũng không nói thếm gì, nhếch miệng cười nói:
- Vậy là được rồi, sống tốt nhé, lão phu đi đây.
Nói xong, lão cũng không nán lại lâu, hóa thành một luồng mây đen, nhanh chóng đi xa.
Nhìn theo hướng lão rời đi, Dương Khai thần sắc quái dị đứng nguyên tại chỗ nghĩ một lát, lắc đầu cười cười, quay người đi về phía bọn Thần Đồ.
Mấy người họ đều đứng chết lặng ở đó, Thần Đồ và Nguyệt Hi mới bị Quỷ Tổ nhằm vào, giờ phút này lòng còn sợ hãi, nghĩ tới Quỷ Tổ thủ đoạn thần kỳ, hai người đều không rét mà run.
- Dương huynh... Lão đi rồi sao?
Thần Độ khẩn trương hỏi
- Hừ, đi rồi!
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Đi thật rồi chứ?
Thần Đồ ngạc nhiên không thôi, vừa rồi Quỷ Tổ bỗng nhiên tới gần Dương Khai, bọn họ đều cho rằng chắc Dương Khai chạy trời không khỏi nắng, không ngờ Quỷ Tổ chỉ đứng đó nói chuyện một hồi với Dương Khai, rồi cứ thế mà đi.
Điều này vượt quá dự liệu của mọi người.
- Đi thật rồi.
Dương Khai lặp lại lần nữa.
- Các ngươi không cần phải lo lắng, thật ra lão cũng không tệ, chỉ là tính khí có hơi quái đản.
Nghe Dương Khai nói như thế, mọi người không kìm được há miệng thở dốc, thấy nhẹ hết cả người.
- Cường nhân đều như thế...
Nguyệt Hi cười khổ.
- Bọn họ không bao giờ xem những người như chúng ta ra gì.
- Dương huynh, vừa lão và huynh đã nói những gì, xem hai người trao đổi có vẻ rất vui.
Thần Đồ tò mò hỏi.
- Cũng không nói gì, chỉ là cảm tạ ta một phen, răn răn dạy ta một trận mà thôi...
Dương Khai nhún vai, thuận miệng bịa chuyện, hắn tin những lời ban nãy hắn nói cùng Quỷ Tổ, những việc cùng lão, những người này đều không biết.
Tinh Đế Lệnh hôm nay rơi vào tay hắn như vậy, hắn không thể nói cho người bên ngoài.
Tấm lệnh bài này có giá trị quá lớn, một khi tin tức lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều phong ba không đáng có.
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây.
Nhìn quanh một lượt, Dương Khai nói.
Mọi người vẻ mặt chua xót nhìn hắn, không ai dời bước.
- Rời đi như thế nào?
Nơi này không phải nơi nào khác, mà là vực sâu hỗn loạn đó... Đồ sư của Kiếm Minh bọn ta và của Tử Tinh đều không ở đây.
Nguyệt Hi cười khổ nói.
Bích Nhã kiểm tra Tinh Toa dưới chân mình, lắc đầu:
- Tinh đồ của ta đã bị vực trường hồn loạn ở đây đánh hỏng rồi, không có Tinh đồ chỉ dẫn, chúng ta không thể tìm được đường ra.
Vừa mới tự do vui sướng trong chốc lát lại tuyệt vọng, mọi người sắc mặt lại khó coi hơn lần trước.
- À, Quỷ Tổ tiền bối vừa chỉ phương hướng cho ta, đi theo ta là được rồi.
Dương Khai thản nhiên nói.
Từng ánh mắt vui mừng liền hướng vào hắn.
- Dương huynh, huynh nói là Quỷ Tổ chẳng những không giết huynh, giữ lời hứa lúc trước, lại còn hảo tâm chỉ hướng cho chúng ta?
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Không phải chứ? Sao tự dưng lão lại tốt vậy?
Thần Đồ vẫn không dám tin.
- Không lý nào.
- Sự thật chính là như vậy, đi thôi!
Dương Khai lấy Tinh Toa ra, Thần Đồ không chút khách khí đứng lên, cười toe toét:
- Dương huynh, ta nhờ cả vào huynh đấy, bí bảo trên người ta mất hết rồi.
- Không có gì.
Một đoàn sáu người, bốn cái Tinh Toa, ngươi truy ta đuổi, bay xuyên suốt giữa như chớp giật trong vực sâu hỗn loạn.
Dương Khai vừa đi trước dẫn dường, tinh thần vừa đắm chìm trong thức hải, kiểm tra Tinh đồ rộng lớn điểm xuyết trên bầu trời thức hải để xác nhận vị trí của mình.
Hắn nhanh chóng nhận thức được tấm Tinh đồ này rất đáng quý.
Bởi vì trong Tinh đồ này, hắn có thể thoải mái nhìn thấy hầu hết mọi phương vị, do đó có thể xác định chính xác phương hướng rời khỏi vực sâu hỗn loạn, sẽ không bị vực trường ở nơi này quấy nhiễu phán đoán của bản thân.
Dương Khai không rõ lão đồ sư của Tử Tinh tên Ô Tác đó rốt cuộc có được kỳ ngộ này từ đâu, chỉ có điều nay kỳ ngộ đó lại thuộc về hắn.
Hắn có chút cảm kích Ô Tác, bởi vì nếu không phải do lão chết ngay bên cạnh mình, thì hắn cũng không cách nào có được tấm Tinh đồ như vậy, không cách nào hiểu rõ được cách vận chuyển của các ngôi sao trong toàn Tinh Vực và nhiều nguy hiểm khác.
Có như vậy một tấm Tinh đồ như vậy, Dương Khai có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn.
Thời gian trôi qua, cả sáu người, ngoại trừ Thần Đồ không ngừng lẩm bẩm, luyên thuyên không ngớt, những người khác đều trầm mặc, Bích Nhã thì lại ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với Thần Đồ vài câu, có điều đợi đến phát giác được cái sự nói năng lảm nhảm của tên này, nàng cũng bắt đầu cố ý mặc kệ y.
Trải qua cả một chuỗi trắc trở, năm người khác cũng đã xem Dương Khai là hi vọng, lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, không có dị nghị gì đối với mọi chỉ thị của hắn.
Đi theo sau lưng Dương Khai, bọn họ bay liên tục giữa vực sâu hỗn loạn trong hai tháng.
Ngày nọ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng lúc trước chưa bao giờ gặp được.
Đó là một biển thiên thạch dày đặc, vô số thiên thạch lớn nhỏ rơi lả tả trong Tinh Không, đang bay vun vút dưới một sức mạnh khó hiểubiển thiên thạch đó kéo thành một trường tuyến dài không thấy điểm cuối, tựa hồ có thể bao trùm toàn bộ tiTinh Vực.
Nhìn thấy biển thiên thạch này, tất cả mọi người không khỏi sáng mắt.
- Sắp thoát rồi!
Thần Độ quát kẽ.
- Ha ha, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi nơi đây.
- Làm sao ngươi biết?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Bên ngoài vực sâu hỗn loạn có một dải thiên thach như thế này bao trùm, ai cũng biết mà.
Thần Đồ đáp.
Dương Khai nhìn những người khác, mọi người đều gật đầu.
- Là ta kiến thức nông cạn rồi.
Dương Khai nhéo nhéo cái mũi.
Tinh đồ cười lớn, vỗ vai Dương Khai:
- Dù sao thì ngươi cũng xuất thân từ nơi có hơi... ừm, nhỏ mà, không biết cũng là chuyện thường, sau này từ từ sẽ biết. Mẹ nó chứ, cả đời này ta sẽ không bao giờ tới vực sâu hỗn loạn nữa, thật sự là quá nhiều họa nạn.
- Một thiếu đông gia của Hằng La thương hội như ngươi, sao lại bị bọn Lã Quy Trần bắt? Hộ vệ của ngươi đâu?
Nguyệt Hi đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Thiếu đông gia của Hằng La thương hội?
Bích Nhã che kín miệng, kinh ngạc hô lên, đôi mắt hiện ra vẻ khác thường nhìn về phía Thần Đồ.
Tinh đồ liếc Nguyệt Hi một cái, cười hề hề:
- Ngươi nhận ra thân phận của ta từ lúc nào?
- Không nhận ra, chỉ là đoán thôi, lúc ở đại lục lơ lửng, ngươi đã dặn dò Dương Khai truyền tin cho Hằng La thương hội, mà tướng mạo ngươi... Có chút giống một cái đại nhân vật ta từng gặp nhiều năm trước, ừm, đại nhân vật đó tên là Ngải Âu!
Nguyệt Hi trầm giọng nói
- Ngải Âu? Hội trưởng Hằng L thương hội Ngải Âu?
Bích Nhã không ngừng thốt lên kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thần Đồ bỗng có chút không giống lúc trước nữa.
Đến Hòa Tảo và Hòa Miêu cũng không khỏi rùng mình, tựa hồ không ngờ được tên Thần Đồ này lại có xuất thân tầm cỡ đó.
Dương Khai lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ giữ im lặng, bỗng nhiên hiểu được địa vị của Thần Đồ hình như có vẻ không nhỏ.
Hằng La thương hội, hắn biết được từ Thần Đồ, đó là một đại thế lực Tinh Vực không hề kém Tử Tinh và Kiếm Minh, có điều khác với Tử Tinh và Kiếm Minh, bọn họ dựa vào buôn bán là chính, sản nghiệp và các mối làm ăn của thương hội trải rộng khắp toàn bộ Tinh Vực, có qua lại với tất cả các thế lực trong Tinh Vực.
Hằng La thương hội chiếm cứ đến mấy ngôi sao tu luyện có vật tư phong phú nhất trong cả Tinh Vực, bọn họ có thể cung cấp rất nhiều vật tư tu luyện khan hiếm cho các thế lực khác.
- Ngươi là con trai của hội trưởng Ngải Âu?
Bích Nhã kinh ngạc nhìn Thần Đồ.
- Sao trước đây ta chưa từng nghe nói gì về ngươi!
- Con riêng, chưa công khai với bên ngoài.
Thần Đồ cười hề hề.
- Ngươi chưa nghe thấy cũng là hiển nhiên.
Nguyệt Hi không khỏi đằng hắng một tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên:
- Đúng là có tin đồn hội trưởng Ngải Âu có tính phong lưu, ở bên ngoài gây nên không ít nợ tình...
- Ngươi đã có thân phận như vậy, lúc ấy nói với Lã đại nhân một tiếng là được, ngài ấy muốn tiếp đãi tử tế còn chẳng kịp, đời nào đem ngươi ném vào Động Lực thất của chiến hạm chứ?
Bích Nhã cười khổ.
Vừa nhắc tới Lã Quy Trần, Thần Đồ liền nghiến răng:
- Lão tử nói rồi, nhưng hắn có tin đâu, nếu không phải nhờ Dương huynh giúp ta, e rằng ta không sớm thì muộn cũng chết ở chiến hạm Tử Tinh của các ngươi.
Mọi người sắc mặt tối sầm, cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Lã Quy Trần không tin lời Thần Đồ cũng có lý.
Ngải Âu là một đại nhân vật, lão có mấy người con trai, mấy người này tên gọi là gì cũng chẳng phải bí mật, đột nhiên có một tên tiểu tử chưa từng nghe nói nói mình là con riêng của hội trưởng Ngải Âu, chỉ e sẽ chẳng ai tin, bất cứ ai cũng sẽ cho là y ăn nói lung tung, đánh lừa người khác.
- Ngươi thật xui xẻo.
Dương Khai nhìn y thông cảm.
- Ai nói không xui xẻo nào?
Thần Đồ tức giận nói.
- Chuyến này nếu ta chết, thật sự quá oan ức!
Thấy bộ dạng uất ức của y, Hòa Miêu không nhịn nổi bật cười khúc khích.
Mọi người vừa nói chuyện, vừa bay xuyên qua biển thiên thạch vô bờ, ước chừng mấy ngày sau, sáu người rốt cục cũng ra khỏi biển thiên thạch.
Cảnh tượng trước mắt vụt biến đổi, lọt vào trong tầm mắt là chi chít những vì sao, có nhật tinh từ xưa tới nay đã tản ra nhiệt năng cực lớn, cũng có nguyệt tinh thanh lãnh buốt giá, còn có rất nhiều ngôi sao tu luyện muôn hình muôn vẻ, tản ra sức sống bừng bừng, nhiều hơn nữa là những ngôi sao chết đầy tử khí, không mọc nổi một gốc cây ngọn cỏ, nơi đó chẳng có gì, đến linh khí thiên địa cũng không tồn tại, hoang vắng vô biên.
- Ra khỏi đó rồi!
Thần Đồ quát khẽ. Trong Tinh Đế Lệnh có phong ấn thần thông của Tinh Vực Đại Đế, một khi nó phô bày ra, có thể tiêu diệt cả cường nhân Hư Vương Cảnh.
Dương Khai bị chấn động, không nói lên lời.
- Vào thời đại của lão phu, đã từng có người vận dụng qua Tinh Đế Lệnh để diệt sát cường nhân Hư Vương Cảnh.
- Nó thật sự có thể diệt sát cường nhân Hư Vương Cảnh?
- Nghe đồn là như thế, lão phu cũng chưa tận mắt nhìn thấy, uy lưc như thế nào ta không biết được, có thể là hơi nói quá, có điều uy lực chắc chắn không phải tầm thường là được. Bây giờ đã qua bao nhiên năm như vậy, mười tấm Tinh Đế Lệnh chỉ e cũng không còn lại bao nhiêu, ngươi hãy bảo quản cẩn thận, nếu thật sự gặp phải kiếp nạn không thể hóa giảithì có thể dùng, nhưng nhớ kỹ, Tinh Đế Lệnh chỉ dùng được một lần!
Quỷ Tổ dặn dò.
Dương Khai đột nhiên cảm thấy tấm Tinh Đế Lệnh này hơi nóng, do dự nhìn qua Quỷ Tổ:
- Tiền bối, lệnh bài này quý như vậy, vì sao tiền bối lại tặng cho ta?
- Lão phu không có con cái, không có gánh nặng, công lực bản thân cũng đến trình độ không ai dám uy hiếp, dùng cái này có tác dụng gì chứ? Nếu ngươi không muốn, ném đi là được, ta nghĩ mấy người bên kia chắc chắn là rất vui lòng tiếp nhận.
Quỷ Tổ nhếch miệng cười nói.
Lão chỉ chỉ đám người phía Thần Đồ cách đó trăm trượng, đang thò đầu ra trông về phía này.
Dương Khai quyết đoán cất Tinh Đế Lệnh vào Ma Thần Bí Điển, cất giấu trong ngóc ngách kín đáo nhất!
- Như vậy là tốt rồi, ừm, chi bằng lão phu mang bọn ngươi cùng rời đi?
Quỷ Tổ thấy động tác đó của hắn, hài lòng gật đầu.
- Không cần đâu, ta có thể tự tìm được đường đi.
Dương Khai khéo léo từ chối.
Quỷ Tổ cũng không nói thếm gì, nhếch miệng cười nói:
- Vậy là được rồi, sống tốt nhé, lão phu đi đây.
Nói xong, lão cũng không nán lại lâu, hóa thành một luồng mây đen, nhanh chóng đi xa.
Nhìn theo hướng lão rời đi, Dương Khai thần sắc quái dị đứng nguyên tại chỗ nghĩ một lát, lắc đầu cười cười, quay người đi về phía bọn Thần Đồ.
Mấy người họ đều đứng chết lặng ở đó, Thần Đồ và Nguyệt Hi mới bị Quỷ Tổ nhằm vào, giờ phút này lòng còn sợ hãi, nghĩ tới Quỷ Tổ thủ đoạn thần kỳ, hai người đều không rét mà run.
- Dương huynh... Lão đi rồi sao?
Thần Độ khẩn trương hỏi
- Hừ, đi rồi!
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Đi thật rồi chứ?
Thần Đồ ngạc nhiên không thôi, vừa rồi Quỷ Tổ bỗng nhiên tới gần Dương Khai, bọn họ đều cho rằng chắc Dương Khai chạy trời không khỏi nắng, không ngờ Quỷ Tổ chỉ đứng đó nói chuyện một hồi với Dương Khai, rồi cứ thế mà đi.
Điều này vượt quá dự liệu của mọi người.
- Đi thật rồi.
Dương Khai lặp lại lần nữa.
- Các ngươi không cần phải lo lắng, thật ra lão cũng không tệ, chỉ là tính khí có hơi quái đản.
Nghe Dương Khai nói như thế, mọi người không kìm được há miệng thở dốc, thấy nhẹ hết cả người.
- Cường nhân đều như thế...
Nguyệt Hi cười khổ.
- Bọn họ không bao giờ xem những người như chúng ta ra gì.
- Dương huynh, vừa lão và huynh đã nói những gì, xem hai người trao đổi có vẻ rất vui.
Thần Đồ tò mò hỏi.
- Cũng không nói gì, chỉ là cảm tạ ta một phen, răn răn dạy ta một trận mà thôi...
Dương Khai nhún vai, thuận miệng bịa chuyện, hắn tin những lời ban nãy hắn nói cùng Quỷ Tổ, những việc cùng lão, những người này đều không biết.
Tinh Đế Lệnh hôm nay rơi vào tay hắn như vậy, hắn không thể nói cho người bên ngoài.
Tấm lệnh bài này có giá trị quá lớn, một khi tin tức lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều phong ba không đáng có.
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây.
Nhìn quanh một lượt, Dương Khai nói.
Mọi người vẻ mặt chua xót nhìn hắn, không ai dời bước.
- Rời đi như thế nào?
Nơi này không phải nơi nào khác, mà là vực sâu hỗn loạn đó... Đồ sư của Kiếm Minh bọn ta và của Tử Tinh đều không ở đây.
Nguyệt Hi cười khổ nói.
Bích Nhã kiểm tra Tinh Toa dưới chân mình, lắc đầu:
- Tinh đồ của ta đã bị vực trường hồn loạn ở đây đánh hỏng rồi, không có Tinh đồ chỉ dẫn, chúng ta không thể tìm được đường ra.
Vừa mới tự do vui sướng trong chốc lát lại tuyệt vọng, mọi người sắc mặt lại khó coi hơn lần trước.
- À, Quỷ Tổ tiền bối vừa chỉ phương hướng cho ta, đi theo ta là được rồi.
Dương Khai thản nhiên nói.
Từng ánh mắt vui mừng liền hướng vào hắn.
- Dương huynh, huynh nói là Quỷ Tổ chẳng những không giết huynh, giữ lời hứa lúc trước, lại còn hảo tâm chỉ hướng cho chúng ta?
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Không phải chứ? Sao tự dưng lão lại tốt vậy?
Thần Đồ vẫn không dám tin.
- Không lý nào.
- Sự thật chính là như vậy, đi thôi!
Dương Khai lấy Tinh Toa ra, Thần Đồ không chút khách khí đứng lên, cười toe toét:
- Dương huynh, ta nhờ cả vào huynh đấy, bí bảo trên người ta mất hết rồi.
- Không có gì.
Một đoàn sáu người, bốn cái Tinh Toa, ngươi truy ta đuổi, bay xuyên suốt giữa như chớp giật trong vực sâu hỗn loạn.
Dương Khai vừa đi trước dẫn dường, tinh thần vừa đắm chìm trong thức hải, kiểm tra Tinh đồ rộng lớn điểm xuyết trên bầu trời thức hải để xác nhận vị trí của mình.
Hắn nhanh chóng nhận thức được tấm Tinh đồ này rất đáng quý.
Bởi vì trong Tinh đồ này, hắn có thể thoải mái nhìn thấy hầu hết mọi phương vị, do đó có thể xác định chính xác phương hướng rời khỏi vực sâu hỗn loạn, sẽ không bị vực trường ở nơi này quấy nhiễu phán đoán của bản thân.
Dương Khai không rõ lão đồ sư của Tử Tinh tên Ô Tác đó rốt cuộc có được kỳ ngộ này từ đâu, chỉ có điều nay kỳ ngộ đó lại thuộc về hắn.
Hắn có chút cảm kích Ô Tác, bởi vì nếu không phải do lão chết ngay bên cạnh mình, thì hắn cũng không cách nào có được tấm Tinh đồ như vậy, không cách nào hiểu rõ được cách vận chuyển của các ngôi sao trong toàn Tinh Vực và nhiều nguy hiểm khác.
Có như vậy một tấm Tinh đồ như vậy, Dương Khai có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn.
Thời gian trôi qua, cả sáu người, ngoại trừ Thần Đồ không ngừng lẩm bẩm, luyên thuyên không ngớt, những người khác đều trầm mặc, Bích Nhã thì lại ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với Thần Đồ vài câu, có điều đợi đến phát giác được cái sự nói năng lảm nhảm của tên này, nàng cũng bắt đầu cố ý mặc kệ y.
Trải qua cả một chuỗi trắc trở, năm người khác cũng đã xem Dương Khai là hi vọng, lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, không có dị nghị gì đối với mọi chỉ thị của hắn.
Đi theo sau lưng Dương Khai, bọn họ bay liên tục giữa vực sâu hỗn loạn trong hai tháng.
Ngày nọ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng lúc trước chưa bao giờ gặp được.
Đó là một biển thiên thạch dày đặc, vô số thiên thạch lớn nhỏ rơi lả tả trong Tinh Không, đang bay vun vút dưới một sức mạnh khó hiểubiển thiên thạch đó kéo thành một trường tuyến dài không thấy điểm cuối, tựa hồ có thể bao trùm toàn bộ tiTinh Vực.
Nhìn thấy biển thiên thạch này, tất cả mọi người không khỏi sáng mắt.
- Sắp thoát rồi!
Thần Độ quát kẽ.
- Ha ha, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi nơi đây.
- Làm sao ngươi biết?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Bên ngoài vực sâu hỗn loạn có một dải thiên thach như thế này bao trùm, ai cũng biết mà.
Thần Đồ đáp.
Dương Khai nhìn những người khác, mọi người đều gật đầu.
- Là ta kiến thức nông cạn rồi.
Dương Khai nhéo nhéo cái mũi.
Tinh đồ cười lớn, vỗ vai Dương Khai:
- Dù sao thì ngươi cũng xuất thân từ nơi có hơi... ừm, nhỏ mà, không biết cũng là chuyện thường, sau này từ từ sẽ biết. Mẹ nó chứ, cả đời này ta sẽ không bao giờ tới vực sâu hỗn loạn nữa, thật sự là quá nhiều họa nạn.
- Một thiếu đông gia của Hằng La thương hội như ngươi, sao lại bị bọn Lã Quy Trần bắt? Hộ vệ của ngươi đâu?
Nguyệt Hi đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Thiếu đông gia của Hằng La thương hội?
Bích Nhã che kín miệng, kinh ngạc hô lên, đôi mắt hiện ra vẻ khác thường nhìn về phía Thần Đồ.
Tinh đồ liếc Nguyệt Hi một cái, cười hề hề:
- Ngươi nhận ra thân phận của ta từ lúc nào?
- Không nhận ra, chỉ là đoán thôi, lúc ở đại lục lơ lửng, ngươi đã dặn dò Dương Khai truyền tin cho Hằng La thương hội, mà tướng mạo ngươi... Có chút giống một cái đại nhân vật ta từng gặp nhiều năm trước, ừm, đại nhân vật đó tên là Ngải Âu!
Nguyệt Hi trầm giọng nói
- Ngải Âu? Hội trưởng Hằng L thương hội Ngải Âu?
Bích Nhã không ngừng thốt lên kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thần Đồ bỗng có chút không giống lúc trước nữa.
Đến Hòa Tảo và Hòa Miêu cũng không khỏi rùng mình, tựa hồ không ngờ được tên Thần Đồ này lại có xuất thân tầm cỡ đó.
Dương Khai lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ giữ im lặng, bỗng nhiên hiểu được địa vị của Thần Đồ hình như có vẻ không nhỏ.
Hằng La thương hội, hắn biết được từ Thần Đồ, đó là một đại thế lực Tinh Vực không hề kém Tử Tinh và Kiếm Minh, có điều khác với Tử Tinh và Kiếm Minh, bọn họ dựa vào buôn bán là chính, sản nghiệp và các mối làm ăn của thương hội trải rộng khắp toàn bộ Tinh Vực, có qua lại với tất cả các thế lực trong Tinh Vực.
Hằng La thương hội chiếm cứ đến mấy ngôi sao tu luyện có vật tư phong phú nhất trong cả Tinh Vực, bọn họ có thể cung cấp rất nhiều vật tư tu luyện khan hiếm cho các thế lực khác.
- Ngươi là con trai của hội trưởng Ngải Âu?
Bích Nhã kinh ngạc nhìn Thần Đồ.
- Sao trước đây ta chưa từng nghe nói gì về ngươi!
- Con riêng, chưa công khai với bên ngoài.
Thần Đồ cười hề hề.
- Ngươi chưa nghe thấy cũng là hiển nhiên.
Nguyệt Hi không khỏi đằng hắng một tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên:
- Đúng là có tin đồn hội trưởng Ngải Âu có tính phong lưu, ở bên ngoài gây nên không ít nợ tình...
- Ngươi đã có thân phận như vậy, lúc ấy nói với Lã đại nhân một tiếng là được, ngài ấy muốn tiếp đãi tử tế còn chẳng kịp, đời nào đem ngươi ném vào Động Lực thất của chiến hạm chứ?
Bích Nhã cười khổ.
Vừa nhắc tới Lã Quy Trần, Thần Đồ liền nghiến răng:
- Lão tử nói rồi, nhưng hắn có tin đâu, nếu không phải nhờ Dương huynh giúp ta, e rằng ta không sớm thì muộn cũng chết ở chiến hạm Tử Tinh của các ngươi.
Mọi người sắc mặt tối sầm, cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Lã Quy Trần không tin lời Thần Đồ cũng có lý.
Ngải Âu là một đại nhân vật, lão có mấy người con trai, mấy người này tên gọi là gì cũng chẳng phải bí mật, đột nhiên có một tên tiểu tử chưa từng nghe nói nói mình là con riêng của hội trưởng Ngải Âu, chỉ e sẽ chẳng ai tin, bất cứ ai cũng sẽ cho là y ăn nói lung tung, đánh lừa người khác.
- Ngươi thật xui xẻo.
Dương Khai nhìn y thông cảm.
- Ai nói không xui xẻo nào?
Thần Đồ tức giận nói.
- Chuyến này nếu ta chết, thật sự quá oan ức!
Thấy bộ dạng uất ức của y, Hòa Miêu không nhịn nổi bật cười khúc khích.
Mọi người vừa nói chuyện, vừa bay xuyên qua biển thiên thạch vô bờ, ước chừng mấy ngày sau, sáu người rốt cục cũng ra khỏi biển thiên thạch.
Cảnh tượng trước mắt vụt biến đổi, lọt vào trong tầm mắt là chi chít những vì sao, có nhật tinh từ xưa tới nay đã tản ra nhiệt năng cực lớn, cũng có nguyệt tinh thanh lãnh buốt giá, còn có rất nhiều ngôi sao tu luyện muôn hình muôn vẻ, tản ra sức sống bừng bừng, nhiều hơn nữa là những ngôi sao chết đầy tử khí, không mọc nổi một gốc cây ngọn cỏ, nơi đó chẳng có gì, đến linh khí thiên địa cũng không tồn tại, hoang vắng vô biên.
- Ra khỏi đó rồi!
Thần Đồ quát khẽ.