Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 966: Tề tụ ở Cửu Phong




- Bản chất của sức mạnh?

Dương Khai nhướn mày.

- Nghiên cứu sức mạnh đến những điều cực kỳ thần bí, hiểu rõ được bản chất của sức mạnh mới có thể phát huy được hoàn toàn sức mạnh này!

Bích Nhã mỉm cười giải thích.

- Điều này cũng đúng.

Dương Khai có chút cụt hứng. Tuy nhiên những lời Quỷ Tổ nói khi trước khiến hắn phấn chấn vô cùng, âm thầm cảm thấy một khoảng trời đất mới mở ra trước mắt, nhưng có thể Quỷ Tổ cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.

Lão không thể vạch ra một con đường rõ ràng, càng không thể cho Dương Khai một sáng kiến nào.

- Tuy nô tỳ chưa từng gặp kỳ nhân nào như vậy, có điều cũng từng gặp hai người luyện hai loại sức mạnh thuộc tính khác nhau kề vai tác chiến. Hai sức mạnh đó vốn tương khắc, nhưng lại có thể nâng cao uy lực cho nhau.

Bích Nhã bổ sung thêm, nói:

- Người như vậy thì có rất nhiều, tin rằng chủ nhân hẳn cũng từng gặp.

Hai tròng mắt Dương Khai sáng lên, ánh mắt hau háu nhìn vào Bích Nhã. Ánh mắt cháy bỏng ấy dường như muốn nuốt trọn ả.

Bích Nhã gượng cười một tiếng, e thẹn vô cùng:

- Chủ nhân nhìn người ta như vậy làm gì?

Dương Khai không trả lời, sâu thẳm trong lòng là một trận sông cuộn biển gầm.

Một câu nói làm người bừng tỉnh giữa giấc chiêm bao. Lời nói vô tình của Bích Nhã làm Dương Khai mơ hồ nghĩ ra một số điều quan trọng.

Quả thật, muốn dung hòa hai thứ sức mạnh hoàn toàn tương phản là vô cùng khó khăn, thậm chí là không thể. Nhưng hai người tu luyện những sức mạnh hoàn toàn khác nhau khi kề vai tác chiến lại có thể hỗ trợ bổ sung cho nhau, chuyện như vậy thường hay xảy ra.

Hắn và Tô Nhan chính là một ví dụ!

Băng hàn của Tô Nhan, hỏa nhiệt của hắn, vốn không thể cùng tồn tại, nhưng một khi kề vai tác chiến thì công lực đều sẽ tăng cường nhanh chóng!

Đó là nhờ Âm Dương Hợp Hoan Công!

Khi hai người song tu lại càng đúng như vậy, hai sức mạnh cùng tồn tại trong cơ thể, từ cơ thể người này truyền đến cơ thể gười khác rồi lại truyền ngược lại. Trong quá trình tuần hoàn và lặp lại này, sức mạnh băng hàn của Tô Nhan cùng sức mạnh Chân Dương của hắn đều đạt đến độ thăng hoa, khiến sức mạnh của cả hai trở nên ngưng kết tinh thuần.

Âm Dương Hợp Hoan Công?

Thần sắc Dương Khai khẽ động, lọt vào một tầng suy nghĩ sâu hơn.

Hắn hồi tưởng đến cảnh khi tu luyện cùng Tô Nhan, thể nghiệm cái cảm giác thực cốt tiêu hồn, giống như Tô Nhan đang ở trước mặt mình, thần miệm giống nhau, tâm tâm tương ấn, cùng nhau tu luyện, không thể dứt ra được.

Ầm...

Trong bóng tối, Dương Khai thấy mình như đã xé đi bức trướng che tầm mắt, khiến hắn thấy được thế giới nhiều màu sắc hơn và cảnh giới cao siêu hơn.

Người hắn run lên bần bật, đôi mắt tỏa sáng.

Trong chớp nhoáng, hắn nghĩ đến một khả năng.

Thủy và hỏa có thể dung hòa, đó là vì chúng có thể duy trì một vòng luân hồi, một vòng luân hồi vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Trong vòng luân hồi này chúng hỗ trợ và bổ sung cho nhau, không bị ảnh hưởng bởi sự tương khắc của đối phương, ngược lại còn tăng cường uy lực nữa.

Thủy và hỏa có thể như vậy, thế thì Chân dương thánh nguyên và uy năng tà ác của hắn cũng không hẳn là không thể.

Nghiêm khắc mà nói, uy năng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng là sức mạnh âm hàn, chỉ có điều không giống với băng hàn của Tô Nhan. Đó là cái lạnh giá có thể khiến người ta như rơi xuống chín tầng địa ngục, run rẩy từ cơ thể đến linh hồn.

Một luồng sóng khí vô hình bỗng nhiên tung ra từ cơ thể Dương Khai. Trong chốc lát, cảm giác nóng lạnh luân phiên phủ lên trên người Bích Nhã, khiến ả ta mới một khắc trước còn cảm thấy bóng bức khó chịu, ngay sau đó thân thể lại run rẩy như rớt vào hầm băng.

- Ngài sao vậy?

Ả khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên phát hiện tình trạng Dương Khai có chút không ổn, sợ đến mức rụng rời chân tay.

Trong khoảng thời gian này, ả đã tốn bao nhiêu công sức để lấy lòng Dương Khai, chính là để hắn nảy sinh lòng cảm thông với mình, để có được sự che chở của hắn, để bản thân được an toàn. Nếu như Dương Khai có gì bất trắc thì công sức mà ả bỏ ra trong thời gian qua coi như uổng phí rồi.

Bích Nhã tự nhiên lo lắng.

- Tránh ra!

Trong hư không truyền đến tiếng quát chói tai của Quỷ tổ, ngay lập tức Bích Nhã liền bị một sức mạnh vô hình tóm lấy, hét lên kinh hãi, bị ném ra bên ngoài thạch thất.

Một luồng gió nhẹ thổi đến bên người, Bích Nhã quay đầu thì kinh hãi phát hiện Quỷ tổ đã đứng bên cạnh mình. Trong đôi mắt u ám đó nổi lên hào quang dị thường, nhìn chằm chằm vào Dương Khai đang ngồi ngay ngắn trong thạch thất.

- Tiền bối, hắn làm sao vậy?

Bích Nhã cố lấy can đảm hỏi dò một tiếng.

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ như hắn có chút thu hoạch!

Quỷ tổ nhíu mày:

- Vừa nãy ngươi đã nói những chuyện gì với hắn?

Bích Nhã vội vàng đem những chuyện xảy ra trước đó thuật lại một lượt.

Quỷ tổ nghe rồi, sắc mặt thay đổi, cười mấy tiếng kỳ quặc:

- Tiểu tử này chỉ vì một câu nói bông đùa của lão phu mà lại có thể nghiên cứu đến mức này sao? Thật không biết là phúc hay họa nữa!

- Tiền bối... Hắn gặp nguy hiểm sao?

Bích Nhã đưa tay che miệng.

- Hắn muốn dung hợp hai loại sức mạnh, ngươi nói xem có nguy hiểm không?

Quỷ Tổ cười gian xảo:

- Một khi bất trắc là coi như toi mạng, hắn cũng to gan đấy.

- Tiền bối, người không thể ngăn hắn sao?

Bích Nhã kêu lên, vội vàng nói:

- Không phải người cần hắn tìm đường ra giúp sao? Nếu như hắn chết rồi...

- Chết vừa hay. Ta thấy tiểu tử này cũng không giống thật lòng giúp đỡ cho lắm. Cứ coi như hắn tìm được đường sống, e là cũng sẽ nghĩ cách bỏ mặc lão phu! Hừ, hắn chết rồi, vừa hay lão phu sẽ thu thập thần hồn của hắn về, dùng Sưu Hồn thuật tra xét ký ức của hắn.

Quỷ Tổ tỏ ra không quan tâm, sống chết mặc bay. Bích Nhã lúc ấy mới hiểu có cầu xin lão cũng vô dụng.

- Nữ tử này, ngươi cũng không phải thật tâm lo lắng cho sự an toàn của hắn, căng thẳng làm gì chứ?

Quỷ Tổ nhìn Bích Nhã bằng con mắt khinh bỉ.

Bích Nhã cười lớn nói:

- Tiền bối nói đùa rồi... Ta thật sự vẫn không muốn hắn chết ngay bây giờ.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Một nơi khác, Thần Đồ la hét sang sảng, nhanh chóng đến gần, tới trước thạch thất thăm dò, không khỏi trợn mắt há mồm, vội vàng hỏi:

- Dương huynh làm sao vậy? Sao bộ dạng sống dở chết dở thế kia?

Vừa dứt lời, mặt Quỷ Tổ bỗng nhiên lạnh toát, quát lên:

- Đi!

Nói rồi liền không thấy bóng dáng lão đâu nữa.

Trông Quỷ Tổthận trọng đến vậy, Bích Nhã và Thần Đồ nào dám ở lại? Lần lượt thi triển thân pháp, nhanh chóng phi ra ngoài.

Chính trong khoảnh khắc họ rời khỏi lòng núi, đến khoảng đất bằng bên ngoài thì hai luồng sức mạnh tiệt nhiên tương phản đột nhiên từ trong lòng núi phát ra ngoài.

Một luồng nóng rát như lửa, một luồng âm hàn tà ác.

Hai luồng sức mạnh đều lớn tới hãi hùng, ầm ầm quét qua tất cả những thạch thất và hành lang trong lòng núi, lan ra ngoài ngọn núi.

Lã Quy Trần vẫn đang ở ngoài khoảng đất trống nơi sườn núi bỗng nhiên quay đầu lại, hai tròng mắt run rẩy nhìn lên bầu trời kia.

Nguyệt Hi đang nói chuyện cùng với Hòa Tảo và Hòa Miêu cũng biến sắc, cùng nhìn về một hướng.

Cả ngọn núi trong giờ phút này hiển hiện một cảnh tượng cực kỳ ly kỳ, nó dường như bị phân thành hai nửa.

Nửa bên trái bị sức mạnh thuộc tính dương của nóng bức bao trùm, tỏa ra sắc vàng chói lóa, nửa bên phải bị tà năng đen kịt bao phủ. Trong tà năng đó ẩn chứa mùi hung ác và tàn nhẫn của sự khát máu, như đêm đen giáng xuống, che lấp cả nửa ngọn núi.

Hai loại sức mạnh với thuộc tính hoàn toàn tương phản, sắc thái bất đồng đang xảy ra xung đột kịch liệt, khiến cả ngọn núi đều rung chuyển xồng xộc, đá núi lăn lông lốc, một cảnh tượng như của ngày tận thế đến gần.

- Chuyện gì vậy?

Lã Quy Trần khẽ quát lên một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau. Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở nửa sườn núi đều vội vã lui xuống mười mấy dặm, về đến dưới chân núi.

- Có khí tức của tên tiểu bối đó, hắn đang làm gì vậy?

Mắt Nguyệt Hi lóe lên, hỏi Hòa Tảo, Hòa Miêu.

- Không biết, khi chúng con ra ngoài, hình như hắn không làm gì cả.

Hòa Miêu lắc đầu.

- Bích Nhã của Tử Tinh nhất định biết.

Hòa Tảo đưa mắt nhìn về một bên. Bên đó, Bích Nhã và Thần Đồ đang lo lắng nhìn nơi ngọn núi.

Lã Quy Trần đã đến bên cạnh họ, đang dò hỏi.

Nghiêng tai lắng nghe họ nói chuyện, Nguyệt Hi rất nhanh chóng hiểu được ngọn nguồn sự việc.

Trên gương mặt mĩ miều lộ ra vẻ cực kỳ quái lạ, rồi chợt cười, gật đầu nói:

- Tên tiểu bối đó lần này chết chắc rồi, xem ra không cần chúng ta phải động thủ, đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ là một Nhập Thánh nhất tầng cảnh tiểu tốt mà cũng dám thử sức kiểu này, đúng là chê mệnh dài mà.

- Sư phụ, Dương Khai gặp nguy hiểm ư?

- Ngàn cân treo sợi tóc!

Nguyệt Hi vẻ mặt đầy sảng khoái.

- Sư Phụ người hãy cứu hắn đi, người chỉ giận hắn bất kính với người, thực ra lại không muốn hắn chết phải không?

Hòa Tảo năn nỉ.

- Tự nhiên ta lại muốn hắn chết, ta hận không thể lột da rút gân hắn!

Nguyệt Hi oán hận nói:

- Hơn nữa chuyện thế này người ngoài không giúp được đâu, ngươi không trông gương Quỷ Tổ tiền bối giờ đã đứng ngoài bàng quan rồi sao?

Hòa Tảo, Hòa Miêu ngẩng đầu nhìn theo, thấy Quỷ Tổ thần sắc sáng tối bất định đứng giữa trời.

- Nếu cưỡng ép cản trở, hắn tất sẽ chết!

Nguyệt Hi nhíu mày, trầm giọng nói:

- Giờ hắn vẫn còn một con đường sống, đành xem bản thân hắn nỗ lực thế nào thôi.

Nói một hồi, chợt phát hiện Hòa Tảo, Hòa Miêu đều nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ, Nguyệt Hi bỗng không nói nữa, mặt biến sắc.

Hòa Tảo bật cười:

- Sư phụ quả là tâm khẩu bất nhất, người không hề ghi hận hắn.

- Quỷ nha đầu, đừng có bình luận sư phụ.

Nguyệt Hi sắc mặt khó coi:

- Nếu như lần này hắn không chết, về sau các ngươi tránh xa hắn một chút cho ta, không được đến gần hắn trong vòng một trượng.

- Vâng!

Hòa Tảo, Hòa Miêu đều gật đầu đáp.

- Tiền bối, người không thể nghĩ cách gì sao?

Thần Đồ đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn Quỷ Tổ thét lên.

Quỷ Tổ nhếch miệng cười:

- Lão phu không có cách, lần này hắn hoặc là sống, hoặc là chết, hoặc là một bước lên trời. Phải xem vận mệnh của chính hắn thế nào, ha ha. Bất luận kết cục ra sao, lão phu cũng đều rất trông đợi, cho nên kể cả có cách, lão phu cũng sẽ không ngăn cản đâu.

Lão bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú với Dương Khai.

Mặc dù lúc trước đó, khi biết Dương Khai tinh thông không gian khiến lão ngạc nhiên, mấy ngày nay cũng luôn để tâm tới động tĩnh của Dương Khai, nhưng chỉ đến giờ phút này lão mới nhận thấy mình luôn coi thường Dương Khai.

Chỉ dựa vào một câu nói của mình mà có tự sức lĩnh ngộ được đến mức này thể trong khoảng thời gian ngắn thì không phải ai cũng có thể làm được.

Quỷ Tổ muốn xem Dương Khải rốt cuộc có thành công không. Nếu như thành công, hai sức mạnh đó sau khi đã dung hòa sẽ như thế nào, sẽ tăng thêm cho hắn bao nhiêu phần sức mạnh.

Nếu hắn không chết, ngày sau nhất định sẽ có tiền đồ và tương lai cực kỳ tốt đẹp. Nói không chừng có thể trở thành ngôi sao mới lộng lẫy nhất trong Tinh Vực.

Dưới chân núi, tất cả mọi người đều dừng chân xem chừng, xem ngọn núi bị hai luồng sức mạnh bao trùm tràn ngập, xem hai luồng sức mạnh tranh phong.

Có người hy vọng Dương Khai sớm chết sớm siêu sinh, có người hy vọng hắn sống, có người thái độ nửa vời, coi như đang xem một màn kịch hay. Người xem tâm trạng không giống nhau, biểu lộ không giống nhau. - Bản chất của sức mạnh?

Dương Khai nhướn mày.

- Nghiên cứu sức mạnh đến những điều cực kỳ thần bí, hiểu rõ được bản chất của sức mạnh mới có thể phát huy được hoàn toàn sức mạnh này!

Bích Nhã mỉm cười giải thích.

- Điều này cũng đúng.

Dương Khai có chút cụt hứng. Tuy nhiên những lời Quỷ Tổ nói khi trước khiến hắn phấn chấn vô cùng, âm thầm cảm thấy một khoảng trời đất mới mở ra trước mắt, nhưng có thể Quỷ Tổ cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.

Lão không thể vạch ra một con đường rõ ràng, càng không thể cho Dương Khai một sáng kiến nào.

- Tuy nô tỳ chưa từng gặp kỳ nhân nào như vậy, có điều cũng từng gặp hai người luyện hai loại sức mạnh thuộc tính khác nhau kề vai tác chiến. Hai sức mạnh đó vốn tương khắc, nhưng lại có thể nâng cao uy lực cho nhau.

Bích Nhã bổ sung thêm, nói:

- Người như vậy thì có rất nhiều, tin rằng chủ nhân hẳn cũng từng gặp.

Hai tròng mắt Dương Khai sáng lên, ánh mắt hau háu nhìn vào Bích Nhã. Ánh mắt cháy bỏng ấy dường như muốn nuốt trọn ả.

Bích Nhã gượng cười một tiếng, e thẹn vô cùng:

- Chủ nhân nhìn người ta như vậy làm gì?

Dương Khai không trả lời, sâu thẳm trong lòng là một trận sông cuộn biển gầm.

Một câu nói làm người bừng tỉnh giữa giấc chiêm bao. Lời nói vô tình của Bích Nhã làm Dương Khai mơ hồ nghĩ ra một số điều quan trọng.

Quả thật, muốn dung hòa hai thứ sức mạnh hoàn toàn tương phản là vô cùng khó khăn, thậm chí là không thể. Nhưng hai người tu luyện những sức mạnh hoàn toàn khác nhau khi kề vai tác chiến lại có thể hỗ trợ bổ sung cho nhau, chuyện như vậy thường hay xảy ra.

Hắn và Tô Nhan chính là một ví dụ!

Băng hàn của Tô Nhan, hỏa nhiệt của hắn, vốn không thể cùng tồn tại, nhưng một khi kề vai tác chiến thì công lực đều sẽ tăng cường nhanh chóng!

Đó là nhờ Âm Dương Hợp Hoan Công!

Khi hai người song tu lại càng đúng như vậy, hai sức mạnh cùng tồn tại trong cơ thể, từ cơ thể người này truyền đến cơ thể gười khác rồi lại truyền ngược lại. Trong quá trình tuần hoàn và lặp lại này, sức mạnh băng hàn của Tô Nhan cùng sức mạnh Chân Dương của hắn đều đạt đến độ thăng hoa, khiến sức mạnh của cả hai trở nên ngưng kết tinh thuần.

Âm Dương Hợp Hoan Công?

Thần sắc Dương Khai khẽ động, lọt vào một tầng suy nghĩ sâu hơn.

Hắn hồi tưởng đến cảnh khi tu luyện cùng Tô Nhan, thể nghiệm cái cảm giác thực cốt tiêu hồn, giống như Tô Nhan đang ở trước mặt mình, thần miệm giống nhau, tâm tâm tương ấn, cùng nhau tu luyện, không thể dứt ra được.

Ầm...

Trong bóng tối, Dương Khai thấy mình như đã xé đi bức trướng che tầm mắt, khiến hắn thấy được thế giới nhiều màu sắc hơn và cảnh giới cao siêu hơn.

Người hắn run lên bần bật, đôi mắt tỏa sáng.

Trong chớp nhoáng, hắn nghĩ đến một khả năng.

Thủy và hỏa có thể dung hòa, đó là vì chúng có thể duy trì một vòng luân hồi, một vòng luân hồi vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Trong vòng luân hồi này chúng hỗ trợ và bổ sung cho nhau, không bị ảnh hưởng bởi sự tương khắc của đối phương, ngược lại còn tăng cường uy lực nữa.

Thủy và hỏa có thể như vậy, thế thì Chân dương thánh nguyên và uy năng tà ác của hắn cũng không hẳn là không thể.

Nghiêm khắc mà nói, uy năng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng là sức mạnh âm hàn, chỉ có điều không giống với băng hàn của Tô Nhan. Đó là cái lạnh giá có thể khiến người ta như rơi xuống chín tầng địa ngục, run rẩy từ cơ thể đến linh hồn.

Một luồng sóng khí vô hình bỗng nhiên tung ra từ cơ thể Dương Khai. Trong chốc lát, cảm giác nóng lạnh luân phiên phủ lên trên người Bích Nhã, khiến ả ta mới một khắc trước còn cảm thấy bóng bức khó chịu, ngay sau đó thân thể lại run rẩy như rớt vào hầm băng.

- Ngài sao vậy?

Ả khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên phát hiện tình trạng Dương Khai có chút không ổn, sợ đến mức rụng rời chân tay.

Trong khoảng thời gian này, ả đã tốn bao nhiêu công sức để lấy lòng Dương Khai, chính là để hắn nảy sinh lòng cảm thông với mình, để có được sự che chở của hắn, để bản thân được an toàn. Nếu như Dương Khai có gì bất trắc thì công sức mà ả bỏ ra trong thời gian qua coi như uổng phí rồi.

Bích Nhã tự nhiên lo lắng.

- Tránh ra!

Trong hư không truyền đến tiếng quát chói tai của Quỷ tổ, ngay lập tức Bích Nhã liền bị một sức mạnh vô hình tóm lấy, hét lên kinh hãi, bị ném ra bên ngoài thạch thất.

Một luồng gió nhẹ thổi đến bên người, Bích Nhã quay đầu thì kinh hãi phát hiện Quỷ tổ đã đứng bên cạnh mình. Trong đôi mắt u ám đó nổi lên hào quang dị thường, nhìn chằm chằm vào Dương Khai đang ngồi ngay ngắn trong thạch thất.

- Tiền bối, hắn làm sao vậy?

Bích Nhã cố lấy can đảm hỏi dò một tiếng.

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ như hắn có chút thu hoạch!

Quỷ tổ nhíu mày:

- Vừa nãy ngươi đã nói những chuyện gì với hắn?

Bích Nhã vội vàng đem những chuyện xảy ra trước đó thuật lại một lượt.

Quỷ tổ nghe rồi, sắc mặt thay đổi, cười mấy tiếng kỳ quặc:

- Tiểu tử này chỉ vì một câu nói bông đùa của lão phu mà lại có thể nghiên cứu đến mức này sao? Thật không biết là phúc hay họa nữa!

- Tiền bối... Hắn gặp nguy hiểm sao?

Bích Nhã đưa tay che miệng.

- Hắn muốn dung hợp hai loại sức mạnh, ngươi nói xem có nguy hiểm không?

Quỷ Tổ cười gian xảo:

- Một khi bất trắc là coi như toi mạng, hắn cũng to gan đấy.

- Tiền bối, người không thể ngăn hắn sao?

Bích Nhã kêu lên, vội vàng nói:

- Không phải người cần hắn tìm đường ra giúp sao? Nếu như hắn chết rồi...

- Chết vừa hay. Ta thấy tiểu tử này cũng không giống thật lòng giúp đỡ cho lắm. Cứ coi như hắn tìm được đường sống, e là cũng sẽ nghĩ cách bỏ mặc lão phu! Hừ, hắn chết rồi, vừa hay lão phu sẽ thu thập thần hồn của hắn về, dùng Sưu Hồn thuật tra xét ký ức của hắn.

Quỷ Tổ tỏ ra không quan tâm, sống chết mặc bay. Bích Nhã lúc ấy mới hiểu có cầu xin lão cũng vô dụng.

- Nữ tử này, ngươi cũng không phải thật tâm lo lắng cho sự an toàn của hắn, căng thẳng làm gì chứ?

Quỷ Tổ nhìn Bích Nhã bằng con mắt khinh bỉ.

Bích Nhã cười lớn nói:

- Tiền bối nói đùa rồi... Ta thật sự vẫn không muốn hắn chết ngay bây giờ.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Một nơi khác, Thần Đồ la hét sang sảng, nhanh chóng đến gần, tới trước thạch thất thăm dò, không khỏi trợn mắt há mồm, vội vàng hỏi:

- Dương huynh làm sao vậy? Sao bộ dạng sống dở chết dở thế kia?

Vừa dứt lời, mặt Quỷ Tổ bỗng nhiên lạnh toát, quát lên:

- Đi!

Nói rồi liền không thấy bóng dáng lão đâu nữa.

Trông Quỷ Tổthận trọng đến vậy, Bích Nhã và Thần Đồ nào dám ở lại? Lần lượt thi triển thân pháp, nhanh chóng phi ra ngoài.

Chính trong khoảnh khắc họ rời khỏi lòng núi, đến khoảng đất bằng bên ngoài thì hai luồng sức mạnh tiệt nhiên tương phản đột nhiên từ trong lòng núi phát ra ngoài.

Một luồng nóng rát như lửa, một luồng âm hàn tà ác.

Hai luồng sức mạnh đều lớn tới hãi hùng, ầm ầm quét qua tất cả những thạch thất và hành lang trong lòng núi, lan ra ngoài ngọn núi.

Lã Quy Trần vẫn đang ở ngoài khoảng đất trống nơi sườn núi bỗng nhiên quay đầu lại, hai tròng mắt run rẩy nhìn lên bầu trời kia.

Nguyệt Hi đang nói chuyện cùng với Hòa Tảo và Hòa Miêu cũng biến sắc, cùng nhìn về một hướng.

Cả ngọn núi trong giờ phút này hiển hiện một cảnh tượng cực kỳ ly kỳ, nó dường như bị phân thành hai nửa.

Nửa bên trái bị sức mạnh thuộc tính dương của nóng bức bao trùm, tỏa ra sắc vàng chói lóa, nửa bên phải bị tà năng đen kịt bao phủ. Trong tà năng đó ẩn chứa mùi hung ác và tàn nhẫn của sự khát máu, như đêm đen giáng xuống, che lấp cả nửa ngọn núi.

Hai loại sức mạnh với thuộc tính hoàn toàn tương phản, sắc thái bất đồng đang xảy ra xung đột kịch liệt, khiến cả ngọn núi đều rung chuyển xồng xộc, đá núi lăn lông lốc, một cảnh tượng như của ngày tận thế đến gần.

- Chuyện gì vậy?

Lã Quy Trần khẽ quát lên một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau. Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở nửa sườn núi đều vội vã lui xuống mười mấy dặm, về đến dưới chân núi.

- Có khí tức của tên tiểu bối đó, hắn đang làm gì vậy?

Mắt Nguyệt Hi lóe lên, hỏi Hòa Tảo, Hòa Miêu.

- Không biết, khi chúng con ra ngoài, hình như hắn không làm gì cả.

Hòa Miêu lắc đầu.

- Bích Nhã của Tử Tinh nhất định biết.

Hòa Tảo đưa mắt nhìn về một bên. Bên đó, Bích Nhã và Thần Đồ đang lo lắng nhìn nơi ngọn núi.

Lã Quy Trần đã đến bên cạnh họ, đang dò hỏi.

Nghiêng tai lắng nghe họ nói chuyện, Nguyệt Hi rất nhanh chóng hiểu được ngọn nguồn sự việc.

Trên gương mặt mĩ miều lộ ra vẻ cực kỳ quái lạ, rồi chợt cười, gật đầu nói:

- Tên tiểu bối đó lần này chết chắc rồi, xem ra không cần chúng ta phải động thủ, đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ là một Nhập Thánh nhất tầng cảnh tiểu tốt mà cũng dám thử sức kiểu này, đúng là chê mệnh dài mà.

- Sư phụ, Dương Khai gặp nguy hiểm ư?

- Ngàn cân treo sợi tóc!

Nguyệt Hi vẻ mặt đầy sảng khoái.

- Sư Phụ người hãy cứu hắn đi, người chỉ giận hắn bất kính với người, thực ra lại không muốn hắn chết phải không?

Hòa Tảo năn nỉ.

- Tự nhiên ta lại muốn hắn chết, ta hận không thể lột da rút gân hắn!

Nguyệt Hi oán hận nói:

- Hơn nữa chuyện thế này người ngoài không giúp được đâu, ngươi không trông gương Quỷ Tổ tiền bối giờ đã đứng ngoài bàng quan rồi sao?

Hòa Tảo, Hòa Miêu ngẩng đầu nhìn theo, thấy Quỷ Tổ thần sắc sáng tối bất định đứng giữa trời.

- Nếu cưỡng ép cản trở, hắn tất sẽ chết!

Nguyệt Hi nhíu mày, trầm giọng nói:

- Giờ hắn vẫn còn một con đường sống, đành xem bản thân hắn nỗ lực thế nào thôi.

Nói một hồi, chợt phát hiện Hòa Tảo, Hòa Miêu đều nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ, Nguyệt Hi bỗng không nói nữa, mặt biến sắc.

Hòa Tảo bật cười:

- Sư phụ quả là tâm khẩu bất nhất, người không hề ghi hận hắn.

- Quỷ nha đầu, đừng có bình luận sư phụ.

Nguyệt Hi sắc mặt khó coi:

- Nếu như lần này hắn không chết, về sau các ngươi tránh xa hắn một chút cho ta, không được đến gần hắn trong vòng một trượng.

- Vâng!

Hòa Tảo, Hòa Miêu đều gật đầu đáp.

- Tiền bối, người không thể nghĩ cách gì sao?

Thần Đồ đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn Quỷ Tổ thét lên.

Quỷ Tổ nhếch miệng cười:

- Lão phu không có cách, lần này hắn hoặc là sống, hoặc là chết, hoặc là một bước lên trời. Phải xem vận mệnh của chính hắn thế nào, ha ha. Bất luận kết cục ra sao, lão phu cũng đều rất trông đợi, cho nên kể cả có cách, lão phu cũng sẽ không ngăn cản đâu.

Lão bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú với Dương Khai.

Mặc dù lúc trước đó, khi biết Dương Khai tinh thông không gian khiến lão ngạc nhiên, mấy ngày nay cũng luôn để tâm tới động tĩnh của Dương Khai, nhưng chỉ đến giờ phút này lão mới nhận thấy mình luôn coi thường Dương Khai.

Chỉ dựa vào một câu nói của mình mà có tự sức lĩnh ngộ được đến mức này thể trong khoảng thời gian ngắn thì không phải ai cũng có thể làm được.

Quỷ Tổ muốn xem Dương Khải rốt cuộc có thành công không. Nếu như thành công, hai sức mạnh đó sau khi đã dung hòa sẽ như thế nào, sẽ tăng thêm cho hắn bao nhiêu phần sức mạnh.

Nếu hắn không chết, ngày sau nhất định sẽ có tiền đồ và tương lai cực kỳ tốt đẹp. Nói không chừng có thể trở thành ngôi sao mới lộng lẫy nhất trong Tinh Vực.

Dưới chân núi, tất cả mọi người đều dừng chân xem chừng, xem ngọn núi bị hai luồng sức mạnh bao trùm tràn ngập, xem hai luồng sức mạnh tranh phong.

Có người hy vọng Dương Khai sớm chết sớm siêu sinh, có người hy vọng hắn sống, có người thái độ nửa vời, coi như đang xem một màn kịch hay. Người xem tâm trạng không giống nhau, biểu lộ không giống nhau.