- Rốt cuộc ngươi lấy được thứ này từ đâu?
Quỷ Tổ lại dò hỏi.
Dương Khai thành thật trả lời.
Hai viên đá đen hắn đều lấy được từ những nơi khác nhau do cơ duyên trùng hợp. Viên Huyết Tinh thạch kia là cướp được từ tay kẻ khác, từ khi ở Thông Huyền đại lục Dương Khai đã có rồi.
Dương Khai chỉ hiểu tác dụng và cách dùng của Huyết Tinh thạch, cũng đã nhiều lần sử dụng nó, nhưng không hề biết hai viên đá đen kia rốt cuộc là cái gì.
- Tiền bối, người biết hai viên đá kỳ quái này sao?
Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thử dò hỏi.
Đôi mắt của Quỷ Tổ lóe sáng lạ thường, chăm chăm nhìn hai viên đá đen, nhìn những đường vân trên bề mặt chúng, lắng nghe những chuyển động bên trong chúng, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Xem ra ngươi không biết đây là cái gì...
- Kính xin tiền bối giải đáp!
Dương Khai nghiêm nghị nhìn lão.
Quỷ Tổ nhếch mép cười, ném viên Huyết Tinh Thạch và hai viên đá đen kia vào Ma Thần Bí Điển, rồi quăng Ma Thần Bí Điển trả cho Dương Khai và nói vẻ thần bí:
- Chăm sóc nó cho tốt, rồi một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu. Ừm, thứ này cần một lượng lớn tinh hoa khoáng vật, nếu như không có khoáng vật thì bí bảo cũng được.
Sau khi ném cho một câu không đầu không đuôi, lão ta liền biến mất dạng.
Để lại một mình Dương Khai ngỡ ngàng đứng giữa trời, không hiểu ra sao.
Quỷ Tổ hiển nhiên không muốn nói với Dương Khai những điều mà lão biết, điều này khiến hắn rất buồn bực.
Song những lời mà Quỷ Tổ nói lại khơi gợi dư vị. Lão bảo hắn chăm sóc hai viên đá đen này cho tốt. Hai viên đá thì có gì mà cần chăm sóc chứ? Chúng cũng đâu phải vật sống.
Nghĩ mãi không hiểu, Dương Khai chẳng muốn phí công suy nghĩ, bảo Thần Thụ tiếp tục giám sát tình hình hai viên đá xong liền thu Ma Thần Bí Điển vào người.
Trở lại khoảng đất trống trên sườn núi, vừa hiện thân, Dương Khai đã phát hiện ra một ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn về phía mình, ánh mắt đến từ Nguyệt Hi!
Thân lực của nàng sớm đã hồi phục. Quỷ Tổ cũng không định giam cầm nàng mãi mãi. Những ngày qua nàng cũng chỉ quanh quẩn ở khoảng đất bằng trên sườn núi này, hồn bay phách lạc, không còn chút hình tượng một mỹ phụ cao quý đoan trang khi trước, lúc này nàng tóc rối châm rơi, đôi mắt đẹp toát lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm, oán hận nhìn Dương Khai.
Dường như hận không thể nuốt chửng hắn.
Mặc dù đã biết tất cả từ Hòa Tảo, Hòa Miêu rồi, biết là Dương Khai không làm gì đối với họ cả, chỉ để mặc họ ở trong thạch thất, để trừng phạt sự vô lễ của nàng lúc trước một cách biến tướng. Nhưng Nguyệt Hi vẫn có chút khó chấp nhận, cảm thấy tên tiểu bối Dương Khai này không coi ai ra gì, quá ngang ngược hiểm ác.
Nàng coi mọi việc lúc trước là sự sỉ nhục, âm thầm ghi hận trong lòng.
Giờ người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nàng cũng không dám có hành động quá đáng, chỉ có thể dùng ánh mắt thù hận để trút hết những bất mãn, tức giận trong lòng.
Dương Khai vờ như không hề nhìn thấy nàng, cứ thế bước thẳng vào lòng núi rồi biến mất.
Nguyệt Hi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, vỗ về tâm trạng.
- Tên tiểu tử này cho rằng có Quỷ Tổ che chở là có thể bình yên vô sự, nhưng lại không biết là sắp chết đến nơi rồi.
Lã Quy Trần đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nguyệt Hi, nhẹ giọng cười nhạt:
- Một khi Quỷ Tổ thoát ra khỏi đây, nhất định sẽ không tha cho hắn đâu, lúc đó sẽ chính là ngày giỗ của hắn!
- Nói với ta những điều này làm gì chứ?
Nguyệt Hi trừng mắt, lạnh lùng liếc nhìn Lã Quy Trần.
- Ngươi không hận hắn sao? Hắn đã giết một đồ đệ của ngươi, còn đưa hai nữ đồ đệ của ngươi vào sơn động. Họ sẽ gặp phải những gì, ta nghĩ ngươi còn rõ hơn ta. Hắn còn xỉ nhục ngươi, lẽ nào ngươi lại không hận hắn, không muốn tự tay giết chết hắn chứ?
- Đó là việc của ta, không liên quan gì đến ngươi!
Nguyệt Hi hừ nói.
Lã Quy Trần cười cười:
- Đương nhiên là có liên quan đến ta, ta cũng muốn lấy mạng hắn.
- Thật sao, vậy mà mấy ngày trước ngươi vẫn còn lắc đầu vẫy đuôi với hắn?
Lã Quy Trần ngượng ngùng, nhéo mũi nói:
- Tình thế bắt buộc thôi, ngươi cho rằng ta thích tỏ ra hèn kém với loại người như hắn sao? Nếu không có Quỷ Tổ che chở thì người như hắn ta vung tay một cái là giết được!
- Lã Quy Trần, ta hỏi ngươi một câu, thành thật trả lời!
Nguyệt Hi bất chợt nghiêm nghị nhìn y.
- Cái gì?
- Đồ đệ của ta Vệ Vũ... có phải sớm đã đi theo Tử Tinh các ngươi rồi không? Các ngươi đã hứa hẹn cho hắn lợi lộc gì, khiến hắn không ngần ngại phản bội ta, phản bội Kiếm Minh!
Nguyệt Hi hạ giọng quát.
Lã Quy Trần mắt bỗng sáng lên, khẽ cười nói:
- Ngươi có ý gì? Ta không hiểu lắm.
- Trong lòng ngươi hiểu rõ! Món nợ này sớm muộn gì ta cũng phải tính toán rõ ràng với ngươi. Vả lại nếu ngươi muốn mạng của tiểu bối đó thì tự đi mà giết hắn, đừng có mơ kích động, chọc giận được ta. Mượn tay ta sao, ta chưa ngốc đến mức ấy đâu!
Nguyệt Hi nói rồi quay người bước đi, để lại Lã Quy Trần với dáng vẻ xấu hổ với đồng bọn y.
Lặng nhìn theo bóng nàng, vẻ mặt Lã Quy Trần trở nên âm trầm.
Y không ngờ Nguyệt Hi có thể nhẫn nhịn được cơn giận này. Theo lẽ thường mà nói, hai nữ đồ đệ của nàng bị Dương Khai đưa vào sơn động chịu sự hà hiếp, nàng nhất định sẽ không màng tất cả mà xông vào. Lã Quy Trần không hiểu Nguyệt Hi vì cớ gì mà còn chần chừ chưa động thủ.
Tại thạch thất trong lòng núi, Dương Khai ngồi ngay ngắn bên khe suối, nhìn theo dòng nước chậm rãi chảy, chìm vào trầm tư.
Những lời nói hôm nay của Quỷ Tổ đã giúp hắn đẩy đi tầng mây mù, khiến hắn dường như thấy được khoảng trời đất mới mà trước đây hắn chưa từng thấy.
Hai luồng sức mạnh trong cơ thể thực sự có thể dung hòa làm một?
Bản thân hắn tu luyện Chân Dương Quyết, trong cơ thể tồn tại Chân Dương thánh nguyên, còn sức mạnh trong Ngạo Cốt Kim Thân lại tràn đầy uy năng tà ác.
Mỗi lần sử dụng, Dương Khai chỉ có thể dùng một trong hai luồng sức mạnh, sức mạnh còn lại đành phải tạm thời bỏ qua.
Hắn vẫn luôn cho rằng sự tồn tại của Chân Dương thánh nguyên trong cơ thể là để áp chế uy năng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân. Nhưng giờ đây suy xét kỹ lại một lượt thì lại không phải như vậy.
Bởi kể cả khi đã thi triển Ma Thần Biến, toàn thân hắn là tà năng thì cũng không mất đi lý trí và nhân tính, không trở nên mất hết tính người giống như tà ma.
Trước kia hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ đem hai loại sức mạnh tiệt nhiên tương phản, tương khắc nhau này hòa vào làm một. Hắn rất khó tưởng tượng đó sẽ là một tình cảnh như thế nào.
Thế nên hiện tại hắn có chút mơ hồ.
Tuy nhiên Quỷ Tổ đã nói như vậy hẳn là có lý của lão. Trong chuyện này, Dương Khai chọn tin tưởng lão!
Suy nghĩ hồi lâu mà không nắm được mấu chốt.
Hắn phấn chấn tinh thần, chuẩn bị động thủ thử sức.
Tập trung tinh thần, Dương Khai khống chế da thịt và Chân Dương thánh nguyên trong kinh mạch, dồn xuống đan điền.
Một lát sau, sức mạnh trong da thịt một chút cũng không còn, khiến hắn cảm giác có chút trống rỗng khó chịu.
Cảm giác như loại sức mạnh này bỗng dưng biến mất. Nguyên do không phải là tiêu hao quá mức, mà giống như hôm nay, chủ động tản hết sức mạnh đi hãy là lần đầu.
Sau đó hắn cẩn thận dẫn dắt Chân Dương thánh nguyên ở đan điền, rút từ trong đó ra một phần đưa vào kinh mạch của mình.
Hắn lại dẫn động Ngạo Cốt Kim Thân, trích một phầnnăng lượng tà ác tương đương trong Kim Thân đưa vào cùng một chỗ.
Năng lượng có thuộc tính hoàn toàn tương phản gặp nhau tại một chỗ, trong phút chốc, cơ thể Dương Khai bị chấn động, nét mặt toát ra sự khổ sở. Hắn cảm thấy vị trí tồn tại của hai nguồn sức mạnh này hình như đã xảy ra sự xung đột kịch liệt nào đó, giống như hai đội quân võ giả có mối thâm thù gặp nhau trong cuộc chiến quyết tử vậy. Xung đột đó khiến da thịt đau đớn, kinh mạch phồng lên. Tỉ mỉ lắng nghe thậm chí còn nghe thấy một hồi những tiếng xoẹt xoẹt từ đó truyền đến.
Chân Dương thánh nguyên và năng lượng tà ác đang va chạm tan chảy vào nhau.
Dương Khai rên lên một tiếng trầm đục, vẻ mặt khó coi.
Trong chốc lát, hai loại năng lượng đã hoàn toàn tan chảy, không còn lại gì.
Lần thử nghiệm đầu tiên, kết thúc với thất bại!
Dương Khai nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn cho hai loại sức mạnh này tồn tại cùng lúc trong kinh mạch của mình, vốn không ngờ là đem đến cho mình trải nghiệm khó chịu đến vậy.
Sở dĩ uy năng tà ác và Chân Dương thánh nguyên có thể cùng tồn tại trong cơ thể hắn đó là bởi vì chúng được cất chứa ở những nơi khác nhau, chưa từng cùng xuất hiện. Tự mình ép buộc chúng dung hòa với nhau làm một thật sự rất khó.
- Dương Khai, ngươi không sao chứ?
Bên ngoài đột nhiên có tiếng Hòa Tảo truyền đến, có vẻ như là vì động tĩnh vừa rồi bị kinh động.
- Không sao.
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy tỷ muội Hòa Tảo và Hòa Miêu đứng bên ngoài, nhìn về hướng này, hai người đều trong bộ dạng muốn nói lại thôi. Thần sắc Dương Khai khẽ động, hỏi:
- Các người tìm ta?
- Bọn ta muốn ra ngoài với sư phụ... vào đây đã hơn nửa tháng rồi, sư phụ nhất định rất lo lắng cho tình hình của bọn ta, vả lại người chắc cũng bớt giận rồi phải không?
Hòa Tảo mím môi, có vẻ khó xử.
- Không phải các ngươi đã đưa tin cho cô ta rồi sao?
Dương Khai khẽ cười một tiếng:
- Cô ta còn lo lắng cái gì nữa?
- Ngươi biết?
Hòa Tảo ngạc nhiên.
- Các người cho rằng ta không biết?
Dương Khai cười nhìn họ, trầm ngâm một lúc, nói:
- Đi đi. Nói cho sư phụ các người biết thái độ của ta, nếu như cô ta còn dám ghi hận ta, tìm cơ hội báo thù, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Hòa Tảo gật gật đầu, cau mày nói:
- Ta sẽ khuyên sư phụ, nhưng ngươi cũng đừng không chịu buông tha như vậy, sư phụ ta suy cho cùng cũng lớn tuổi hơn ngươi một chút...
Dương Khai đã nhắm mắt lại, Hòa Tảo, Hòa Miêu liếc nhau một cái, không còn cách nào đành lắc đầu quay người rời đi.
Đợi họ đi rồi, Bích Nhã chợt xuất hiện, nhìn theo bóng họ, hừ nhẹ một tiếng rồi thò đầu nhìn về hướng Dương Khai.
- Ngươi vào đây!
Dương Khai nhìn vẫy tay gọi ả.
Bích Nhã liền mặt mày hớn hở bước vào, dáng vẻ thướt tha mềm mại, chân bước thoăn thoắt, đứng trước mặt Dương Khai. Trong thân thể mềm mại lộ ra những đường cong vô hình, làm cho ả trông rất hấp dẫn.
- Chủ nhân có gì sai bảo?
- Hỏi ngươi một việc, ngươi đã từng gặp người nào dung hòa hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau một cách thuận lợi, hoàn hảo không?
Dương Khai nhìn ả hỏi.
- Hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau?
Bích nhã kinh ngạc.
- Ví dụ thủy với hỏa, sinh với tử, sáng với tối kiểu như vậy...
- Việc này sao có thể làm được? Sự thần bí của mỗi loại sức mạnh đều cực kỳ phức tạp, kể cả những đại cường nhân có bỏ thời gian cả đời cũng không chắc có thể hiểu rõ bản chất của một sức mạnh nào đó. Muốn dung hòa sức mạnh của nước với lửa kiểu như vậy quá là phi thực tế rồi, bản thân chúng vốn đã là thuộc tính tương khắc.
Bích Nhã cười nói, không biết tại sao Dương Khai đột nhiên lại hỏi đến vấn đề kỳ quặc này.
- Tuy nhiên nếu thực sự có người cùng lúc có thể tinh thông bản chất sức mạnh của thủy hệ và hỏa hệ thì có lẽ là có thể làm được điều này, dù sao thì nô tì lớn từng này cũng chưa bao giờ thấy kỳ nhân bậc đó. - Rốt cuộc ngươi lấy được thứ này từ đâu?
Quỷ Tổ lại dò hỏi.
Dương Khai thành thật trả lời.
Hai viên đá đen hắn đều lấy được từ những nơi khác nhau do cơ duyên trùng hợp. Viên Huyết Tinh thạch kia là cướp được từ tay kẻ khác, từ khi ở Thông Huyền đại lục Dương Khai đã có rồi.
Dương Khai chỉ hiểu tác dụng và cách dùng của Huyết Tinh thạch, cũng đã nhiều lần sử dụng nó, nhưng không hề biết hai viên đá đen kia rốt cuộc là cái gì.
- Tiền bối, người biết hai viên đá kỳ quái này sao?
Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thử dò hỏi.
Đôi mắt của Quỷ Tổ lóe sáng lạ thường, chăm chăm nhìn hai viên đá đen, nhìn những đường vân trên bề mặt chúng, lắng nghe những chuyển động bên trong chúng, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Xem ra ngươi không biết đây là cái gì...
- Kính xin tiền bối giải đáp!
Dương Khai nghiêm nghị nhìn lão.
Quỷ Tổ nhếch mép cười, ném viên Huyết Tinh Thạch và hai viên đá đen kia vào Ma Thần Bí Điển, rồi quăng Ma Thần Bí Điển trả cho Dương Khai và nói vẻ thần bí:
- Chăm sóc nó cho tốt, rồi một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu. Ừm, thứ này cần một lượng lớn tinh hoa khoáng vật, nếu như không có khoáng vật thì bí bảo cũng được.
Sau khi ném cho một câu không đầu không đuôi, lão ta liền biến mất dạng.
Để lại một mình Dương Khai ngỡ ngàng đứng giữa trời, không hiểu ra sao.
Quỷ Tổ hiển nhiên không muốn nói với Dương Khai những điều mà lão biết, điều này khiến hắn rất buồn bực.
Song những lời mà Quỷ Tổ nói lại khơi gợi dư vị. Lão bảo hắn chăm sóc hai viên đá đen này cho tốt. Hai viên đá thì có gì mà cần chăm sóc chứ? Chúng cũng đâu phải vật sống.
Nghĩ mãi không hiểu, Dương Khai chẳng muốn phí công suy nghĩ, bảo Thần Thụ tiếp tục giám sát tình hình hai viên đá xong liền thu Ma Thần Bí Điển vào người.
Trở lại khoảng đất trống trên sườn núi, vừa hiện thân, Dương Khai đã phát hiện ra một ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn về phía mình, ánh mắt đến từ Nguyệt Hi!
Thân lực của nàng sớm đã hồi phục. Quỷ Tổ cũng không định giam cầm nàng mãi mãi. Những ngày qua nàng cũng chỉ quanh quẩn ở khoảng đất bằng trên sườn núi này, hồn bay phách lạc, không còn chút hình tượng một mỹ phụ cao quý đoan trang khi trước, lúc này nàng tóc rối châm rơi, đôi mắt đẹp toát lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm, oán hận nhìn Dương Khai.
Dường như hận không thể nuốt chửng hắn.
Mặc dù đã biết tất cả từ Hòa Tảo, Hòa Miêu rồi, biết là Dương Khai không làm gì đối với họ cả, chỉ để mặc họ ở trong thạch thất, để trừng phạt sự vô lễ của nàng lúc trước một cách biến tướng. Nhưng Nguyệt Hi vẫn có chút khó chấp nhận, cảm thấy tên tiểu bối Dương Khai này không coi ai ra gì, quá ngang ngược hiểm ác.
Nàng coi mọi việc lúc trước là sự sỉ nhục, âm thầm ghi hận trong lòng.
Giờ người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nàng cũng không dám có hành động quá đáng, chỉ có thể dùng ánh mắt thù hận để trút hết những bất mãn, tức giận trong lòng.
Dương Khai vờ như không hề nhìn thấy nàng, cứ thế bước thẳng vào lòng núi rồi biến mất.
Nguyệt Hi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, vỗ về tâm trạng.
- Tên tiểu tử này cho rằng có Quỷ Tổ che chở là có thể bình yên vô sự, nhưng lại không biết là sắp chết đến nơi rồi.
Lã Quy Trần đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nguyệt Hi, nhẹ giọng cười nhạt:
- Một khi Quỷ Tổ thoát ra khỏi đây, nhất định sẽ không tha cho hắn đâu, lúc đó sẽ chính là ngày giỗ của hắn!
- Nói với ta những điều này làm gì chứ?
Nguyệt Hi trừng mắt, lạnh lùng liếc nhìn Lã Quy Trần.
- Ngươi không hận hắn sao? Hắn đã giết một đồ đệ của ngươi, còn đưa hai nữ đồ đệ của ngươi vào sơn động. Họ sẽ gặp phải những gì, ta nghĩ ngươi còn rõ hơn ta. Hắn còn xỉ nhục ngươi, lẽ nào ngươi lại không hận hắn, không muốn tự tay giết chết hắn chứ?
- Đó là việc của ta, không liên quan gì đến ngươi!
Nguyệt Hi hừ nói.
Lã Quy Trần cười cười:
- Đương nhiên là có liên quan đến ta, ta cũng muốn lấy mạng hắn.
- Thật sao, vậy mà mấy ngày trước ngươi vẫn còn lắc đầu vẫy đuôi với hắn?
Lã Quy Trần ngượng ngùng, nhéo mũi nói:
- Tình thế bắt buộc thôi, ngươi cho rằng ta thích tỏ ra hèn kém với loại người như hắn sao? Nếu không có Quỷ Tổ che chở thì người như hắn ta vung tay một cái là giết được!
- Lã Quy Trần, ta hỏi ngươi một câu, thành thật trả lời!
Nguyệt Hi bất chợt nghiêm nghị nhìn y.
- Cái gì?
- Đồ đệ của ta Vệ Vũ... có phải sớm đã đi theo Tử Tinh các ngươi rồi không? Các ngươi đã hứa hẹn cho hắn lợi lộc gì, khiến hắn không ngần ngại phản bội ta, phản bội Kiếm Minh!
Nguyệt Hi hạ giọng quát.
Lã Quy Trần mắt bỗng sáng lên, khẽ cười nói:
- Ngươi có ý gì? Ta không hiểu lắm.
- Trong lòng ngươi hiểu rõ! Món nợ này sớm muộn gì ta cũng phải tính toán rõ ràng với ngươi. Vả lại nếu ngươi muốn mạng của tiểu bối đó thì tự đi mà giết hắn, đừng có mơ kích động, chọc giận được ta. Mượn tay ta sao, ta chưa ngốc đến mức ấy đâu!
Nguyệt Hi nói rồi quay người bước đi, để lại Lã Quy Trần với dáng vẻ xấu hổ với đồng bọn y.
Lặng nhìn theo bóng nàng, vẻ mặt Lã Quy Trần trở nên âm trầm.
Y không ngờ Nguyệt Hi có thể nhẫn nhịn được cơn giận này. Theo lẽ thường mà nói, hai nữ đồ đệ của nàng bị Dương Khai đưa vào sơn động chịu sự hà hiếp, nàng nhất định sẽ không màng tất cả mà xông vào. Lã Quy Trần không hiểu Nguyệt Hi vì cớ gì mà còn chần chừ chưa động thủ.
Tại thạch thất trong lòng núi, Dương Khai ngồi ngay ngắn bên khe suối, nhìn theo dòng nước chậm rãi chảy, chìm vào trầm tư.
Những lời nói hôm nay của Quỷ Tổ đã giúp hắn đẩy đi tầng mây mù, khiến hắn dường như thấy được khoảng trời đất mới mà trước đây hắn chưa từng thấy.
Hai luồng sức mạnh trong cơ thể thực sự có thể dung hòa làm một?
Bản thân hắn tu luyện Chân Dương Quyết, trong cơ thể tồn tại Chân Dương thánh nguyên, còn sức mạnh trong Ngạo Cốt Kim Thân lại tràn đầy uy năng tà ác.
Mỗi lần sử dụng, Dương Khai chỉ có thể dùng một trong hai luồng sức mạnh, sức mạnh còn lại đành phải tạm thời bỏ qua.
Hắn vẫn luôn cho rằng sự tồn tại của Chân Dương thánh nguyên trong cơ thể là để áp chế uy năng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân. Nhưng giờ đây suy xét kỹ lại một lượt thì lại không phải như vậy.
Bởi kể cả khi đã thi triển Ma Thần Biến, toàn thân hắn là tà năng thì cũng không mất đi lý trí và nhân tính, không trở nên mất hết tính người giống như tà ma.
Trước kia hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ đem hai loại sức mạnh tiệt nhiên tương phản, tương khắc nhau này hòa vào làm một. Hắn rất khó tưởng tượng đó sẽ là một tình cảnh như thế nào.
Thế nên hiện tại hắn có chút mơ hồ.
Tuy nhiên Quỷ Tổ đã nói như vậy hẳn là có lý của lão. Trong chuyện này, Dương Khai chọn tin tưởng lão!
Suy nghĩ hồi lâu mà không nắm được mấu chốt.
Hắn phấn chấn tinh thần, chuẩn bị động thủ thử sức.
Tập trung tinh thần, Dương Khai khống chế da thịt và Chân Dương thánh nguyên trong kinh mạch, dồn xuống đan điền.
Một lát sau, sức mạnh trong da thịt một chút cũng không còn, khiến hắn cảm giác có chút trống rỗng khó chịu.
Cảm giác như loại sức mạnh này bỗng dưng biến mất. Nguyên do không phải là tiêu hao quá mức, mà giống như hôm nay, chủ động tản hết sức mạnh đi hãy là lần đầu.
Sau đó hắn cẩn thận dẫn dắt Chân Dương thánh nguyên ở đan điền, rút từ trong đó ra một phần đưa vào kinh mạch của mình.
Hắn lại dẫn động Ngạo Cốt Kim Thân, trích một phầnnăng lượng tà ác tương đương trong Kim Thân đưa vào cùng một chỗ.
Năng lượng có thuộc tính hoàn toàn tương phản gặp nhau tại một chỗ, trong phút chốc, cơ thể Dương Khai bị chấn động, nét mặt toát ra sự khổ sở. Hắn cảm thấy vị trí tồn tại của hai nguồn sức mạnh này hình như đã xảy ra sự xung đột kịch liệt nào đó, giống như hai đội quân võ giả có mối thâm thù gặp nhau trong cuộc chiến quyết tử vậy. Xung đột đó khiến da thịt đau đớn, kinh mạch phồng lên. Tỉ mỉ lắng nghe thậm chí còn nghe thấy một hồi những tiếng xoẹt xoẹt từ đó truyền đến.
Chân Dương thánh nguyên và năng lượng tà ác đang va chạm tan chảy vào nhau.
Dương Khai rên lên một tiếng trầm đục, vẻ mặt khó coi.
Trong chốc lát, hai loại năng lượng đã hoàn toàn tan chảy, không còn lại gì.
Lần thử nghiệm đầu tiên, kết thúc với thất bại!
Dương Khai nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn cho hai loại sức mạnh này tồn tại cùng lúc trong kinh mạch của mình, vốn không ngờ là đem đến cho mình trải nghiệm khó chịu đến vậy.
Sở dĩ uy năng tà ác và Chân Dương thánh nguyên có thể cùng tồn tại trong cơ thể hắn đó là bởi vì chúng được cất chứa ở những nơi khác nhau, chưa từng cùng xuất hiện. Tự mình ép buộc chúng dung hòa với nhau làm một thật sự rất khó.
- Dương Khai, ngươi không sao chứ?
Bên ngoài đột nhiên có tiếng Hòa Tảo truyền đến, có vẻ như là vì động tĩnh vừa rồi bị kinh động.
- Không sao.
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy tỷ muội Hòa Tảo và Hòa Miêu đứng bên ngoài, nhìn về hướng này, hai người đều trong bộ dạng muốn nói lại thôi. Thần sắc Dương Khai khẽ động, hỏi:
- Các người tìm ta?
- Bọn ta muốn ra ngoài với sư phụ... vào đây đã hơn nửa tháng rồi, sư phụ nhất định rất lo lắng cho tình hình của bọn ta, vả lại người chắc cũng bớt giận rồi phải không?
Hòa Tảo mím môi, có vẻ khó xử.
- Không phải các ngươi đã đưa tin cho cô ta rồi sao?
Dương Khai khẽ cười một tiếng:
- Cô ta còn lo lắng cái gì nữa?
- Ngươi biết?
Hòa Tảo ngạc nhiên.
- Các người cho rằng ta không biết?
Dương Khai cười nhìn họ, trầm ngâm một lúc, nói:
- Đi đi. Nói cho sư phụ các người biết thái độ của ta, nếu như cô ta còn dám ghi hận ta, tìm cơ hội báo thù, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Hòa Tảo gật gật đầu, cau mày nói:
- Ta sẽ khuyên sư phụ, nhưng ngươi cũng đừng không chịu buông tha như vậy, sư phụ ta suy cho cùng cũng lớn tuổi hơn ngươi một chút...
Dương Khai đã nhắm mắt lại, Hòa Tảo, Hòa Miêu liếc nhau một cái, không còn cách nào đành lắc đầu quay người rời đi.
Đợi họ đi rồi, Bích Nhã chợt xuất hiện, nhìn theo bóng họ, hừ nhẹ một tiếng rồi thò đầu nhìn về hướng Dương Khai.
- Ngươi vào đây!
Dương Khai nhìn vẫy tay gọi ả.
Bích Nhã liền mặt mày hớn hở bước vào, dáng vẻ thướt tha mềm mại, chân bước thoăn thoắt, đứng trước mặt Dương Khai. Trong thân thể mềm mại lộ ra những đường cong vô hình, làm cho ả trông rất hấp dẫn.
- Chủ nhân có gì sai bảo?
- Hỏi ngươi một việc, ngươi đã từng gặp người nào dung hòa hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau một cách thuận lợi, hoàn hảo không?
Dương Khai nhìn ả hỏi.
- Hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau?
Bích nhã kinh ngạc.
- Ví dụ thủy với hỏa, sinh với tử, sáng với tối kiểu như vậy...
- Việc này sao có thể làm được? Sự thần bí của mỗi loại sức mạnh đều cực kỳ phức tạp, kể cả những đại cường nhân có bỏ thời gian cả đời cũng không chắc có thể hiểu rõ bản chất của một sức mạnh nào đó. Muốn dung hòa sức mạnh của nước với lửa kiểu như vậy quá là phi thực tế rồi, bản thân chúng vốn đã là thuộc tính tương khắc.
Bích Nhã cười nói, không biết tại sao Dương Khai đột nhiên lại hỏi đến vấn đề kỳ quặc này.
- Tuy nhiên nếu thực sự có người cùng lúc có thể tinh thông bản chất sức mạnh của thủy hệ và hỏa hệ thì có lẽ là có thể làm được điều này, dù sao thì nô tì lớn từng này cũng chưa bao giờ thấy kỳ nhân bậc đó.