Giữa khoảng không, một cửa động đen ngòm chợt xuất hiện. Ngay sau đó, Lệ Dung đưa bốn người của Yêu tộc cùng Mộng Vô Nhai từ trong đó bay ra, xác định phương hướng rồi bay xuống dưới.
Dương Khai bế Hạ Ngưng Thường lách ra ngay sau họ.
Ngay lúc hai người vừa rời khỏi thông đạo hư không, một vệt sáng chợt lấp lóe sau lưng, cả thông đạo hư không nhúc nhích biến ảo, rồi thu nhỏ thành một chấm đen, biến mất tăm.
Dương Khai kinh hãi tới mức đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi chậm một bước thôi, hắn và tiểu sư tỷ sẽ bị kẹt ở đó vĩnh viễn.
Cúi xuống nhìn, bên dưới là một khu rừng, chim hót líu lo, cỏ cây xanh mướt, phong cảnh hữu tình.
Lệ Dung đứng ở một khoảng đất trống bên dưới, vẫy tay gọi Dương Khai: - Chúa thượng, ở bên này!
- Ừ. Dương Khai đáp, bay xuống dưới.
Đồng thời khuếch tán thần niệm, cảnh giác động tĩnh bốn phía.
Hắn vốn tưởng nơi này vẫn là một góc nào đó trong khu rừng Thú Hải, dù sao thì trước đó cũng đã đi qua Thú Hải để đến nơi đó, nhưng kiểm tra kỹ lại thì phát hiện, không có lấy một yêu thú nào trong phạm vi mấy chục dặm.
Ngờ vực, sau khi xác định quanh đây không có gì nguy hiểm, hắn bèn thu hồi thần niệm.
Đặt Hạ Ngưng Thường xuống một bên, Dương Khai liền hỏi: - Tình trạng họ thế nào?
- Không quá nghiêm trọng, dù sao thì thời gian bị trói cũng không quá dài, chỉ cần khôi phục một thời gian là được. Nhưng còn vị lão tiên sinh này thì... Lệ Dung thương xót nhìn Mộng Vô Nhai với gương mặt tiều tụy, ốm đến mức chỉ còn là da bọc xương, khẽ thở dài.
Theo lời Lôi Long, vị này năm xưa từng là Nhân tộc đệ nhất cường nhân, nay lại thê thảm đến nhường này. Nếu không cứu trị, với sức sống hiện còn của lão, e là không sống được bao lâu nữa.
- Không sao, có ta ở đây, lão không chết được đâu. Dương Khai nói rồi đến cạnh Mộng Vô Nhai, đỡ lão dậy.
Bộ dạng thảm thương của Mộng chưởng quầy khiến Dương Khai không khỏi chua xót trong lòng, quen lão lâu đến vậy, Dương Khai chưa bao giờ thấy Mộng chưởng quầy thê thảm đến thế này.
Mộng Vô Nhai cố gượng sức vươn bàn tay như xương khô ra, dùng hết sức toàn thân níu lấy áo Dương Khai, hai con ngươi đục ngầu vô quang nhìn đau đáu vào hắn, đôi môi khô nứt mấp máy.
- Đừng nói gì cả, ta biết ý của lão, ta sẽ chăm sóc tiểu sư tỷ thật tốt. Dương Khai khẽ gật đầu.
Mắt Mộng Vô Nhai bỗng sáng rực trong một chốc, lão cảm thấy yên tâm vì Dương Khai thấu hiểu mối vướng bận trong lòng lão, khóe miệng dường như còn thấp thoáng một nụ cười mỉm.
Dương Khai lấy ra một cái bình ngọc, trong bình ngọc đó chứa đầy Vạn Dược Linh Nhũ, trích ra một giọt cho Mộng Vô Nhai nuốt xuống.
Vạn Dược Linh Nhũ có hiệu quả rất rõ rệt đối với trị liệu trọng trương. Tuy hơi thở Mộng Vô Nhai rất yếu, nhưng dùng cái này thì tối thiểu có thể giữ được cho lão hơi thở cuối cùng.
Lập tức, Dương Khai lại lấy Huyết Tinh thạch ra.
Tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ dội ra từ trong Huyết Tinh thạch.
Như thể cảm nhận được huyết khí khổng lồ chứa trong Huyết Tinh thạch, đôi mắt Mộng Vô Nhai bỗng nhiên sáng bừng.
Thạch trụ đó có uy năng hấp thụ tinh hoa máu thịt của người bị trói, lực khí huyết toàn thân Mộng Vô Nhai gần như đã bị nó rút cạn, giờ cần phải bổ sung lực khí huyết ngay.
Chỉ cần có lực khí huyết, lão sẽ có thêm khả năng sống.
Và Huyết Tinh thạch chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Vận dụng hai thần bảo là Vạn Dược Linh Nhũ và Huyết Tinh thạch cùng một lúc, Dương Khai không tin là không cứu được Mộng chưởng quầy.
Chân nguyên rót vào trong Huyết Tinh thạch, kéo huyết khí bên trong ra trút vào cơ thể Mộng Vô Nhai.
Huyết khí luồn vào, Mộng chưởng quầy cũng cảm nhận được sự sức sống của mình đang dần khôi phục, nhắm nghiền mắt lại mặc cho Dương Khai điều trị.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một cách rõ ràng, cơ thể Mộng Vô Nhai đang có những thay đổi triệt để.
Tựa như một quả bóng khí khô quắt được thổi lớn, máu thịt dần dần căn đầy, thân xác tiều thùy cũng sung mãn trở lại.
Vô số vết thương chằng chịt trên người nhanh chóng khép lại, da thịt cũng trở nên nhẵn bóng hẳn, không còn nhăn nheo như lúc trước nữa.
Một canh giờ sau, Mộng Vô Nhai mới mở bừng hai mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Dương Khai, giọng nói khàn khàn: - Để ta tự làm, ngươi đi chăm sóc Ngưng Thường đi.
Dương Khai gật đầu, giao Huyết Tinh thạch vào tay Mộng Vô Nhai, quay người đi coi thử tình trạng của những người khác.
Bốn người Yêu tộc đều đang tĩnh tọa khôi phục, không nhúc nhích, trải qua một canh giờ tu dưỡng, sắc mặt họ cũng đã khá lên hẳn.
Dương Khai nghĩ một lúc, lấy một giọt Vạn Dược Linh Dịch giấu trong đan dược mang theo đưa cho mỗi người một viên, bảo họ nuốt xuống.
Bốn vị cường nhân Yêu tộc đều không lưỡng lự, lập tức cho đan dược vào miệng.
Lúc này Dương Khai mới đến cạnh Hạ Ngưng Thường.
Lệ Dung vẫn ở đấy, hình như cũng biết cô nương che mặt này rất quan trọng với Dương Khai, nên không rời lấy nửa bước.
Tình trạng của Hạ Ngưng Thường khá hơn rất nhiều so với Mộng Vô Nhai, chỉ có điều do dùng quá sức, dẫn đến mệt mỏi thôi.
Dương Khai cho nàng uống một giọt Vạn Dược Linh Dịch rồi ngồi xuống bên cạnh, im lặng chờ đợi.
- Chúa thượng... Lệ Dung bỗng khẽ nói. - Trước đó Lệ Dung đã không nghe lệnh Chúa thượng, phản lại lời thề cả tộc từng lập, lấy làm hổ thẹn với lòng trung thành của tộc, mong Chúa thượng trách phạt.
- Hả? Dương Khai đang nhìn Hạ Ngưng Thường, nghe bà nói vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bà, ngẫm một lúc, hắn chợt hiểu ra tại sao bà lại nói vậy.
- Việc đó à... đừng để ý, do ta chưa nghĩ kỹ đã bắt ngươi ra tay với phân thần của Đại Ma Thần, lỗi không phải ở ngươi.
- Nhưng Chúa thượng, cả tộc đã thề sẽ cống hiến sức lực cho ngài, thì không thể có một khắc do dự trước mệnh lệnh của ngài.
- Đừng có cứng ngắc như vậy, đó là phân thần của Đại Ma Thần, ngươi không tránh khỏi do dự được. Ừm, nếu một ngày nào đó, Đại Ma Thần đột nhiên sống dậy, ta bảo ngươi ra tay đối phó với y, ngươi có do dự hay không?
Lệ Dung ngẩn người ra, không biết nên trả lời thế nào.
Dương Khai cười bảo: - Vậy là đúng rồi, ngươi do dự vì ta là Chúa thượng của các ngươi, có điều Đại Ma Thần dù gì cũng là Đại Ma Thần, y chiếm một vị trí tối thượng trong lòng các ngươi, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, không cần nhắc lại.
Lệ Dung mấp máy miệng, mãi lúc sau mới khẽ gật đầu: - Vâng!
Bỗng nhiên bà lại bật cười: - Chúa thượng, vị cô nương này là người ngài yêu đúng không?
- Ừ. Dương Khai thẳng thắn thừa nhận, không giấu diếm.
- Chẳng trách ánh mắt Chúa thượng nhìn cô ấy dịu dàng đến vậy. Lệ Dung nhoẻn miệng cười. - Thuộc hạ chưa bao giờ thấy Chúa thượng có thần sắc như thế khi nhìn nữ nhi cả, vị cô nương này tuy che mặt, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng chắc cũng là quốc sắc thiên hương.
- Quốc sắc thiên hương? Dương Khai nhướn mày, bật cười:
- Có phải quốc sắc thiên hương hay không ta chẳng rõ, vì ta chưa bao giờ thấy dung mạo của tiểu sư tỷ cả.
- Hả? Lệ Dung che miệng kêu lên, không dám tin nổi: - Ngài chưa bao giờ thấy dung mạo thật của cô ấy?
Dương Khai lắc đầu.
Lớp khăn mỏng đó của Hạ Ngưng Thường hẳn cũng là một bí bảo thần kỳ, lúc trước Dương Khai chưa biết nhiều, không hiểu sự kỳ lạ của nó, nhưng giờ thì hắn đã phát hiện ra rồi.
Có lớp khăn này che phủ, cho dù có người muốn dùng thần niệm dò la, cũng chỉ thấy như mây mù che mắt.
- Tình cảm của Chúa thượng với cô nương này nhất định là rất sâu đậm. Lệ Dung quả quyết, nếu không phải thế, sao Dương Khai có thể nhung nhớ ngày đêm một cô nương mà mình chưa bao giờ thấy mặt?
Lúc hắn nhìn thấy nàng, còn có phần thất thố.
Ấn tượng của Lệ Dung về Dương Khai xưa nay luôn là trầm ổn, cứng rắn, hiếm có khi nào kích động đến vậy.
- Tiểu tử, nếu là xú nữ thì ngươi tính sao? Lôi Long Đại tôn chợt lên tiếng.
Dương Khai ngoái đầu lại, phát hiện hai vị Đại tôn đã khôi phục kha khá rồi, Thái Điệp và Kim Nghê thì vẫn đang tĩnh tọa.
Hai vị Đại tôn hiển nhiên là đã nghe thấy cuộc đối thoại trước đó, không khỏi nổi hứng trêu ghẹo.
- Không đâu, tâm hồn tiểu sư tỷ rất thuần khiết, trong mắt ta, nàng chính là mỹ nhân. Dương Khai cười điềm đạm.
Lôi Long Đại tôn nhíu mày, bỗng gật đầu: - Nói cũng đúng, xấu hay đẹp thì có vấn đề gì?
- Có điều ngươi không muốn xem thử rốt cuộc nàng trông ra sao à?
Liệt Địa Thần Ngưu chen vào, xúi giục: - Bây giờ nàng đang hôn mê, thời cơ tốt đó.
- Không cần, đợi đến một ngày nào đó, tiểu sư tỷ tự mình cởi bỏ khăn che, ta sẽ xem! Dương Khai lắc đầu. - Giờ mà xem thì chỉ hời cho mắt các ngươi thôi.
Lôi Long cười lớn: - Không ngờ tiểu tử nhà ngươi cũng giữ của báu kín vậy, nữ nhân mình yêu để ngươi khác nhìn một cái cũng không được à?
- Ai cần ngươi lo! Dương Khai bĩu môi, hắn không để tâm việc dung mạo của Hạ Ngưng Thường bị người khác nhìn thấy, chỉ là lần này nên để mình hắn nhìn thôi.
- Có điều bổn tọa lấy làm tò mò, rốt cuộc các ngươi xuất thân từ tông môn nào vậy, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi bậc này? Đừng có nói là Thiên Tiêu Tông, Thiên Tiêu Tông không làm được đến mức này đâu.
- Ta còn một sư tỷ cũng như vậy đấy. Dương Khai cười hề hề đắc ý.
Da mặt Lôi Long co giật: - Có cơ hội, ta phải mở mang tầm mắt xem rốt cuộc là thủy thổ phương nào đã tạo ra quái vật ngươi các ngươi.
- Chắc là có cơ hội...
Thần sắc Dương Khai ảm đạm hẳn, hắn cũng không biết làm thế nào để quay về Trung Đô.
- Thôi, không nói cái này nữa. Dương Khai chuyển chủ đề, nghiêm mặt lại: - Lúc nãy ở giữa tám thạch trụ nọ, ngươi và tên đó đã nói gì vậy? Y có lai lịch gì?
Trước đó, cuộc đối thoại giữa Dương Khai và phân thần của Đại Ma Thần được tiến hành hoàn toàn bằng thần niệm, nên mấy người này chỉ thấy nét mặt họ thay đổi, căn bản không biết họ nói gì.
- Y có lai lịch gì, chẳng lẽ Lôi Long Đại tôn không đoán ra được? Dương Khai cười nhìn y.
Lôi Long nheo mắt lại, mặt hằn lên nét hãi hùng: - Nói vậy... y quả thật là Đại Ma Thần?
- Đại Ma Thần? Liệt Địa Thần Ngưu kêu lên thất thanh. - Không phải chứ? Tên đó đã chết từ mấy nghìn năm trước rồi mà? Sao lại xuất hiện ở nơi này được?
- Có thể là một tàn hồn! Lôi Long trầm giọng giải thích. - Vì y không có thực thể, có điều chỉ là một tàn hồn mà đã mạnh đến vậy thì bản tôn Đại Ma Thần còn đến cỡ nào nữa?
Tương truyền, Đại Ma Thần đã tu luyện đến đỉnh cao sức mạnh của thế giới này.
Nhưng từ những dị tượng đó, có thể đoán ra y không chỉ dừng ở mức Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Ba cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh, hai Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, trước thủ pháp do y bố trí, căn bản không có chút sức lực phản kháng.
Nếu bản tôn Đại Ma Thần thật sự là Nhập Thánh tam tầng cảnh, thì không thể làm được đến mức này. Giữa khoảng không, một cửa động đen ngòm chợt xuất hiện. Ngay sau đó, Lệ Dung đưa bốn người của Yêu tộc cùng Mộng Vô Nhai từ trong đó bay ra, xác định phương hướng rồi bay xuống dưới.
Dương Khai bế Hạ Ngưng Thường lách ra ngay sau họ.
Ngay lúc hai người vừa rời khỏi thông đạo hư không, một vệt sáng chợt lấp lóe sau lưng, cả thông đạo hư không nhúc nhích biến ảo, rồi thu nhỏ thành một chấm đen, biến mất tăm.
Dương Khai kinh hãi tới mức đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi chậm một bước thôi, hắn và tiểu sư tỷ sẽ bị kẹt ở đó vĩnh viễn.
Cúi xuống nhìn, bên dưới là một khu rừng, chim hót líu lo, cỏ cây xanh mướt, phong cảnh hữu tình.
Lệ Dung đứng ở một khoảng đất trống bên dưới, vẫy tay gọi Dương Khai: - Chúa thượng, ở bên này!
- Ừ. Dương Khai đáp, bay xuống dưới.
Đồng thời khuếch tán thần niệm, cảnh giác động tĩnh bốn phía.
Hắn vốn tưởng nơi này vẫn là một góc nào đó trong khu rừng Thú Hải, dù sao thì trước đó cũng đã đi qua Thú Hải để đến nơi đó, nhưng kiểm tra kỹ lại thì phát hiện, không có lấy một yêu thú nào trong phạm vi mấy chục dặm.
Ngờ vực, sau khi xác định quanh đây không có gì nguy hiểm, hắn bèn thu hồi thần niệm.
Đặt Hạ Ngưng Thường xuống một bên, Dương Khai liền hỏi: - Tình trạng họ thế nào?
- Không quá nghiêm trọng, dù sao thì thời gian bị trói cũng không quá dài, chỉ cần khôi phục một thời gian là được. Nhưng còn vị lão tiên sinh này thì... Lệ Dung thương xót nhìn Mộng Vô Nhai với gương mặt tiều tụy, ốm đến mức chỉ còn là da bọc xương, khẽ thở dài.
Theo lời Lôi Long, vị này năm xưa từng là Nhân tộc đệ nhất cường nhân, nay lại thê thảm đến nhường này. Nếu không cứu trị, với sức sống hiện còn của lão, e là không sống được bao lâu nữa.
- Không sao, có ta ở đây, lão không chết được đâu. Dương Khai nói rồi đến cạnh Mộng Vô Nhai, đỡ lão dậy.
Bộ dạng thảm thương của Mộng chưởng quầy khiến Dương Khai không khỏi chua xót trong lòng, quen lão lâu đến vậy, Dương Khai chưa bao giờ thấy Mộng chưởng quầy thê thảm đến thế này.
Mộng Vô Nhai cố gượng sức vươn bàn tay như xương khô ra, dùng hết sức toàn thân níu lấy áo Dương Khai, hai con ngươi đục ngầu vô quang nhìn đau đáu vào hắn, đôi môi khô nứt mấp máy.
- Đừng nói gì cả, ta biết ý của lão, ta sẽ chăm sóc tiểu sư tỷ thật tốt. Dương Khai khẽ gật đầu.
Mắt Mộng Vô Nhai bỗng sáng rực trong một chốc, lão cảm thấy yên tâm vì Dương Khai thấu hiểu mối vướng bận trong lòng lão, khóe miệng dường như còn thấp thoáng một nụ cười mỉm.
Dương Khai lấy ra một cái bình ngọc, trong bình ngọc đó chứa đầy Vạn Dược Linh Nhũ, trích ra một giọt cho Mộng Vô Nhai nuốt xuống.
Vạn Dược Linh Nhũ có hiệu quả rất rõ rệt đối với trị liệu trọng trương. Tuy hơi thở Mộng Vô Nhai rất yếu, nhưng dùng cái này thì tối thiểu có thể giữ được cho lão hơi thở cuối cùng.
Lập tức, Dương Khai lại lấy Huyết Tinh thạch ra.
Tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ dội ra từ trong Huyết Tinh thạch.
Như thể cảm nhận được huyết khí khổng lồ chứa trong Huyết Tinh thạch, đôi mắt Mộng Vô Nhai bỗng nhiên sáng bừng.
Thạch trụ đó có uy năng hấp thụ tinh hoa máu thịt của người bị trói, lực khí huyết toàn thân Mộng Vô Nhai gần như đã bị nó rút cạn, giờ cần phải bổ sung lực khí huyết ngay.
Chỉ cần có lực khí huyết, lão sẽ có thêm khả năng sống.
Và Huyết Tinh thạch chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Vận dụng hai thần bảo là Vạn Dược Linh Nhũ và Huyết Tinh thạch cùng một lúc, Dương Khai không tin là không cứu được Mộng chưởng quầy.
Chân nguyên rót vào trong Huyết Tinh thạch, kéo huyết khí bên trong ra trút vào cơ thể Mộng Vô Nhai.
Huyết khí luồn vào, Mộng chưởng quầy cũng cảm nhận được sự sức sống của mình đang dần khôi phục, nhắm nghiền mắt lại mặc cho Dương Khai điều trị.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một cách rõ ràng, cơ thể Mộng Vô Nhai đang có những thay đổi triệt để.
Tựa như một quả bóng khí khô quắt được thổi lớn, máu thịt dần dần căn đầy, thân xác tiều thùy cũng sung mãn trở lại.
Vô số vết thương chằng chịt trên người nhanh chóng khép lại, da thịt cũng trở nên nhẵn bóng hẳn, không còn nhăn nheo như lúc trước nữa.
Một canh giờ sau, Mộng Vô Nhai mới mở bừng hai mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Dương Khai, giọng nói khàn khàn: - Để ta tự làm, ngươi đi chăm sóc Ngưng Thường đi.
Dương Khai gật đầu, giao Huyết Tinh thạch vào tay Mộng Vô Nhai, quay người đi coi thử tình trạng của những người khác.
Bốn người Yêu tộc đều đang tĩnh tọa khôi phục, không nhúc nhích, trải qua một canh giờ tu dưỡng, sắc mặt họ cũng đã khá lên hẳn.
Dương Khai nghĩ một lúc, lấy một giọt Vạn Dược Linh Dịch giấu trong đan dược mang theo đưa cho mỗi người một viên, bảo họ nuốt xuống.
Bốn vị cường nhân Yêu tộc đều không lưỡng lự, lập tức cho đan dược vào miệng.
Lúc này Dương Khai mới đến cạnh Hạ Ngưng Thường.
Lệ Dung vẫn ở đấy, hình như cũng biết cô nương che mặt này rất quan trọng với Dương Khai, nên không rời lấy nửa bước.
Tình trạng của Hạ Ngưng Thường khá hơn rất nhiều so với Mộng Vô Nhai, chỉ có điều do dùng quá sức, dẫn đến mệt mỏi thôi.
Dương Khai cho nàng uống một giọt Vạn Dược Linh Dịch rồi ngồi xuống bên cạnh, im lặng chờ đợi.
- Chúa thượng... Lệ Dung bỗng khẽ nói. - Trước đó Lệ Dung đã không nghe lệnh Chúa thượng, phản lại lời thề cả tộc từng lập, lấy làm hổ thẹn với lòng trung thành của tộc, mong Chúa thượng trách phạt.
- Hả? Dương Khai đang nhìn Hạ Ngưng Thường, nghe bà nói vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bà, ngẫm một lúc, hắn chợt hiểu ra tại sao bà lại nói vậy.
- Việc đó à... đừng để ý, do ta chưa nghĩ kỹ đã bắt ngươi ra tay với phân thần của Đại Ma Thần, lỗi không phải ở ngươi.
- Nhưng Chúa thượng, cả tộc đã thề sẽ cống hiến sức lực cho ngài, thì không thể có một khắc do dự trước mệnh lệnh của ngài.
- Đừng có cứng ngắc như vậy, đó là phân thần của Đại Ma Thần, ngươi không tránh khỏi do dự được. Ừm, nếu một ngày nào đó, Đại Ma Thần đột nhiên sống dậy, ta bảo ngươi ra tay đối phó với y, ngươi có do dự hay không?
Lệ Dung ngẩn người ra, không biết nên trả lời thế nào.
Dương Khai cười bảo: - Vậy là đúng rồi, ngươi do dự vì ta là Chúa thượng của các ngươi, có điều Đại Ma Thần dù gì cũng là Đại Ma Thần, y chiếm một vị trí tối thượng trong lòng các ngươi, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, không cần nhắc lại.
Lệ Dung mấp máy miệng, mãi lúc sau mới khẽ gật đầu: - Vâng!
Bỗng nhiên bà lại bật cười: - Chúa thượng, vị cô nương này là người ngài yêu đúng không?
- Ừ. Dương Khai thẳng thắn thừa nhận, không giấu diếm.
- Chẳng trách ánh mắt Chúa thượng nhìn cô ấy dịu dàng đến vậy. Lệ Dung nhoẻn miệng cười. - Thuộc hạ chưa bao giờ thấy Chúa thượng có thần sắc như thế khi nhìn nữ nhi cả, vị cô nương này tuy che mặt, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng chắc cũng là quốc sắc thiên hương.
- Quốc sắc thiên hương? Dương Khai nhướn mày, bật cười:
- Có phải quốc sắc thiên hương hay không ta chẳng rõ, vì ta chưa bao giờ thấy dung mạo của tiểu sư tỷ cả.
- Hả? Lệ Dung che miệng kêu lên, không dám tin nổi: - Ngài chưa bao giờ thấy dung mạo thật của cô ấy?
Dương Khai lắc đầu.
Lớp khăn mỏng đó của Hạ Ngưng Thường hẳn cũng là một bí bảo thần kỳ, lúc trước Dương Khai chưa biết nhiều, không hiểu sự kỳ lạ của nó, nhưng giờ thì hắn đã phát hiện ra rồi.
Có lớp khăn này che phủ, cho dù có người muốn dùng thần niệm dò la, cũng chỉ thấy như mây mù che mắt.
- Tình cảm của Chúa thượng với cô nương này nhất định là rất sâu đậm. Lệ Dung quả quyết, nếu không phải thế, sao Dương Khai có thể nhung nhớ ngày đêm một cô nương mà mình chưa bao giờ thấy mặt?
Lúc hắn nhìn thấy nàng, còn có phần thất thố.
Ấn tượng của Lệ Dung về Dương Khai xưa nay luôn là trầm ổn, cứng rắn, hiếm có khi nào kích động đến vậy.
- Tiểu tử, nếu là xú nữ thì ngươi tính sao? Lôi Long Đại tôn chợt lên tiếng.
Dương Khai ngoái đầu lại, phát hiện hai vị Đại tôn đã khôi phục kha khá rồi, Thái Điệp và Kim Nghê thì vẫn đang tĩnh tọa.
Hai vị Đại tôn hiển nhiên là đã nghe thấy cuộc đối thoại trước đó, không khỏi nổi hứng trêu ghẹo.
- Không đâu, tâm hồn tiểu sư tỷ rất thuần khiết, trong mắt ta, nàng chính là mỹ nhân. Dương Khai cười điềm đạm.
Lôi Long Đại tôn nhíu mày, bỗng gật đầu: - Nói cũng đúng, xấu hay đẹp thì có vấn đề gì?
- Có điều ngươi không muốn xem thử rốt cuộc nàng trông ra sao à?
Liệt Địa Thần Ngưu chen vào, xúi giục: - Bây giờ nàng đang hôn mê, thời cơ tốt đó.
- Không cần, đợi đến một ngày nào đó, tiểu sư tỷ tự mình cởi bỏ khăn che, ta sẽ xem! Dương Khai lắc đầu. - Giờ mà xem thì chỉ hời cho mắt các ngươi thôi.
Lôi Long cười lớn: - Không ngờ tiểu tử nhà ngươi cũng giữ của báu kín vậy, nữ nhân mình yêu để ngươi khác nhìn một cái cũng không được à?
- Ai cần ngươi lo! Dương Khai bĩu môi, hắn không để tâm việc dung mạo của Hạ Ngưng Thường bị người khác nhìn thấy, chỉ là lần này nên để mình hắn nhìn thôi.
- Có điều bổn tọa lấy làm tò mò, rốt cuộc các ngươi xuất thân từ tông môn nào vậy, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi bậc này? Đừng có nói là Thiên Tiêu Tông, Thiên Tiêu Tông không làm được đến mức này đâu.
- Ta còn một sư tỷ cũng như vậy đấy. Dương Khai cười hề hề đắc ý.
Da mặt Lôi Long co giật: - Có cơ hội, ta phải mở mang tầm mắt xem rốt cuộc là thủy thổ phương nào đã tạo ra quái vật ngươi các ngươi.
- Chắc là có cơ hội...
Thần sắc Dương Khai ảm đạm hẳn, hắn cũng không biết làm thế nào để quay về Trung Đô.
- Thôi, không nói cái này nữa. Dương Khai chuyển chủ đề, nghiêm mặt lại: - Lúc nãy ở giữa tám thạch trụ nọ, ngươi và tên đó đã nói gì vậy? Y có lai lịch gì?
Trước đó, cuộc đối thoại giữa Dương Khai và phân thần của Đại Ma Thần được tiến hành hoàn toàn bằng thần niệm, nên mấy người này chỉ thấy nét mặt họ thay đổi, căn bản không biết họ nói gì.
- Y có lai lịch gì, chẳng lẽ Lôi Long Đại tôn không đoán ra được? Dương Khai cười nhìn y.
Lôi Long nheo mắt lại, mặt hằn lên nét hãi hùng: - Nói vậy... y quả thật là Đại Ma Thần?
- Đại Ma Thần? Liệt Địa Thần Ngưu kêu lên thất thanh. - Không phải chứ? Tên đó đã chết từ mấy nghìn năm trước rồi mà? Sao lại xuất hiện ở nơi này được?
- Có thể là một tàn hồn! Lôi Long trầm giọng giải thích. - Vì y không có thực thể, có điều chỉ là một tàn hồn mà đã mạnh đến vậy thì bản tôn Đại Ma Thần còn đến cỡ nào nữa?
Tương truyền, Đại Ma Thần đã tu luyện đến đỉnh cao sức mạnh của thế giới này.
Nhưng từ những dị tượng đó, có thể đoán ra y không chỉ dừng ở mức Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Ba cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh, hai Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, trước thủ pháp do y bố trí, căn bản không có chút sức lực phản kháng.
Nếu bản tôn Đại Ma Thần thật sự là Nhập Thánh tam tầng cảnh, thì không thể làm được đến mức này.