Dứt lời, phân thần của Đại Ma Thần khẽ chỉ tay, trong khoảng không cách đó không xa bỗng xuất hiện một lối vào thông đạo hư không tối đen sâu hun hút, đủ để cho mấy người cùng đi vào.
- Tự vận dụng ma nguyên thoát khỏi vòng trói của Thông Huyền Thần Trụ này, sau đó rời khỏi đây đi. Đại Ma Thần phất tay ra lệnh.
Lệ Dung hướng mắt sang Dương Khai, chờ hắn đưa ra quyết định.
Dương Khai chỉ im lặng nhìn Đại Ma Thần, không nói lời nào, ánh mắt sâu xa như trời sao mênh mông.
- Còn không mau cút đi? Thấy hắn không có động tĩnh, phân thần của Đại Ma Thần khẽ quát, giọng nói uy nghiêm lẩn quẩn trong đầu Dương Khai, như một quả chùy nện vào tim hắn, khí huyết quay cuồng không ngớt, sắc diện đỏ bừng ngay lập tức.
Song, rất nhanh, Dương Khai đã bình tĩnh lại, lắc đầu nói: - Ta muốn đưa họ đi cùng.
Đại Ma Thần hừ một cái lạnh ngắt: - Không biết tự lượng sức, ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không nắm bắt, thì hãy ở lại đây vĩnh viễn đi! Cho dù ngươi có là người thừa kế hài cốt của bản tôn, nhưng muốn xông vào đây, cũng phải trả giá!
Dương Khai không biến sắc, ngoái đầu nhìn xung quanh, thản nhiên hỏi:
- Tám thạch trụ này tên là Thông Huyền Thần Trụ? Trên đường tới đây bọn ta cũng đã gặp một cái, dài hơn tám cái này rất nhiều, trên đó có khắc bốn chữ "Thông Huyền Chi Trụ", có liên quan gì tới nơi này không?
Đang trong nghịch cảnh, Dương Khai chẳng những không lo lắng, ngược lại còn thảnh thơi nói đủ chuyện vớ vẩn với phân thần của Đại Ma Thần. Điều này khiến Đại Ma Thần cảm thấy hơi khó tin, cả Lệ Dung cũng kinh ngạc nhìn Dương Khai, không biết hắn định làm gì.
- Nơi này có rất nhiều Thông Huyền Chi Trụ, tám thạch trụ này mới là trung tâm... Ngươi hỏi cái này để làm gì? Đại Ma Thần hờ hững đáp.
- Không có gì.
Dương Khai nhún vai, nhếch miệng cười. - Ta chỉ đang nghĩ, nơi này là trận đồ do Đại Ma Thần bố trí, vậy thì chẳng có liên quan gì đến phân thần là ngài, ngài chẳng qua chỉ là hộ vệ do bản tôn để lại trông coi nơi này mà thôi.
Ánh mắt Đại Ma Thần lóe lên một tia tinh quang, nhìn Dương Khai như khen ngợi, khẽ gật đầu: - Suy nghĩ linh hoạt đấy.
- Đoán bừa thôi, ha ha. Dương Khai cười nhạt một tiếng. - Trên đường tới đây, có gặp một vùng biển xanh lục, nơi đó có vô số linh thể thần hồn của các cường nhân, sau đó lại gặp huyết.L⺣i quái dị. Ta nghĩ những thứ này đều là cấm chế Đại Ma Thần để lại từ xưa, không cho người khác đến gần tám thạch trụ này, đúng không?
- Đúng thì sao? Đại Ma Thần gật đầu thừa nhận. Dương Khai gặp biến không hoang mang, thư thả nói chuyện, khiến y tự nhiên cảm thấy thú vị.
- Không sao cả! Nụ cười của Dương Khai chợt chuyển thành xảo quyệt. - Chỉ là ta cứ thấy kỳ lạ, nếu ngài đã mạnh đến vậy, những cường nhân đặt chân đến đây, bất luận tu vi thế nào, cũng đều có khả năng bị giam cầm ngay lập tức, vậy tại sao năm xưa Đại Ma Thần lại bố trí nhiều cấm chế để ngăn cản người khác đến đây như vậy? Không thấy có hơi dư thừa sao?
- Ngươi muốn nói gì?
Đại Ma Thần nheo mắt lại, bỗng cảm thấy hơi bất an.
- Ta chỉ muốn nói... ngài nhìn thì rất mạnh, nhưng kỳ thực cũng chỉ là một phân thần, căn bản không có bao nhiêu sức mạnh! Thứ trói bọn ta lại là tám thạch trụ kia, là thủ pháp của Đại Ma Thần năm xưa, không có chút quan hệ gì với ngài của hiện tại! Nói tới đây, giọng Dương Khai trầm xuống.
Nghe vậy, Lệ Dung cũng sững sờ, hồ nghi nhìn phân thần của Đại Ma Thần, thả thần niệm ra nhằm kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng chợt phát hiện đang bị trói trên thạch trụ, không cách nào sử dụng được thần thức.
- Ngươi khẳng định vậy à? Phân thần của Đại Ma Thần lạnh lùng nhìn Dương Khai, như thể bí mật lớn nhất của mình đã bị lột trần, thần sắc hơi biến ảo, có điều ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh.
- Ngài sốt ruột bảo ta và Lệ Dung rời đi, cũng là vì không muốn hai biến số như bọn ta ở lại đây. Ta nghĩ, năm xưa, lúc mà Đại Ma Thần sắp đặt cấm chế ở đây, đã để lại một lối thoát ngầm: người thi triển được Ma Thần Biến sẽ không phải nhịu nhục hình. Không may là ta và Lệ Dung lại phù hợp với điều kiện này, đúng không?
Đại Ma Thần bỗng phá lên cười: - Bảo ngươi thế này ngươi vặn lại thế kia, lải nhải dông dài nhiều đến vậy, suy cho cùng chỉ là phán đoán của riêng ngươi thôi.
Dương Khai lắc đầu: - Con người sau khi chết, năng lượng thần hồn không thể tồn tại lâu trong thiên địa, không bao lâu sau sẽ tan biến. Cho dù ngài có là phân thần cảu Đại Ma Thần, cũng không là ngoại lệ. Phân thần này của ngày không có xác chứa, có lẽ là gửi thân vào tám thạch trụ này mới thoát khỏi số kiếp tan biến. Có điều sau nhiều năm, sức mạnh của ngày còn lại được bao nhiêu?
- Sức mạnh của ta còn bao nhiêu, ngươi có thể kiểm chứng. Phân thần của Đại Ma Thần bật cười.
- Dĩ nhiên là ta sẽ kiểm chứng, vì ngài căn bản không thể xóa bỏ năng lượng của tám thạch trụ này, và không thể thả bọn ta ra! Dương Khai quát lớn. - Nếu đã vậy, ta chỉ còn cách tự động thủ hủy đi tám thạch trụ này!
- Tiểu tử, ngươi dám! Phân thần của Đại Ma Thần chợt biến sắc.
- Vậy ngài hãy mở to mắt ra mà xem, rốt cuộc ta có dám hay không! Dương Khai cười lớn, sức mạnh nội thể sục sôi điên cuồng, lực khí huyết dâng cao.
Đất trời rung chuyển ầm ầm, tầm mắt của tất cả mọi người đều mờ mịt, cả thiên địa như cong vẹo, sức mạnh cuồng bạo đó khiến hai vị Đại tôn Yêu tộc đều không khỏi biến sắc.
Họ không biết một võ giả Siêu Phàm Cảnh như Dương Khai sao có thể bộc phát uy thế như vậy.
Két...
Dường như có thứ gì đó bị giật đứt, Dương Khai bước xuống khỏi thạch trụ trói buộc hắn, vận động các khớp trên người, từng tiếng động răng rắc vang lên.
- Lệ Dung, xuống giúp ta! Dương Khai gọi.
Lệ Dung ngây người ra, nhìn Dương Khai rồi lại nhìn phân thần của Đại Ma Thần, không biết nên làm sao cho phải.
Trong lòng mỗi một Ma tộc nhân, Đại Ma Thần chiếm giữ một vị trí không thể thay thế, sự sùng bái và kính ngưỡng xuất phát từ tận đáy lòng đó khiến Lệ Dung không thể nào đối nghịch với Đại Ma Thần được.
Nhưng Dương Khai lại là chủ nhân của tộc Cổ Ma, Dương Khai ra lệnh, bà không thể bất tuân.
Nhất thời khó xử vô cùng.
- Đó không phải là Đại Ma Thần, bản tôn Đại Ma Thần sớm đã không còn trên đời này nữa rồi, ngươi không phải để ý đến gánh nặng tâm lý.
- Nhưng mà... Lệ Dung ngập ngừng.
- Thôi bỏ đi, ngươi cứ chờ ở đó. Dương Khai không ép bà nữa, bèn nhìn sang phân thần củ Đại Ma Thần: - Giờ ta sẽ bắt đầu hủy thạch trụ này, nếu ngài có cách gì ngăn cản ta thì hãy mai thi triển đi.
Phân thần của Đại Ma Thần chỉ nhìn đau đáu vào hắn, không hề có ý ngăn cản, mãi một lúc sau mới trầm giọng nói: - Ngươi thật sự muốn phá hủy nơi này?
- Ngài thấy ta giống đang nói đùa sao?
- Ngươi có biết nếu hủy hoại nơi này, sẽ dẫn đến hậu quả thế nào không?
- Ta chỉ biết, nếu không phá hủy nơi này đi, các bằng hữu và trưởng bối của ta sẽ phải chết. Có điều, hẳn là ngài rất am hiểu về các bí mật của nơi này, giờ là lúc cho ta biết, rốt cuộc nơi này có liên quan với cái gì, lúc nãy ta nghe ngài nói, hình như nơi này là căn cơ mấu chốt của cả đại lục?
- Liên quan với cái gì? Phân thần của Đại Ma Thần khẽ cười.
- Đợi ngươi hủy nơi này đi, ngươi khắc biết, hy vọng ngươi có thể hứng chịu được cái giá đó.
Dương Khai nhíu mày, bực mình nói: - Cứ tung hỏa mù, úp úp mở mở.
Bất luận tại sao năm xưa Đại Ma Thần lại bố trí nhiều cấm chế ở đây đến vậy, cũng không bàn đến việc nơi này có phải là căn cơ của đại lục hay không, Mộng Vô Nhai đã bị giam trên thạch trụ đó, thì Dương Khai buộc phải cứu lão ra.
Dứt lời, ma nguyên cuồn cuộn trên bàn tay phải, tản mác sóng năng lượng mãnh liệt, nhìn qua, bàn tay phải đó như biến thành một hắc động âm u, trông mà chết khiếp.
Ầm...
Nắm đấm nện vào thạch trụ trói buộc hắn trước đó, thạch trụ liền rung chuyển.
Ngay lập tức, tiếng răng rắc vang lên, cả thạch trụ nứt thành nhiều đường chằng chịt, như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Dương Khai ngớ người ra, không ngờ thạch trụ này lại dễ phá đến vậy, hắn còn chuẩn bị đánh một trận lâu dài nữa.
Thấy hắn thật sự hạ thủ, Đại Ma Thần không những không lo lắng, còn phá lên cười, tiếng cười vô cùng sảng khoái, y gật đầu nói: - Tính khí cương quyết giống hệt bản tôn, thảo nào có thể kế thừa hài cốt của bản tôn.
- Ngài không ngăn ta lại à? Dương Khai quay lại nhìn y, huơ huơ nắm đấm: - Cú đánh tiếp theo, thạch trụ này sẽ bị đánh nát đấy.
Đại Ma Thần nhún vai: - Ngươi đã nói ta không cách nào cản được thì ta cản làm gì? Thôi bỏ đi, thế giới này bị phong ấn quá lâu, cũng đến lúc được thấy lại ánh mặt trời rồi. Tiểu tử, rảnh rỗi thì đến Ma Đô một chuyến, đến đó, ngươi khắc sẽ hiểu tường tận bí mật của nơi này.
- Nói rõ hơn đi. Dương Khai nhíu mày.
Đại Ma Thần chỉ cười chứ chẳng nói gì, biểu cảm cao thâm khó lường, rồi bóng y nhạt dần, từ từ biến mất.
Mặc cho Dương Khai có gọi đến mấy, y cũng không có ý định xuất hiện nữa.
- Tiểu tử, mau kéo bọn ta ra, nơi này không nên ở lâu... Lôi Long đại tôn đưa cặp mắt vô thần nhìn Dương Khai, uể oải nói.
Gật đầu, Dương Khai không trì hoãn thêm nữa, nện thêm một cú đánh vào thạch trụ đó.
Thạch trụ đổ nát ầm ầm, đá vụn bay tán loạn, năng lượng khổng lồ bị phong ấn trong thạch trụ đó cũng trào ra như nước sông xô vỡ đê.
Dương Khai không chút hoang mang, triệu hồi bí bảo Ngân Diệp, hào quang sắc bạc như ngân hà phủ xuống, bao trùm tất cả bọn họ.
Đồng thời, Hạo Thiên Thuẫn che phủ, ngăn cản năng lượng đó gây thương tổn.
Như một phản ứng dây chuyền, sau khi thạch trụ thứ nhất bị phá hủy, bảy thạch trụ còn lại đều nứt ra, sức mạnh trói buộc mọi người cũng tiêu biến ngay khoảnh khắc đó.
Họ đồng loạt ngã xuống.
Răng rắc...
Bảy thạch trụ đều phát nên tiếng động, như sắp nổ tung, năng lượng phong ấn trong chúng cũng rục rục bùng phát.
- Mau chạy!
Dương Khai gào lên. Sức mạnh bộc phát từ một thạch trụ sập đổ hắn đã phải dùng toàn lực để chống đỡ. Bảy thạch trụ cùng nổ tung một lúc, e là tất cả mọi người đều không thể sống sót.
Lệ Dung không nghĩ ngợi gì, lập tức dùng chân nguyên bao trùm chúng ngân, bay vào thông đạo hư không mà phân thần của Đại Ma Thần đã mở ra trước đó.
Dương Khai vụt lao đến cạnh Hạ Ngưng Thường, bế nàng lên rồi bay theo sát đám người Lệ Dung.
Vừa mới qua lối vào, thế giới sau lưng đã ầm ầm vang rền, Dương Khai ngoái lại nhìn thử, sắc mặt liền trắng bệch.
Thế giới đó cứ như bị phân giải, bỗng chốc tan nát, không gian vỡ vụn nhanh chóng lan về phía thông đạo hư không.
Trên vị trí mà đáng lẽ tám thạch trụ đứng sừng sững, phân thần của Đại Ma Thần lại hiển hiện một lần nữa, y chỉ lặng lẽ nhìn theo hướng Dương Khai và những người khác rời đi, rồi lập tức bị một luồng hào quang nuốt chửng. Dứt lời, phân thần của Đại Ma Thần khẽ chỉ tay, trong khoảng không cách đó không xa bỗng xuất hiện một lối vào thông đạo hư không tối đen sâu hun hút, đủ để cho mấy người cùng đi vào.
- Tự vận dụng ma nguyên thoát khỏi vòng trói của Thông Huyền Thần Trụ này, sau đó rời khỏi đây đi. Đại Ma Thần phất tay ra lệnh.
Lệ Dung hướng mắt sang Dương Khai, chờ hắn đưa ra quyết định.
Dương Khai chỉ im lặng nhìn Đại Ma Thần, không nói lời nào, ánh mắt sâu xa như trời sao mênh mông.
- Còn không mau cút đi? Thấy hắn không có động tĩnh, phân thần của Đại Ma Thần khẽ quát, giọng nói uy nghiêm lẩn quẩn trong đầu Dương Khai, như một quả chùy nện vào tim hắn, khí huyết quay cuồng không ngớt, sắc diện đỏ bừng ngay lập tức.
Song, rất nhanh, Dương Khai đã bình tĩnh lại, lắc đầu nói: - Ta muốn đưa họ đi cùng.
Đại Ma Thần hừ một cái lạnh ngắt: - Không biết tự lượng sức, ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không nắm bắt, thì hãy ở lại đây vĩnh viễn đi! Cho dù ngươi có là người thừa kế hài cốt của bản tôn, nhưng muốn xông vào đây, cũng phải trả giá!
Dương Khai không biến sắc, ngoái đầu nhìn xung quanh, thản nhiên hỏi:
- Tám thạch trụ này tên là Thông Huyền Thần Trụ? Trên đường tới đây bọn ta cũng đã gặp một cái, dài hơn tám cái này rất nhiều, trên đó có khắc bốn chữ "Thông Huyền Chi Trụ", có liên quan gì tới nơi này không?
Đang trong nghịch cảnh, Dương Khai chẳng những không lo lắng, ngược lại còn thảnh thơi nói đủ chuyện vớ vẩn với phân thần của Đại Ma Thần. Điều này khiến Đại Ma Thần cảm thấy hơi khó tin, cả Lệ Dung cũng kinh ngạc nhìn Dương Khai, không biết hắn định làm gì.
- Nơi này có rất nhiều Thông Huyền Chi Trụ, tám thạch trụ này mới là trung tâm... Ngươi hỏi cái này để làm gì? Đại Ma Thần hờ hững đáp.
- Không có gì.
Dương Khai nhún vai, nhếch miệng cười. - Ta chỉ đang nghĩ, nơi này là trận đồ do Đại Ma Thần bố trí, vậy thì chẳng có liên quan gì đến phân thần là ngài, ngài chẳng qua chỉ là hộ vệ do bản tôn để lại trông coi nơi này mà thôi.
Ánh mắt Đại Ma Thần lóe lên một tia tinh quang, nhìn Dương Khai như khen ngợi, khẽ gật đầu: - Suy nghĩ linh hoạt đấy.
- Đoán bừa thôi, ha ha. Dương Khai cười nhạt một tiếng. - Trên đường tới đây, có gặp một vùng biển xanh lục, nơi đó có vô số linh thể thần hồn của các cường nhân, sau đó lại gặp huyết.L⺣i quái dị. Ta nghĩ những thứ này đều là cấm chế Đại Ma Thần để lại từ xưa, không cho người khác đến gần tám thạch trụ này, đúng không?
- Đúng thì sao? Đại Ma Thần gật đầu thừa nhận. Dương Khai gặp biến không hoang mang, thư thả nói chuyện, khiến y tự nhiên cảm thấy thú vị.
- Không sao cả! Nụ cười của Dương Khai chợt chuyển thành xảo quyệt. - Chỉ là ta cứ thấy kỳ lạ, nếu ngài đã mạnh đến vậy, những cường nhân đặt chân đến đây, bất luận tu vi thế nào, cũng đều có khả năng bị giam cầm ngay lập tức, vậy tại sao năm xưa Đại Ma Thần lại bố trí nhiều cấm chế để ngăn cản người khác đến đây như vậy? Không thấy có hơi dư thừa sao?
- Ngươi muốn nói gì?
Đại Ma Thần nheo mắt lại, bỗng cảm thấy hơi bất an.
- Ta chỉ muốn nói... ngài nhìn thì rất mạnh, nhưng kỳ thực cũng chỉ là một phân thần, căn bản không có bao nhiêu sức mạnh! Thứ trói bọn ta lại là tám thạch trụ kia, là thủ pháp của Đại Ma Thần năm xưa, không có chút quan hệ gì với ngài của hiện tại! Nói tới đây, giọng Dương Khai trầm xuống.
Nghe vậy, Lệ Dung cũng sững sờ, hồ nghi nhìn phân thần của Đại Ma Thần, thả thần niệm ra nhằm kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng chợt phát hiện đang bị trói trên thạch trụ, không cách nào sử dụng được thần thức.
- Ngươi khẳng định vậy à? Phân thần của Đại Ma Thần lạnh lùng nhìn Dương Khai, như thể bí mật lớn nhất của mình đã bị lột trần, thần sắc hơi biến ảo, có điều ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh.
- Ngài sốt ruột bảo ta và Lệ Dung rời đi, cũng là vì không muốn hai biến số như bọn ta ở lại đây. Ta nghĩ, năm xưa, lúc mà Đại Ma Thần sắp đặt cấm chế ở đây, đã để lại một lối thoát ngầm: người thi triển được Ma Thần Biến sẽ không phải nhịu nhục hình. Không may là ta và Lệ Dung lại phù hợp với điều kiện này, đúng không?
Đại Ma Thần bỗng phá lên cười: - Bảo ngươi thế này ngươi vặn lại thế kia, lải nhải dông dài nhiều đến vậy, suy cho cùng chỉ là phán đoán của riêng ngươi thôi.
Dương Khai lắc đầu: - Con người sau khi chết, năng lượng thần hồn không thể tồn tại lâu trong thiên địa, không bao lâu sau sẽ tan biến. Cho dù ngài có là phân thần cảu Đại Ma Thần, cũng không là ngoại lệ. Phân thần này của ngày không có xác chứa, có lẽ là gửi thân vào tám thạch trụ này mới thoát khỏi số kiếp tan biến. Có điều sau nhiều năm, sức mạnh của ngày còn lại được bao nhiêu?
- Sức mạnh của ta còn bao nhiêu, ngươi có thể kiểm chứng. Phân thần của Đại Ma Thần bật cười.
- Dĩ nhiên là ta sẽ kiểm chứng, vì ngài căn bản không thể xóa bỏ năng lượng của tám thạch trụ này, và không thể thả bọn ta ra! Dương Khai quát lớn. - Nếu đã vậy, ta chỉ còn cách tự động thủ hủy đi tám thạch trụ này!
- Tiểu tử, ngươi dám! Phân thần của Đại Ma Thần chợt biến sắc.
- Vậy ngài hãy mở to mắt ra mà xem, rốt cuộc ta có dám hay không! Dương Khai cười lớn, sức mạnh nội thể sục sôi điên cuồng, lực khí huyết dâng cao.
Đất trời rung chuyển ầm ầm, tầm mắt của tất cả mọi người đều mờ mịt, cả thiên địa như cong vẹo, sức mạnh cuồng bạo đó khiến hai vị Đại tôn Yêu tộc đều không khỏi biến sắc.
Họ không biết một võ giả Siêu Phàm Cảnh như Dương Khai sao có thể bộc phát uy thế như vậy.
Két...
Dường như có thứ gì đó bị giật đứt, Dương Khai bước xuống khỏi thạch trụ trói buộc hắn, vận động các khớp trên người, từng tiếng động răng rắc vang lên.
- Lệ Dung, xuống giúp ta! Dương Khai gọi.
Lệ Dung ngây người ra, nhìn Dương Khai rồi lại nhìn phân thần của Đại Ma Thần, không biết nên làm sao cho phải.
Trong lòng mỗi một Ma tộc nhân, Đại Ma Thần chiếm giữ một vị trí không thể thay thế, sự sùng bái và kính ngưỡng xuất phát từ tận đáy lòng đó khiến Lệ Dung không thể nào đối nghịch với Đại Ma Thần được.
Nhưng Dương Khai lại là chủ nhân của tộc Cổ Ma, Dương Khai ra lệnh, bà không thể bất tuân.
Nhất thời khó xử vô cùng.
- Đó không phải là Đại Ma Thần, bản tôn Đại Ma Thần sớm đã không còn trên đời này nữa rồi, ngươi không phải để ý đến gánh nặng tâm lý.
- Nhưng mà... Lệ Dung ngập ngừng.
- Thôi bỏ đi, ngươi cứ chờ ở đó. Dương Khai không ép bà nữa, bèn nhìn sang phân thần củ Đại Ma Thần: - Giờ ta sẽ bắt đầu hủy thạch trụ này, nếu ngài có cách gì ngăn cản ta thì hãy mai thi triển đi.
Phân thần của Đại Ma Thần chỉ nhìn đau đáu vào hắn, không hề có ý ngăn cản, mãi một lúc sau mới trầm giọng nói: - Ngươi thật sự muốn phá hủy nơi này?
- Ngài thấy ta giống đang nói đùa sao?
- Ngươi có biết nếu hủy hoại nơi này, sẽ dẫn đến hậu quả thế nào không?
- Ta chỉ biết, nếu không phá hủy nơi này đi, các bằng hữu và trưởng bối của ta sẽ phải chết. Có điều, hẳn là ngài rất am hiểu về các bí mật của nơi này, giờ là lúc cho ta biết, rốt cuộc nơi này có liên quan với cái gì, lúc nãy ta nghe ngài nói, hình như nơi này là căn cơ mấu chốt của cả đại lục?
- Liên quan với cái gì? Phân thần của Đại Ma Thần khẽ cười.
- Đợi ngươi hủy nơi này đi, ngươi khắc biết, hy vọng ngươi có thể hứng chịu được cái giá đó.
Dương Khai nhíu mày, bực mình nói: - Cứ tung hỏa mù, úp úp mở mở.
Bất luận tại sao năm xưa Đại Ma Thần lại bố trí nhiều cấm chế ở đây đến vậy, cũng không bàn đến việc nơi này có phải là căn cơ của đại lục hay không, Mộng Vô Nhai đã bị giam trên thạch trụ đó, thì Dương Khai buộc phải cứu lão ra.
Dứt lời, ma nguyên cuồn cuộn trên bàn tay phải, tản mác sóng năng lượng mãnh liệt, nhìn qua, bàn tay phải đó như biến thành một hắc động âm u, trông mà chết khiếp.
Ầm...
Nắm đấm nện vào thạch trụ trói buộc hắn trước đó, thạch trụ liền rung chuyển.
Ngay lập tức, tiếng răng rắc vang lên, cả thạch trụ nứt thành nhiều đường chằng chịt, như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Dương Khai ngớ người ra, không ngờ thạch trụ này lại dễ phá đến vậy, hắn còn chuẩn bị đánh một trận lâu dài nữa.
Thấy hắn thật sự hạ thủ, Đại Ma Thần không những không lo lắng, còn phá lên cười, tiếng cười vô cùng sảng khoái, y gật đầu nói: - Tính khí cương quyết giống hệt bản tôn, thảo nào có thể kế thừa hài cốt của bản tôn.
- Ngài không ngăn ta lại à? Dương Khai quay lại nhìn y, huơ huơ nắm đấm: - Cú đánh tiếp theo, thạch trụ này sẽ bị đánh nát đấy.
Đại Ma Thần nhún vai: - Ngươi đã nói ta không cách nào cản được thì ta cản làm gì? Thôi bỏ đi, thế giới này bị phong ấn quá lâu, cũng đến lúc được thấy lại ánh mặt trời rồi. Tiểu tử, rảnh rỗi thì đến Ma Đô một chuyến, đến đó, ngươi khắc sẽ hiểu tường tận bí mật của nơi này.
- Nói rõ hơn đi. Dương Khai nhíu mày.
Đại Ma Thần chỉ cười chứ chẳng nói gì, biểu cảm cao thâm khó lường, rồi bóng y nhạt dần, từ từ biến mất.
Mặc cho Dương Khai có gọi đến mấy, y cũng không có ý định xuất hiện nữa.
- Tiểu tử, mau kéo bọn ta ra, nơi này không nên ở lâu... Lôi Long đại tôn đưa cặp mắt vô thần nhìn Dương Khai, uể oải nói.
Gật đầu, Dương Khai không trì hoãn thêm nữa, nện thêm một cú đánh vào thạch trụ đó.
Thạch trụ đổ nát ầm ầm, đá vụn bay tán loạn, năng lượng khổng lồ bị phong ấn trong thạch trụ đó cũng trào ra như nước sông xô vỡ đê.
Dương Khai không chút hoang mang, triệu hồi bí bảo Ngân Diệp, hào quang sắc bạc như ngân hà phủ xuống, bao trùm tất cả bọn họ.
Đồng thời, Hạo Thiên Thuẫn che phủ, ngăn cản năng lượng đó gây thương tổn.
Như một phản ứng dây chuyền, sau khi thạch trụ thứ nhất bị phá hủy, bảy thạch trụ còn lại đều nứt ra, sức mạnh trói buộc mọi người cũng tiêu biến ngay khoảnh khắc đó.
Họ đồng loạt ngã xuống.
Răng rắc...
Bảy thạch trụ đều phát nên tiếng động, như sắp nổ tung, năng lượng phong ấn trong chúng cũng rục rục bùng phát.
- Mau chạy!
Dương Khai gào lên. Sức mạnh bộc phát từ một thạch trụ sập đổ hắn đã phải dùng toàn lực để chống đỡ. Bảy thạch trụ cùng nổ tung một lúc, e là tất cả mọi người đều không thể sống sót.
Lệ Dung không nghĩ ngợi gì, lập tức dùng chân nguyên bao trùm chúng ngân, bay vào thông đạo hư không mà phân thần của Đại Ma Thần đã mở ra trước đó.
Dương Khai vụt lao đến cạnh Hạ Ngưng Thường, bế nàng lên rồi bay theo sát đám người Lệ Dung.
Vừa mới qua lối vào, thế giới sau lưng đã ầm ầm vang rền, Dương Khai ngoái lại nhìn thử, sắc mặt liền trắng bệch.
Thế giới đó cứ như bị phân giải, bỗng chốc tan nát, không gian vỡ vụn nhanh chóng lan về phía thông đạo hư không.
Trên vị trí mà đáng lẽ tám thạch trụ đứng sừng sững, phân thần của Đại Ma Thần lại hiển hiện một lần nữa, y chỉ lặng lẽ nhìn theo hướng Dương Khai và những người khác rời đi, rồi lập tức bị một luồng hào quang nuốt chửng.