Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 518: Giết đến tận cửa...




Trong phòng Tô Nhan, hàn khí kinh người, sương trắng tràn ngập, nhìn kỹ có thể thấy.

Nơi này là một hầm ngầm đặc biệt tạo ra cho Tô Nhan. Vì lúc nàng tu luyện cần dùng Hàn Băng Sàng làm vật trung gian, mà cái giá rét Hàn Băng Sàng tản phát ra, không ai có thể chịu đựng được.

Cho nên từ sau khi người của Lăng Tiêu Các đến đây, Dương Khai cố ý tạo ra một căn phòng dành riêng cho nàng.

Lúc này, trong phòng, trên Hàn Băng Sàng, Dương Khai và Tô Nhan ngồi đối diện nhau, nguyên khí tinh thuần dung hợp với nhau, không tách rời, lưu chuyển không ngừng. Từng tia hoa quang thỉnh thoảng lại tỏa ra trên cơ thể hai người, lúc ẩn lúc hiện.

Chân nguyên lưu chuyển, mơ hồ có một sự biến hóa đáng mừng nào đó.

Từng đốm huỳnh quang tản phát ra từ trên cơ thể hai người, nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng, khiến cho căn phòng đơn điệu, băng hàn này đa tư đa thái hơn hẳn.

Huỳnh quang rơi vãi. Thời gian trôi qua, chân nguyên hai ngươi tương thông, tâm ý tương thông, thần thức tương thông, cơ hồ đã dung hòa thành nhất thể, không thể tách rời.

Một tiếng rồng gầm cao vút bỗng nhiên truyền ra. Một lát sau, sau lưng Dương Khai liền hiền ra một long thủ vô cùng to lớn, dữ tợn, uy nghiêm.

Long thủ đó chập chờn, thoát ly khỏi thân thể Dương Khai, toàn thân hiện lên sắc vàng óng ánh, lắc đầu vẫy đuôi, bay vút lên phía trên.

Cùng lúc này, tiếng phượng hót trong trẻo cũng truyền ra.

Sau lưng Tô Nhan, một con băng hoàng trắng như tuyết, trong suốt hiện ra.

Băng hoàng cao quý, tao nhã đuổi theo cự long vàng óng, uy nghiêm. Hai con vờn nhau, cùng vút thẳng lên trời cao.

Phong khởi vân dũng, tiếng cự long rống giận và tiếng hót của băng hoàng trong chốc lát đã khuấy động cả thiên địa.

Dao động cường hoành vô cùng truyền ra, hai cỗ năng lượng hoàn toàn bất đồng giằng co với nhau, nhưng lại cho người ta một cảm giác huyền diệu khá nhịp nhàng, tăng sức mạnh lẫn nhau, tương phụ tương thành.

Toàn phủ đệ sôi trào, vô số người chạy ra, sững sờ nhìn kim long băng hoàng xuất hiện trên không trung.

Không ai biết vì sao lại xuất hiện dị tượng thiên địa như thế này.

- Ta đã từng nhìn thấy cái này…
Có người thì thào ra tiếng.

Thực sự là đã từng nhìn thấy. Đệ tử của ba tông môn Phong Vũ Lâu, Huyết Chiến Bang, Lăng Tiêu Các không lạ lẫm gì với màn này.

Năm sáu năm trước, ở khu khai thác mỏ của Huyết Chiến Bang, Long Hình Phượng Ấn đằng không xuất thế, Truyền Thừa Động Thiên mở ra, ba tông môn liên thủ, phái tinh nhuệ của các tông môn vào Truyền Thừa Động Thiên tìm cơ duyên.

Dù đệ tử cả ba tông môn đi vào đều có được không ít lợi ích, nhưng mãi đến sau cùng, cũng không ai biết rốt cuộc ai đã đạt được truyền thừa của Long Hình Phượng Ấn.

Mà bây giờ nhìn thấy một màn quen thuộc như thế này lập tức làm bừng tỉnh hồi ức bao nhiêu năm đã bị quên lãng!

Rõ ràng người đạt được truyền thừa lúc trước, bây giờ tu luyện thành công, mới có thể một lần nữa xuất hiện dị tượng thiên địa như thế này.

Không biết vì sao đệ tử ba tông môn đều nhất thời nghĩ đến Dương Khai. Cơ hồ cảm thấy nếu là Dương Khai đạt được truyền thừa cuối cùng đó cũng là chuyện đương nhiên.

Cẩn thận quan sát vị trí kim long băng hoàng xuất kích ra, chúng nhân lập tức hiểu ra.

Thì ra quả thật như những gì họ dự đoán. Truyền thừa sau cùng năm đó, quả là đã bị Dương Khai lấy đi.

Nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn. Dù họ không có được truyền thừa, nhưng dị tượng này lại xuất hiện, chứng tỏ thực lực của Dương Khai lại có sự tiến bộ. Hắn có tiến bộ cũng có nghĩa là quý phủ có lối thoát.

Trong lúc loạn thế, có người lãnh đạo giỏi đương nhiên có thể sống lâu hơn một chút. Đặc biệt là người lãnh đạo này còn khá thoải mái với đám võ giả dưới trướng.

- Long phụng trình tường, điềm tốt.
Mộng Vô Nhai đẩy mở cửa sổ, nhìn cảnh tượng kim long rong ruổi, băng hoàng bay lượn trên bầu trời, cười híp mắt nói.

Lăng Thái Hư vuốt râu, khẽ gật đầu, vẻ mặt vui mừng và cao hứng.

Ngoài phủ đệ, Phiến Khinh La và Bích Lạc ngơ ngẩn nhìn, bỗng nhiên Nữ Vương đại nhân cười quyến rũ:
- Bích Lạc, đây chắc chắn là động tĩnh do tên khốn kiếp kia tạo ra, ngươi tin không?

Bích Lạc vô ý gật đầu, nhìn Phiến Khinh La, khẽ nói:
- Đại nhân, nếu thực sự người muốn thì mưu phản Thánh địa đi. Chỉ cần vào đó, Tà chủ sẽ không làm gì được người đâu.

Phiến Khinh La lắc đầu:
- Ta không vào không phải vì sợ Tà chủ mà là ta không muốn hại hắn.

- Hại hắn?
Bích Lạc hồ nghi. Nàng không hiểu sự bá đạo của thể chất độc quả phụ của Phiến Khinh La, đương nhiên không biết tại sao Nữ Vương đại nhân vẫn cứ lưu lại ngoài phủ đệ mấy tháng nay nhưng lại không vào với tên khốn kiếp kia.

Rõ ràng là đại nhân thích hắn. Bích Lạc đã nhìn thấy vô số lần bộ dạng chán nản của Phiến Khinh La

- Càng gần ta, hắn chỉ có thể chết càng nhanh.
Phiến Khinh La cười khổ.

Dù chỉ chờ ở ngoài phủ, tình cảm phát triển cũng vô cùng nhanh chóng. Trong lòng Yêu Mị Nữ Vương thường sinh ra một sự rung động không thể ngăn cản, chỉ tiếc là không thể xông vào Dương Khai phủ, ở chung một chỗ với hắn.

Nhưng lần nào cũng bị nàng cứng rắn áp chế lại.

- Tiểu nhân không hiểu.
Bích Lạc lắc đầu, khẽ thở dài. Nàng không muốn nhìn thấy Nữ Vương đại nhân mà mình sùng kính yêu thích trở nên như vậy.

- Ngươi không thể hiểu đâu. Đây là số mệnh của Yêu Mị Nữ Vương ta.
Đôi mắt của Phiến Khinh La hơi có vẻ đau thương.

Bên ngoài trăm dặm. Trung Đô.

Dù xa cách như vậy, dị tượng thiên địa long phụng xuất hiện cũng được người bên này nhìn thấy rõ ràng.

Vẻ mặt của Ngũ Đại Tà Vương nhẹ nhàng thoải mái. Tuy cảm thấy kinh ngạc với dị tượng này nhưng cũng cảm thấy chẳng có gì ghê gớm. Duy chỉ có Tà chủ Dương Bách đang nhìn chằm chằm về phía Chiến Thành, lộ vẻ vô cùng kiêng dè.

Người của Bát đại gia bàn luận xôn xao. Tất cả đều không biết vì sao ở Chiến Thành lại xuất thiện cảnh tượng như vậy.

Từ khi Thương Vân Tà Đại tiến công quy mô lớn, Trung Đô liền đoạn tuyệt quan hệ với Chiến Thành. Người biết Dương Khai phủ bình an cũng chỉ có hai vợ chồng Dương tứ gia.

Những người khác đều cho rằng toàn bộ Chiến Thành đều bị phá hủy, không một người sống sót.

Nhìn thấy dị tượng này, gia chủ Dương gia, Dương Ứng Hào lập tức ý thức được một vài điều gì đó, quay đầu nhìn Dương Ứng Phong, nói:
- Lão tứ, phía bên Dương Khai có phải là không việc gì?

Đổng Tố Trúc nghe vậy, vội vàng lén nhéo Dương tứ gia một cái, ám thị lão không được trả lời.

Dương gia không công bằng với Dương Khai. Lúc Thất đại gia liên quân tấn công Dương Khai, Dương gia không có hành động gì, không hề ngăn cản. Điều này khiến Đổng Tố Trúc rất không hài lòng với Dương gia.

Người ngay thẳng như Dương tứ gia, chần chừ một lúc mới khẽ gật đầu:
- Dương Chiếu và Dương Uy cũng bình an vô sự, bây giờ đang ở quý phủ.

Dương Ứng Hào cơ hồ không khỏi lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng thu liễm, thản nhiên nói:
- Có cơ hội, thay ta cảm ơn Dương Khai nhà ngươi.

Dương Chiếu là con trai lão, đương nhiên Dương Ứng Hào quan tâm đến an nguy của y. Nhưng từ khi Thương Vân Tà Địa xâm lấn tới nay, lão thân là gia chủ Dương gia, trù tính sắp xếp, căn bản là không có thời gian xử lý việc nhà mình. Cho tới tận hôm nay, lão cũng không rõ sinh tử của Dương Chiếu.

Bây giờ nghe Dương tứ gia nói như vậy, Dương Ứng Hào đương nhiên nhẹ nhõm.

- Hừ, không cần nhằm vào con trai bảo bối của ta là được rồi, tạ ơn thì miễn.
Đổng Tố Trúc bĩu môi.

Dương Ứng Hào liếc nhìn bà, sâu trong đôi mắt lộ ra chút ý hổ thẹn.

… …

Trong phòng, Dương Khai và Tô Nhan cùng mở mắt nhìn nhau cười.

Âm Dương Hợp Hoan Công, cuối cùng đã đột phá thành công đến giai đoạn thứ ba – tâm đầu ý hợp.

Không những Âm Dương Hợp Hoan Công đột phá thành công giai đoạn này, ngồi tu luyện trong một thời gian dài như vậy cũng khiến tu vi của hai người đều tấn thăng một bậc.

Dương Khai đạt đến Thần Du Cảnh tứ tầng, Tô Nhan đạt đến Thần Du Cảnh ngũ tầng. Khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại chỉ còn một tiểu cảnh giới.

Tuy bế quan ba tháng, đột phá một bậc, tốc độ cũng là cực nhanh. Nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất có thể làm được dưới sự góp phần của Âm Dương Hợp Hoan Công song tu.

So sánh với tốc độ đột phá trước đó, Dương Khai vẫn không hài lòng lắm.

Nhưng Hợp Hoan Công đột phá đến giai đoạn thứ ba đã phá vỡ được sự bất mãn trong lòng hắn.

Đạt đến giai đoạn này cũng có nghĩa là hắn và Tô Nhan quả thực đã tâm đầu ý hợp, tâm ý tương liên, rõ ràng là đã rõ nét hơn cảm ứng khó hiểu trước kia vô số lần.

Thậm chí có thể nói chỉ cần cả hai muốn là có thể hiểu rõ tất cả suy nghĩ của đối phương, chẳng khác gì đi sâu vào thức hải của đối phương, thăm dò bí mật.

Nhưng hai người đều không phải là người rảnh rỗi, đương nhiên sẽ không làm những chuyện như vậy. Chỉ có lúc chiến đấu mới liên kết tinh khí lại với nhau.

Đến lúc đó, chiến lực nhất định sẽ tăng vọt.

- Đúng rồi, chút nữa thì quên một chuyện.
Dương Khai bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nới với vẻ hưng phấn.

- Cái gì?

- Cái này.
Dương Khai lật tay, Âm Dương Yêu Sâm liền xuất hiện trên tay.

Nhánh Âm Dương Yêu Sâm này là vô tình có được trong Truyền Thừa Động Thiên. Theo như lời Địa Ma giới thiệu lúc đó thì chỉ cần xuất hiện nam nữ tâm đầu ý hợp, nhánh thiên địa linh vật này có thể phát huy tác dụng của nó. Chẳng qua là hai người Dương Khai và Tô Nhan vẫn chưa đạt được trình độ này.

Bây giờ hẳn là cũng đã đến lúc Âm Dương Yêu Sâm phát huy tác dụng rồi.

- Là nó.
Tô Nhan mím môi cười, cũng nhớ đến nhánh Âm Dương Yêu Sâm này.

Nó là thiên địa linh vật, là bảo bối kỳ lạ mà thiên địa tự chủ dựng dục sinh thành. Vừa đỏ rực như lửa, vừa lạnh lùng như băng, cũng có năng lực tư duy nhất định, biết trốn tránh.

Trong thiên hạ, không ít thiên địa linh vật giống như vậy, nhưng người thường, dù là cao thủ võ giả cũng khó nhìn thấy nó.

Thiên địa linh vật là chí bảo cực kỳ quý hiếm.

- Rốt cuộc nên dùng như thế nào?
Dương Khai khổ sở. Địa Ma từng nói chỉ cần nam nữ tâm đầu ý hợp xuất hiện, Âm Dương Yêu Sâm sẽ phát huy tác dụng. Nhưng rốt cuộc nên sử dụng như thế nào thì không nói rõ.

Chẳng lẽ mỗi người ăn một nửa?

Dương Khai cảm thấy kỳ cục. Vật này có tư duy, không đơn thuần như một nhánh dược tài. Nếu ăn nó, Dương Khai nghĩ là không làm được.

Đang lúc nghi hoặc thì Âm Dương Yêu Sâm lại có phản ứng. Vẫn luôn chờ đợi trong không gian Hắc Thư, mãi tới hôm nay mới lộ diện. Ngũ quan mơ hồ kia cơ hồ đều lộ ra vẻ vui mừng. Sau khi nhìn thấy Dương Khai và Tô Nhan, rõ ràng Âm Dương Yêu Sâm đã trở nên hưng phấn.

Hóa thành một đạo lưu quang, liền không ngừng bao quanh hai người Dương Khai và Tô Nhan.

Vừa xoay tròn như gió, vừa truyền ra một thanh âm kỳ lạ, cơ hồ như tiếng rầm rì của hài nhi.

Từng đạo năng lượng thần kỳ như sợi tơ tản phát ra từ trong nội thể Âm Dương Yêu Sâm, quấn xung quanh Dương Khau và Tô Nhan, bao quanh hai người.

Nó bay qua lại càng lúc càng nhanh, năng lượng thần kỳ trong nội thể cũng tản phát ra càng lúc càng nhanh. Lúc đạt đến một cực hạn nào đó, Âm Dương Yêu Sâm bỗng nhiên bạo phát thành một đám quang mang trong suốt, bao phủ lấy Dương Khai và Tô Nhan. Trong phòng Tô Nhan, hàn khí kinh người, sương trắng tràn ngập, nhìn kỹ có thể thấy.

Nơi này là một hầm ngầm đặc biệt tạo ra cho Tô Nhan. Vì lúc nàng tu luyện cần dùng Hàn Băng Sàng làm vật trung gian, mà cái giá rét Hàn Băng Sàng tản phát ra, không ai có thể chịu đựng được.

Cho nên từ sau khi người của Lăng Tiêu Các đến đây, Dương Khai cố ý tạo ra một căn phòng dành riêng cho nàng.

Lúc này, trong phòng, trên Hàn Băng Sàng, Dương Khai và Tô Nhan ngồi đối diện nhau, nguyên khí tinh thuần dung hợp với nhau, không tách rời, lưu chuyển không ngừng. Từng tia hoa quang thỉnh thoảng lại tỏa ra trên cơ thể hai người, lúc ẩn lúc hiện.

Chân nguyên lưu chuyển, mơ hồ có một sự biến hóa đáng mừng nào đó.

Từng đốm huỳnh quang tản phát ra từ trên cơ thể hai người, nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng, khiến cho căn phòng đơn điệu, băng hàn này đa tư đa thái hơn hẳn.

Huỳnh quang rơi vãi. Thời gian trôi qua, chân nguyên hai ngươi tương thông, tâm ý tương thông, thần thức tương thông, cơ hồ đã dung hòa thành nhất thể, không thể tách rời.

Một tiếng rồng gầm cao vút bỗng nhiên truyền ra. Một lát sau, sau lưng Dương Khai liền hiền ra một long thủ vô cùng to lớn, dữ tợn, uy nghiêm.

Long thủ đó chập chờn, thoát ly khỏi thân thể Dương Khai, toàn thân hiện lên sắc vàng óng ánh, lắc đầu vẫy đuôi, bay vút lên phía trên.

Cùng lúc này, tiếng phượng hót trong trẻo cũng truyền ra.

Sau lưng Tô Nhan, một con băng hoàng trắng như tuyết, trong suốt hiện ra.

Băng hoàng cao quý, tao nhã đuổi theo cự long vàng óng, uy nghiêm. Hai con vờn nhau, cùng vút thẳng lên trời cao.

Phong khởi vân dũng, tiếng cự long rống giận và tiếng hót của băng hoàng trong chốc lát đã khuấy động cả thiên địa.

Dao động cường hoành vô cùng truyền ra, hai cỗ năng lượng hoàn toàn bất đồng giằng co với nhau, nhưng lại cho người ta một cảm giác huyền diệu khá nhịp nhàng, tăng sức mạnh lẫn nhau, tương phụ tương thành.

Toàn phủ đệ sôi trào, vô số người chạy ra, sững sờ nhìn kim long băng hoàng xuất hiện trên không trung.

Không ai biết vì sao lại xuất hiện dị tượng thiên địa như thế này.

- Ta đã từng nhìn thấy cái này…

Có người thì thào ra tiếng.

Thực sự là đã từng nhìn thấy. Đệ tử của ba tông môn Phong Vũ Lâu, Huyết Chiến Bang, Lăng Tiêu Các không lạ lẫm gì với màn này.

Năm sáu năm trước, ở khu khai thác mỏ của Huyết Chiến Bang, Long Hình Phượng Ấn đằng không xuất thế, Truyền Thừa Động Thiên mở ra, ba tông môn liên thủ, phái tinh nhuệ của các tông môn vào Truyền Thừa Động Thiên tìm cơ duyên.

Dù đệ tử cả ba tông môn đi vào đều có được không ít lợi ích, nhưng mãi đến sau cùng, cũng không ai biết rốt cuộc ai đã đạt được truyền thừa của Long Hình Phượng Ấn.

Mà bây giờ nhìn thấy một màn quen thuộc như thế này lập tức làm bừng tỉnh hồi ức bao nhiêu năm đã bị quên lãng!

Rõ ràng người đạt được truyền thừa lúc trước, bây giờ tu luyện thành công, mới có thể một lần nữa xuất hiện dị tượng thiên địa như thế này.

Không biết vì sao đệ tử ba tông môn đều nhất thời nghĩ đến Dương Khai. Cơ hồ cảm thấy nếu là Dương Khai đạt được truyền thừa cuối cùng đó cũng là chuyện đương nhiên.

Cẩn thận quan sát vị trí kim long băng hoàng xuất kích ra, chúng nhân lập tức hiểu ra.

Thì ra quả thật như những gì họ dự đoán. Truyền thừa sau cùng năm đó, quả là đã bị Dương Khai lấy đi.

Nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn. Dù họ không có được truyền thừa, nhưng dị tượng này lại xuất hiện, chứng tỏ thực lực của Dương Khai lại có sự tiến bộ. Hắn có tiến bộ cũng có nghĩa là quý phủ có lối thoát.

Trong lúc loạn thế, có người lãnh đạo giỏi đương nhiên có thể sống lâu hơn một chút. Đặc biệt là người lãnh đạo này còn khá thoải mái với đám võ giả dưới trướng.

- Long phụng trình tường, điềm tốt.

Mộng Vô Nhai đẩy mở cửa sổ, nhìn cảnh tượng kim long rong ruổi, băng hoàng bay lượn trên bầu trời, cười híp mắt nói.

Lăng Thái Hư vuốt râu, khẽ gật đầu, vẻ mặt vui mừng và cao hứng.

Ngoài phủ đệ, Phiến Khinh La và Bích Lạc ngơ ngẩn nhìn, bỗng nhiên Nữ Vương đại nhân cười quyến rũ:

- Bích Lạc, đây chắc chắn là động tĩnh do tên khốn kiếp kia tạo ra, ngươi tin không?

Bích Lạc vô ý gật đầu, nhìn Phiến Khinh La, khẽ nói:

- Đại nhân, nếu thực sự người muốn thì mưu phản Thánh địa đi. Chỉ cần vào đó, Tà chủ sẽ không làm gì được người đâu.

Phiến Khinh La lắc đầu:

- Ta không vào không phải vì sợ Tà chủ mà là ta không muốn hại hắn.

- Hại hắn?

Bích Lạc hồ nghi. Nàng không hiểu sự bá đạo của thể chất độc quả phụ của Phiến Khinh La, đương nhiên không biết tại sao Nữ Vương đại nhân vẫn cứ lưu lại ngoài phủ đệ mấy tháng nay nhưng lại không vào với tên khốn kiếp kia.

Rõ ràng là đại nhân thích hắn. Bích Lạc đã nhìn thấy vô số lần bộ dạng chán nản của Phiến Khinh La

- Càng gần ta, hắn chỉ có thể chết càng nhanh.

Phiến Khinh La cười khổ.

Dù chỉ chờ ở ngoài phủ, tình cảm phát triển cũng vô cùng nhanh chóng. Trong lòng Yêu Mị Nữ Vương thường sinh ra một sự rung động không thể ngăn cản, chỉ tiếc là không thể xông vào Dương Khai phủ, ở chung một chỗ với hắn.

Nhưng lần nào cũng bị nàng cứng rắn áp chế lại.

- Tiểu nhân không hiểu.

Bích Lạc lắc đầu, khẽ thở dài. Nàng không muốn nhìn thấy Nữ Vương đại nhân mà mình sùng kính yêu thích trở nên như vậy.

- Ngươi không thể hiểu đâu. Đây là số mệnh của Yêu Mị Nữ Vương ta.

Đôi mắt của Phiến Khinh La hơi có vẻ đau thương.

Bên ngoài trăm dặm. Trung Đô.

Dù xa cách như vậy, dị tượng thiên địa long phụng xuất hiện cũng được người bên này nhìn thấy rõ ràng.

Vẻ mặt của Ngũ Đại Tà Vương nhẹ nhàng thoải mái. Tuy cảm thấy kinh ngạc với dị tượng này nhưng cũng cảm thấy chẳng có gì ghê gớm. Duy chỉ có Tà chủ Dương Bách đang nhìn chằm chằm về phía Chiến Thành, lộ vẻ vô cùng kiêng dè.

Người của Bát đại gia bàn luận xôn xao. Tất cả đều không biết vì sao ở Chiến Thành lại xuất thiện cảnh tượng như vậy.

Từ khi Thương Vân Tà Đại tiến công quy mô lớn, Trung Đô liền đoạn tuyệt quan hệ với Chiến Thành. Người biết Dương Khai phủ bình an cũng chỉ có hai vợ chồng Dương tứ gia.

Những người khác đều cho rằng toàn bộ Chiến Thành đều bị phá hủy, không một người sống sót.

Nhìn thấy dị tượng này, gia chủ Dương gia, Dương Ứng Hào lập tức ý thức được một vài điều gì đó, quay đầu nhìn Dương Ứng Phong, nói:

- Lão tứ, phía bên Dương Khai có phải là không việc gì?

Đổng Tố Trúc nghe vậy, vội vàng lén nhéo Dương tứ gia một cái, ám thị lão không được trả lời.

Dương gia không công bằng với Dương Khai. Lúc Thất đại gia liên quân tấn công Dương Khai, Dương gia không có hành động gì, không hề ngăn cản. Điều này khiến Đổng Tố Trúc rất không hài lòng với Dương gia.

Người ngay thẳng như Dương tứ gia, chần chừ một lúc mới khẽ gật đầu:

- Dương Chiếu và Dương Uy cũng bình an vô sự, bây giờ đang ở quý phủ.

Dương Ứng Hào cơ hồ không khỏi lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng thu liễm, thản nhiên nói:

- Có cơ hội, thay ta cảm ơn Dương Khai nhà ngươi.

Dương Chiếu là con trai lão, đương nhiên Dương Ứng Hào quan tâm đến an nguy của y. Nhưng từ khi Thương Vân Tà Địa xâm lấn tới nay, lão thân là gia chủ Dương gia, trù tính sắp xếp, căn bản là không có thời gian xử lý việc nhà mình. Cho tới tận hôm nay, lão cũng không rõ sinh tử của Dương Chiếu.

Bây giờ nghe Dương tứ gia nói như vậy, Dương Ứng Hào đương nhiên nhẹ nhõm.

- Hừ, không cần nhằm vào con trai bảo bối của ta là được rồi, tạ ơn thì miễn.

Đổng Tố Trúc bĩu môi.

Dương Ứng Hào liếc nhìn bà, sâu trong đôi mắt lộ ra chút ý hổ thẹn.

… …

Trong phòng, Dương Khai và Tô Nhan cùng mở mắt nhìn nhau cười.

Âm Dương Hợp Hoan Công, cuối cùng đã đột phá thành công đến giai đoạn thứ ba – tâm đầu ý hợp.

Không những Âm Dương Hợp Hoan Công đột phá thành công giai đoạn này, ngồi tu luyện trong một thời gian dài như vậy cũng khiến tu vi của hai người đều tấn thăng một bậc.

Dương Khai đạt đến Thần Du Cảnh tứ tầng, Tô Nhan đạt đến Thần Du Cảnh ngũ tầng. Khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại chỉ còn một tiểu cảnh giới.

Tuy bế quan ba tháng, đột phá một bậc, tốc độ cũng là cực nhanh. Nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất có thể làm được dưới sự góp phần của Âm Dương Hợp Hoan Công song tu.

So sánh với tốc độ đột phá trước đó, Dương Khai vẫn không hài lòng lắm.

Nhưng Hợp Hoan Công đột phá đến giai đoạn thứ ba đã phá vỡ được sự bất mãn trong lòng hắn.

Đạt đến giai đoạn này cũng có nghĩa là hắn và Tô Nhan quả thực đã tâm đầu ý hợp, tâm ý tương liên, rõ ràng là đã rõ nét hơn cảm ứng khó hiểu trước kia vô số lần.

Thậm chí có thể nói chỉ cần cả hai muốn là có thể hiểu rõ tất cả suy nghĩ của đối phương, chẳng khác gì đi sâu vào thức hải của đối phương, thăm dò bí mật.

Nhưng hai người đều không phải là người rảnh rỗi, đương nhiên sẽ không làm những chuyện như vậy. Chỉ có lúc chiến đấu mới liên kết tinh khí lại với nhau.

Đến lúc đó, chiến lực nhất định sẽ tăng vọt.

- Đúng rồi, chút nữa thì quên một chuyện.

Dương Khai bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nới với vẻ hưng phấn.

- Cái gì?

- Cái này.

Dương Khai lật tay, Âm Dương Yêu Sâm liền xuất hiện trên tay.

Nhánh Âm Dương Yêu Sâm này là vô tình có được trong Truyền Thừa Động Thiên. Theo như lời Địa Ma giới thiệu lúc đó thì chỉ cần xuất hiện nam nữ tâm đầu ý hợp, nhánh thiên địa linh vật này có thể phát huy tác dụng của nó. Chẳng qua là hai người Dương Khai và Tô Nhan vẫn chưa đạt được trình độ này.

Bây giờ hẳn là cũng đã đến lúc Âm Dương Yêu Sâm phát huy tác dụng rồi.

- Là nó.

Tô Nhan mím môi cười, cũng nhớ đến nhánh Âm Dương Yêu Sâm này.

Nó là thiên địa linh vật, là bảo bối kỳ lạ mà thiên địa tự chủ dựng dục sinh thành. Vừa đỏ rực như lửa, vừa lạnh lùng như băng, cũng có năng lực tư duy nhất định, biết trốn tránh.

Trong thiên hạ, không ít thiên địa linh vật giống như vậy, nhưng người thường, dù là cao thủ võ giả cũng khó nhìn thấy nó.

Thiên địa linh vật là chí bảo cực kỳ quý hiếm.

- Rốt cuộc nên dùng như thế nào?

Dương Khai khổ sở. Địa Ma từng nói chỉ cần nam nữ tâm đầu ý hợp xuất hiện, Âm Dương Yêu Sâm sẽ phát huy tác dụng. Nhưng rốt cuộc nên sử dụng như thế nào thì không nói rõ.

Chẳng lẽ mỗi người ăn một nửa?

Dương Khai cảm thấy kỳ cục. Vật này có tư duy, không đơn thuần như một nhánh dược tài. Nếu ăn nó, Dương Khai nghĩ là không làm được.

Đang lúc nghi hoặc thì Âm Dương Yêu Sâm lại có phản ứng. Vẫn luôn chờ đợi trong không gian Hắc Thư, mãi tới hôm nay mới lộ diện. Ngũ quan mơ hồ kia cơ hồ đều lộ ra vẻ vui mừng. Sau khi nhìn thấy Dương Khai và Tô Nhan, rõ ràng Âm Dương Yêu Sâm đã trở nên hưng phấn.

Hóa thành một đạo lưu quang, liền không ngừng bao quanh hai người Dương Khai và Tô Nhan.

Vừa xoay tròn như gió, vừa truyền ra một thanh âm kỳ lạ, cơ hồ như tiếng rầm rì của hài nhi.

Từng đạo năng lượng thần kỳ như sợi tơ tản phát ra từ trong nội thể Âm Dương Yêu Sâm, quấn xung quanh Dương Khau và Tô Nhan, bao quanh hai người.

Nó bay qua lại càng lúc càng nhanh, năng lượng thần kỳ trong nội thể cũng tản phát ra càng lúc càng nhanh. Lúc đạt đến một cực hạn nào đó, Âm Dương Yêu Sâm bỗng nhiên bạo phát thành một đám quang mang trong suốt, bao phủ lấy Dương Khai và Tô Nhan.