Mấy người hải ngoại này tuyệt nhiên không ngờ là Dương Khai lại dễ tính đến vậy, vốn định đòi của không được thì sẽ cưỡng đoạt, dù gì thì họ cũng là thế lực hải ngoại, Bát đại gia Trung Đô có mạnh đến đâu cũng không quản được họ.
Đoạt xong rồi chạy cũng được, chỉ cần về đến hải ngoại, Bát đại gia cũng chẳng là gì hết.
Nhưng khí tức của các cường nhân trong phủ khiến kế hoạch ban đầu của phe Lý Nguyên Thuần đều vô nghĩa hết. Nếu động thủ, họ chưa chắc thắng được, huống chi, hiện tại mới chỉ có Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường là xuất hiện, Thái Nhất Ấn và những thứ khác ở đâu, họ đều không biết.
Nếu liều mạng chọc giận tên tiểu tử Dương gia này, thì chẳng có lợi cho ai hết.
- Đây là việc nên làm.
Lý Nguyên Thuần cũng nhanh trí, liền tiếp lời, nhìn Dương Khai:
- Thứ cho bọn ta bàn bạc với nhau chút được không?
Dương Khai mỉm cười ra hiệu đồng ý.
Ánh mắt chúng nhân hải ngoại liền đổi khác, nhìn như là đang bắt đầu thương lượng.
Dương Khai hướng ánh nhìn qua Bích Lạc, hỏi:
- Bích Lạc, sao ngươi lại đến đây?
Bích Lạc đang kéo Thu Ức Mộng mãi không chịu buông, nói hết cái này đến cái kia. Thu Ức Mộng bối rối, nhiều lận định rút tay nàng ra nhưng đều không thành công, nghe Dương Khai hỏi thế, nàng liền mừng rỡ.
Bích Lạc ngẩn ra, đột nhiên đứng dậy:
- Suýt nữa thì quên, đại nhân bảo ta chuyển lời này cho ngươi.
- Lời gì?
- Mau rời khỏi đây đi, người của thánh địa sắp đến rồi.
- Cái gì?
Dương Khai lập tức biến sắc.
- Đến đâu kia?
- Đến đây.
Sắc mặt Bích Lạc nặng nề.
- Họ thừa cơ Dương gia ngươi triển khai đoạt đích chiến, sức mạnh của Bát đại gia bị phân tán, muốn san bằng Chiến Thành trước, rồi tiến đến Trung Đô. Sáu vị đại nhân dưới sự thống lĩnh của Tà chủ, đều đã khởi hành hết rồi. Cao thủ thánh địa cũng đồng loạt tiến về đây. Chiến Thành không trụ nổi đâu, ngươi mau đi đi.
- Khi nào sẽ đến đây?
Dương Khai trầm giọng hỏi, lập tức ý thực được rắc rối.
- Đêm nay!
Lúc Bích Lạc nói câu này, khóe miệng bất giác nhếch lên.
- Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm?!
Dương Khai quát lên, rồi hắn mới phát hiện ra sự đắc ý nho nhỏ nơi khóe miệng Bích Lạc, hắn lập tức nhận ra nàng cố tình làm vậy.
Nếu mình không hỏi, thì có thể nàng sẽ không nói.
Cô ả này...
Dương Khai hận không thể vác nàng đi đốt đèn trời ngay lập tức.
Nàng theo lệnh của Phiến Khinh La, đến báo tin cho hắn đã rất tốt rồi. Chỉ e với mức độ mê đắm Phiến Khinh La của nàng, thì chỉ mong hắn sớm chết đi cho xong thôi. Dương Khai chợt sáng tỏ, cũng biết rốt cuộc nàng nghĩ gì rồi.
Thu Ức Mộng ngơ ngác mãi một lúc sau mới hỏi:
- Ý cô là, Tà chủ thống lĩnh Lục Đại Tà Vương tiến về đây?
- Còn bao gồm rất nhiều cao thủ ở thánh địa nữa.
Bích Lạc trầm giọng nói.
- Thật to gan!
Thu Ức Mộng sa sầm mặt.
- Coi Bát đại gia bọn ta là bùn nhão hay sao?
- Mấy người còn muốn ngăn cản à?
Bích Lạc nhìn Thu Ức Mộng mỉa mai.
- Người của thánh địa đã dám đến đây, thì chắc chắn đã nắm chắc phần thắng rồi. Ta bảo, các ngươi không ngăn được đâu.
- Bên đó có bao nhiêu Thần Du Chi Thượng?
Thu Ức Mộng cũng không cãi nhau với nàng làm gì, mà dò la tin tức hữu dụng.
- Chắc là mười mấy người, ngoài đại nhân ta là người duy nhất có cảnh giới này ở lãnh địa của ngài, thì lãnh địa của những đại nhân khác đều có ít nhất hai người.
- Phiến Khinh La cũng tấn thăng rồi?
Dương Khai kinh ngạc. Năm đó, khi hắn cáo biệt nàng, nàng vẫn còn là Thần Du Cảnh đỉnh phong. Hơn một năm không gặp, nàng đã lên tới Thần Du Chi Thượng rồi.
Tự cổ chí kim, Lục Đại Tà Vương của Thương Vân Tà Địa đều có tu vi Thần Du Chi Thượng, hơn nữa ai nấy cũng công lực siêu tuyệt, bản lĩnh kinh người.
Nếu không thế thì cuộc liễu trừ Thương Vân Tà Địa hơn một năm trước cũng không đến nỗi thất bại.
- Chỉ có mười mấy người chứ mấy. Ở Chiến Thành đã có bảy vị Thần Du Chi Thượng rồi.
Thu Ức Mộng cười giễu cợt, tuy nói là nói vậy, nhưng nàng cũng biết tình thế không lạc quan.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu, tỏ ra khinh bỉ:
- Vô dụng thôi. Đừng nói ở đây có bảy người, cho dù tất cả Thần Du Chi Thượng của Bát đại gia các ngươi đều ra quân, cũng không ngăn được Tà chủ. Tà chủ kỳ này không giống trước đâu. Đại nhân ta nói rồi, khắp thiên hạ, không có ai là đối thủ của y. Nếu y muốn, thì chỉ cần một chiêu là đánh bại được một Thần Du Chi Thượng, ba chiêu là đủ giết chết một người.
Thu Ức Mộng thất sắc.
- Huống hồ, dưới trướng Tà chủ còn có Lôi Đình Thú Vương, Bá Thiên Lực Vương, Âm Minh Quỷ Vương, Thiểm Điện Ảnh Vương, Tuyệt Diệt Độc Vương và Yêu Mị Nữ Vương. Trong sáu người này, đại nhân ta là công lực thấp nhấp.
Bích Lạc thản nhiên liệt kê từng người một.
- Dương Khai, làm sao đây?
Thu Ức Mộng sốt ruột hỏi. Chuyện hệ trọng thế này cũng khiến nàng phải bối rối đến quên hết chừng mực.
Có lẽ, nếu không có Dương Khai ở đây, nàng còn có thể giữ vững chủ kiến của mình, nhưng khi bên cạnh có một người dựa dẫm được, thì Thu Ức Mộng liền mất hết khả năng phán đoán.
Sắc mặt Dương Khai u ám, nhìn Bích Lạc chằm chằm.
Bích Lạc đến báo tin, tin này hẳn không phải là giả. Tuy Phiến Khinh La cũng là một trong Lục Đại Tà Vương, nhưng từ những ngày tiếp xúc với nàng, có thể thấy cô ả này bản tính không xấu, lại còn chủ tâm phái Bích Lạc đến để làm trò tiêu khiển cho hắn một cách thừa thãi.
- Thu Ức Mộng, ngươi và Hoắc Tinh Thần đến Phong Thần Điện một chuyến, thông báo tin này với bảy người đó.
Dương Khai quyết định nhanh chóng, trầm giọng nói.
- Được.
Thu Ức Mộng liền gật đầu, rồi hỏi:
- Nhưng nếu họ hỏi tin này từ đâu ra... thì làm sao?
- Trả lời thành thật!
Thu Ức Mộng cười gượng gạo một tiếng:
- Vậy ta đi đây.
Bảy người đó nhất định sẽ hỏi nguồn tin tức. Nếu trả lời thành thật, khoan bàn chuyện họ có tin hay không, mà họ chỉ càng thêm khẳng định tội danh cấu kết tà ma của Dương Khai.
Có quan hệ với Yêu Mị Nữ Vương, không phải cấu kết tà ma thì là gì?
Nhưng đại nạn sắp giáng xuống, Dương Khai cũng không cách nào giấu giếm được.
Lúc Dương Khai hạ lệnh, Bích Lạc chỉ đứng một bên im lặng quan sát, không ngăn cản cũng chẳng nêu ý kiến, coi như hoàn toàn không phải chuyện của nàng.
Sau khi Thu Ức Mộng đi, Dương Khai cũng vội vã bước ra ngoài.
- Dương công tử...
Lý Nguyên Thuần không ngồi yên được nữa, vội vàng kêu lên. Bọn họ vượt xa nghìn trùng đến đây tìm bảo vật trấn tông của mình, nay sắp thỏa hiệp được với Dương Khai, thì tự dưng lại xảy ra chuyện này, họ không lo lắng sao được?
Ngộ nhỡ lần này Dương Khai bỏ mạng, thì họ biết tìm ai đây?
- Chư vị xin chờ cho một lát!
Dương Khai cũng không còn thời gian để ý tới bọn họ nữa, hắn căn dặn một tiếng rồi lập tức biến mất tăm.
Sắc mặt Lý Nguyên Thuần càng khó coi bội phần.
Chúng nhân hải ngoại đều căm phẫn nhìn Bích Lạc. Nếu không phải nha đầu này báo tin, thì giờ họ có thể thương lượng đàng hoàng với Dương Khai rồi.
Bị họ nhìn chằm chằm, Bích Lạc đâm ra sợ sệt, mồ hôi ứa đầy bàn chân.
Đi vào trong nội viện, Dương Khai huýt gió, liền sau đó, vô số bóng người lao đến.
- Tiểu công tử có chuyện gì sai bảo?
Đồ Phong hỏi.
- Đi theo ta.
Dương Khai bước liên tục, vừa gấp rút đi về phía gian phòng của Mộng Vô Nhai, vừa nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Khi đã đến chỗ Mộng Vô Nhai, hắn giơ chân đá cửa, mặc kệ lời mắng mỏ của Mộng chưởng quầy, hắn tìm giấy bút viết một phong thư.
- Rốt cuộc là muốn làm gì mà hớt ha hớt hải vậy hả?
Mộng Vô Nhai bực bội. Lăng Thái Hư cũng nghe vậy liền tìm đến, hồ nghi nhìn Dương Khai.
- Người của Thương Vân Tà Địa đang kéo đến đây.
Dương Khai giải thích sơ qua tình hình. Tất cả bọn họ đều biến sắc, vội vàng dò hỏi tin tức có chính xác không.
- Chắc chắn đến chín phần.
Dương Khai trầm giọng đáp, đưa phong thư cho Ảnh Cửu:
- Ngươi về Dương gia, giao phong thư này cho phụ thân ta.
- Tuân lệnh.
Ảnh Cửu nhận lấy phong thư, rồi biến mất ngay tức khắc.
Trong tất cả huyết thị, tốc độ của y là nhanh nhất, nên dĩ nhiên nhiệm vụ đưa thư phải giao cho y.
- Ngươi tính thế nào đây?
Mộng Vô Nhai trầm giọng hỏi.
- Khẩn trương rời khỏi đây, bây giờ vẫn còn chút ít thời gian.
Dương Khai hít sâu một hơi. Tuy trong phủ có vô số cao thủ, nhưng cũng không ít người công lực thấp, nhất là đám bằng hữu của Dương Khai. Nếu để họ bị cuốn vào đại chiến với Thương Vân Tà Địa, thì rất có khả năng sẽ chôn thây tại đây.
Chuyến này của Thương Vân Tà Địa đã có trù tính hết cả. Đoạt đích chiến của Dương gia khiến sức mạnh của Bát đại gia bị phân tán ở hai tòa thành. Chiến Thành phòng thủ không nghiêm mật bằng Trung Đô, rất dễ bị hủy diệt ngay tức khắc.
Nếu ở lại thì không hề sáng suốt.
Chuyện hắn có thể làm chính là nhờ Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đến Phong Thần Điện, cho bảy người trấn thủ ở đó biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, và hắn cũng chỉ có thể bảo Ảnh Cửu đưa thư về Dương gia, nhờ phụ mẫu cảnh tỉnh Dương gia, để họ chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!
Nghe hắn nói vậy, Mộng Vô Nhai cũng khẽ gật đầu:
- Lựa chọn khá đấy.
- Đồ Phong, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người trong phủ hãy mau chóng chuẩn bị, nửa canh giờ sau, bắt buộc phải chuẩn bị thỏa đáng.
- Vâng.
Đồ Phong hành động ngay.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong phủ đều rục rịch, tuy họ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Đồ Phong, cũng biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Từng thống lĩnh trẻ tuổi cứ chạy đến hỏi Dương Khai, khi có được câu trả lời, tất cả đều sửng sốt.
- Không phải chứ. Thương Vân Tà Địa xuất quân hàng loạt đến vậy, tại sao không có bất cứ tin tức nào truyền ra?
Tả Phương lẩm bẩm.
Sắc mặt Đổng Khinh Hàn tối sầm, y nói:
- Chỉ e những nơi chúng đi qua, đã chẳng còn một ai sống sót.
Dưới Tà chủ là Lục Đại Tà Vương, vô số cao thủ, nơi chúng đi qua, tấc cỏ cũng không sống nổi, đất đai khô cằn, hoang tàn đổ nát, đại địa rên rỉ, tất cả mọi người đều bất giác tưởng tượng ra cảnh này.
Họ không khỏi rùng mình.
Tiếng chim ưng vang lên, Dương Khai đã thả con chim Kim Vũ Ưng bên mình ra. Con Kim Vũ Ưng này luôn ở trong phủ Dương Khai, đến nay, nó đã tiến hóa thành công lên yêu thú lục giai, chỉ có điều, suốt quá trình đoạt đích chiến, tác dụng của nó ngày càng ít đi, ngày thì chỉ có thể dùng cho đám con gái đùa nghịch.
Bây giờ cũng đã đến lúc cho nó ra mặt tìm hiểu tình hình.
Nửa canh giờ sau, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong.
Dường như đã nhận ra điều bất thường trong phủ, chúng nhân hải ngoại vội vàng theo sau Lý Nguyên Thuần tìm tới Dương Khai, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã chặn họng lão:
- Tiền bối, khoan hãy nói chuyện của chư vị. Vãn bối xin hứa sẽ trả lại đồ cho chư vị, nhưng không phải là lúc này. Thế này đi, chúng ta cùng lên đường, vừa đi vừa bàn bạc được không?
đạm trả lời.
Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên:
- Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư? Mấy người hải ngoại này tuyệt nhiên không ngờ là Dương Khai lại dễ tính đến vậy, vốn định đòi của không được thì sẽ cưỡng đoạt, dù gì thì họ cũng là thế lực hải ngoại, Bát đại gia Trung Đô có mạnh đến đâu cũng không quản được họ.
Đoạt xong rồi chạy cũng được, chỉ cần về đến hải ngoại, Bát đại gia cũng chẳng là gì hết.
Nhưng khí tức của các cường nhân trong phủ khiến kế hoạch ban đầu của phe Lý Nguyên Thuần đều vô nghĩa hết. Nếu động thủ, họ chưa chắc thắng được, huống chi, hiện tại mới chỉ có Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường là xuất hiện, Thái Nhất Ấn và những thứ khác ở đâu, họ đều không biết.
Nếu liều mạng chọc giận tên tiểu tử Dương gia này, thì chẳng có lợi cho ai hết.
- Đây là việc nên làm.
Lý Nguyên Thuần cũng nhanh trí, liền tiếp lời, nhìn Dương Khai:
- Thứ cho bọn ta bàn bạc với nhau chút được không?
Dương Khai mỉm cười ra hiệu đồng ý.
Ánh mắt chúng nhân hải ngoại liền đổi khác, nhìn như là đang bắt đầu thương lượng.
Dương Khai hướng ánh nhìn qua Bích Lạc, hỏi:
- Bích Lạc, sao ngươi lại đến đây?
Bích Lạc đang kéo Thu Ức Mộng mãi không chịu buông, nói hết cái này đến cái kia. Thu Ức Mộng bối rối, nhiều lận định rút tay nàng ra nhưng đều không thành công, nghe Dương Khai hỏi thế, nàng liền mừng rỡ.
Bích Lạc ngẩn ra, đột nhiên đứng dậy:
- Suýt nữa thì quên, đại nhân bảo ta chuyển lời này cho ngươi.
- Lời gì?
- Mau rời khỏi đây đi, người của thánh địa sắp đến rồi.
- Cái gì?
Dương Khai lập tức biến sắc.
- Đến đâu kia?
- Đến đây.
Sắc mặt Bích Lạc nặng nề.
- Họ thừa cơ Dương gia ngươi triển khai đoạt đích chiến, sức mạnh của Bát đại gia bị phân tán, muốn san bằng Chiến Thành trước, rồi tiến đến Trung Đô. Sáu vị đại nhân dưới sự thống lĩnh của Tà chủ, đều đã khởi hành hết rồi. Cao thủ thánh địa cũng đồng loạt tiến về đây. Chiến Thành không trụ nổi đâu, ngươi mau đi đi.
- Khi nào sẽ đến đây?
Dương Khai trầm giọng hỏi, lập tức ý thực được rắc rối.
- Đêm nay!
Lúc Bích Lạc nói câu này, khóe miệng bất giác nhếch lên.
- Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm?!
Dương Khai quát lên, rồi hắn mới phát hiện ra sự đắc ý nho nhỏ nơi khóe miệng Bích Lạc, hắn lập tức nhận ra nàng cố tình làm vậy.
Nếu mình không hỏi, thì có thể nàng sẽ không nói.
Cô ả này...
Dương Khai hận không thể vác nàng đi đốt đèn trời ngay lập tức.
Nàng theo lệnh của Phiến Khinh La, đến báo tin cho hắn đã rất tốt rồi. Chỉ e với mức độ mê đắm Phiến Khinh La của nàng, thì chỉ mong hắn sớm chết đi cho xong thôi. Dương Khai chợt sáng tỏ, cũng biết rốt cuộc nàng nghĩ gì rồi.
Thu Ức Mộng ngơ ngác mãi một lúc sau mới hỏi:
- Ý cô là, Tà chủ thống lĩnh Lục Đại Tà Vương tiến về đây?
- Còn bao gồm rất nhiều cao thủ ở thánh địa nữa.
Bích Lạc trầm giọng nói.
- Thật to gan!
Thu Ức Mộng sa sầm mặt.
- Coi Bát đại gia bọn ta là bùn nhão hay sao?
- Mấy người còn muốn ngăn cản à?
Bích Lạc nhìn Thu Ức Mộng mỉa mai.
- Người của thánh địa đã dám đến đây, thì chắc chắn đã nắm chắc phần thắng rồi. Ta bảo, các ngươi không ngăn được đâu.
- Bên đó có bao nhiêu Thần Du Chi Thượng?
Thu Ức Mộng cũng không cãi nhau với nàng làm gì, mà dò la tin tức hữu dụng.
- Chắc là mười mấy người, ngoài đại nhân ta là người duy nhất có cảnh giới này ở lãnh địa của ngài, thì lãnh địa của những đại nhân khác đều có ít nhất hai người.
- Phiến Khinh La cũng tấn thăng rồi?
Dương Khai kinh ngạc. Năm đó, khi hắn cáo biệt nàng, nàng vẫn còn là Thần Du Cảnh đỉnh phong. Hơn một năm không gặp, nàng đã lên tới Thần Du Chi Thượng rồi.
Tự cổ chí kim, Lục Đại Tà Vương của Thương Vân Tà Địa đều có tu vi Thần Du Chi Thượng, hơn nữa ai nấy cũng công lực siêu tuyệt, bản lĩnh kinh người.
Nếu không thế thì cuộc liễu trừ Thương Vân Tà Địa hơn một năm trước cũng không đến nỗi thất bại.
- Chỉ có mười mấy người chứ mấy. Ở Chiến Thành đã có bảy vị Thần Du Chi Thượng rồi.
Thu Ức Mộng cười giễu cợt, tuy nói là nói vậy, nhưng nàng cũng biết tình thế không lạc quan.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu, tỏ ra khinh bỉ:
- Vô dụng thôi. Đừng nói ở đây có bảy người, cho dù tất cả Thần Du Chi Thượng của Bát đại gia các ngươi đều ra quân, cũng không ngăn được Tà chủ. Tà chủ kỳ này không giống trước đâu. Đại nhân ta nói rồi, khắp thiên hạ, không có ai là đối thủ của y. Nếu y muốn, thì chỉ cần một chiêu là đánh bại được một Thần Du Chi Thượng, ba chiêu là đủ giết chết một người.
Thu Ức Mộng thất sắc.
- Huống hồ, dưới trướng Tà chủ còn có Lôi Đình Thú Vương, Bá Thiên Lực Vương, Âm Minh Quỷ Vương, Thiểm Điện Ảnh Vương, Tuyệt Diệt Độc Vương và Yêu Mị Nữ Vương. Trong sáu người này, đại nhân ta là công lực thấp nhấp.
Bích Lạc thản nhiên liệt kê từng người một.
- Dương Khai, làm sao đây?
Thu Ức Mộng sốt ruột hỏi. Chuyện hệ trọng thế này cũng khiến nàng phải bối rối đến quên hết chừng mực.
Có lẽ, nếu không có Dương Khai ở đây, nàng còn có thể giữ vững chủ kiến của mình, nhưng khi bên cạnh có một người dựa dẫm được, thì Thu Ức Mộng liền mất hết khả năng phán đoán.
Sắc mặt Dương Khai u ám, nhìn Bích Lạc chằm chằm.
Bích Lạc đến báo tin, tin này hẳn không phải là giả. Tuy Phiến Khinh La cũng là một trong Lục Đại Tà Vương, nhưng từ những ngày tiếp xúc với nàng, có thể thấy cô ả này bản tính không xấu, lại còn chủ tâm phái Bích Lạc đến để làm trò tiêu khiển cho hắn một cách thừa thãi.
- Thu Ức Mộng, ngươi và Hoắc Tinh Thần đến Phong Thần Điện một chuyến, thông báo tin này với bảy người đó.
Dương Khai quyết định nhanh chóng, trầm giọng nói.
- Được.
Thu Ức Mộng liền gật đầu, rồi hỏi:
- Nhưng nếu họ hỏi tin này từ đâu ra... thì làm sao?
- Trả lời thành thật!
Thu Ức Mộng cười gượng gạo một tiếng:
- Vậy ta đi đây.
Bảy người đó nhất định sẽ hỏi nguồn tin tức. Nếu trả lời thành thật, khoan bàn chuyện họ có tin hay không, mà họ chỉ càng thêm khẳng định tội danh cấu kết tà ma của Dương Khai.
Có quan hệ với Yêu Mị Nữ Vương, không phải cấu kết tà ma thì là gì?
Nhưng đại nạn sắp giáng xuống, Dương Khai cũng không cách nào giấu giếm được.
Lúc Dương Khai hạ lệnh, Bích Lạc chỉ đứng một bên im lặng quan sát, không ngăn cản cũng chẳng nêu ý kiến, coi như hoàn toàn không phải chuyện của nàng.
Sau khi Thu Ức Mộng đi, Dương Khai cũng vội vã bước ra ngoài.
- Dương công tử...
Lý Nguyên Thuần không ngồi yên được nữa, vội vàng kêu lên. Bọn họ vượt xa nghìn trùng đến đây tìm bảo vật trấn tông của mình, nay sắp thỏa hiệp được với Dương Khai, thì tự dưng lại xảy ra chuyện này, họ không lo lắng sao được?
Ngộ nhỡ lần này Dương Khai bỏ mạng, thì họ biết tìm ai đây?
- Chư vị xin chờ cho một lát!
Dương Khai cũng không còn thời gian để ý tới bọn họ nữa, hắn căn dặn một tiếng rồi lập tức biến mất tăm.
Sắc mặt Lý Nguyên Thuần càng khó coi bội phần.
Chúng nhân hải ngoại đều căm phẫn nhìn Bích Lạc. Nếu không phải nha đầu này báo tin, thì giờ họ có thể thương lượng đàng hoàng với Dương Khai rồi.
Bị họ nhìn chằm chằm, Bích Lạc đâm ra sợ sệt, mồ hôi ứa đầy bàn chân.
Đi vào trong nội viện, Dương Khai huýt gió, liền sau đó, vô số bóng người lao đến.
- Tiểu công tử có chuyện gì sai bảo?
Đồ Phong hỏi.
- Đi theo ta.
Dương Khai bước liên tục, vừa gấp rút đi về phía gian phòng của Mộng Vô Nhai, vừa nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Khi đã đến chỗ Mộng Vô Nhai, hắn giơ chân đá cửa, mặc kệ lời mắng mỏ của Mộng chưởng quầy, hắn tìm giấy bút viết một phong thư.
- Rốt cuộc là muốn làm gì mà hớt ha hớt hải vậy hả?
Mộng Vô Nhai bực bội. Lăng Thái Hư cũng nghe vậy liền tìm đến, hồ nghi nhìn Dương Khai.
- Người của Thương Vân Tà Địa đang kéo đến đây.
Dương Khai giải thích sơ qua tình hình. Tất cả bọn họ đều biến sắc, vội vàng dò hỏi tin tức có chính xác không.
- Chắc chắn đến chín phần.
Dương Khai trầm giọng đáp, đưa phong thư cho Ảnh Cửu:
- Ngươi về Dương gia, giao phong thư này cho phụ thân ta.
- Tuân lệnh.
Ảnh Cửu nhận lấy phong thư, rồi biến mất ngay tức khắc.
Trong tất cả huyết thị, tốc độ của y là nhanh nhất, nên dĩ nhiên nhiệm vụ đưa thư phải giao cho y.
- Ngươi tính thế nào đây?
Mộng Vô Nhai trầm giọng hỏi.
- Khẩn trương rời khỏi đây, bây giờ vẫn còn chút ít thời gian.
Dương Khai hít sâu một hơi. Tuy trong phủ có vô số cao thủ, nhưng cũng không ít người công lực thấp, nhất là đám bằng hữu của Dương Khai. Nếu để họ bị cuốn vào đại chiến với Thương Vân Tà Địa, thì rất có khả năng sẽ chôn thây tại đây.
Chuyến này của Thương Vân Tà Địa đã có trù tính hết cả. Đoạt đích chiến của Dương gia khiến sức mạnh của Bát đại gia bị phân tán ở hai tòa thành. Chiến Thành phòng thủ không nghiêm mật bằng Trung Đô, rất dễ bị hủy diệt ngay tức khắc.
Nếu ở lại thì không hề sáng suốt.
Chuyện hắn có thể làm chính là nhờ Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đến Phong Thần Điện, cho bảy người trấn thủ ở đó biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, và hắn cũng chỉ có thể bảo Ảnh Cửu đưa thư về Dương gia, nhờ phụ mẫu cảnh tỉnh Dương gia, để họ chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!
Nghe hắn nói vậy, Mộng Vô Nhai cũng khẽ gật đầu:
- Lựa chọn khá đấy.
- Đồ Phong, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người trong phủ hãy mau chóng chuẩn bị, nửa canh giờ sau, bắt buộc phải chuẩn bị thỏa đáng.
- Vâng.
Đồ Phong hành động ngay.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong phủ đều rục rịch, tuy họ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Đồ Phong, cũng biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Từng thống lĩnh trẻ tuổi cứ chạy đến hỏi Dương Khai, khi có được câu trả lời, tất cả đều sửng sốt.
- Không phải chứ. Thương Vân Tà Địa xuất quân hàng loạt đến vậy, tại sao không có bất cứ tin tức nào truyền ra?
Tả Phương lẩm bẩm.
Sắc mặt Đổng Khinh Hàn tối sầm, y nói:
- Chỉ e những nơi chúng đi qua, đã chẳng còn một ai sống sót.
Dưới Tà chủ là Lục Đại Tà Vương, vô số cao thủ, nơi chúng đi qua, tấc cỏ cũng không sống nổi, đất đai khô cằn, hoang tàn đổ nát, đại địa rên rỉ, tất cả mọi người đều bất giác tưởng tượng ra cảnh này.
Họ không khỏi rùng mình.
Tiếng chim ưng vang lên, Dương Khai đã thả con chim Kim Vũ Ưng bên mình ra. Con Kim Vũ Ưng này luôn ở trong phủ Dương Khai, đến nay, nó đã tiến hóa thành công lên yêu thú lục giai, chỉ có điều, suốt quá trình đoạt đích chiến, tác dụng của nó ngày càng ít đi, ngày thì chỉ có thể dùng cho đám con gái đùa nghịch.
Bây giờ cũng đã đến lúc cho nó ra mặt tìm hiểu tình hình.
Nửa canh giờ sau, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong.
Dường như đã nhận ra điều bất thường trong phủ, chúng nhân hải ngoại vội vàng theo sau Lý Nguyên Thuần tìm tới Dương Khai, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã chặn họng lão:
- Tiền bối, khoan hãy nói chuyện của chư vị. Vãn bối xin hứa sẽ trả lại đồ cho chư vị, nhưng không phải là lúc này. Thế này đi, chúng ta cùng lên đường, vừa đi vừa bàn bạc được không?
đạm trả lời.
Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên:
- Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư?