Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 503: Ta không thể có hai nữ nhân?




Ra đến ngoài phủ, khi đã mục sở thị cấp bậc và số lượng võ giả bên ngoài, Dương Khai không khỏi biến sắc.

Những người này hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng khi đến đây, không thì đã chẳng dàn quân hoành tráng thế này. Người cầm đầu kìm hãm khí tức, ánh mắt sáng quắc, khiến Dương Khai vô cùng áp lực.

Chắc đây là Thần Du Chi Thượng rồi.

Thấy Dương Khai đi ra, vô số con mắt đều chĩa vào hắn.

Lý Nguyên Thuần ôn tồn hỏi:
- Dám hỏi có phải là tiểu công tử Dương Khai của Dương gia không?

- Phải, chư vị là...

- Lý Nguyên Thuần của Thái Nhất Môn.

- Dạ Phòng của Tu La Môn.

- Hoa Đoạn Hồn của Lạc Hoa Thần Giáo... Hí hí.

- Từ Thiên Hạo của Xích Luyện Tông.

- Song Tử Đảo...

- Vân Long Đảo...

Sứ giả của các thế lực hải ngoại lần lượt tự giới thiệu. Họ vừa nói, vừa quan sát Dương Khai, càng nhìn càng kinh ngạc. Thiếu nữ trẻ trung kia đã khiến họ ngạc nhiên rồi, nhưng giờ nhìn lại Dương Khai, họ càng thêm phần kinh sợ.

Tiểu công tử Dương gia này còn nhỏ tuổi hơn cả thiếu nữ ban nãy, vậy mà đã có tu vi Thần Du Cảnh lưỡng tầng rồi.

Dương Khai gật đầu với từng người, đảo mắt qua một vòng, rồi chợt dừng lại ở một thiếu nữ, vẻ mặt quái dị:
- Bích Lạc?

Thiếu nữ nọ hừ một cái lạnh ngắt, như thể không ưa Dương Khai.

Thu Ức Mộng hướng mắt qua, đến khi nhìn thấy Bích Lạc, nàng cũng kinh ngạc theo. Quay lại nhìn Dương Khai, gương mặt nàng thấp thoáng vẻ ám muội.

Bích Lạc, thiếu nữ trong phủ của Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La ở Thương Vân Tà Địa. Năm đó, khi Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn bị Phiến Khinh La giam lỏng, cũng từng có quen biết nàng, hơn nữa còn phá hỏng chuyện hay giữa nàng và Dương Khai.

Giờ đây, vừa nhìn thấy thiếu nữ này, Thu Ức Mộng liền bất giác nhớ lại cảnh tượng hôm đó, nhớ lại chất dịch màu trắng ngà bên mép cô ả...

Nàng lập tức đỏ hết cả mặt.

Dương Khai cũng suy tư không dứt, ánh mắt vô thức dừng ở khuôn miệng mềm mỏng của Bích Lạc.

Cái miệng nhỏ xinh này... cũng không tệ.

- Hóa ra Dương công tử và vị cô nương này là người quen cũ.
Lý Nguyên Thuần cười khà khà.
- Bọn ta tình cờ gặp nhau ở đây, chứ không phải đi cùng.

- Ta biết.
Dương Khai gật đầu. Đoàn người của Lý Nguyên Thuần đến từ hải ngoại, Bích Lạc là người của Thương Vân Tà Địa, chắc chắn là không cùng phe rồi.

Chỉ có điều... Bích Lạc tới đây làm gì? Dương Khai chợt thấy bất an.

- Mục đích của chư vị ta đều biết, cứ vào trong trước đã.
Dương Khai ra hiệu nhường đường.

Nghe hắn nói vậy, đoàn người hải ngoại liền mừng rỡ, đến cả vẻ mặt nhìn hắn cũng thân thiện hơn hẳn. Ít nhất thì, hắn không phủ nhận việc mình đã lấy số bảo vật trấn tông kia.

Vậy có phải hắn đồng ý trả lại những bảo vật đó?

Nghĩ vậy, bọn họ liền kéo nhau vào phủ.

- Bích Lạc, ngươi cũng vào đi.
Dương Khai gọi.

- Ngươi vào trước đi, tránh xa ta ra.
Bích Lạc làu bàu. Kể từ cái ngày nàng và Dương Khai ỡm ờ làm chuyện đó, Bích Lạc đâm ra cảnh giác Dương Khai vô cùng.

Dương Khai phì cười, không miễn cường nàng, chỉ nói với Thu Ức Mộng:
- Chào hỏi đi.

- Ừ.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu cười chào Bích Lạc:
- Bích Lạc cô nương, lâu rồi không gặp.

- Là cô à.
Bích Lạc cười hì hì.
- Lâu rồi không gặp nhỉ.

Vừa nói, nàng vừa chạy đến, nắm lấy tay Thu Ức Mộng, thân mật hết đỗi.

Thu Ức Mộng thấy hơi lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là nàng nhiệt tình, nên cứ mặc cho nàng nắm tay mình, cùng nàng vào trong phủ.

- Tiểu nha đầu ngực to kia đâu rồi?
Bích Lạc hỏi Thu Ức Mộng, ánh mắt lóe lên tia nhìn quái đản.

- Cô nói Tiểu Mạn à? Thu Ức Mộng mỉm cười.
- Ở trong phủ đấy, lát nữa là gặp được thôi.

- Vậy hả.
Bích Lạc cười rạng rỡ.

Lại quay về Thiên Điện lúc nãy, chúng nhân hải ngoại an tọa, Dương Khai sai người dâng trà. Không khí hòa hợp, họ thưởng trà thư giãn, có vẻ không sốt sắng cho lắm.

Dương Khai không chủ động lên tiếng, chỉ vừa uống trà, vừa nhìn Bích Lạc đang lén lút khiếm nhã với Thu Ức Mộng.

Thu đại tiểu thư có lẽ cũng đã nhận ra điều bất ổn rồi. Vì Bích Lạc cứ vuốt ve tay nàng mãi, vừa vuốt vừa khen da nàng mịn, chăm sóc kỹ, vân vân. Thi thoảng lại còn sờ eo và ngực nàng.

Làm Thu Ức Mộng đỏ bừng cả mặt.

Đuối cái là do trước mặt bao nhiêu người, Thu Ức Mộng cũng không tiện phản kháng, chỉ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dương Khai.

Dương Khai vờ như không nhìn thấy.

Mãi một lúc sau, Lý Nguyên Thuần mới cười khà khà:
- Dương công tử quả là rồng trong người. Tuy dọc đường bọn ta đã nghe qua không ít chuyện liên quan đến đoạt đích chiến của Dương gia, cũng biết được vài chiến tích của Dương công tử, nhưng nay đến quý phủ, mới biết tin đồn không ngoa. Phủ đây đúng là ngọa hổ tàng long, đáng kinh ngạc tán thán.

- Tiền bối quá khen.
Dương Khai điềm đạm nói.
- Đất trung nguyên này đâu có bằng hải ngoại. Các đảo của chư vị linh khí dồi dào, cơ man là thiên tài địa bảo, đó mới là nơi bọn ta khao khát.

Lý Nguyên Thuần cười ha hả:
- Hải ngoại có ưu điểm của hải ngoại, trung nguyên cũng có cái hay của trung nguyên. Có điều nghe khẩu khí của Dương công tử, hình như đã đi hải ngoại rồi.

- Phải, mấy năm trước ta đã đi một lần, từng lạc nạn ở Vân Hà Tông...

Lý Nguyên Thuần nheo mắt lại:
- Vân Hà Tông, tông môn bị Cổ Vân Đảo hủy diệt?

- Đúng vậy.

- Cổ Phong, đảo chủ Cổ Vân Đảo đã tìm thấy Hóa Sinh Phá Nguyệt Công bị thất lạc hơn ba trăm năm ở Vân Hà Tông. Nói vậy, tất cả chuyện này đều do Dương công tử chủ đạo.

- Phải, ta có chút xích mích với Vân Hà Tông. Lúc đó ta sức yếu, chỉ có thể mượn tay Cổ Vân Đảo tiêu diệt tông môn này thôi.

Lý Nguyên Thuần hít một hơi lạnh ngắt:
- Dương công tử bạo tay lắm!

Những người khác cũng phải biến sắc.

Mấy năm trước, con người này mới bao nhiêu tuổi? Chỉ giở chút thủ đoạn đã tiêu diệt cả một tông môn. Tính cách này quả nhiên là khác người.

- Nếu Dương công tử đã tìm được Hóa Sinh Phá Nguyệt Công, vậy thì chắc là cũng đã tìm được những thứ khác?
Lý Nguyên Thuần giương ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.

- Tất cả đều đang ở chỗ ta.
Dương Khai cười hề hề. Hắn nắm tay lại, một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm liền xuất hiện trong tay, một đóa hoa tươi đẹp, sát khí nồng đậm lơ lửng trước mặt.

Hương hoa nhàn nhạt lan tỏa.

- Tu La Kiếm!

- Thiên Nhị Huyết Hải Đường!

Dạ Phòng của Tu La Môn và Hoa Đoạn Hồn của Lạc Hoa Thần Giáo đồng loạt đứng dậy thốt lên, ánh mắt thèm thuồng nhìn hai món bí bảo Thiên cấp trước mặt Dương Khai.

Tông môn đã khổ sở tìm kiếm hơn ba trăm năm ròng, nhưng vẫn biệt tăm. Nay bảo vật trấn tông thình lình xuất hiện trước mặt mình, sao họ không kích động cho được?

- Ngồi xuống!
Lý Nguyên Thuần quát khẽ.

Dạ Phòng và Hoa Đoạn Hồn do dự một lúc, mới hậm hực ngồi xuống. Nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào bảo bối của tông môn mình.

Dương Khai mỉm cười, không một chút căng thẳng. Hắn để Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường lên cái bàn bên cạnh, ung dung quan sát chúng nhân hải ngoại.

Lý Nguyên Thuần khẽ đằng hắng một tiếng, chau mày hỏi:
- Dương công tử nói, tất cả đều ở chỗ công tử, vậy tại sao lão phu không cảm nhận được khí tức của Thái Nhất Ấn?

Kể cả nó bị Dương Khai luyện hóa nhập thể, lão cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thái Nhất Ấn bằng bí pháp của tông môn.

Thái Nhất Ấn, chính là bảo vật trấn tông của Thái Nhất Môn.

- Muốn luyện hóa Thái Nhất Ấn phải dùng bí pháp độc tôn của Thái Nhất Môn. Ta không luyện hóa nó, mà cất ở một nơi an toàn rồi.
Dương Khai cười hì hì.
- Những thứ khác cũng đều được cất một chỗ.

Những thứ này được cất giữ trong không gian Hắc Thư, Lý Nguyên Thuần không cảm ứng được cũng dễ hiểu.

- Thì ra là thế.
Lý Nguyên Thuần khẽ gật đầu, nghi hoặc được xua tan.
- Dương công tử thật thẳng thắn, bọn ta lấy làm kính phục.

Trước khi đến đây, họ còn sợ đối phương sẽ không chịu thừa nhận, định sẽ tiên lễ hậu binh, bằng không thì đã chẳng kéo tới hơn năm mươi cao thủ Thần Du Cảnh, và còn để một vị Thần Du Chi Thượng thống lĩnh.

Từ đó đã đủ thấy, họ xem trọng việc này thế nào.

Đúng như suy đoán của Dương Khai, mấy năm trước, Cổ Vân Đảo đột nhiên tìm ra Hóa Sinh Phá Nguyệt Công bị thất lạc ba trăm năm ở Vân Hà Tông, các thế lực hải ngoại khác lũ lực kéo đến Cổ Vân Đảo thăm dò, nhưng không thể thu được chút thông tin hữu dụng nào.

Khi đã bình tĩnh lại, họ cùng ngồi xuống bàn tính, lập tức cảm thấy chuyện Hóa Sinh Phá Nguyệt Công xuất hiện ở Vân Hà Tông hơi kỳ lạ, và cũng đoán ra Vân Hà Tông bị hãm hại.

Nếu người hãm hại họ đã có được Hóa Sinh Phá Nguyệt Công, thì biết đâu cũng có được bảo vật trấn tông của những tông môn khác.

Mấy năm nay, các thế lực hải ngoại liên tục phái người dò la tin tức ở trung nguyên. Dương Khai lại nhiều lần sử dụng Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường, nên những ai chú tâm sẽ phát hiện ra manh mối. Tin tức truyền về, họ bỗng nhìn thấy một tia hy vọng, bèn cấp tốc tìm đến đây.

Nay hy vọng đã trở thành sự thật, tất cả bọn họ đều rất kích động.

- Dương công tử chắc cũng biết, những thứ này tuy đẳng cấp không cao mấy, thậm chí là vô dụng với võ giả, nhưng với mấy tông môn hải ngoại bọn ta, chúng lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Vì chúng đều là di vật cho tổ sư khai tông để lại, được xem là tín vật của chưởng môn.
Lý Nguyên Thuần không hề lên mặt kẻ cả, cũng không ỷ lại vào thân phận bức ép Dương Khai, mà dùng một giọng nói rất thành khẩn.

Dương Khai khẽ gật đầu. Điều này hắn đã biết từ lâu rồi. Trong những thứ hắn lấy được ở Ẩn Đảo, đúng là có vài thứ chẳng có chút tác dụng gì, chỉ có thể xem là tín vật.

- Mà mục đích lần này đến đây của bọn lão hủ, chắc Dương công tử hiểu rõ hơn ai hết.
Lý Nguyên Thuần cân nhắc từ ngữ, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Dám hỏi Dương công tử, công tử yêu cầu điều kiện gì mới bằng lòng trả những thứ này lại cho bọn ta?

- Điểm này thì phải xem các vị có thể cho ta được cái gì thôi.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bộ dạng chờ ra giá.

Hắn thực sự không quan tâm những thứ lấy được ở Ẩn Đảo, thậm chí cả Tu La Kiếm, Thiên Nhị Huyết Hải Đường hắn cũng có thể bỏ. Công lực càng cao, những thứ này càng ít giá trị với hắn. Nhưng hắn không thể trả những thứ này lại khi không nhận được một cái giá bù đắp.

Con người hắn không xấu, cũng chẳng tốt, muốn lấy lại những thứ này, thì phải tỏ chút thành ý.

Nhất là vào thời điểm này, hắn vướng bận biết bao nhiêu chuyện, phiền não vô cùng. Các thế lực hải ngoại lại nhè đúng lúc này mà tìm đến, đâm ngay vào mũi thương của Dương Khai.

- Cái này...
Lý Nguyên Thuần lập tức bối rối. Lần này họ đến đây, không mang theo bảo bối hay vật gì đáng tiền. Dương Khai nói vậy, ắt khiến họ lúng túng.

Mộng Vô Nhai nhìn Lăng Thái Hư đầy hiếu kỳ.

- Mộng huynh, nhờ thứ này mà ta mới lên được Thần Du Chi Thượng đấy.
Lăng Thái Hư điềm đạm trả lời.

Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên:
- Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư? Ra đến ngoài phủ, khi đã mục sở thị cấp bậc và số lượng võ giả bên ngoài, Dương Khai không khỏi biến sắc.

Những người này hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng khi đến đây, không thì đã chẳng dàn quân hoành tráng thế này. Người cầm đầu kìm hãm khí tức, ánh mắt sáng quắc, khiến Dương Khai vô cùng áp lực.

Chắc đây là Thần Du Chi Thượng rồi.

Thấy Dương Khai đi ra, vô số con mắt đều chĩa vào hắn.

Lý Nguyên Thuần ôn tồn hỏi:

- Dám hỏi có phải là tiểu công tử Dương Khai của Dương gia không?

- Phải, chư vị là...

- Lý Nguyên Thuần của Thái Nhất Môn.

- Dạ Phòng của Tu La Môn.

- Hoa Đoạn Hồn của Lạc Hoa Thần Giáo... Hí hí.

- Từ Thiên Hạo của Xích Luyện Tông.

- Song Tử Đảo...

- Vân Long Đảo...

Sứ giả của các thế lực hải ngoại lần lượt tự giới thiệu. Họ vừa nói, vừa quan sát Dương Khai, càng nhìn càng kinh ngạc. Thiếu nữ trẻ trung kia đã khiến họ ngạc nhiên rồi, nhưng giờ nhìn lại Dương Khai, họ càng thêm phần kinh sợ.

Tiểu công tử Dương gia này còn nhỏ tuổi hơn cả thiếu nữ ban nãy, vậy mà đã có tu vi Thần Du Cảnh lưỡng tầng rồi.

Dương Khai gật đầu với từng người, đảo mắt qua một vòng, rồi chợt dừng lại ở một thiếu nữ, vẻ mặt quái dị:

- Bích Lạc?

Thiếu nữ nọ hừ một cái lạnh ngắt, như thể không ưa Dương Khai.

Thu Ức Mộng hướng mắt qua, đến khi nhìn thấy Bích Lạc, nàng cũng kinh ngạc theo. Quay lại nhìn Dương Khai, gương mặt nàng thấp thoáng vẻ ám muội.

Bích Lạc, thiếu nữ trong phủ của Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La ở Thương Vân Tà Địa. Năm đó, khi Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn bị Phiến Khinh La giam lỏng, cũng từng có quen biết nàng, hơn nữa còn phá hỏng chuyện hay giữa nàng và Dương Khai.

Giờ đây, vừa nhìn thấy thiếu nữ này, Thu Ức Mộng liền bất giác nhớ lại cảnh tượng hôm đó, nhớ lại chất dịch màu trắng ngà bên mép cô ả...

Nàng lập tức đỏ hết cả mặt.

Dương Khai cũng suy tư không dứt, ánh mắt vô thức dừng ở khuôn miệng mềm mỏng của Bích Lạc.

Cái miệng nhỏ xinh này... cũng không tệ.

- Hóa ra Dương công tử và vị cô nương này là người quen cũ.

Lý Nguyên Thuần cười khà khà.

- Bọn ta tình cờ gặp nhau ở đây, chứ không phải đi cùng.

- Ta biết.

Dương Khai gật đầu. Đoàn người của Lý Nguyên Thuần đến từ hải ngoại, Bích Lạc là người của Thương Vân Tà Địa, chắc chắn là không cùng phe rồi.

Chỉ có điều... Bích Lạc tới đây làm gì? Dương Khai chợt thấy bất an.

- Mục đích của chư vị ta đều biết, cứ vào trong trước đã.

Dương Khai ra hiệu nhường đường.

Nghe hắn nói vậy, đoàn người hải ngoại liền mừng rỡ, đến cả vẻ mặt nhìn hắn cũng thân thiện hơn hẳn. Ít nhất thì, hắn không phủ nhận việc mình đã lấy số bảo vật trấn tông kia.

Vậy có phải hắn đồng ý trả lại những bảo vật đó?

Nghĩ vậy, bọn họ liền kéo nhau vào phủ.

- Bích Lạc, ngươi cũng vào đi.

Dương Khai gọi.

- Ngươi vào trước đi, tránh xa ta ra.

Bích Lạc làu bàu. Kể từ cái ngày nàng và Dương Khai ỡm ờ làm chuyện đó, Bích Lạc đâm ra cảnh giác Dương Khai vô cùng.

Dương Khai phì cười, không miễn cường nàng, chỉ nói với Thu Ức Mộng:

- Chào hỏi đi.

- Ừ.

Thu Ức Mộng khẽ gật đầu cười chào Bích Lạc:

- Bích Lạc cô nương, lâu rồi không gặp.

- Là cô à.

Bích Lạc cười hì hì.

- Lâu rồi không gặp nhỉ.

Vừa nói, nàng vừa chạy đến, nắm lấy tay Thu Ức Mộng, thân mật hết đỗi.

Thu Ức Mộng thấy hơi lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là nàng nhiệt tình, nên cứ mặc cho nàng nắm tay mình, cùng nàng vào trong phủ.

- Tiểu nha đầu ngực to kia đâu rồi?

Bích Lạc hỏi Thu Ức Mộng, ánh mắt lóe lên tia nhìn quái đản.

- Cô nói Tiểu Mạn à? Thu Ức Mộng mỉm cười.

- Ở trong phủ đấy, lát nữa là gặp được thôi.

- Vậy hả.

Bích Lạc cười rạng rỡ.

Lại quay về Thiên Điện lúc nãy, chúng nhân hải ngoại an tọa, Dương Khai sai người dâng trà. Không khí hòa hợp, họ thưởng trà thư giãn, có vẻ không sốt sắng cho lắm.

Dương Khai không chủ động lên tiếng, chỉ vừa uống trà, vừa nhìn Bích Lạc đang lén lút khiếm nhã với Thu Ức Mộng.

Thu đại tiểu thư có lẽ cũng đã nhận ra điều bất ổn rồi. Vì Bích Lạc cứ vuốt ve tay nàng mãi, vừa vuốt vừa khen da nàng mịn, chăm sóc kỹ, vân vân. Thi thoảng lại còn sờ eo và ngực nàng.

Làm Thu Ức Mộng đỏ bừng cả mặt.

Đuối cái là do trước mặt bao nhiêu người, Thu Ức Mộng cũng không tiện phản kháng, chỉ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dương Khai.

Dương Khai vờ như không nhìn thấy.

Mãi một lúc sau, Lý Nguyên Thuần mới cười khà khà:

- Dương công tử quả là rồng trong người. Tuy dọc đường bọn ta đã nghe qua không ít chuyện liên quan đến đoạt đích chiến của Dương gia, cũng biết được vài chiến tích của Dương công tử, nhưng nay đến quý phủ, mới biết tin đồn không ngoa. Phủ đây đúng là ngọa hổ tàng long, đáng kinh ngạc tán thán.

- Tiền bối quá khen.

Dương Khai điềm đạm nói.

- Đất trung nguyên này đâu có bằng hải ngoại. Các đảo của chư vị linh khí dồi dào, cơ man là thiên tài địa bảo, đó mới là nơi bọn ta khao khát.

Lý Nguyên Thuần cười ha hả:

- Hải ngoại có ưu điểm của hải ngoại, trung nguyên cũng có cái hay của trung nguyên. Có điều nghe khẩu khí của Dương công tử, hình như đã đi hải ngoại rồi.

- Phải, mấy năm trước ta đã đi một lần, từng lạc nạn ở Vân Hà Tông...

Lý Nguyên Thuần nheo mắt lại:

- Vân Hà Tông, tông môn bị Cổ Vân Đảo hủy diệt?

- Đúng vậy.

- Cổ Phong, đảo chủ Cổ Vân Đảo đã tìm thấy Hóa Sinh Phá Nguyệt Công bị thất lạc hơn ba trăm năm ở Vân Hà Tông. Nói vậy, tất cả chuyện này đều do Dương công tử chủ đạo.

- Phải, ta có chút xích mích với Vân Hà Tông. Lúc đó ta sức yếu, chỉ có thể mượn tay Cổ Vân Đảo tiêu diệt tông môn này thôi.

Lý Nguyên Thuần hít một hơi lạnh ngắt:

- Dương công tử bạo tay lắm!

Những người khác cũng phải biến sắc.

Mấy năm trước, con người này mới bao nhiêu tuổi? Chỉ giở chút thủ đoạn đã tiêu diệt cả một tông môn. Tính cách này quả nhiên là khác người.

- Nếu Dương công tử đã tìm được Hóa Sinh Phá Nguyệt Công, vậy thì chắc là cũng đã tìm được những thứ khác?

Lý Nguyên Thuần giương ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.

- Tất cả đều đang ở chỗ ta.

Dương Khai cười hề hề. Hắn nắm tay lại, một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm liền xuất hiện trong tay, một đóa hoa tươi đẹp, sát khí nồng đậm lơ lửng trước mặt.

Hương hoa nhàn nhạt lan tỏa.

- Tu La Kiếm!

- Thiên Nhị Huyết Hải Đường!

Dạ Phòng của Tu La Môn và Hoa Đoạn Hồn của Lạc Hoa Thần Giáo đồng loạt đứng dậy thốt lên, ánh mắt thèm thuồng nhìn hai món bí bảo Thiên cấp trước mặt Dương Khai.

Tông môn đã khổ sở tìm kiếm hơn ba trăm năm ròng, nhưng vẫn biệt tăm. Nay bảo vật trấn tông thình lình xuất hiện trước mặt mình, sao họ không kích động cho được?

- Ngồi xuống!

Lý Nguyên Thuần quát khẽ.

Dạ Phòng và Hoa Đoạn Hồn do dự một lúc, mới hậm hực ngồi xuống. Nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào bảo bối của tông môn mình.

Dương Khai mỉm cười, không một chút căng thẳng. Hắn để Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường lên cái bàn bên cạnh, ung dung quan sát chúng nhân hải ngoại.

Lý Nguyên Thuần khẽ đằng hắng một tiếng, chau mày hỏi:

- Dương công tử nói, tất cả đều ở chỗ công tử, vậy tại sao lão phu không cảm nhận được khí tức của Thái Nhất Ấn?

Kể cả nó bị Dương Khai luyện hóa nhập thể, lão cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thái Nhất Ấn bằng bí pháp của tông môn.

Thái Nhất Ấn, chính là bảo vật trấn tông của Thái Nhất Môn.

- Muốn luyện hóa Thái Nhất Ấn phải dùng bí pháp độc tôn của Thái Nhất Môn. Ta không luyện hóa nó, mà cất ở một nơi an toàn rồi.

Dương Khai cười hì hì.

- Những thứ khác cũng đều được cất một chỗ.

Những thứ này được cất giữ trong không gian Hắc Thư, Lý Nguyên Thuần không cảm ứng được cũng dễ hiểu.

- Thì ra là thế.

Lý Nguyên Thuần khẽ gật đầu, nghi hoặc được xua tan.

- Dương công tử thật thẳng thắn, bọn ta lấy làm kính phục.

Trước khi đến đây, họ còn sợ đối phương sẽ không chịu thừa nhận, định sẽ tiên lễ hậu binh, bằng không thì đã chẳng kéo tới hơn năm mươi cao thủ Thần Du Cảnh, và còn để một vị Thần Du Chi Thượng thống lĩnh.

Từ đó đã đủ thấy, họ xem trọng việc này thế nào.

Đúng như suy đoán của Dương Khai, mấy năm trước, Cổ Vân Đảo đột nhiên tìm ra Hóa Sinh Phá Nguyệt Công bị thất lạc ba trăm năm ở Vân Hà Tông, các thế lực hải ngoại khác lũ lực kéo đến Cổ Vân Đảo thăm dò, nhưng không thể thu được chút thông tin hữu dụng nào.

Khi đã bình tĩnh lại, họ cùng ngồi xuống bàn tính, lập tức cảm thấy chuyện Hóa Sinh Phá Nguyệt Công xuất hiện ở Vân Hà Tông hơi kỳ lạ, và cũng đoán ra Vân Hà Tông bị hãm hại.

Nếu người hãm hại họ đã có được Hóa Sinh Phá Nguyệt Công, thì biết đâu cũng có được bảo vật trấn tông của những tông môn khác.

Mấy năm nay, các thế lực hải ngoại liên tục phái người dò la tin tức ở trung nguyên. Dương Khai lại nhiều lần sử dụng Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường, nên những ai chú tâm sẽ phát hiện ra manh mối. Tin tức truyền về, họ bỗng nhìn thấy một tia hy vọng, bèn cấp tốc tìm đến đây.

Nay hy vọng đã trở thành sự thật, tất cả bọn họ đều rất kích động.

- Dương công tử chắc cũng biết, những thứ này tuy đẳng cấp không cao mấy, thậm chí là vô dụng với võ giả, nhưng với mấy tông môn hải ngoại bọn ta, chúng lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Vì chúng đều là di vật cho tổ sư khai tông để lại, được xem là tín vật của chưởng môn.

Lý Nguyên Thuần không hề lên mặt kẻ cả, cũng không ỷ lại vào thân phận bức ép Dương Khai, mà dùng một giọng nói rất thành khẩn.

Dương Khai khẽ gật đầu. Điều này hắn đã biết từ lâu rồi. Trong những thứ hắn lấy được ở Ẩn Đảo, đúng là có vài thứ chẳng có chút tác dụng gì, chỉ có thể xem là tín vật.

- Mà mục đích lần này đến đây của bọn lão hủ, chắc Dương công tử hiểu rõ hơn ai hết.

Lý Nguyên Thuần cân nhắc từ ngữ, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Dám hỏi Dương công tử, công tử yêu cầu điều kiện gì mới bằng lòng trả những thứ này lại cho bọn ta?

- Điểm này thì phải xem các vị có thể cho ta được cái gì thôi.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bộ dạng chờ ra giá.

Hắn thực sự không quan tâm những thứ lấy được ở Ẩn Đảo, thậm chí cả Tu La Kiếm, Thiên Nhị Huyết Hải Đường hắn cũng có thể bỏ. Công lực càng cao, những thứ này càng ít giá trị với hắn. Nhưng hắn không thể trả những thứ này lại khi không nhận được một cái giá bù đắp.

Con người hắn không xấu, cũng chẳng tốt, muốn lấy lại những thứ này, thì phải tỏ chút thành ý.

Nhất là vào thời điểm này, hắn vướng bận biết bao nhiêu chuyện, phiền não vô cùng. Các thế lực hải ngoại lại nhè đúng lúc này mà tìm đến, đâm ngay vào mũi thương của Dương Khai.

- Cái này...

Lý Nguyên Thuần lập tức bối rối. Lần này họ đến đây, không mang theo bảo bối hay vật gì đáng tiền. Dương Khai nói vậy, ắt khiến họ lúng túng.

Mộng Vô Nhai nhìn Lăng Thái Hư đầy hiếu kỳ.

- Mộng huynh, nhờ thứ này mà ta mới lên được Thần Du Chi Thượng đấy.

Lăng Thái Hư điềm đạm trả lời.

Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên:

- Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư?