Phủ Dương Uy truyền tin tức ứng đối tiêu cực ra ngoài.
Tuy phủ Dương Chiếu chưa để lộ bất kỳ tin gì, nhưng những ai sáng suốt đều thấy, tình hình của y là gay go nhất chứ không ai khác.
Nam Sênh, Hướng Sở bị giết trước phủ Dương Chiếu, sau trận chiến đó, thế lực trong phủ y đã thu nhỏ hẳn, rất nhiều thế lực ồ ạt rút khỏi đoạt đích chiến, rời khỏi phủ Dương Chiếu. Trước sau chưa đầy nửa canh giờ, phủ Dương Chiếu đã vắng lặng như tờ.
Thế lực còn lưu lại ở phủ Dương Chiếu không bì được với một nửa của lúc cường thế. Nếu so về số lượng võ giả, phủ Dương Chiếu đột ngột rơi từ nhiều nhất đến ít nhất.
Hơn nữa, về cấp bậc cao thủ, sức mạnh toàn thể, cũng không thể so với phủ Dương Khai.
Thậm chí còn có lời đồn, chính bản thân Dương Chiếu đã đánh mất phong độ ngày trước kể từ sau hôm đó, cả ngày cứ như cái xác không hồn, thảm thương không ai dám nhìn.
Đám võ giả còn lưu lại trong phủ cũng rầu rĩ bơ phờ, không có ý chí chiến đấu.
Về cơn bản, đến hiện tại, đoạt đích chiến đã phân thắng bại!
Đúng như những gì Dương Uy nghĩ vào hôm đó, cuộc chiến tranh giành ngôi vị gia chủ tương lai của Dương gia, không cần phải tiếp tục nữa.
Chiến Thành, bao gồm đại đa số người ở Trung Đô, đều nghĩ Dương Khai chắc chắn sẽ trở thành gia chủ Dương gia kế nhiệm, thống lĩnh Bát đại gia Trung Đô, nắm trọng quyền chi phối thiên hạ.
Mấy ngày nay, có thể nói phủ Dương Khai náo nhiệt vô cùng, khách ra ra vào vào như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể.
Những người này đều muốn mời chào quan hệ với Dương Khai trong thời điểm cuối cùng này.
Dù rằng họ không hề giúp sức gì trong đoạt đích chiến, thậm chí có người từng là kẻ địch của phủ Dương Khai, nhưng thấy cuộc chiến đã sắp kết thúc rồi, dĩ nhiên họ muốn thừa cơ để đáp lên ngọn gió đông cuối cùng này.
Không hy vọng là sẽ thỏa thuận hay kết đồng minh thật với Dương Khai, ít nhất cũng phải chường mặt ra cho quen.
Có như vậy, đợi sau này Dương Khai trở thành gia chủ Dương gia rồi, có việc gì thì cũng dễ bề thương lượng.
Mấy người này đều mang theo không ít lễ vật, mong có thể gặp mặt Dương Khai, nói với hắn vài câu cũng được.
Càng có nhiều người đến để mai mối. Mấy thế lực lớn nhỏ này, có gia tộc nào mà không có vài thiên kim mỹ nữ? Dương Khai cũng là đàn ông, đàn ông thì thích mỹ nữ, đó là đạo lý bất di bất dịch.
Nếu mà Dương Khai để mắt đến cô nương nhà họ, thì sau này gả đi, họ sẽ là thông gia của Dương gia! Vinh hạnh tầm này, ai mà không đỏ mắt?
Bậc cửa trước phủ Dương Khai sắp bị đạp gãy luôn rồi.
Đối mặt với cuộc thăm hỏi của những người này, Thu Ức Mộng lại một lần nữa bận tối mắt tối mũi. Vốn dĩ nàng không muốn tiếp đãi bọn họ. Với lũ đầu cơ trục lợi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách này, Thu Ức Mộng căm ghét tận xương tủy.
Nhưng sau khi Dương Khai nghe tin, lại bảo nàng khoản đãi thịnh tình. Thu Ức Mộng dù không hiểu tại sao, cũng đành phải làm theo.
Tất cả những thế lực mang lễ vật đến, Thu Ức Mộng đều đích thân đón vào phủ, nói dăm ba câu, lễ vật được để lại, còn người thì cuốn xéo.
Với những kẻ đến làm mối, Thu đại tiểu thư chặn ngay ngoài cửa, từ chối gặp không chút khách khí.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phủ Dương Khai đã tiếp đón trên trăm thế lực, thu được lượng lớn của nải, vật tư với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Đến độ Thu Ức Mộng phải kinh ngạc.
Dù nàng là đại tiểu thư của Thu gia, cũng phải hãi hùng vì số lượng và đẳng cấp của những vật tư này.
Năm ngày sau, phủ Dương Khai dần dần yên ổn trở lại.
Đang bận rộn, chúng nhân bỗng cảm giác được, sâu trong phủ có một trường khí mạnh mẽ khuếch tán ra. Trong trường khí này có xen lẫn sóng năng lượng khủng khiếp. Tất cả đều không kìm được biến sắc, tập trung nhìn về phía khuếch tán trường khí nọ.
Chốc sau, không ít người tụ tập lại một chỗ.
- Có chuyện gì vậy?
Hoắc Tinh Thần kêu ỏm tỏi. Y vừa lấy được một bí bảo mới từ chỗ Bảo Khí Tông, còn chưa kịp luyện hóa đã gặp phải chuyện này, không khỏi lấy làm kinh ngạc.
- Hình như có người đột phá.
Thu Ức Mộng nhíu mày.
- Hơn nữa, không chỉ là một người.
- Ta cũng cảm thấy được, có hai người đột phá cùng một lúc...
Đổng béo khẽ gật đầu. Trường khí xộc ra ngoài đó giao hòa quấn quanh, không chỉ thuộc về một người.
- Nhưng sao ta lại thấy... trong đó có khí của Khai thiếu vậy?
Hoắc Tinh Thần thắc mắc. Dương Khai vừa mới đột phá lên Thần Du Cảnh mấy ngày trước, dù cho tư chất hắn có tốt đến mấy, bản lĩnh lợi hại đến đâu, cũng không thể lại đột phá khi mới qua vài ngày được?
Giỏi thì cũng phải chừa phần cho người khác giỏi nữa chứ?
- Đi xem là biết ngay.
Thu Ức Mộng không kìm nổi tò mò, dẫn một đoàn thanh niên hướng về phía đó.
Chưa được mấy chốc, đến trước gian phòng của Hạ Ngưng Thường, chưa giơ tay ra gõ cửa, thì cửa phòng đã mở ra rồi.
Dương Khai từ trong đi ra, theo sau là Tô Nhan khí chất băng lãnh. Hai người tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự vui mừng và phấn chấn ẩn chứa trong đôi mắt họ.
- Làm gì vậy? Đông người thế.
Dương Khai nhíu mày.
- Ở đây có ai đột phá hả?
Thu Ức Mộng thò đầu vào trong phòng, nhưng không thấy gì, bèn dùng thần thức còn hơi yếu của mình lướt qua người Dương Khai một vòng, lập tức thất sắc:
- Ngươi lại...
Trong số đám thanh niên này, ngoài Thu Ức Mộng ra, có mấy người cũng đã thăng lên Thần Du Cảnh. Nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Thu Ức Mộng, họ bèn dùng thần thức kiểm tra, lập tức đều biến sắc.
Dương Khai đã lên đến Thần Du Cảnh lưỡng tầng rồi!
Nói cách khác, trường khí đột phá vừa rồi xông ra ngoài đúng là từ hắn mà ra.
Từng đôi mắt trợn tròn, ai cũng nhìn Dương Khai ngạc nhiên tột độ, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
- Đột phá có một cảnh giới nhỏ, làm gì mà ghê gớm thế?
Dương Khai hừ một tiếng.
- Ghê gớm?
Hoắc Tinh Thần rít lên.
- Khai thiếu, huynh có biết lần trước mình đột phá là khi nào không?
Vấn đề này, ai mà không biết?
Lần đột phá trước đó của Dương Khai, bọn họ thủ hộ bên cạnh, còn chạm trán với tám vị Thần Du Chi Thượng.
Đó là chuyện mới xảy ra bảy ngày trước thôi.
Bảy ngày, bảy ngày ngắn ngủi, lại đột phá thêm một tầng. Tốc độ tu luyện này, đã không thể dùng từ “dị thường” để hình dùng được nữa, mà phải là “quái vật”.
- Cô ấy đột phá cùng ngươi à?
Thu Ức Mộng sững sờ nhìn Tô Nhan.
Dương Khai gật đầu. Lần song tu này giúp cả hai đều tăng vượt bậc. Dương Khai đột phá lên Thần Du Cảnh lưỡng tầng, Tô Nhan đột phá đến Thần Du Cảnh tứ tầng, hơn nữa tu vi còn vững chắc hơn hẳn.
Thậm chí, luận về kết quả, Tô Nhan còn được nhiều hơn Dương Khai một chút, dù gì Dương Khai cũng mới đột phá một cảnh giới lớn chưa được bao lâu.
Hoắc Tinh Thần đột nhiên giở giọng cợt nhả:
- Mấy ngày nay hai người ở trong phòng không phải là...
Chưa nói hết, ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhan đã tia thẳng vào y.
Hoắc đại công tử liền im bặt. Tuy y cũng rất có hứng thú với những cô nương khí chất lạnh lùng, cao quý. Nhưng với Tô Nhan, Hoắc Tinh Thần vẫn có chút sợ sệt theo bản năng.
Cô nương này... vô cùng bất phàm, có lẽ đến cả Liễu Khinh Diêu của Liễu gia cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.
Không hiểu tại sao, Hoắc Tinh Thần lại tin chắc vào suy đoán của mình.
Huống hồ, nàng còn là nữ nhân của Dương Khai. Với nữ nhân của Dương Khai, thậm chí cả nữ nhân mà Dương Khai có cảm tình, Hoắc Tinh Thần đều tự giác tránh xa, không bao giờ dám có chút ý nghĩ bất chính.
- Có thời gian hỏi này hỏi nọ, thì lo tu luyện phần mình đi.
Dương Khai giáo huấn một câu. Tuy lần đột phá này của hắn có hơi bất ngờ, nhưng đó là kết quả do tích tụ lâu ngày mà ra.
Chúng nhân hổ thẹn, vội giải tán, đồng loạt quyết tâm, thề phải bế quan phá vỡ rào cản hiện tại của chính mình.
Thu Ức Mộng cũng hơi đỏ mặt. Đúng ra thì nàng muốn tu luyện, nhưng bận quá nhiều việc, căn bản chẳng có bao nhiêu thời gian.
- Tiểu công tử, ta có chuyện muốn nói.
Hướng Thiên Tiếu vẫn chưa đi, ở lại một mình, nghiêm túc nhìn Dương Khai.
Kể từ sau cái ngày đại chiến đó, Hướng Thiên Tiếu vẫn luôn chờ cơ hội, nhưng Dương Khai cứ bận tối tăm mặt mũi, mãi đến bây giờ mới có thể nói chuyện với hắn được.
Liếc nhìn y, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta đi tìm Hạ sư muội.
Tô Nhan nói, rồi quay người bỏ đi. Chuyện trong phủ Dương Khai, Tô Nhan không muốn nhúng tay vào.
Chỉ còn lại ba người là Dương Khai, Thu Ức Mộng và Hướng Thiên Tiếu.
Không khí bỗng nhiên nặng nề hơn hẳn. Thu Ức Mộng hình như đã hiểu ra Hướng Thiên Tiếu định nói gì rồi, vội lên tiếng:
- Hướng nhị công tử, ta hy vọng ngươi có thể cân nhắc kỹ hơn những lời ngươi sắp nói.
Hướng Thiên Tiếu vẫn bình tĩnh, gật đầu một cách khó đoán.
- Có chuyện gì cứ nói đi.
Dương Khai nhìn y.
Hướng Thiên Tiếu khẽ hít một hơi, nói ngắn gọn:
- Ta phải rời khỏi đây, rút khỏi đoạt đích chiến.
Thu Ức Mộng thở dài, dù đã nhắc nhở Hướng Thiên Tiếu rồi, nhưng y vẫn nói ra câu nói này rồi, nàng không khỏi buồn bã.
- Suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Dương Khai không bất ngờ mấy, hình như đã sớm biết rồi.
- Ừ.
- Nếu đã suy nghĩ kỹ rồi... thì cứ đi di.
Dương Khai cũng không níu kéo.
Thu Ức Mộng hốt hoảng, giậm chân nói:
- Dương Khai!
Dương Khai quay sang nhìn nàng, điềm nhiên nói:
- Có nói thế nào thì ta cũng đã giết đại ca huynh ấy. Nếu Hướng nhị công tử vẫn tiếp tục phò trợ cho ta, chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích. Rời khỏi đây, là sự chọn lựa tốt nhất.
Hướng Thiên Tiếu khẽ động thần sắc, không kìm được, lộ ra chút cảm kích.
Tuy Hướng Sở là đại ca của y, nhưng chuyện tranh đấu giữa hai huynh đệ cũng không phải bí mật gì. Thậm chí, Hướng Sở còn dùng mọi thủ đoạn để diệt trừ đệ đệ mình. Nhưng nói cho cùng, hai người vẫn là huynh đệ.
Hướng Sở chết trong tay Dương Khai, Hướng Thiên Tiếu còn tiếp tục ở lại đây, thực sự không hợp lẽ. Dù cho người trong phủ có hiểu cho y, ai hiểu cảnh ngộ của y sẽ hiểu cho y. Nhưng thiên hạ có biết bao nhiêu người, chẳng lẽ đều có thể hiểu cho y?
Nghe Dương Khai nói vậy, Thu Ức Mộng liền sững sờ, không biết nên nói gì để níu kéo nữa.
Hiện giờ, người khác đánh vỡ đầu cũng muốn chen vào phủ Dương Khai, nhưng hoàn toàn không có cơ duyên này, cũng không thể chen vào được.
Thế mà trong thời điểm thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến sắp đến, Hướng Thiên Tiếu lại chọn cách rời đi, thoạt nhìn, lựa chọn này khá là ngu ngốc.
Nhưng Dương Khai biết, Hướng Thiên Tiếu có lòng kiên trì của y. Y không phải là loại người bị chi phối bởi cái lợi.
Nếu y là người như vậy, ban đầu đã không về phe Dương Khai trong lúc Dương Khai đang sa sút nhất. Người y ắn đưa đến, quả thực không đông, công lực cũng không cao, nhưng qua nhiều trận đánh lớn nhỏ, họ đã nỗ lực hết sức mình.
- Nửa năm qua, xin đa tạ.
Dương Khai khẽ gật đầu với Hướng Thiên Tiếu.
Gương mặt xưa nay luôn đề phòng của Hướng Thiên Tiếu chợt nở nụ cười:
- Ta cũng vậy. Thời gian qua, ta cũng đã được tiểu công tử chiếu cố rồi!
Đan dược trong Đan phòng, bí bảo do Bảo Khí Tông luyện chế, võ giả của Hướng gia cũng được chia không ít. Nhờ phúc phần này, sức mạnh của bọn họ đã tăng lên đến mấy cấp bậc.
Nụ cười dần dần kết thúc, trở lại bộ mặt lạnh lùng, giọng nói của Hướng Thiên Tiếu trầm xuống:
- Tiểu công tử, khi gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù, đến lúc đó, ta sẽ không nương tay đâu... Cáo từ.
- Ta tiễn huynh! Phủ Dương Uy truyền tin tức ứng đối tiêu cực ra ngoài.
Tuy phủ Dương Chiếu chưa để lộ bất kỳ tin gì, nhưng những ai sáng suốt đều thấy, tình hình của y là gay go nhất chứ không ai khác.
Nam Sênh, Hướng Sở bị giết trước phủ Dương Chiếu, sau trận chiến đó, thế lực trong phủ y đã thu nhỏ hẳn, rất nhiều thế lực ồ ạt rút khỏi đoạt đích chiến, rời khỏi phủ Dương Chiếu. Trước sau chưa đầy nửa canh giờ, phủ Dương Chiếu đã vắng lặng như tờ.
Thế lực còn lưu lại ở phủ Dương Chiếu không bì được với một nửa của lúc cường thế. Nếu so về số lượng võ giả, phủ Dương Chiếu đột ngột rơi từ nhiều nhất đến ít nhất.
Hơn nữa, về cấp bậc cao thủ, sức mạnh toàn thể, cũng không thể so với phủ Dương Khai.
Thậm chí còn có lời đồn, chính bản thân Dương Chiếu đã đánh mất phong độ ngày trước kể từ sau hôm đó, cả ngày cứ như cái xác không hồn, thảm thương không ai dám nhìn.
Đám võ giả còn lưu lại trong phủ cũng rầu rĩ bơ phờ, không có ý chí chiến đấu.
Về cơn bản, đến hiện tại, đoạt đích chiến đã phân thắng bại!
Đúng như những gì Dương Uy nghĩ vào hôm đó, cuộc chiến tranh giành ngôi vị gia chủ tương lai của Dương gia, không cần phải tiếp tục nữa.
Chiến Thành, bao gồm đại đa số người ở Trung Đô, đều nghĩ Dương Khai chắc chắn sẽ trở thành gia chủ Dương gia kế nhiệm, thống lĩnh Bát đại gia Trung Đô, nắm trọng quyền chi phối thiên hạ.
Mấy ngày nay, có thể nói phủ Dương Khai náo nhiệt vô cùng, khách ra ra vào vào như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể.
Những người này đều muốn mời chào quan hệ với Dương Khai trong thời điểm cuối cùng này.
Dù rằng họ không hề giúp sức gì trong đoạt đích chiến, thậm chí có người từng là kẻ địch của phủ Dương Khai, nhưng thấy cuộc chiến đã sắp kết thúc rồi, dĩ nhiên họ muốn thừa cơ để đáp lên ngọn gió đông cuối cùng này.
Không hy vọng là sẽ thỏa thuận hay kết đồng minh thật với Dương Khai, ít nhất cũng phải chường mặt ra cho quen.
Có như vậy, đợi sau này Dương Khai trở thành gia chủ Dương gia rồi, có việc gì thì cũng dễ bề thương lượng.
Mấy người này đều mang theo không ít lễ vật, mong có thể gặp mặt Dương Khai, nói với hắn vài câu cũng được.
Càng có nhiều người đến để mai mối. Mấy thế lực lớn nhỏ này, có gia tộc nào mà không có vài thiên kim mỹ nữ? Dương Khai cũng là đàn ông, đàn ông thì thích mỹ nữ, đó là đạo lý bất di bất dịch.
Nếu mà Dương Khai để mắt đến cô nương nhà họ, thì sau này gả đi, họ sẽ là thông gia của Dương gia! Vinh hạnh tầm này, ai mà không đỏ mắt?
Bậc cửa trước phủ Dương Khai sắp bị đạp gãy luôn rồi.
Đối mặt với cuộc thăm hỏi của những người này, Thu Ức Mộng lại một lần nữa bận tối mắt tối mũi. Vốn dĩ nàng không muốn tiếp đãi bọn họ. Với lũ đầu cơ trục lợi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách này, Thu Ức Mộng căm ghét tận xương tủy.
Nhưng sau khi Dương Khai nghe tin, lại bảo nàng khoản đãi thịnh tình. Thu Ức Mộng dù không hiểu tại sao, cũng đành phải làm theo.
Tất cả những thế lực mang lễ vật đến, Thu Ức Mộng đều đích thân đón vào phủ, nói dăm ba câu, lễ vật được để lại, còn người thì cuốn xéo.
Với những kẻ đến làm mối, Thu đại tiểu thư chặn ngay ngoài cửa, từ chối gặp không chút khách khí.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phủ Dương Khai đã tiếp đón trên trăm thế lực, thu được lượng lớn của nải, vật tư với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Đến độ Thu Ức Mộng phải kinh ngạc.
Dù nàng là đại tiểu thư của Thu gia, cũng phải hãi hùng vì số lượng và đẳng cấp của những vật tư này.
Năm ngày sau, phủ Dương Khai dần dần yên ổn trở lại.
Đang bận rộn, chúng nhân bỗng cảm giác được, sâu trong phủ có một trường khí mạnh mẽ khuếch tán ra. Trong trường khí này có xen lẫn sóng năng lượng khủng khiếp. Tất cả đều không kìm được biến sắc, tập trung nhìn về phía khuếch tán trường khí nọ.
Chốc sau, không ít người tụ tập lại một chỗ.
- Có chuyện gì vậy?
Hoắc Tinh Thần kêu ỏm tỏi. Y vừa lấy được một bí bảo mới từ chỗ Bảo Khí Tông, còn chưa kịp luyện hóa đã gặp phải chuyện này, không khỏi lấy làm kinh ngạc.
- Hình như có người đột phá.
Thu Ức Mộng nhíu mày.
- Hơn nữa, không chỉ là một người.
- Ta cũng cảm thấy được, có hai người đột phá cùng một lúc...
Đổng béo khẽ gật đầu. Trường khí xộc ra ngoài đó giao hòa quấn quanh, không chỉ thuộc về một người.
- Nhưng sao ta lại thấy... trong đó có khí của Khai thiếu vậy?
Hoắc Tinh Thần thắc mắc. Dương Khai vừa mới đột phá lên Thần Du Cảnh mấy ngày trước, dù cho tư chất hắn có tốt đến mấy, bản lĩnh lợi hại đến đâu, cũng không thể lại đột phá khi mới qua vài ngày được?
Giỏi thì cũng phải chừa phần cho người khác giỏi nữa chứ?
- Đi xem là biết ngay.
Thu Ức Mộng không kìm nổi tò mò, dẫn một đoàn thanh niên hướng về phía đó.
Chưa được mấy chốc, đến trước gian phòng của Hạ Ngưng Thường, chưa giơ tay ra gõ cửa, thì cửa phòng đã mở ra rồi.
Dương Khai từ trong đi ra, theo sau là Tô Nhan khí chất băng lãnh. Hai người tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự vui mừng và phấn chấn ẩn chứa trong đôi mắt họ.
- Làm gì vậy? Đông người thế.
Dương Khai nhíu mày.
- Ở đây có ai đột phá hả?
Thu Ức Mộng thò đầu vào trong phòng, nhưng không thấy gì, bèn dùng thần thức còn hơi yếu của mình lướt qua người Dương Khai một vòng, lập tức thất sắc:
- Ngươi lại...
Trong số đám thanh niên này, ngoài Thu Ức Mộng ra, có mấy người cũng đã thăng lên Thần Du Cảnh. Nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Thu Ức Mộng, họ bèn dùng thần thức kiểm tra, lập tức đều biến sắc.
Dương Khai đã lên đến Thần Du Cảnh lưỡng tầng rồi!
Nói cách khác, trường khí đột phá vừa rồi xông ra ngoài đúng là từ hắn mà ra.
Từng đôi mắt trợn tròn, ai cũng nhìn Dương Khai ngạc nhiên tột độ, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
- Đột phá có một cảnh giới nhỏ, làm gì mà ghê gớm thế?
Dương Khai hừ một tiếng.
- Ghê gớm?
Hoắc Tinh Thần rít lên.
- Khai thiếu, huynh có biết lần trước mình đột phá là khi nào không?
Vấn đề này, ai mà không biết?
Lần đột phá trước đó của Dương Khai, bọn họ thủ hộ bên cạnh, còn chạm trán với tám vị Thần Du Chi Thượng.
Đó là chuyện mới xảy ra bảy ngày trước thôi.
Bảy ngày, bảy ngày ngắn ngủi, lại đột phá thêm một tầng. Tốc độ tu luyện này, đã không thể dùng từ “dị thường” để hình dùng được nữa, mà phải là “quái vật”.
- Cô ấy đột phá cùng ngươi à?
Thu Ức Mộng sững sờ nhìn Tô Nhan.
Dương Khai gật đầu. Lần song tu này giúp cả hai đều tăng vượt bậc. Dương Khai đột phá lên Thần Du Cảnh lưỡng tầng, Tô Nhan đột phá đến Thần Du Cảnh tứ tầng, hơn nữa tu vi còn vững chắc hơn hẳn.
Thậm chí, luận về kết quả, Tô Nhan còn được nhiều hơn Dương Khai một chút, dù gì Dương Khai cũng mới đột phá một cảnh giới lớn chưa được bao lâu.
Hoắc Tinh Thần đột nhiên giở giọng cợt nhả:
- Mấy ngày nay hai người ở trong phòng không phải là...
Chưa nói hết, ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhan đã tia thẳng vào y.
Hoắc đại công tử liền im bặt. Tuy y cũng rất có hứng thú với những cô nương khí chất lạnh lùng, cao quý. Nhưng với Tô Nhan, Hoắc Tinh Thần vẫn có chút sợ sệt theo bản năng.
Cô nương này... vô cùng bất phàm, có lẽ đến cả Liễu Khinh Diêu của Liễu gia cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.
Không hiểu tại sao, Hoắc Tinh Thần lại tin chắc vào suy đoán của mình.
Huống hồ, nàng còn là nữ nhân của Dương Khai. Với nữ nhân của Dương Khai, thậm chí cả nữ nhân mà Dương Khai có cảm tình, Hoắc Tinh Thần đều tự giác tránh xa, không bao giờ dám có chút ý nghĩ bất chính.
- Có thời gian hỏi này hỏi nọ, thì lo tu luyện phần mình đi.
Dương Khai giáo huấn một câu. Tuy lần đột phá này của hắn có hơi bất ngờ, nhưng đó là kết quả do tích tụ lâu ngày mà ra.
Chúng nhân hổ thẹn, vội giải tán, đồng loạt quyết tâm, thề phải bế quan phá vỡ rào cản hiện tại của chính mình.
Thu Ức Mộng cũng hơi đỏ mặt. Đúng ra thì nàng muốn tu luyện, nhưng bận quá nhiều việc, căn bản chẳng có bao nhiêu thời gian.
- Tiểu công tử, ta có chuyện muốn nói.
Hướng Thiên Tiếu vẫn chưa đi, ở lại một mình, nghiêm túc nhìn Dương Khai.
Kể từ sau cái ngày đại chiến đó, Hướng Thiên Tiếu vẫn luôn chờ cơ hội, nhưng Dương Khai cứ bận tối tăm mặt mũi, mãi đến bây giờ mới có thể nói chuyện với hắn được.
Liếc nhìn y, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta đi tìm Hạ sư muội.
Tô Nhan nói, rồi quay người bỏ đi. Chuyện trong phủ Dương Khai, Tô Nhan không muốn nhúng tay vào.
Chỉ còn lại ba người là Dương Khai, Thu Ức Mộng và Hướng Thiên Tiếu.
Không khí bỗng nhiên nặng nề hơn hẳn. Thu Ức Mộng hình như đã hiểu ra Hướng Thiên Tiếu định nói gì rồi, vội lên tiếng:
- Hướng nhị công tử, ta hy vọng ngươi có thể cân nhắc kỹ hơn những lời ngươi sắp nói.
Hướng Thiên Tiếu vẫn bình tĩnh, gật đầu một cách khó đoán.
- Có chuyện gì cứ nói đi.
Dương Khai nhìn y.
Hướng Thiên Tiếu khẽ hít một hơi, nói ngắn gọn:
- Ta phải rời khỏi đây, rút khỏi đoạt đích chiến.
Thu Ức Mộng thở dài, dù đã nhắc nhở Hướng Thiên Tiếu rồi, nhưng y vẫn nói ra câu nói này rồi, nàng không khỏi buồn bã.
- Suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Dương Khai không bất ngờ mấy, hình như đã sớm biết rồi.
- Ừ.
- Nếu đã suy nghĩ kỹ rồi... thì cứ đi di.
Dương Khai cũng không níu kéo.
Thu Ức Mộng hốt hoảng, giậm chân nói:
- Dương Khai!
Dương Khai quay sang nhìn nàng, điềm nhiên nói:
- Có nói thế nào thì ta cũng đã giết đại ca huynh ấy. Nếu Hướng nhị công tử vẫn tiếp tục phò trợ cho ta, chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích. Rời khỏi đây, là sự chọn lựa tốt nhất.
Hướng Thiên Tiếu khẽ động thần sắc, không kìm được, lộ ra chút cảm kích.
Tuy Hướng Sở là đại ca của y, nhưng chuyện tranh đấu giữa hai huynh đệ cũng không phải bí mật gì. Thậm chí, Hướng Sở còn dùng mọi thủ đoạn để diệt trừ đệ đệ mình. Nhưng nói cho cùng, hai người vẫn là huynh đệ.
Hướng Sở chết trong tay Dương Khai, Hướng Thiên Tiếu còn tiếp tục ở lại đây, thực sự không hợp lẽ. Dù cho người trong phủ có hiểu cho y, ai hiểu cảnh ngộ của y sẽ hiểu cho y. Nhưng thiên hạ có biết bao nhiêu người, chẳng lẽ đều có thể hiểu cho y?
Nghe Dương Khai nói vậy, Thu Ức Mộng liền sững sờ, không biết nên nói gì để níu kéo nữa.
Hiện giờ, người khác đánh vỡ đầu cũng muốn chen vào phủ Dương Khai, nhưng hoàn toàn không có cơ duyên này, cũng không thể chen vào được.
Thế mà trong thời điểm thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến sắp đến, Hướng Thiên Tiếu lại chọn cách rời đi, thoạt nhìn, lựa chọn này khá là ngu ngốc.
Nhưng Dương Khai biết, Hướng Thiên Tiếu có lòng kiên trì của y. Y không phải là loại người bị chi phối bởi cái lợi.
Nếu y là người như vậy, ban đầu đã không về phe Dương Khai trong lúc Dương Khai đang sa sút nhất. Người y ắn đưa đến, quả thực không đông, công lực cũng không cao, nhưng qua nhiều trận đánh lớn nhỏ, họ đã nỗ lực hết sức mình.
- Nửa năm qua, xin đa tạ.
Dương Khai khẽ gật đầu với Hướng Thiên Tiếu.
Gương mặt xưa nay luôn đề phòng của Hướng Thiên Tiếu chợt nở nụ cười:
- Ta cũng vậy. Thời gian qua, ta cũng đã được tiểu công tử chiếu cố rồi!
Đan dược trong Đan phòng, bí bảo do Bảo Khí Tông luyện chế, võ giả của Hướng gia cũng được chia không ít. Nhờ phúc phần này, sức mạnh của bọn họ đã tăng lên đến mấy cấp bậc.
Nụ cười dần dần kết thúc, trở lại bộ mặt lạnh lùng, giọng nói của Hướng Thiên Tiếu trầm xuống:
- Tiểu công tử, khi gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù, đến lúc đó, ta sẽ không nương tay đâu... Cáo từ.
- Ta tiễn huynh!