Trừ phi Dương Khai tìm một nơi cách xa Chiến Thành, tránh khỏi mọi tai mắt của họ.
Hiện tại tình thế đã đến mức này, đoạt đích chiến liệu có bị ảnh hưởng, Dương Khai cũng không biết. Nếu như vì chuyện này, gia tộc tước đi quyền tham chiến của hắn, thì cũng không phải không có khả năng.
Thu Ức Mộng lo sợ chính điều này, mới kéo Dương Khai vào phòng, đóng kín cửa bàn chuyện.
Có điều, bây giờ có lo cách mấy cũng vô dụng, quyết định của gia tộc không phải là chuyện Dương Khai có thể can thiệp được. Như vấn đề của huyết thị lần trước, gia tộc bảo không cho là không cho, mặc Dương Khai có phản kháng, tranh cãi đến đâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Cho dù lúc ấy, hắn cũng đã được hưởng không ít lợi ích, nhưng sự việc không thể tiến triển theo dự tính của hắn, thực sự đáng căm tức.
Bàn bạc với Thu Ức Mộng cũng không ăn thua gì, đành phải đề phòng sớm hơn một chút.
- Còn việc gì nữa không, hết rồi thì ta đi trước đây.
Dương Khai vội đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Thu Ức Mộng ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên khẽ hừ một tiếng, bĩu môi bảo:
- Sốt sắng đi tìm cô nương băng thanh lệ chất kia chứ gì?
Câu này nói ra đầy chua chát.
Dương Khai mặc kệ nàng, sải bước đi ra ngoài.
- Chú ý sức khỏe đấy, đừng có lao lực quá!
Thu đại tiểu thư bất mãn ra mặt, nói một câu quái gở.
- Quan tâm ta thế?
Dương Khai cười gian, dừng bước lại, ánh mắt sáng quắc chú mục vào Thu Ức Mộng, nghiêng nghiêng đầu:
- Đừng nói là ngươi thích ta thật rồi chứ?
Thu Ức Mộng đỏ mặt, hừ một tiếng:
- Thế thì sao?
Dương Khai ngạc nhiên, dường không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận đến vậy, bỗng dưng chẳng biết nên làm sao cho được. Tuy trước đây hắn cũng nhiều lần buông lời chòng ghẹo Thu Ức Mộng, nhưng đó chỉ là trò đùa dừng lại ở lời nói, để chèn ép khí thế của Thu Ức Mộng mà thôi. Bây giờ tự nhiên nhận lại câu trả lời này, Dương Khai chợt thấy bất an.
Hắn đứng y tại chỗ, không biết nên nói gì.
Ngược lại, Thu Ức Mộng thì phớt lờ, khẽ ừ hử:
- Thích ngươi, không có nghĩa là sẽ ở bên ngươi. Trừ phi ngươi có thể ở rể Thu gia. Được vậy ta có thể từ bỏ tất cả, theo sau ngươi, an tâm làm một người vợ ngoan mẹ hiền. Ngươi có thể ở rể Thu gia không?
Dương Khai lắc đầu.
- Thế đấy. Do vậy mà hai chúng ta, chỉ có thể dừng ở mức ta thích ngươi thôi. Sau này ta sẽ gả cho một vị công tử Trung Đô nào đó, rồi Thu gia sẽ kết đồng minh với gia tộc hắn, đôi bên chiếu cố nhau, liên thủ lật đổ Dương gia của ngươi... Đến lúc đó, biết đâu chúng ta sẽ trở thành kẻ thù.
Thu Ức Mộng thản nhiên nói, cứ như đang kể chuyện của người khác.
- Nói không chừng ta sẽ gả cho người như Hoắc Tinh Thần. Ừm, Cao Nhượng Phong, Khang Trảm, Liễu Khinh Diêu, Mạnh Thiện Y, đều có khả năng cả.
- Họ không xứng với ngươi.
Dương Khai lắc đầu, chợt cảm thấy có phần nhạt nhẽo.
Thu Ức Mộng cười khanh khách, khóe mắt lấp lóa ánh lệ, nhưng nàng không lau đi, ngoảnh đầu lại, khẽ khàng nói:
- Xứng hay không thì đã sao, ta cũng không xứng với ngươi, không phải sao? Ngươi lợi hại đến vậy, tiền đồ sáng lạn, có bản lĩnh, lôi cuốn, lại mạnh mẽ đến vậy. Nữ nhân xứng với ngươi, gần như là không có. Ngày trước, với nam nhân trong thiên hạ, ta toàn nhìn xuống. Nhưng bây giờ, ta chỉ có thể ngưỡng vọng ngươi...
Dương Khai bỗng cảm thấy không thể nói tiếp với nàng nữa rồi. Nếu nói tiếp, cô nương kiên cường cơ trí này sẽ khóc thật mất.
Hắn nhếch miệng cười:
- Không yêu đương, thì chúng ta “bông đùa” một chút cũng được.
Câu nói này còn không bằng cầm thú, Dương Khai cũng tự thấy khinh bỉ chính mình.
- Hiện giờ thì không được, đợi đến ngày ta xuất giá, ta sẽ đi tìm ngươi!
Thu Ức Mộng lắc đầu nghiêm túc.
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng:
- Ngươi đùa đấy hả?
Thu Ức Mộng nhoẻn miệng cười tươi rói:
- Ngươi nghĩ sao?
- Ta đi trước đây.
Dương Khai toát mồ hôi lạnh, đâm đầu chạy bừa ra ngoài.
Trong hành lang, chợt có tiếng âm vang trong trẻo. Dưới ánh trăng, một thân hình uyển chuyển nằm nghiêng trên tay vịn hành lang, ngước nhìn bầu trời sao, tay nắm ít hạt phỉ không biết lấy từ đâu ra, đập lách cách ngon lành.
Mái tóc màu lam nhạt làm Dương Khai nhìn đến mất hồn. Gương mặt thanh lệ nhưng lại có phần quyến rũ đó làm cho hồn xiêu phách lạc. Cái miệng nhỏ đỏ thắm hé ra ngậm vào, hàm răng trắng đều lúc ẩn lúc hiện. Đôi chân thon dài lộ ngoài cả một nửa, làn da trắng như tuyết, nhìn mà lóa mắt.
Dương Khai chau mày, nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt.
- Có muốn ăn không?
Thủy Linh giơ tay ra hiệu, miệng thì vẫn ngậm, tay vẫn gõ điêu luyện.
- Không cần đâu.
Dương Khai lắc đầu.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta ở bên cạnh mà.
Thủy Linh chỉ vào căn phòng kế bên.
- Buổi tối nhàm chán, ra đây ngắm sao thôi.
- Ta hỏi tại sao ngươi lại ở trong phủ ta!
Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng.
- Gì vậy chứ. Phủ của ngươi rộng thế này, ta tới ở một chút cũng có sao.
Thủy Linh bĩu môi, thì thào:
- Đừng bảo ngươi hẹp hòi đến vậy chứ.
- Đừng có giở trò với ta. Ngươi ở đây cũng chẳng sao, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi có ý đồ gì, thì ngươi chết chắc.
- Ôi chao, người ta sợ quá đi.
Thủy Linh cắn môi, làm bộ hốt hoảng nhìn Dương Khai, hai con ngươi đong đầy sự sợ hãi.
- Hừ!
Biết nàng đang làm bộ làm tịch, Dương Khai cũng không nói gì thêm, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Chuyện ban nãy, ngươi nghe đến đâu rồi?
Thủy Linh tiếp tục đập hạt phỉ, cười hì hì:
- Nửa đoạn đầu thì không nghe, còn đoạn sau thì nghe hết.
- Qua bầu chuyện với cô ta đi!
Dương Khai liếc mắt ra hiệu.
Hạt phỉ trong miệng Thủy Linh tự dưng rơi xuống, nàng kêu lên thất thanh:
- Không phải chứ?
- Một là qua chỗ cô ta, hai là cút ngay bây giờ.
- Ngươi...
Thủy Linh nghiến răng, vội xoay người bước xuống, nhét hạt phỉ vào trong ngực áo, ưỡn ngực nhìn Dương Khai, tức tối nói:
- Nhớ mặt ngươi đấy!
Nói xong, nàng hậm hực đi vào phòng Thu Ức Mộng.
Một lát sau, trong phòng có tiếng hai thiếu nữ nói chuyện, lúc này Dương Khai mới hài lòng rời đi.
Ba ngày trước, Thủy Linh theo chúng nhân về phủ, Dương Khai biết, nhưng phớt lờ. Cô nàng này lai lịch thần bí, tu vi cũng không phù hợp so với tuổi của nàng, và cả mái tóc màu xanh lam nhạt nổi bật khác người đó nữa.
Nhìn thế nào cũng không giống nữ nhi bình thường.
Nàng nói mình xuất thân từ Thủy Thần Điện, Dương Khai thật sự chưa bao giờ nghe nói đến tông môn này.
Hắn luôn để Địa Ma cảnh giác chú ý nàng, cũng chẳng có ý gì khác, ngoài việc muốn thám thính bí mật của nàng.
Hắn có thể cảm nhận được, hiện tại Thủy Linh không hề có ác ý với người trong phủ, bởi vậy cũng ngầm đồng ý để nàng ở lại đây.
Chỉ có điều, không ngờ Thu Ức Mộng lại sắp xếp cho nàng ở cạnh phòng mình, hiển nhiên cũng là để đích thân giám sát.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm mơ màng.
Dương Khai đi đến phòng của tiểu sư tỷ.
Tô Nhan cũng ở đây.
Đêm hôm khuya khoắt, bỗng dưng Dương Khai đến thăm, hai nàng đều ngượng ngùng. Tô Nhan còn đỡ hơn một chút, Hạ Ngưng Thường thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.
Trong khoảng thời gian thiếu vắng Tô Nhan, nàng thường ngủ chung giường với Dương Khai. Tuy chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn, nhưng lúc này, Hạ Ngưng Thường vẫn xấu hổ không dám nhìn ai.
Nàng cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Tô Nhan trừng mắt nhìn Dương Khai, khẽ hỏi:
- Sao chàng lại đến đây?
- Ta vẫn luôn ở đây mà.
Dương Khai thản nhiên đáp.
Tô Nhan lập tức lộ vẻ mặt sáng tỏ, nhếch miệng cười khẽ.
Nàng không hề phản đối chuyện giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, thậm chí có thể nói, về quan hệ nam nữ, nàng chưa bao giờ ràng buộc Dương Khai, cũng chưa bao giờ yêu cầu ở hắn điều gì.
Nếu không phải vì trà độc của Hợp Hoan Công, với tính khí băng lãnh của Tô Nhan, nàng cũng không có nhu cầu về phương diện này. Ngược lại, Dương Khai tu luyện công pháp chí cương chí dương, lại còn là nam nhân khí huyết dồi dào, nhu cầu chắc chắn mãnh liệt hơn nàng rất nhiều.
Thân phận, địa vị của Dương Khai lại không hề thấp kém, có thể nói, hắn muốn có bao nhiêu nữ nhân cũng được, nhất là hiện giờ trong phủ, mỹ nữ quần tụ, nữ tử có tình cảm với hắn lại không hề ít.
Nhưng theo Tô Nhan biết, đến tận bây giờ, Dương Khai cũng chỉ mới qua một nữ nhân là nàng.
Đối với một nam nhân như vậy, Tô Nhan cũng không yêu cầu, hạn chế hắn điều gì.
- Chàng cần đi nghỉ à?
Tô Nhan cười nhìn Dương Khai.
- Song tu chứ, lần trước còn chưa song tu mà.
Dương Khai nói.
- À.
Tô Nhan đỏ cả mặt, chợt nhớ ra chuyện này.
- Ta đi nghỉ đây!
Hạ Ngưng Thường đột nhiên nói, nhoài người lên giường, lấy chăn che mặt, không nhúc nhích, cứ như đã chìm vào giấc ngủ trong tức khắc.
Dương Khai và Tô Nhan liếc nhìn nhau, đều không nhịn được cười. Nhớ lại hồi ở động phủ dưới Khốn Long giản của Lăng Tiêu Các, Hạ Ngưng Thường cũng thường xuyên như vậy.
Lắc đầu, không giải thích gì nhiều, Dương Khai và Tô Nhan ngồi khoanh chân đối diện nhau, vươn hai tay chống vào nhau.
Hợp Hoan Công sớm đã đến giai đoạn thứ hai, không cần phải kết hợp xác thịt mới có thể song tu nữa.
Chân nguyên trong hai cơ thể giao hòa một cách kỳ lạ, truyền từ nội thể Dương Khai sang Tô Nhan, rồi lại truyền từ nội thể Tô Nhan sang Dương Khai, sinh sôi nảy nở, tuần hoàn không ngừng!
Trận đại chiến mấy ngày trước khiến cả Chiến Thành sục sôi, đến tận bây giờ vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn.
Cửu công tử Dương gia, Dương Khai, đột nhiên phô trương bè cánh và ưu thế vô địch, giết chết Hướng Sở và Nam Sênh trước phủ Dương Chiếu, điên loạn hung hăng, tấn thăng Thần Du Cảnh công khai.
Năng lượng tà ác tràn ngập cả Chiến Thành, cuối cùng kéo cả tám vị cường nhân Phong Thần Điện phải đến ngăn cản. Nào ngờ, trước lực lượng quy tụ khó tin của bè cánh và thủ hạ Dương Khai, tám người họ cũng bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
Sau đó, Dương Khai đột phá thành công lên Thần Du Cảnh, tám người của Phong Thần Điện rút lui.
Trước phủ Dương Chiếu còn lại một cảnh hoang tàn.
Hai ngày sau, lão đại Dương Uy truyền tin ra ngoài, cho đến trước khi đoạt đích chiến kết thúc, y sẽ không có bất kỳ động thái nào nữa.
Tin này truyền ra, cả Chiến Thành nhốn nháo.
Ý của Dương Uy nói rõ, y tự thấy mình không thể nào thắng được cuộc chiến, bèn áp dụng biện pháp ứng đối tiêu cực này. Song, tất cả mọi người đều hiểu được, nên cũng không chỉ trích, khinh bỉ gì y.
Trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của phủ Dương Khai, Dương Uy có phản kháng cũng vô dụng.
Chỉ cần Dương Khai muốn, hắn có thể hạ bệ Dương Uy, đá y khỏi vòng chiến ngay tức khắc.
Dương Khai may mắn tránh được kiếp nạn, cũng nhờ có Lăng Thái Hư và những người khác, chứ chẳng phải Dương Lập Đình nể tình cốt nhục.
- Không giấu được đâu.
Dương Khai lắc đầu.
- Thế gian chẳng có bức tường nào mà không lọt gió!
Có thể che giấu đến hiện tại, Dương Khai đã mãn nguyện rồi. Dựa vào tình cảnh lúc ấy, dù trước đó hắn không thi triển nhập ma, thì khi thăng lên Thần Du Cảnh, năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng sẽ tự phun trào ra ngoài, đến lúc đó tám người kia cũng sẽ biết được điều này thôi. Trừ phi Dương Khai tìm một nơi cách xa Chiến Thành, tránh khỏi mọi tai mắt của họ.
Hiện tại tình thế đã đến mức này, đoạt đích chiến liệu có bị ảnh hưởng, Dương Khai cũng không biết. Nếu như vì chuyện này, gia tộc tước đi quyền tham chiến của hắn, thì cũng không phải không có khả năng.
Thu Ức Mộng lo sợ chính điều này, mới kéo Dương Khai vào phòng, đóng kín cửa bàn chuyện.
Có điều, bây giờ có lo cách mấy cũng vô dụng, quyết định của gia tộc không phải là chuyện Dương Khai có thể can thiệp được. Như vấn đề của huyết thị lần trước, gia tộc bảo không cho là không cho, mặc Dương Khai có phản kháng, tranh cãi đến đâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Cho dù lúc ấy, hắn cũng đã được hưởng không ít lợi ích, nhưng sự việc không thể tiến triển theo dự tính của hắn, thực sự đáng căm tức.
Bàn bạc với Thu Ức Mộng cũng không ăn thua gì, đành phải đề phòng sớm hơn một chút.
- Còn việc gì nữa không, hết rồi thì ta đi trước đây.
Dương Khai vội đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Thu Ức Mộng ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên khẽ hừ một tiếng, bĩu môi bảo:
- Sốt sắng đi tìm cô nương băng thanh lệ chất kia chứ gì?
Câu này nói ra đầy chua chát.
Dương Khai mặc kệ nàng, sải bước đi ra ngoài.
- Chú ý sức khỏe đấy, đừng có lao lực quá!
Thu đại tiểu thư bất mãn ra mặt, nói một câu quái gở.
- Quan tâm ta thế?
Dương Khai cười gian, dừng bước lại, ánh mắt sáng quắc chú mục vào Thu Ức Mộng, nghiêng nghiêng đầu:
- Đừng nói là ngươi thích ta thật rồi chứ?
Thu Ức Mộng đỏ mặt, hừ một tiếng:
- Thế thì sao?
Dương Khai ngạc nhiên, dường không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận đến vậy, bỗng dưng chẳng biết nên làm sao cho được. Tuy trước đây hắn cũng nhiều lần buông lời chòng ghẹo Thu Ức Mộng, nhưng đó chỉ là trò đùa dừng lại ở lời nói, để chèn ép khí thế của Thu Ức Mộng mà thôi. Bây giờ tự nhiên nhận lại câu trả lời này, Dương Khai chợt thấy bất an.
Hắn đứng y tại chỗ, không biết nên nói gì.
Ngược lại, Thu Ức Mộng thì phớt lờ, khẽ ừ hử:
- Thích ngươi, không có nghĩa là sẽ ở bên ngươi. Trừ phi ngươi có thể ở rể Thu gia. Được vậy ta có thể từ bỏ tất cả, theo sau ngươi, an tâm làm một người vợ ngoan mẹ hiền. Ngươi có thể ở rể Thu gia không?
Dương Khai lắc đầu.
- Thế đấy. Do vậy mà hai chúng ta, chỉ có thể dừng ở mức ta thích ngươi thôi. Sau này ta sẽ gả cho một vị công tử Trung Đô nào đó, rồi Thu gia sẽ kết đồng minh với gia tộc hắn, đôi bên chiếu cố nhau, liên thủ lật đổ Dương gia của ngươi... Đến lúc đó, biết đâu chúng ta sẽ trở thành kẻ thù.
Thu Ức Mộng thản nhiên nói, cứ như đang kể chuyện của người khác.
- Nói không chừng ta sẽ gả cho người như Hoắc Tinh Thần. Ừm, Cao Nhượng Phong, Khang Trảm, Liễu Khinh Diêu, Mạnh Thiện Y, đều có khả năng cả.
- Họ không xứng với ngươi.
Dương Khai lắc đầu, chợt cảm thấy có phần nhạt nhẽo.
Thu Ức Mộng cười khanh khách, khóe mắt lấp lóa ánh lệ, nhưng nàng không lau đi, ngoảnh đầu lại, khẽ khàng nói:
- Xứng hay không thì đã sao, ta cũng không xứng với ngươi, không phải sao? Ngươi lợi hại đến vậy, tiền đồ sáng lạn, có bản lĩnh, lôi cuốn, lại mạnh mẽ đến vậy. Nữ nhân xứng với ngươi, gần như là không có. Ngày trước, với nam nhân trong thiên hạ, ta toàn nhìn xuống. Nhưng bây giờ, ta chỉ có thể ngưỡng vọng ngươi...
Dương Khai bỗng cảm thấy không thể nói tiếp với nàng nữa rồi. Nếu nói tiếp, cô nương kiên cường cơ trí này sẽ khóc thật mất.
Hắn nhếch miệng cười:
- Không yêu đương, thì chúng ta “bông đùa” một chút cũng được.
Câu nói này còn không bằng cầm thú, Dương Khai cũng tự thấy khinh bỉ chính mình.
- Hiện giờ thì không được, đợi đến ngày ta xuất giá, ta sẽ đi tìm ngươi!
Thu Ức Mộng lắc đầu nghiêm túc.
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng:
- Ngươi đùa đấy hả?
Thu Ức Mộng nhoẻn miệng cười tươi rói:
- Ngươi nghĩ sao?
- Ta đi trước đây.
Dương Khai toát mồ hôi lạnh, đâm đầu chạy bừa ra ngoài.
Trong hành lang, chợt có tiếng âm vang trong trẻo. Dưới ánh trăng, một thân hình uyển chuyển nằm nghiêng trên tay vịn hành lang, ngước nhìn bầu trời sao, tay nắm ít hạt phỉ không biết lấy từ đâu ra, đập lách cách ngon lành.
Mái tóc màu lam nhạt làm Dương Khai nhìn đến mất hồn. Gương mặt thanh lệ nhưng lại có phần quyến rũ đó làm cho hồn xiêu phách lạc. Cái miệng nhỏ đỏ thắm hé ra ngậm vào, hàm răng trắng đều lúc ẩn lúc hiện. Đôi chân thon dài lộ ngoài cả một nửa, làn da trắng như tuyết, nhìn mà lóa mắt.
Dương Khai chau mày, nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt.
- Có muốn ăn không?
Thủy Linh giơ tay ra hiệu, miệng thì vẫn ngậm, tay vẫn gõ điêu luyện.
- Không cần đâu.
Dương Khai lắc đầu.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta ở bên cạnh mà.
Thủy Linh chỉ vào căn phòng kế bên.
- Buổi tối nhàm chán, ra đây ngắm sao thôi.
- Ta hỏi tại sao ngươi lại ở trong phủ ta!
Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng.
- Gì vậy chứ. Phủ của ngươi rộng thế này, ta tới ở một chút cũng có sao.
Thủy Linh bĩu môi, thì thào:
- Đừng bảo ngươi hẹp hòi đến vậy chứ.
- Đừng có giở trò với ta. Ngươi ở đây cũng chẳng sao, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi có ý đồ gì, thì ngươi chết chắc.
- Ôi chao, người ta sợ quá đi.
Thủy Linh cắn môi, làm bộ hốt hoảng nhìn Dương Khai, hai con ngươi đong đầy sự sợ hãi.
- Hừ!
Biết nàng đang làm bộ làm tịch, Dương Khai cũng không nói gì thêm, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Chuyện ban nãy, ngươi nghe đến đâu rồi?
Thủy Linh tiếp tục đập hạt phỉ, cười hì hì:
- Nửa đoạn đầu thì không nghe, còn đoạn sau thì nghe hết.
- Qua bầu chuyện với cô ta đi!
Dương Khai liếc mắt ra hiệu.
Hạt phỉ trong miệng Thủy Linh tự dưng rơi xuống, nàng kêu lên thất thanh:
- Không phải chứ?
- Một là qua chỗ cô ta, hai là cút ngay bây giờ.
- Ngươi...
Thủy Linh nghiến răng, vội xoay người bước xuống, nhét hạt phỉ vào trong ngực áo, ưỡn ngực nhìn Dương Khai, tức tối nói:
- Nhớ mặt ngươi đấy!
Nói xong, nàng hậm hực đi vào phòng Thu Ức Mộng.
Một lát sau, trong phòng có tiếng hai thiếu nữ nói chuyện, lúc này Dương Khai mới hài lòng rời đi.
Ba ngày trước, Thủy Linh theo chúng nhân về phủ, Dương Khai biết, nhưng phớt lờ. Cô nàng này lai lịch thần bí, tu vi cũng không phù hợp so với tuổi của nàng, và cả mái tóc màu xanh lam nhạt nổi bật khác người đó nữa.
Nhìn thế nào cũng không giống nữ nhi bình thường.
Nàng nói mình xuất thân từ Thủy Thần Điện, Dương Khai thật sự chưa bao giờ nghe nói đến tông môn này.
Hắn luôn để Địa Ma cảnh giác chú ý nàng, cũng chẳng có ý gì khác, ngoài việc muốn thám thính bí mật của nàng.
Hắn có thể cảm nhận được, hiện tại Thủy Linh không hề có ác ý với người trong phủ, bởi vậy cũng ngầm đồng ý để nàng ở lại đây.
Chỉ có điều, không ngờ Thu Ức Mộng lại sắp xếp cho nàng ở cạnh phòng mình, hiển nhiên cũng là để đích thân giám sát.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm mơ màng.
Dương Khai đi đến phòng của tiểu sư tỷ.
Tô Nhan cũng ở đây.
Đêm hôm khuya khoắt, bỗng dưng Dương Khai đến thăm, hai nàng đều ngượng ngùng. Tô Nhan còn đỡ hơn một chút, Hạ Ngưng Thường thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.
Trong khoảng thời gian thiếu vắng Tô Nhan, nàng thường ngủ chung giường với Dương Khai. Tuy chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn, nhưng lúc này, Hạ Ngưng Thường vẫn xấu hổ không dám nhìn ai.
Nàng cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Tô Nhan trừng mắt nhìn Dương Khai, khẽ hỏi:
- Sao chàng lại đến đây?
- Ta vẫn luôn ở đây mà.
Dương Khai thản nhiên đáp.
Tô Nhan lập tức lộ vẻ mặt sáng tỏ, nhếch miệng cười khẽ.
Nàng không hề phản đối chuyện giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, thậm chí có thể nói, về quan hệ nam nữ, nàng chưa bao giờ ràng buộc Dương Khai, cũng chưa bao giờ yêu cầu ở hắn điều gì.
Nếu không phải vì trà độc của Hợp Hoan Công, với tính khí băng lãnh của Tô Nhan, nàng cũng không có nhu cầu về phương diện này. Ngược lại, Dương Khai tu luyện công pháp chí cương chí dương, lại còn là nam nhân khí huyết dồi dào, nhu cầu chắc chắn mãnh liệt hơn nàng rất nhiều.
Thân phận, địa vị của Dương Khai lại không hề thấp kém, có thể nói, hắn muốn có bao nhiêu nữ nhân cũng được, nhất là hiện giờ trong phủ, mỹ nữ quần tụ, nữ tử có tình cảm với hắn lại không hề ít.
Nhưng theo Tô Nhan biết, đến tận bây giờ, Dương Khai cũng chỉ mới qua một nữ nhân là nàng.
Đối với một nam nhân như vậy, Tô Nhan cũng không yêu cầu, hạn chế hắn điều gì.
- Chàng cần đi nghỉ à?
Tô Nhan cười nhìn Dương Khai.
- Song tu chứ, lần trước còn chưa song tu mà.
Dương Khai nói.
- À.
Tô Nhan đỏ cả mặt, chợt nhớ ra chuyện này.
- Ta đi nghỉ đây!
Hạ Ngưng Thường đột nhiên nói, nhoài người lên giường, lấy chăn che mặt, không nhúc nhích, cứ như đã chìm vào giấc ngủ trong tức khắc.
Dương Khai và Tô Nhan liếc nhìn nhau, đều không nhịn được cười. Nhớ lại hồi ở động phủ dưới Khốn Long giản của Lăng Tiêu Các, Hạ Ngưng Thường cũng thường xuyên như vậy.
Lắc đầu, không giải thích gì nhiều, Dương Khai và Tô Nhan ngồi khoanh chân đối diện nhau, vươn hai tay chống vào nhau.
Hợp Hoan Công sớm đã đến giai đoạn thứ hai, không cần phải kết hợp xác thịt mới có thể song tu nữa.
Chân nguyên trong hai cơ thể giao hòa một cách kỳ lạ, truyền từ nội thể Dương Khai sang Tô Nhan, rồi lại truyền từ nội thể Tô Nhan sang Dương Khai, sinh sôi nảy nở, tuần hoàn không ngừng!
Trận đại chiến mấy ngày trước khiến cả Chiến Thành sục sôi, đến tận bây giờ vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn.
Cửu công tử Dương gia, Dương Khai, đột nhiên phô trương bè cánh và ưu thế vô địch, giết chết Hướng Sở và Nam Sênh trước phủ Dương Chiếu, điên loạn hung hăng, tấn thăng Thần Du Cảnh công khai.
Năng lượng tà ác tràn ngập cả Chiến Thành, cuối cùng kéo cả tám vị cường nhân Phong Thần Điện phải đến ngăn cản. Nào ngờ, trước lực lượng quy tụ khó tin của bè cánh và thủ hạ Dương Khai, tám người họ cũng bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
Sau đó, Dương Khai đột phá thành công lên Thần Du Cảnh, tám người của Phong Thần Điện rút lui.
Trước phủ Dương Chiếu còn lại một cảnh hoang tàn.
Hai ngày sau, lão đại Dương Uy truyền tin ra ngoài, cho đến trước khi đoạt đích chiến kết thúc, y sẽ không có bất kỳ động thái nào nữa.
Tin này truyền ra, cả Chiến Thành nhốn nháo.
Ý của Dương Uy nói rõ, y tự thấy mình không thể nào thắng được cuộc chiến, bèn áp dụng biện pháp ứng đối tiêu cực này. Song, tất cả mọi người đều hiểu được, nên cũng không chỉ trích, khinh bỉ gì y.
Trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của phủ Dương Khai, Dương Uy có phản kháng cũng vô dụng.
Chỉ cần Dương Khai muốn, hắn có thể hạ bệ Dương Uy, đá y khỏi vòng chiến ngay tức khắc.
Dương Khai may mắn tránh được kiếp nạn, cũng nhờ có Lăng Thái Hư và những người khác, chứ chẳng phải Dương Lập Đình nể tình cốt nhục.
- Không giấu được đâu.
Dương Khai lắc đầu.
- Thế gian chẳng có bức tường nào mà không lọt gió!
Có thể che giấu đến hiện tại, Dương Khai đã mãn nguyện rồi. Dựa vào tình cảnh lúc ấy, dù trước đó hắn không thi triển nhập ma, thì khi thăng lên Thần Du Cảnh, năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng sẽ tự phun trào ra ngoài, đến lúc đó tám người kia cũng sẽ biết được điều này thôi.