Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 467: Đã lâu




Như thể là ý thức được điều gì, Nam Sênh lập tức sợ hãi, lớn tiếng kêu la:
-Cứu ta, cứu ta!

Y xông về phía Dương Chiếu luôn miệng kêu cứu.

Dương Chiếu nghe được, đáng tiếc lại không làm được gì.

Đối mặt thực lực siêu tuyệt của Dương Khai, y đã vận dụng tất cả thủ đoạn trong khả năng của mình, vậy mà chỉ có thể phá vỡ một tầng phòng ngự của hắc giao kia, ngay đến việc chạm được thân thể của Dương Khai cũng không thể làm được, làm sao có thực lực để viện thủ Nam Sênh?

Cho dù có dư lực, y cũng không kịp phản ứng nữa rồi.

Ngay sau đó, Nam Sênh như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, tiếng gào xé ruột xé gan đột ngột vang lên.

Hướng Sở đứng ở bên cạnh, cách đó không xa kinh ngạc quay lại nhìn về phía gã, đôi mắt run rẩy kịch liệt.

Y phát hiện, hai tròng mắt của Nam đại ca thất thần, sức sống nhanh chóng tiêu tan.

CHÍU...U...U!... Một đạo quang hoa từ trong đầu Nam Sênh kích phá hộp sọ mà lao ra ngoài, trở về trên tay Dương Khai, một lần nữa biến thành hình dáng của thanh tiểu kiếm.

Nam Sênh ngửa mặt ngã xuống, hai mắt trợn tròn, bộ dáng như chết không nhắm mắt, hai con ngươi mất đi thần thái.

Mọi người đều biến sắc.

Giữa chiến trường, ngoại trừ vài người thực lực cao thâm đạt tới cảnh giới Thần Du cảnh, còn lại thì không ai thấy rõ rốt cuộc tiểu kiếm làm thế nào và từ lúc nào tấn công rồi giết chết Nam Sênh.

Thậm chí ngay cả những vị cường giả nhìn thấy được một tia huyền cơ cũng cau mày, âm thầm kinh hãi. Bọn họ không biết nếu Dương Khai dùng thần hồn bí bảo này để đối phó bọn họ, thì liệu họ có thể ngăn cản được hay không nữa.

Thần hồn bí bảo, điều khác biệt giữa nó với bí bảo bình thường đó là lấy thần thức thúc dục bí bảo, chỉ thương thần hồn và thức hải.

Nó có thể phát huy được uy lực vốn có hay không thì liên quan trực tiếp tới lực lượng thần thức mạnh yếu của người luyện võ. Thần thức cường đại, sẽ phát huy được tác dụng của nó càng lớn, ngược lại cũng thế.

Tiểu kiếm này mặc dù là Thiên cấp thượng phẩm, cấp bậc không thấp, nhưng nếu như không có một lượng thần thức khổng lồ thúc dục, nó cũng không thể phát huy ra tác dụng vốn có.

Sau khi thấy được một kích như vậy, hai tên huyết thị đang cùng Đường Vũ Tiên quyết đấu cũng không dám do dự nữa, đều lui nhanh về phía sau, thủ hộ ở bên cạnh Dương Chiếu.

Bọn họ sợ Dương Khai chém giết quá hưng, vạn nhất dùng một chiêu như vừa rồi để đối phó nhị công tử, sự tình lúc đó sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.

Đường Vũ Tiên vẫn chưa truy kích, hơi thở dốc, vẫn một mình đứng chắn ở trước mặt Dương Khai.

Hắc giao quay quanh giờ thân hình cũng đứng thẳng lớn lên vài chục trượng, chiếc đầu ba sừng to lớn và cặp mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm Hướng Sở đang đứng trong đám người, lóe ra hào quang âm hàn.

Nam Sênh bỗng nhiên tử vong, Hướng Sở bị dọa đến mất hồn mất vía, thế mới biết Dương Khai quả thật có năng lực đứng ở trong phủ của Dương Chiếu giết chết mình.

Trong lòng sợ hãi đến cực điểm, sợ hãi lẫn hoảng sợ khi Dương Khai nhìn lại, không biết ngay sau đó mình có phải chết hay không.

Cố ý tìm kiếm cường giả có thể che chở cho mình, nhưng nhìn lại đám người đang đứng xung quanh, tất cả mọi người đều cách y rất xa, vẻ mặt kiêng kị.

Những người này, có nhiều người đều từng xưng huynh gọi đệ với Hướng Sở và Nam Sênh, cùng nhau uống rượu mua vui, tâm tình chuyện tương lai, nhưng hiện tại, bọn họ lại tránh Hướng Sở như tránh rắn rết, sợ bị y liên lụy, gây chú ý cho Dương Khai sẽ bị chết không minh bạch.

Đạo lí đối nhân xử thế, như người uống nước, ấm lạnh phải tự biết.

Hướng Sở đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, bắt đầu hận đời, thần sắc không khỏi trở nên dữ tợn vạn phần, nhìn đám người xung đang đứng xa xa, y chợt cất tiếng cười ha hả.

Dương Khai lại chậm rãi mở mắt, nắm lấy thanh tiểu kiếm trên tay, cau mày, chân nguyên toàn thân lại không ngừng cuộn trào, khí cơ quay cuồng.

Ầm ầm...

Trên bầu trời có tiếng sấm rền vang truyền đến, sâu trong lòng đất tiếng trống trận cũng vang lên như có cả vạn người tráng niên cùng gõ phách, khiến cho màng tai của mỗi người đều phát run, tim đập loạn hẳn lên.

Gió nổi mây phun, bao trùm toàn bộ Chiến Thành, mây đen càng lúc càng nồng nặc, càng ngày càng dầy đặc. Thời gian dần qua, Chiến Thành hoàn toàn lâm vào hắc ám, không thấy một tia quang minh.

Ở trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc tất cả võ giả vây quanh quan sát đều xì xào bàn tán, nhìn lên không trung thấy mây đen hội tụ mà không tiêu tan, trong lòng không khỏi xao động, thấp thỏm lo âu.

Ở một chỗ, Mộng Vô Nhai chắp hai tay sau lưng cũng đang quan sát tình thế biến hóa, thấy cảnh này thì hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Dương Khai đang đứng nguyên vị trí mà không nhúc nhích chút nào, trên mặt hiện ra thần sắc mong đợi.

-Sư phụ, sư phụ!
Hạ Ngưng Thường thở hổn hển, không biết từ khi nào cũng từ trong phủ đệ chạy ra.

Mộng Vô Nhai nhìn nàng một cái, duỗi ngón tay đang mân mê ở khóe miệng, thở dài một tiếng.

Hạ Ngưng Thường không khỏi rụt cổ một cái, nhẹ giọng hỏi:
-Sư phụ, sư đệ đã xảy ra chuyện gì?

-Không biết, nhìn giống như bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng thần trí lại tỉnh táo. Tên khốn khiếp này, cũng không biết nó xảy ra biến cố gì, thật là khiến cho người khác không bớt lo.
Mộng Vô Nhai vẻ mặt buồn bực. Từ lúc đi vào Chiến Thành, lão đã giúp Dương Khai không ít lần. Tuy lão luôn mồm nói sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Dương Khai, nhưng lúc thấy Dương Khai gặp phải một ít khó khăn, lão vẫn không thể không ra tay tương trợ.

-Vậy hắn hiện tại có sao không ạ?
Trong đôi mắt đẹp Hạ Ngưng Thường hiện lên nỗi lo lắng, hỏi.

-Hẳn là không có việc gì.
Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu, thần sắc quái dị,

-Chẳng những không có việc gì, xem bộ dạng hắn như vậy, chắc là lại có cảm giác sắp đột phá.

-Đột phá!
Hạ Ngưng Thường kinh hô một tiếng, bưng tay che kín cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời đang vần vũ, cảm nhận được tầng mây kia chất chứa uy năng hủy diệt, không khỏi hoa dung thất sắc, đại ngộ bừng tỉnh:
-Sư phụ, người nói là, đây là do sư đệ đột phá nên mới gây ra dị tượng này?

-Hẳn là vậy.
Mộng Vô Nhai cũng hơi bị rung động.

Chưa từng có người người luyện võ nào tại thời điểm đột phá tiến vào Thần Du cảnh lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Ở bên trong lớp mây đen kia chứa đựng uy năng của thiên địa, căn bản không phải là chuyện mà người luyện võ mới tiến vào Thần Du cảnh có thể chịu được, cho dù là giờ phút này chính mình cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.

-Tẩy lễ như vậy, sư đệ có thể chịu đựng nổi không?
Hạ Ngưng Thường luống cuống.

Đám người luyện võ, tại thời điểm mỗi lần đột phá một đại cảnh giới đều sẽ khiến cho linh khí trong thiên địa biến hóa một ít, dắt thiên địa linh khí phụ cận để tẩy lễ thân thể của mình

Ở trong quá trình tẩy lễ, người luyện võ có thể hấp thu những thiên địa linh khí này, tự cường hóa bản thân. Nhưng mỗi người luyện võ tư chất bất đồng, tố chất thân thể cũng bất đồng, cho nên ở trong quá trình tẩy lễ, có thể chiếm được lợi ích cũng không giống nhau.

Tư chất càng tốt, tố chất thân thể càng tốt, dĩ nhiên sẽ chiếm được lợi ích càng lớn.

Tại thời điểm Hạ Ngưng Thường thăng tiến đến Thần Du cảnh, cũng đã trải qua cửa ải này, tuy nhiên khi đó nàng dắt thiên địa linh khí tới, thậm chí còn không bằng một phần mười bây giờ.

Thiên địa uy năng lớn như vậy, đã không thể gọi là tẩy lễ nữa rồi, mà là hủy diệt!

-Phải xem vận mệnh của hắn rồi!
Mộng Vô Nhai trầm giọng nói, hai đầu lông mày cũng đầy vẻ lo lắng. Đừng nói đến thâm tình đồ đệ bảo bối của mình với tên tiểu tử khốn kia, nếu thật sự xảy ra điều bất ngờ gì, đồ đệ bảo bối của mình nhất định sẽ thương tâm muốn chết. Kỳ thật mình nhìn tên tiểu tử khốn kia cũng khá thuận mắt, cũng không hy vọng hắn bởi vì một ít bất ngờ mà chết trẻ.

Tiểu tử này, có thể đột phá trói buộc thế giới này, đi đến tầng dị chủng cao hơn!

Mộng Vô Nhai rất muốn nhìn một chút, hắn rốt cuộc đã trưởng thành đến trình độ nào rồi.

-Tại sao lại đột phá ở thời khắc mấu chốt chứ.
Hạ Ngưng Thường chuẩn bị khóc, bên kia rõ ràng đang còn chiến đấu, bên này Dương Khai phải đột phá, chịu đựng sự tẩy lễ của uy năng thiên địa, nếu chẳng may bị người khác quấy nhiễu, hậu quả tuyệt đối sẽ không tưởng nổi.

-Có thể là từ trong chiến đấu lĩnh ngộ được một ít ảo diệu.
Mộng Vô Nhai thở dài, loại cơ duyên bậc này chỉ có thể gặp được mà không thể cầu được. Dương Khai trong lúc khẩn cấp lại có thể khai phá xiềng xích của chính mình, cũng coi như là phúc khí, đang sắp đột phá, không thể áp chế, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, dừng một chút, Mộng Vô Nhau lại nói:
-Yên tâm, thực tế tới thời điểm nguy hiểm, lão phu sẽ không ngồi yên hay không quan tâm đến.

-Dạ!
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía bên kia.

Mặc dù Chiến Thành không hề có ánh sáng, nhưng đối với những người luyện võ có thực lực cao thâm mà nói, vẫn có thể nhìn thấu một số thứ.

Bên kia, Dương Chiếu cũng trở nên bừng tỉnh, cổ quái nhìn về phía Dương Khai, run giọng hỏi:
-Lão Cửu, ngươi không phải là sắp đột phá chứ?

Dương Khai giương mắt nhìn y, hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng gật đầu.

Đường Vũ Tiên toàn thân chấn động, lập tức có chút bất an.

Dương Chiếu bật cười ha hả, nụ cười vạn phần chua xót, nắm chặt hai tay, cắn răng nói:
-Ngươi cảm thấy Nhị ca sẽ để mặc ngươi đột phá, để cho ngươi ngày càng mạnh lên sao?

-Ta không nghĩ như vậy.
Dương Khai lắc lắc đầu,
-Nhị ca muốn ngăn cản, cứ thẳng tay mà làm... Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được cái giá phải trả thì cứ thoải mái!

Sắc mặt Dương Chiếu lạnh lùng, trong đôi mắt tràn đầy kiêng kị và chần chừ, y không hạ được quyết tâm có nên ở chỗ này toàn diện khai chiến với Dương Khai hay không.

Chỉ dựa vào chính mình và hai vị huyết thị, e rằng đã không thể ngăn cản được Dương Khai nữa rồi.

Hắn giờ phút này cũng đã khủng bố như thế, một khi hắn đột phá được Thần Du cảnh, không biết sẽ trở nên lợi hại đến mức nào. Đến lúc đó, mình có lẽ vĩnh viễn không thể đuổi theo bước tiến của hắn.

Lúc này chính là cơ hội tốt, nếu không dám buông tay đánh cược một lần, Dương Chiếu cảm giác mình có thể sẽ hối hận cả đời.

Ầm ầm...

Tiếng sấm rền vang lại một lần nữa truyền đến, sắc mặt Dương Khai hơi đổi, trở nên thống khổ.

Phía trên đỉnh đầu, mây đen chậm rãi xoay tròn, rồi xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn, từ trong lốc xoáy, truyền ra một cỗ lực hút không thể ngăn cản, hút thân thể Dương Khai bay lên trời.

Hơi thở cuồng bạo, hủy diệt, tàn nhẫn, khát máu, tà ác từ trong cơ thể Dương Khai bay lên rồi đột nhiên phát nổ, tràn ngập toàn bộ Chiến Thành, dường như tòa thành trì, trong nháy mắt liền biến thành Tu La Luyện Ngục trong truyền thuyết.

Mấy vạn người bên trong Chiến Thành, có chừng sáu phần ở tại thời khắc này tim bỗng nhiên đập gia tốc, khí tức tà ác trong cơ thể lâu nay ẩn núp giờ rục rịch trỗi dậy, tính tình sắp biến đổi.

Một lát sau, Dương Khai đã đứng bất động trên không trung cao hơn mặt đất chừng mười trượng.

Lốc xoáy mây đen kia xoay chuyển càng ngày càng nhanh.

Bỗng nhiên, một cỗ năng lượng đen từ trên không kích xuống, đánh lên người Dương Khai.

Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, thân thể Dương Khai dường như biến thành một cái động không đáy. Chỉ trong thời gian mấy tức, đã đem năng lượng cuồng bạo hủy diệt cắn nuốt hầu như không còn.

Dương Chiếu đột nhiên biến sắc!

Hắn không nghĩ Dương Khai ứng phó thoải mái như thế, thần sắc hơi chần chừ rồi đột nhiên kiên định hơn hẳn lúc nãy.

Hướng Sở kêu la:
-Nhị công tử, tận dụng thời cơ, nếu không sẽ không có lần sau đâu.

Nam Sênh đã chết ở trước mặt y, y chỉ lo lắng cho mình có đi theo vết xe của Nam Sênh hay không, lại không ngờ tới Dương Khai ở thời khắc mấu chốt này lại đột phá, lập tức khiến y nhìn thấy nhất đường sinh cơ, tất nhiên sẽ thúc dục Dương Chiếu tấn công.

Dương Khai không chết, y sớm muộn gì đều phải chết, đây chính là loại người nói được sẽ làm được.

Hơn nữa, Dương Khai cũng đang bận đột phá, chỉ sợ cũng không dư lực để đối phó y, thấy được điểm này, Hướng Sở tự nhiên cao giọng làm kẻ giật giây. Như thể là ý thức được điều gì, Nam Sênh lập tức sợ hãi, lớn tiếng kêu la:

-Cứu ta, cứu ta!

Y xông về phía Dương Chiếu luôn miệng kêu cứu.

Dương Chiếu nghe được, đáng tiếc lại không làm được gì.

Đối mặt thực lực siêu tuyệt của Dương Khai, y đã vận dụng tất cả thủ đoạn trong khả năng của mình, vậy mà chỉ có thể phá vỡ một tầng phòng ngự của hắc giao kia, ngay đến việc chạm được thân thể của Dương Khai cũng không thể làm được, làm sao có thực lực để viện thủ Nam Sênh?

Cho dù có dư lực, y cũng không kịp phản ứng nữa rồi.

Ngay sau đó, Nam Sênh như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, tiếng gào xé ruột xé gan đột ngột vang lên.

Hướng Sở đứng ở bên cạnh, cách đó không xa kinh ngạc quay lại nhìn về phía gã, đôi mắt run rẩy kịch liệt.

Y phát hiện, hai tròng mắt của Nam đại ca thất thần, sức sống nhanh chóng tiêu tan.

CHÍU...U...U!... Một đạo quang hoa từ trong đầu Nam Sênh kích phá hộp sọ mà lao ra ngoài, trở về trên tay Dương Khai, một lần nữa biến thành hình dáng của thanh tiểu kiếm.

Nam Sênh ngửa mặt ngã xuống, hai mắt trợn tròn, bộ dáng như chết không nhắm mắt, hai con ngươi mất đi thần thái.

Mọi người đều biến sắc.

Giữa chiến trường, ngoại trừ vài người thực lực cao thâm đạt tới cảnh giới Thần Du cảnh, còn lại thì không ai thấy rõ rốt cuộc tiểu kiếm làm thế nào và từ lúc nào tấn công rồi giết chết Nam Sênh.

Thậm chí ngay cả những vị cường giả nhìn thấy được một tia huyền cơ cũng cau mày, âm thầm kinh hãi. Bọn họ không biết nếu Dương Khai dùng thần hồn bí bảo này để đối phó bọn họ, thì liệu họ có thể ngăn cản được hay không nữa.

Thần hồn bí bảo, điều khác biệt giữa nó với bí bảo bình thường đó là lấy thần thức thúc dục bí bảo, chỉ thương thần hồn và thức hải.

Nó có thể phát huy được uy lực vốn có hay không thì liên quan trực tiếp tới lực lượng thần thức mạnh yếu của người luyện võ. Thần thức cường đại, sẽ phát huy được tác dụng của nó càng lớn, ngược lại cũng thế.

Tiểu kiếm này mặc dù là Thiên cấp thượng phẩm, cấp bậc không thấp, nhưng nếu như không có một lượng thần thức khổng lồ thúc dục, nó cũng không thể phát huy ra tác dụng vốn có.

Sau khi thấy được một kích như vậy, hai tên huyết thị đang cùng Đường Vũ Tiên quyết đấu cũng không dám do dự nữa, đều lui nhanh về phía sau, thủ hộ ở bên cạnh Dương Chiếu.

Bọn họ sợ Dương Khai chém giết quá hưng, vạn nhất dùng một chiêu như vừa rồi để đối phó nhị công tử, sự tình lúc đó sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.

Đường Vũ Tiên vẫn chưa truy kích, hơi thở dốc, vẫn một mình đứng chắn ở trước mặt Dương Khai.

Hắc giao quay quanh giờ thân hình cũng đứng thẳng lớn lên vài chục trượng, chiếc đầu ba sừng to lớn và cặp mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm Hướng Sở đang đứng trong đám người, lóe ra hào quang âm hàn.

Nam Sênh bỗng nhiên tử vong, Hướng Sở bị dọa đến mất hồn mất vía, thế mới biết Dương Khai quả thật có năng lực đứng ở trong phủ của Dương Chiếu giết chết mình.

Trong lòng sợ hãi đến cực điểm, sợ hãi lẫn hoảng sợ khi Dương Khai nhìn lại, không biết ngay sau đó mình có phải chết hay không.

Cố ý tìm kiếm cường giả có thể che chở cho mình, nhưng nhìn lại đám người đang đứng xung quanh, tất cả mọi người đều cách y rất xa, vẻ mặt kiêng kị.

Những người này, có nhiều người đều từng xưng huynh gọi đệ với Hướng Sở và Nam Sênh, cùng nhau uống rượu mua vui, tâm tình chuyện tương lai, nhưng hiện tại, bọn họ lại tránh Hướng Sở như tránh rắn rết, sợ bị y liên lụy, gây chú ý cho Dương Khai sẽ bị chết không minh bạch.

Đạo lí đối nhân xử thế, như người uống nước, ấm lạnh phải tự biết.

Hướng Sở đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, bắt đầu hận đời, thần sắc không khỏi trở nên dữ tợn vạn phần, nhìn đám người xung đang đứng xa xa, y chợt cất tiếng cười ha hả.

Dương Khai lại chậm rãi mở mắt, nắm lấy thanh tiểu kiếm trên tay, cau mày, chân nguyên toàn thân lại không ngừng cuộn trào, khí cơ quay cuồng.

Ầm ầm...

Trên bầu trời có tiếng sấm rền vang truyền đến, sâu trong lòng đất tiếng trống trận cũng vang lên như có cả vạn người tráng niên cùng gõ phách, khiến cho màng tai của mỗi người đều phát run, tim đập loạn hẳn lên.

Gió nổi mây phun, bao trùm toàn bộ Chiến Thành, mây đen càng lúc càng nồng nặc, càng ngày càng dầy đặc. Thời gian dần qua, Chiến Thành hoàn toàn lâm vào hắc ám, không thấy một tia quang minh.

Ở trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc tất cả võ giả vây quanh quan sát đều xì xào bàn tán, nhìn lên không trung thấy mây đen hội tụ mà không tiêu tan, trong lòng không khỏi xao động, thấp thỏm lo âu.

Ở một chỗ, Mộng Vô Nhai chắp hai tay sau lưng cũng đang quan sát tình thế biến hóa, thấy cảnh này thì hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Dương Khai đang đứng nguyên vị trí mà không nhúc nhích chút nào, trên mặt hiện ra thần sắc mong đợi.

-Sư phụ, sư phụ!

Hạ Ngưng Thường thở hổn hển, không biết từ khi nào cũng từ trong phủ đệ chạy ra.

Mộng Vô Nhai nhìn nàng một cái, duỗi ngón tay đang mân mê ở khóe miệng, thở dài một tiếng.

Hạ Ngưng Thường không khỏi rụt cổ một cái, nhẹ giọng hỏi:

-Sư phụ, sư đệ đã xảy ra chuyện gì?

-Không biết, nhìn giống như bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng thần trí lại tỉnh táo. Tên khốn khiếp này, cũng không biết nó xảy ra biến cố gì, thật là khiến cho người khác không bớt lo.

Mộng Vô Nhai vẻ mặt buồn bực. Từ lúc đi vào Chiến Thành, lão đã giúp Dương Khai không ít lần. Tuy lão luôn mồm nói sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Dương Khai, nhưng lúc thấy Dương Khai gặp phải một ít khó khăn, lão vẫn không thể không ra tay tương trợ.

-Vậy hắn hiện tại có sao không ạ?

Trong đôi mắt đẹp Hạ Ngưng Thường hiện lên nỗi lo lắng, hỏi.

-Hẳn là không có việc gì.

Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu, thần sắc quái dị,

-Chẳng những không có việc gì, xem bộ dạng hắn như vậy, chắc là lại có cảm giác sắp đột phá.

-Đột phá!

Hạ Ngưng Thường kinh hô một tiếng, bưng tay che kín cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời đang vần vũ, cảm nhận được tầng mây kia chất chứa uy năng hủy diệt, không khỏi hoa dung thất sắc, đại ngộ bừng tỉnh:

-Sư phụ, người nói là, đây là do sư đệ đột phá nên mới gây ra dị tượng này?

-Hẳn là vậy.

Mộng Vô Nhai cũng hơi bị rung động.

Chưa từng có người người luyện võ nào tại thời điểm đột phá tiến vào Thần Du cảnh lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Ở bên trong lớp mây đen kia chứa đựng uy năng của thiên địa, căn bản không phải là chuyện mà người luyện võ mới tiến vào Thần Du cảnh có thể chịu được, cho dù là giờ phút này chính mình cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.

-Tẩy lễ như vậy, sư đệ có thể chịu đựng nổi không?

Hạ Ngưng Thường luống cuống.

Đám người luyện võ, tại thời điểm mỗi lần đột phá một đại cảnh giới đều sẽ khiến cho linh khí trong thiên địa biến hóa một ít, dắt thiên địa linh khí phụ cận để tẩy lễ thân thể của mình

Ở trong quá trình tẩy lễ, người luyện võ có thể hấp thu những thiên địa linh khí này, tự cường hóa bản thân. Nhưng mỗi người luyện võ tư chất bất đồng, tố chất thân thể cũng bất đồng, cho nên ở trong quá trình tẩy lễ, có thể chiếm được lợi ích cũng không giống nhau.

Tư chất càng tốt, tố chất thân thể càng tốt, dĩ nhiên sẽ chiếm được lợi ích càng lớn.

Tại thời điểm Hạ Ngưng Thường thăng tiến đến Thần Du cảnh, cũng đã trải qua cửa ải này, tuy nhiên khi đó nàng dắt thiên địa linh khí tới, thậm chí còn không bằng một phần mười bây giờ.

Thiên địa uy năng lớn như vậy, đã không thể gọi là tẩy lễ nữa rồi, mà là hủy diệt!

-Phải xem vận mệnh của hắn rồi!

Mộng Vô Nhai trầm giọng nói, hai đầu lông mày cũng đầy vẻ lo lắng. Đừng nói đến thâm tình đồ đệ bảo bối của mình với tên tiểu tử khốn kia, nếu thật sự xảy ra điều bất ngờ gì, đồ đệ bảo bối của mình nhất định sẽ thương tâm muốn chết. Kỳ thật mình nhìn tên tiểu tử khốn kia cũng khá thuận mắt, cũng không hy vọng hắn bởi vì một ít bất ngờ mà chết trẻ.

Tiểu tử này, có thể đột phá trói buộc thế giới này, đi đến tầng dị chủng cao hơn!

Mộng Vô Nhai rất muốn nhìn một chút, hắn rốt cuộc đã trưởng thành đến trình độ nào rồi.

-Tại sao lại đột phá ở thời khắc mấu chốt chứ.

Hạ Ngưng Thường chuẩn bị khóc, bên kia rõ ràng đang còn chiến đấu, bên này Dương Khai phải đột phá, chịu đựng sự tẩy lễ của uy năng thiên địa, nếu chẳng may bị người khác quấy nhiễu, hậu quả tuyệt đối sẽ không tưởng nổi.

-Có thể là từ trong chiến đấu lĩnh ngộ được một ít ảo diệu.

Mộng Vô Nhai thở dài, loại cơ duyên bậc này chỉ có thể gặp được mà không thể cầu được. Dương Khai trong lúc khẩn cấp lại có thể khai phá xiềng xích của chính mình, cũng coi như là phúc khí, đang sắp đột phá, không thể áp chế, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, dừng một chút, Mộng Vô Nhau lại nói:

-Yên tâm, thực tế tới thời điểm nguy hiểm, lão phu sẽ không ngồi yên hay không quan tâm đến.

-Dạ!

Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía bên kia.

Mặc dù Chiến Thành không hề có ánh sáng, nhưng đối với những người luyện võ có thực lực cao thâm mà nói, vẫn có thể nhìn thấu một số thứ.

Bên kia, Dương Chiếu cũng trở nên bừng tỉnh, cổ quái nhìn về phía Dương Khai, run giọng hỏi:

-Lão Cửu, ngươi không phải là sắp đột phá chứ?

Dương Khai giương mắt nhìn y, hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng gật đầu.

Đường Vũ Tiên toàn thân chấn động, lập tức có chút bất an.

Dương Chiếu bật cười ha hả, nụ cười vạn phần chua xót, nắm chặt hai tay, cắn răng nói:

-Ngươi cảm thấy Nhị ca sẽ để mặc ngươi đột phá, để cho ngươi ngày càng mạnh lên sao?

-Ta không nghĩ như vậy.

Dương Khai lắc lắc đầu,

-Nhị ca muốn ngăn cản, cứ thẳng tay mà làm... Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được cái giá phải trả thì cứ thoải mái!

Sắc mặt Dương Chiếu lạnh lùng, trong đôi mắt tràn đầy kiêng kị và chần chừ, y không hạ được quyết tâm có nên ở chỗ này toàn diện khai chiến với Dương Khai hay không.

Chỉ dựa vào chính mình và hai vị huyết thị, e rằng đã không thể ngăn cản được Dương Khai nữa rồi.

Hắn giờ phút này cũng đã khủng bố như thế, một khi hắn đột phá được Thần Du cảnh, không biết sẽ trở nên lợi hại đến mức nào. Đến lúc đó, mình có lẽ vĩnh viễn không thể đuổi theo bước tiến của hắn.

Lúc này chính là cơ hội tốt, nếu không dám buông tay đánh cược một lần, Dương Chiếu cảm giác mình có thể sẽ hối hận cả đời.

Ầm ầm...

Tiếng sấm rền vang lại một lần nữa truyền đến, sắc mặt Dương Khai hơi đổi, trở nên thống khổ.

Phía trên đỉnh đầu, mây đen chậm rãi xoay tròn, rồi xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn, từ trong lốc xoáy, truyền ra một cỗ lực hút không thể ngăn cản, hút thân thể Dương Khai bay lên trời.

Hơi thở cuồng bạo, hủy diệt, tàn nhẫn, khát máu, tà ác từ trong cơ thể Dương Khai bay lên rồi đột nhiên phát nổ, tràn ngập toàn bộ Chiến Thành, dường như tòa thành trì, trong nháy mắt liền biến thành Tu La Luyện Ngục trong truyền thuyết.

Mấy vạn người bên trong Chiến Thành, có chừng sáu phần ở tại thời khắc này tim bỗng nhiên đập gia tốc, khí tức tà ác trong cơ thể lâu nay ẩn núp giờ rục rịch trỗi dậy, tính tình sắp biến đổi.

Một lát sau, Dương Khai đã đứng bất động trên không trung cao hơn mặt đất chừng mười trượng.

Lốc xoáy mây đen kia xoay chuyển càng ngày càng nhanh.

Bỗng nhiên, một cỗ năng lượng đen từ trên không kích xuống, đánh lên người Dương Khai.

Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, thân thể Dương Khai dường như biến thành một cái động không đáy. Chỉ trong thời gian mấy tức, đã đem năng lượng cuồng bạo hủy diệt cắn nuốt hầu như không còn.

Dương Chiếu đột nhiên biến sắc!

Hắn không nghĩ Dương Khai ứng phó thoải mái như thế, thần sắc hơi chần chừ rồi đột nhiên kiên định hơn hẳn lúc nãy.

Hướng Sở kêu la:

-Nhị công tử, tận dụng thời cơ, nếu không sẽ không có lần sau đâu.

Nam Sênh đã chết ở trước mặt y, y chỉ lo lắng cho mình có đi theo vết xe của Nam Sênh hay không, lại không ngờ tới Dương Khai ở thời khắc mấu chốt này lại đột phá, lập tức khiến y nhìn thấy nhất đường sinh cơ, tất nhiên sẽ thúc dục Dương Chiếu tấn công.

Dương Khai không chết, y sớm muộn gì đều phải chết, đây chính là loại người nói được sẽ làm được.

Hơn nữa, Dương Khai cũng đang bận đột phá, chỉ sợ cũng không dư lực để đối phó y, thấy được điểm này, Hướng Sở tự nhiên cao giọng làm kẻ giật giây.