Tất cả võ giả vây chung quanh xem đều bị cổ lực lượng này chấn nhiếp, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Bọn họ đột nhiên cảm giác được ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, giống như có một tòa núi lớn đè lên đỉnh đầu bọn họ, làm cho đầu gối của bọn họ như nhũn ra, muốn ngã quỵ xuống đất.
Chỉ có Địa Ma nhe răng cười ha hả tràn đầy độc ác, hai tròng mắt sáng lên, khuôn mặt hiện ra vẻ hưởng thụ và sung sướng.
Lộ ra hơi thở cuồng bạo tà ác, đúng là y cực kì khát vọng có được sức mạnh to lớn.
- Mau tránh!
-Cố gắng cách những luồng hắc khí kia càng xa càng tốt.
-Làm sao có thể, vị tiểu công tử kia sao có thể vận dụng lực lượng cường đại như vậy, ta có phải nhìn lầm rồi hay không?
Những người luyện võ trong Dương Chiếu phủ luôn miệng kêu la, có vẻ không thể tin vào mắt mình, sợ hãi liên tục né tránh, lo lắng sẽ bị những dòng năng lượng màu đen xâm thực.
Một cỗ lực lượng giống như khai thiên lập địa chấn động khắp nơi, chợt tuôn ra từ trên người hắc giao. Nó mở cái miệng lớn dính máu đỏ au, phun ra một cơn lốc xoáy màu đen. Lốc xoáy xoay tròn với tốc độ cực nhanh, sinh ra lực hút hùng mạnh không gì sánh kịp, nó cũng không tha cho Dương Chiếu và huyết thị đang đứng bên cạnh.
Dưới ảnh hưởng của cổ lực lượng này, Dương Chiếu gần như không có khí lực để phản kháng, nếu không phải có huyết thị thủ hộ bên cạnh, chỉ sợ sớm đã bị giao long hút vào trong miệng, tan xương nát thịt.
Sắc mặt trắng bệch dường như không còn chút máu nào. Lần đầu tiên Dương Chiếu cảm nhận được, thực lực mình và lão Cửu có cách biệt khổng lồ như vậy.
Đúng như khoảng cách giữa trời và đất, sợ rằng mình cố gắng cả đời, đều khó có khả năng đuổi theo được bước chân của lão Cửu.
Ý nghĩ này xuất hiện, Dương Chiếu lập tức mất hết can đảm, đột nhiên cảm giác được cái gì mà giãy dụa phản kháng, đoạt đích chi chiến hay là Dương gia đứng đầu, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
-Nhị công tử!
Tên huyết thị bỗng quát một tiếng trầm thấp vào bên tai y, Dương Chiếu giống như bị điện giật, trở nên cơ linh như vốn có, hai tròng mắt khôi phục lại sự thanh minh.
-Không nên để cổ hơi thở này ảnh hưởng tới tâm cảnh!
Huyết thị trầm giọng nhắc nhở.
Trong phút chốc cả người Dương Chiếu mồ hôi chảy như mưa, nghe vậy thì vội vàng gật đầu. Y không phải là nam nhân yếu nhược, nói bại là bại, vừa rồi sở dĩ trong đầu xuất hiện ý tưởng và ý niệm tiêu cực như vậy, nguyên nhân đơn giản là vì bị lực lượng quỷ dị của Dương Khai ảnh hưởng tới tâm thần.
Sau khi được huyết thị cảnh tỉnh, lập tức ra sức bảo vệ tâm thần, y không nghĩ lại bị Dương Khai sử dụng sức mạnh lẫn ý cảnh tác động.
-Vũ Tiên!
Đúng lúc đó Dương Khai lại rống lên đầy giận dữ.
Đường Vũ Tiên đang chiến đấu cùng một vị huyết thị khác đi theo Dương Chiếu đang ở trên trời đột nhiên cười một tiếng, sức mạnh thần thức khổng lồ cực kì tinh thuần phát ra từ trong đầu. Nó vô ảnh vô hình ập tới tấn công Dương Chiếu.
-Thần Du Cảnh cửu tầng?
Vị huyết thị đang chiến đấu cùng Đường Vũ Tiên đôi mắt sáng ngời, la lên với giọng điệu thất thanh.
-A, bị ngươi nhìn ra rồi.
Đường Vũ Tiên khẽ cười một tiếng,
-Đang định che dấu để đấu một trận.
-Làm sao có thể?
Vị huyết thị kia nhìn Đường Vũ Tiên từ trên xuống dưới, dường như muốn khám phá hết bí mật trên người nàng.
-Ngươi làm sao có thể tấn thăng đến Thần Du Cảnh cửu tầng nhanh như vậy?
Nhóm người huyết thị thân nhau như huynh đệ tỷ muội ruột thịt nên hiểu về nhau rất rõ. Trình độ của Đường Vũ Tiên như thế nào, đối thủ của nàng tự nhiên nắm rõ, cũng biết nàng khi nào mới có thể đột phá được Thần Du Cảnh cửu tầng.
Nhưng hiện tại, nàng lại đột nhiên bạo phát ra lực lượng thần thức mạnh mẽ như thế. Khiến y ý thức được Đường Vũ Tiên không ngờ đã có đột phá mới.
-Ngươi làm sao làm được chuyện này?
Người nọ vội vàng hỏi, vốn tư chất cũng như cảnh giới của y và Đường Vũ Tiên không kém nhau bao nhiêu, thế mà nữ nhân này giờ đây đã đi trước y một bước, tâm tình của y tất nhiên sẽ cực kì cao hứng lẫn nóng vội.
Cao hứng là vì trong mấy huynh đệ tỷ muội nhà huyết thị lại có một vị tu vi thăng tiến, nóng vội là vì mình lại lạc hậu hơn nàng!
-Không nói cho ngươi!
Đường Vũ Tiên cười hì hì.
Người nọ chậm rãi lắc đầu. Cười khổ nói:
-Vũ Tiên, xem ra ngươi đi theo tiểu công tử nên tâm cảnh cũng trẻ lại không ít, nếu là trước kia ngươi không bướng bỉnh như vậy đâu.
Sắc mặt Đường Vũ Tiên trầm xuống, lạnh lẽo nói:
-Ngươi nói vậy là có ý gì, ta vốn rất già sao?
Tâm tư người nọ khẽ động, lập tức ý thức được mình đã động phải điều cấm kỵ của Đường Vũ Tiên, vội vàng xua tay:
-Vũ Tiên, ta không có ý như vậy.
-Hừ! Vốn không muốn làm khó ngươi. Hiện tại ta phải giáo huấn ngươi một phen mới được!
Vẻ mặt Đường Vũ Tiên lộ ra vẻ căm tức, đã ra tay là không lưu tình, đánh đập đối thủ của nàng không ngừng kêu khổ.
Tuy rằng chỉ chênh lệch một bậc, nhưng chỉ cần một bậc như thế là đã quá đủ để khiến Đường Vũ Tiên có được thực lực mạnh mẽ hơn so với đối thủ.
Trong lúc chiến đấu, Đường Vũ Tiên còn có thể không ngừng mà phóng thích Thần Hồn Kỹ của mình viện trợ cho Dương Khai đang chiến đấu ở phía bên kia.
Được Đường Vũ Tiên viện trợ, cục diện ở bên kia dễ dàng hơn, khiến cho Dương Khai có vẻ còn thong dong hơn trước nhiều.
-Tiểu công tử, đắc tội!
Tên huyết thị thủ hộ cho Dương Chiếu bỗng nhiên khẽ quát. Vừa nói y đã lập tức buông Dương Chiếu ra, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển. Từng chùm tia sáng màu xanh biếc, từ trong cơ thể y tràn ra ngoài, hình thành một cột sáng vô cùng to lớn, hung hăng bổ về phía Dương Khai.
-Tạch...!
Chùm tia sáng kia còn chưa tiếp cận được Dương Khai, đã bị hắn dùng một ngón tay chỉ thẳng đến, một đạo năng lượng màu đen lao ra, chặn đứng cột sáng ở giữa không trung, rồi trực tiếp đánh tan nó.
Dương gia huyết thị ngưng luyện ra được một kích này, dù không dốc toàn lực, cũng phi thường khủng bố, không ngờ lại không đỡ nổi một chỉ của Dương Khai.
Mọi người đều kinh sợ, thật sự không biết giờ phút này thực lực Dương Khai đã mạnh đến mức nào rồi, quá khủng bố.
Ngược lại so với dự đoán của mọi người, tuy Dương Khai toàn thân khí huyết lực tràn đầy đến cực điểm, nhưng lại bị khóa chặt.
Qua lần chính diện giao phong với huyết thị vừa rồi, khiến hắn ý thức được rằng muốn đánh bại đối phương là chuyện không thể xảy ra.
Dương gia huyết thị không phải là hư danh được người khác vẽ ra, ngay cả bản thân mình giờ phút này đã nhập ma, còn có Thần Hồn Kỹ của Đường Vũ Tiên hiệp trợ, cũng không có khả năng đánh bại chúng.
Hay nói chính xác hơn, nếu không phải y phải bảo hộ cho Dương Chiếu, thì có khả năng mình đã bị đánh bại!
Đơn đả độc đấu, bây giờ mình vẫn chưa phải là đối thủ của huyết thị.
Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, các loại ý niệm trong đầu chỉ xẹt qua trong mấy giây, Dương Khai hừ lạnh một tiếng, giao long màu đen kia và toàn bộ năng lượng tà ác đang ở bên ngoài đều trở về, bao vây quanh thân thể hắn.
Cổ tay chuyển động, một thanh tiểu kiếm có quang hoa bao bọc lóe lên hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Đây là một món thần hồn bí bảo Thiên cấp thượng phẩm!
Tự khi luyện hóa nó đến hiện tại, Dương Khai vẫn có cảm giác dường như không thể hoàn toàn dung hợp với nó. Nhưng giờ phút này vì để đánh chết Hướng Sở và Nam Sênh, Dương Khai không thể không nhờ tới nó, thành hay bại, chính là giờ phút này đây.
Nhìn về phía xa xa nơi Dương Chiếu đang đứng, Dương Khai thấy được hai người Hướng Sở và Nam Sênh đang trốn trong đám đông thò đầu ra nhìn vẻ mặt oán độc.
-Ta nói, hôm nay bất cứ ai cũng không bảo vệ được các ngươi, các ngươi chắc chắn phải chết đó là điều không thể nghi ngờ!
Đứng yên ở tại chỗ, Dương Khai quát một tiếng, trong mắt phát ra hàn ý giống như đao.
Hai người Hướng Sở và Nam Sênh run lên, đột nhiên cảm giác bất an dâng lên, theo bản năng dần lui về phía sau, tìm kiếm người có thể bảo vệ mình.
Đáng tiếc, tất cả cao thủ của Hướng gia và Nam gia đều đã bị Dương Khai đuổi giết trên đường truy sát, giờ hầu như không còn, chỉ còn lại hai vị Thần Du cảnh đỉnh phong, sau khi Ảnh Cửu đại chiến kết thúc đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Tìm mãi cũng không có vị cường nhân nào đề dựa dẫm, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng và tiếng quát của Dương Khai, hai người không khỏi dấy lên cảm giác không ổn.
Biểu hiện của Dương Khai ngoài dự liệu của bọn họ. Bọn họ vốn không nghĩ tới, không ngờ Dương Khai thật sự dám đuổi giết đến tận phủ Dương Chiếu và còn cả gan gây chiến ở đây, không nể mặt mũi ai cả, vẫn giữ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ thề không bỏ qua cho hai người.
-Chúng ta là người thừa kế của nhất đẳng thế gia, Dương Khai, ngươi dám hạ thủ với chúng ta, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
Đang lúc sợ, hãi Nam Sênh không kìm nổi hét rầm lên, có lẽ y đã bị tâm thần.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ác nghiệt nói:
-Ta không quản các người có phải là người thừa kế của nhất đẳng thế gia hay không, nếu các ngươi đả thương người của ta trong một trận chiến công bằng, ta cũng không thể nói gì, nhưng các ngươi dám thừa dịp ta chưa kịp chuẩn bị đã động tay động chân, các ngươi sẽ phải trả giá thật đắt!
Nói hết lời, bỗng nhắm chặt hai mắt lại.
Loong coong...
Một tiếng kêu loong coong thanh thúy dễ nghe truyền ra từ thanh tiểu kiếm trên tay hắn, dường như có người gảy nhẹ lên thân kiếm.
Đồng thời một loại khí tức quỷ dị từ trên người Dương Khai tràn ra.
-Mau ngăn hắn lại!
Dương Chiếu nhìn ra điều bất ổn, vội vàng quát lên một tiếng, đồng thời tế ra Huyền cấp bí bảo của mình.
Đó là một kiện bí bảo ánh sáng kim quang lóng lánh, có hình dáng như một cái vòng, đây là chiến lợi phẩm của y chiếm được trong lần đoạt bảo ở Phá Kính Hồ.
Điên cuồng rót chân nguyên vào trong viên hoàn, Dương Chiếu vung tay ném nó ra ngoài, viên hoàn kia bắn nhanh thành một đường thẳng, rồi ở trên không trung đột nhiên một phân thành hai, hai phần phân thành bốn, bốn phân thành tám...
Trong nháy mắt, đã tạo ra vô số viên hoàn với ánh vàng rực rỡ che trời phủ đất, điên cuồng tấn công Dương Khai.
Giao long rống giận, dáng người lay động, dùng thân thể cao lớn của mình thủ hộ quanh thân thể Dương Khai, kín bưng không có bất kì kẽ hở nào.
-Bá Huyết Cuồng Thuật!
Cũng không biết từ khi nào Đường Vũ Tiên từ trên bầu trời vọt xuống đất, thân hình mềm mại bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, một mình che ở trước mặt Dương Khai.
Hai vị huyết thị đi theo Dương Chiếu cũng vọt lên.
Phát động công kích cuồng bạo đánh về phía Đường Vũ Tiên.
Toàn chiến trường trở thành một mảnh hỗn loạn.
Dương Khai tâm như chỉ thủy, tiếng huyên náo, âm thanh chiến đấu, tiếng phá hủy của lực lượng cuồng bạo cũng theo gió mất đi, cả người dường như đứng ở trên mặt hồ yên tĩnh.
Tí tách...
Trong tâm linh hắn truyền đến một trận rung động, chẳng biết tại sao, lực lượng thần thức của bản thân và tiểu kiếm thần hồn bí bảo ở thời khắc này lại đạt đến trạng thái ăn ý trước nay chưa từng có.
Dường như Dương Khai lấy bản thân dung nhập vào bên trong tiểu kiếm.
CHÍU...U...U!...
Tiểu kiếm hóa thành một đạo lưu quang mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ, ngay cả thần thức đều cũng không thể theo kịp tốc độ của nó, từ trong tay Dương Khai kích bắn ra ngoài.
Ý thức gửi ở bên trong tiểu kiếm. Dương Khai thấy được Đường Vũ Tiên đang thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật đấu với hai tên huyết thị Thần Du cảnh bát tầng, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng nàng kiên quyết không lùi nửa bước.
Lại thấy hắc giao thủ hộ bên cạnh mình đang bị Huyền cấp bí bảo của Dương Chiếu đánh cho vết thương chồng chất, hắc khí quay cuồng.
Thấy được những võ giả đang vây xung quanh xem, há to miệng hiện ra vẻ mặt không thể tin.
Thậm chí còn chứng kiến trong đôi mắt Thu Ức Mộng có thân ảnh của mình, chất chứa đầy nỗi lo lắng.
Càng thấy được cách đấy mấy trăm trượng, ở một gian trong trà lâu, vị trí gần cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng của Dương Uy và Liễu Khinh Diêu.
Trong thời khắc này, tựa hồ toàn bộ mọi thứ đều như chậm lại, lối suy nghĩ và cảm giác của Dương Khai so với trước đây, rõ ràng hơn cả ngàn vạn lần lần, ý niệm sở đạt, hết thảy đều có thể khắc sâu vào trong óc.
Một loại cảm giác thần kỳ huyền diệu, thản nhiên từ đáy lòng dâng lên, từ trước cho tới bây giờ chưa từng được hưởng thụ loại cảm giác này. Ở trong loại cảm giác này, Dương Khai thể nghiệm được tâm trạng tràn trề thoải mái trước nay chưa từng có.
Ầm...
Dường như có một tầng trói buộc nào đó ở trong đầu bị đánh vỡ, lập tức khiến cả người hắn chợt nhẹ nhõm hơn hẳn, không duyên không cớ sinh ra một loại cảm giác biển rộng cá thoải mái tung hoành, trời cao mặc sức chim bay.
Tốc độ của tiểu kiếm thần hồn bí bảo cũng nhanh hơn mấy phần!
Trên bầu trời phong vân tế hội, mây đên che phủ toàn bộ Chiến Thành tại thời khắc này cũng đột nhiên ngưng tụ, trở nên dày đặc hơn rất nhiều so với ban nãy, áp lực cũng cuồng tăng.
Dương Khai đắm chìm ở trong vòng ý cảnh, đem mục tiêu của mình tập trung trên người bọn Nam Sênh. Tất cả võ giả vây chung quanh xem đều bị cổ lực lượng này chấn nhiếp, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Bọn họ đột nhiên cảm giác được ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, giống như có một tòa núi lớn đè lên đỉnh đầu bọn họ, làm cho đầu gối của bọn họ như nhũn ra, muốn ngã quỵ xuống đất.
Chỉ có Địa Ma nhe răng cười ha hả tràn đầy độc ác, hai tròng mắt sáng lên, khuôn mặt hiện ra vẻ hưởng thụ và sung sướng.
Lộ ra hơi thở cuồng bạo tà ác, đúng là y cực kì khát vọng có được sức mạnh to lớn.
- Mau tránh!
-Cố gắng cách những luồng hắc khí kia càng xa càng tốt.
-Làm sao có thể, vị tiểu công tử kia sao có thể vận dụng lực lượng cường đại như vậy, ta có phải nhìn lầm rồi hay không?
Những người luyện võ trong Dương Chiếu phủ luôn miệng kêu la, có vẻ không thể tin vào mắt mình, sợ hãi liên tục né tránh, lo lắng sẽ bị những dòng năng lượng màu đen xâm thực.
Một cỗ lực lượng giống như khai thiên lập địa chấn động khắp nơi, chợt tuôn ra từ trên người hắc giao. Nó mở cái miệng lớn dính máu đỏ au, phun ra một cơn lốc xoáy màu đen. Lốc xoáy xoay tròn với tốc độ cực nhanh, sinh ra lực hút hùng mạnh không gì sánh kịp, nó cũng không tha cho Dương Chiếu và huyết thị đang đứng bên cạnh.
Dưới ảnh hưởng của cổ lực lượng này, Dương Chiếu gần như không có khí lực để phản kháng, nếu không phải có huyết thị thủ hộ bên cạnh, chỉ sợ sớm đã bị giao long hút vào trong miệng, tan xương nát thịt.
Sắc mặt trắng bệch dường như không còn chút máu nào. Lần đầu tiên Dương Chiếu cảm nhận được, thực lực mình và lão Cửu có cách biệt khổng lồ như vậy.
Đúng như khoảng cách giữa trời và đất, sợ rằng mình cố gắng cả đời, đều khó có khả năng đuổi theo được bước chân của lão Cửu.
Ý nghĩ này xuất hiện, Dương Chiếu lập tức mất hết can đảm, đột nhiên cảm giác được cái gì mà giãy dụa phản kháng, đoạt đích chi chiến hay là Dương gia đứng đầu, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
-Nhị công tử!
Tên huyết thị bỗng quát một tiếng trầm thấp vào bên tai y, Dương Chiếu giống như bị điện giật, trở nên cơ linh như vốn có, hai tròng mắt khôi phục lại sự thanh minh.
-Không nên để cổ hơi thở này ảnh hưởng tới tâm cảnh!
Huyết thị trầm giọng nhắc nhở.
Trong phút chốc cả người Dương Chiếu mồ hôi chảy như mưa, nghe vậy thì vội vàng gật đầu. Y không phải là nam nhân yếu nhược, nói bại là bại, vừa rồi sở dĩ trong đầu xuất hiện ý tưởng và ý niệm tiêu cực như vậy, nguyên nhân đơn giản là vì bị lực lượng quỷ dị của Dương Khai ảnh hưởng tới tâm thần.
Sau khi được huyết thị cảnh tỉnh, lập tức ra sức bảo vệ tâm thần, y không nghĩ lại bị Dương Khai sử dụng sức mạnh lẫn ý cảnh tác động.
-Vũ Tiên!
Đúng lúc đó Dương Khai lại rống lên đầy giận dữ.
Đường Vũ Tiên đang chiến đấu cùng một vị huyết thị khác đi theo Dương Chiếu đang ở trên trời đột nhiên cười một tiếng, sức mạnh thần thức khổng lồ cực kì tinh thuần phát ra từ trong đầu. Nó vô ảnh vô hình ập tới tấn công Dương Chiếu.
-Thần Du Cảnh cửu tầng?
Vị huyết thị đang chiến đấu cùng Đường Vũ Tiên đôi mắt sáng ngời, la lên với giọng điệu thất thanh.
-A, bị ngươi nhìn ra rồi.
Đường Vũ Tiên khẽ cười một tiếng,
-Đang định che dấu để đấu một trận.
-Làm sao có thể?
Vị huyết thị kia nhìn Đường Vũ Tiên từ trên xuống dưới, dường như muốn khám phá hết bí mật trên người nàng.
-Ngươi làm sao có thể tấn thăng đến Thần Du Cảnh cửu tầng nhanh như vậy?
Nhóm người huyết thị thân nhau như huynh đệ tỷ muội ruột thịt nên hiểu về nhau rất rõ. Trình độ của Đường Vũ Tiên như thế nào, đối thủ của nàng tự nhiên nắm rõ, cũng biết nàng khi nào mới có thể đột phá được Thần Du Cảnh cửu tầng.
Nhưng hiện tại, nàng lại đột nhiên bạo phát ra lực lượng thần thức mạnh mẽ như thế. Khiến y ý thức được Đường Vũ Tiên không ngờ đã có đột phá mới.
-Ngươi làm sao làm được chuyện này?
Người nọ vội vàng hỏi, vốn tư chất cũng như cảnh giới của y và Đường Vũ Tiên không kém nhau bao nhiêu, thế mà nữ nhân này giờ đây đã đi trước y một bước, tâm tình của y tất nhiên sẽ cực kì cao hứng lẫn nóng vội.
Cao hứng là vì trong mấy huynh đệ tỷ muội nhà huyết thị lại có một vị tu vi thăng tiến, nóng vội là vì mình lại lạc hậu hơn nàng!
-Không nói cho ngươi!
Đường Vũ Tiên cười hì hì.
Người nọ chậm rãi lắc đầu. Cười khổ nói:
-Vũ Tiên, xem ra ngươi đi theo tiểu công tử nên tâm cảnh cũng trẻ lại không ít, nếu là trước kia ngươi không bướng bỉnh như vậy đâu.
Sắc mặt Đường Vũ Tiên trầm xuống, lạnh lẽo nói:
-Ngươi nói vậy là có ý gì, ta vốn rất già sao?
Tâm tư người nọ khẽ động, lập tức ý thức được mình đã động phải điều cấm kỵ của Đường Vũ Tiên, vội vàng xua tay:
-Vũ Tiên, ta không có ý như vậy.
-Hừ! Vốn không muốn làm khó ngươi. Hiện tại ta phải giáo huấn ngươi một phen mới được!
Vẻ mặt Đường Vũ Tiên lộ ra vẻ căm tức, đã ra tay là không lưu tình, đánh đập đối thủ của nàng không ngừng kêu khổ.
Tuy rằng chỉ chênh lệch một bậc, nhưng chỉ cần một bậc như thế là đã quá đủ để khiến Đường Vũ Tiên có được thực lực mạnh mẽ hơn so với đối thủ.
Trong lúc chiến đấu, Đường Vũ Tiên còn có thể không ngừng mà phóng thích Thần Hồn Kỹ của mình viện trợ cho Dương Khai đang chiến đấu ở phía bên kia.
Được Đường Vũ Tiên viện trợ, cục diện ở bên kia dễ dàng hơn, khiến cho Dương Khai có vẻ còn thong dong hơn trước nhiều.
-Tiểu công tử, đắc tội!
Tên huyết thị thủ hộ cho Dương Chiếu bỗng nhiên khẽ quát. Vừa nói y đã lập tức buông Dương Chiếu ra, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển. Từng chùm tia sáng màu xanh biếc, từ trong cơ thể y tràn ra ngoài, hình thành một cột sáng vô cùng to lớn, hung hăng bổ về phía Dương Khai.
-Tạch...!
Chùm tia sáng kia còn chưa tiếp cận được Dương Khai, đã bị hắn dùng một ngón tay chỉ thẳng đến, một đạo năng lượng màu đen lao ra, chặn đứng cột sáng ở giữa không trung, rồi trực tiếp đánh tan nó.
Dương gia huyết thị ngưng luyện ra được một kích này, dù không dốc toàn lực, cũng phi thường khủng bố, không ngờ lại không đỡ nổi một chỉ của Dương Khai.
Mọi người đều kinh sợ, thật sự không biết giờ phút này thực lực Dương Khai đã mạnh đến mức nào rồi, quá khủng bố.
Ngược lại so với dự đoán của mọi người, tuy Dương Khai toàn thân khí huyết lực tràn đầy đến cực điểm, nhưng lại bị khóa chặt.
Qua lần chính diện giao phong với huyết thị vừa rồi, khiến hắn ý thức được rằng muốn đánh bại đối phương là chuyện không thể xảy ra.
Dương gia huyết thị không phải là hư danh được người khác vẽ ra, ngay cả bản thân mình giờ phút này đã nhập ma, còn có Thần Hồn Kỹ của Đường Vũ Tiên hiệp trợ, cũng không có khả năng đánh bại chúng.
Hay nói chính xác hơn, nếu không phải y phải bảo hộ cho Dương Chiếu, thì có khả năng mình đã bị đánh bại!
Đơn đả độc đấu, bây giờ mình vẫn chưa phải là đối thủ của huyết thị.
Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, các loại ý niệm trong đầu chỉ xẹt qua trong mấy giây, Dương Khai hừ lạnh một tiếng, giao long màu đen kia và toàn bộ năng lượng tà ác đang ở bên ngoài đều trở về, bao vây quanh thân thể hắn.
Cổ tay chuyển động, một thanh tiểu kiếm có quang hoa bao bọc lóe lên hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Đây là một món thần hồn bí bảo Thiên cấp thượng phẩm!
Tự khi luyện hóa nó đến hiện tại, Dương Khai vẫn có cảm giác dường như không thể hoàn toàn dung hợp với nó. Nhưng giờ phút này vì để đánh chết Hướng Sở và Nam Sênh, Dương Khai không thể không nhờ tới nó, thành hay bại, chính là giờ phút này đây.
Nhìn về phía xa xa nơi Dương Chiếu đang đứng, Dương Khai thấy được hai người Hướng Sở và Nam Sênh đang trốn trong đám đông thò đầu ra nhìn vẻ mặt oán độc.
-Ta nói, hôm nay bất cứ ai cũng không bảo vệ được các ngươi, các ngươi chắc chắn phải chết đó là điều không thể nghi ngờ!
Đứng yên ở tại chỗ, Dương Khai quát một tiếng, trong mắt phát ra hàn ý giống như đao.
Hai người Hướng Sở và Nam Sênh run lên, đột nhiên cảm giác bất an dâng lên, theo bản năng dần lui về phía sau, tìm kiếm người có thể bảo vệ mình.
Đáng tiếc, tất cả cao thủ của Hướng gia và Nam gia đều đã bị Dương Khai đuổi giết trên đường truy sát, giờ hầu như không còn, chỉ còn lại hai vị Thần Du cảnh đỉnh phong, sau khi Ảnh Cửu đại chiến kết thúc đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Tìm mãi cũng không có vị cường nhân nào đề dựa dẫm, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng và tiếng quát của Dương Khai, hai người không khỏi dấy lên cảm giác không ổn.
Biểu hiện của Dương Khai ngoài dự liệu của bọn họ. Bọn họ vốn không nghĩ tới, không ngờ Dương Khai thật sự dám đuổi giết đến tận phủ Dương Chiếu và còn cả gan gây chiến ở đây, không nể mặt mũi ai cả, vẫn giữ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ thề không bỏ qua cho hai người.
-Chúng ta là người thừa kế của nhất đẳng thế gia, Dương Khai, ngươi dám hạ thủ với chúng ta, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
Đang lúc sợ, hãi Nam Sênh không kìm nổi hét rầm lên, có lẽ y đã bị tâm thần.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ác nghiệt nói:
-Ta không quản các người có phải là người thừa kế của nhất đẳng thế gia hay không, nếu các ngươi đả thương người của ta trong một trận chiến công bằng, ta cũng không thể nói gì, nhưng các ngươi dám thừa dịp ta chưa kịp chuẩn bị đã động tay động chân, các ngươi sẽ phải trả giá thật đắt!
Nói hết lời, bỗng nhắm chặt hai mắt lại.
Loong coong...
Một tiếng kêu loong coong thanh thúy dễ nghe truyền ra từ thanh tiểu kiếm trên tay hắn, dường như có người gảy nhẹ lên thân kiếm.
Đồng thời một loại khí tức quỷ dị từ trên người Dương Khai tràn ra.
-Mau ngăn hắn lại!
Dương Chiếu nhìn ra điều bất ổn, vội vàng quát lên một tiếng, đồng thời tế ra Huyền cấp bí bảo của mình.
Đó là một kiện bí bảo ánh sáng kim quang lóng lánh, có hình dáng như một cái vòng, đây là chiến lợi phẩm của y chiếm được trong lần đoạt bảo ở Phá Kính Hồ.
Điên cuồng rót chân nguyên vào trong viên hoàn, Dương Chiếu vung tay ném nó ra ngoài, viên hoàn kia bắn nhanh thành một đường thẳng, rồi ở trên không trung đột nhiên một phân thành hai, hai phần phân thành bốn, bốn phân thành tám...
Trong nháy mắt, đã tạo ra vô số viên hoàn với ánh vàng rực rỡ che trời phủ đất, điên cuồng tấn công Dương Khai.
Giao long rống giận, dáng người lay động, dùng thân thể cao lớn của mình thủ hộ quanh thân thể Dương Khai, kín bưng không có bất kì kẽ hở nào.
-Bá Huyết Cuồng Thuật!
Cũng không biết từ khi nào Đường Vũ Tiên từ trên bầu trời vọt xuống đất, thân hình mềm mại bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, một mình che ở trước mặt Dương Khai.
Hai vị huyết thị đi theo Dương Chiếu cũng vọt lên.
Phát động công kích cuồng bạo đánh về phía Đường Vũ Tiên.
Toàn chiến trường trở thành một mảnh hỗn loạn.
Dương Khai tâm như chỉ thủy, tiếng huyên náo, âm thanh chiến đấu, tiếng phá hủy của lực lượng cuồng bạo cũng theo gió mất đi, cả người dường như đứng ở trên mặt hồ yên tĩnh.
Tí tách...
Trong tâm linh hắn truyền đến một trận rung động, chẳng biết tại sao, lực lượng thần thức của bản thân và tiểu kiếm thần hồn bí bảo ở thời khắc này lại đạt đến trạng thái ăn ý trước nay chưa từng có.
Dường như Dương Khai lấy bản thân dung nhập vào bên trong tiểu kiếm.
CHÍU...U...U!...
Tiểu kiếm hóa thành một đạo lưu quang mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ, ngay cả thần thức đều cũng không thể theo kịp tốc độ của nó, từ trong tay Dương Khai kích bắn ra ngoài.
Ý thức gửi ở bên trong tiểu kiếm. Dương Khai thấy được Đường Vũ Tiên đang thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật đấu với hai tên huyết thị Thần Du cảnh bát tầng, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng nàng kiên quyết không lùi nửa bước.
Lại thấy hắc giao thủ hộ bên cạnh mình đang bị Huyền cấp bí bảo của Dương Chiếu đánh cho vết thương chồng chất, hắc khí quay cuồng.
Thấy được những võ giả đang vây xung quanh xem, há to miệng hiện ra vẻ mặt không thể tin.
Thậm chí còn chứng kiến trong đôi mắt Thu Ức Mộng có thân ảnh của mình, chất chứa đầy nỗi lo lắng.
Càng thấy được cách đấy mấy trăm trượng, ở một gian trong trà lâu, vị trí gần cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng của Dương Uy và Liễu Khinh Diêu.
Trong thời khắc này, tựa hồ toàn bộ mọi thứ đều như chậm lại, lối suy nghĩ và cảm giác của Dương Khai so với trước đây, rõ ràng hơn cả ngàn vạn lần lần, ý niệm sở đạt, hết thảy đều có thể khắc sâu vào trong óc.
Một loại cảm giác thần kỳ huyền diệu, thản nhiên từ đáy lòng dâng lên, từ trước cho tới bây giờ chưa từng được hưởng thụ loại cảm giác này. Ở trong loại cảm giác này, Dương Khai thể nghiệm được tâm trạng tràn trề thoải mái trước nay chưa từng có.
Ầm...
Dường như có một tầng trói buộc nào đó ở trong đầu bị đánh vỡ, lập tức khiến cả người hắn chợt nhẹ nhõm hơn hẳn, không duyên không cớ sinh ra một loại cảm giác biển rộng cá thoải mái tung hoành, trời cao mặc sức chim bay.
Tốc độ của tiểu kiếm thần hồn bí bảo cũng nhanh hơn mấy phần!
Trên bầu trời phong vân tế hội, mây đên che phủ toàn bộ Chiến Thành tại thời khắc này cũng đột nhiên ngưng tụ, trở nên dày đặc hơn rất nhiều so với ban nãy, áp lực cũng cuồng tăng.
Dương Khai đắm chìm ở trong vòng ý cảnh, đem mục tiêu của mình tập trung trên người bọn Nam Sênh.