Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 241: Ngươi làm thế nào vậy?




Nếu đã quyết định động thủ với Tất Tu Minh, Dương Khai đương nhiên là không có dự định bỏ qua.

Vừa rồi mình còn cứu mạng người này, hắn đã không tri ân báo đáp thì cũng thôi, đằng này lại còn hạ tử thủ với mình, loại người giữ lại nhất định sẽ là mầm họa.

Hơn nữa trước đó hắn còn hết lần này đến lần khác chế giễu phỉ nhố Dương Khai, điều này càng làm tăng thêm ý chí giết y của Dương Khai!

Dương Khai cũng không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì, bị người khác đè đầu cưỡi cổ thì làm sao chịu nhịn được nữa.

Bỗng nhiên bị thiệt lớn, nên Tất Tu Minh không dám lại lên mặt nữa, trừng cặp mắt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn Dương Khai, đang định thi triển toàn lực thì thấy bên kia Dương Khai giơ hai chưởng lên, nguyên khí trên hai chưởng này hung mãnh phát ra.

Thú Hồn Kỹ!

Hai tiếng gầm giữ truyền ra, cự hổ và ngưu thần như lừa thiêu đốt mạnh mẽ chạy ra, cùng với Dương Khai tạo ra thế lực tam giác tập sát về phía Tất Tu Minh.

Tâm thần chấn động, Tất Tu Minh vô cùng hoảng sợ, y gắng hết sức ứng phó lại một chiêu nhưng lại không còn chút sức đánh trả nào.

Hai con thú hồn cùng với Dương Khai lần lượt đuổi giết Tất Tu Minh, và ngay sau đó đã đánh thủng một lỗ ở chỗ trước ngực Tất Tu Minh.

Máu tươi vung vẩy ra, Tất Tu Minh mặt ngửa ngã xuống, hai tròng mắt trợn to, vẻ mặt như không thể tin được, y đã chết không nhắm mắt.

Dương Khai nhìn khắp xung quanh thì thấy đám người ai nấy đều với vẻ mặt kinh ngạc.

Cuộc chiến xảy ra nhanh, kết thúc cũng nhanh, nhưng không ai nghĩ đến kết cục này, một người luyện võ mới ở Ly Hợp Cảnh bát tầng lại có thể nhanh chóng lấy đi tính mạng của một kẻ luyện võ đã đạt đến Chân Nguyên cảnh tứ tầng, nhìn có vẻ như không mất nhiều công sức mà dễ dàng như không!

Đặc biệt là Tử Mạch và Lãnh San thì lại càng thấy khiếp sợ.

Hai người họ mặc dù đã từng ở với Dương Khai mấy ngày nhưng chưa từng thấy chàng động thủ bao giờ, dù vừa rồi khi cùng nhau đối phó với yêu thú Dương Khai cũng chi biểu hiện là mạnh hơn Ly Hợp cảnh bình thường một chút mà thôi.

Cho nên trước giờ hai người vẫn cho là Dương Khai chẳng qua là dựa vào bí thuật đặc biệt nào đó mới có thể khống chế thần hồn họ.

Tuy có sợ hãi nhưng trong lòng hai người vẫn không coi thực lực Dương Khai ra gì. Cho rằng Dương Khai cũng chỉ là một kẻ luyện võ tám tầng Ly Hợp cảnh tầm thường mà thôi, có chút không coi chàng ra gì.

Nhiều lần khi hai người Tử Mạch và Lãnh San nhắc tới chuyện này thì trong lòng đều thầm hận.

Mấy ngày này làm càn với Dương Khai một phần nguyên nhân cũng là do tâm lý đó gây lên.

Nhưng lúc này Tử Mạch và Lãnh San lại phát hiện tên Dương Khai mà hai người vẫn luôn xem thường lại có sức chiến đấu kinh người đến vậy, Tất Tu Minh dù thế nào thì cũng là người luyện võ đã đạt đến Chân Nguyên cảnh tứ tầng, Lãnh San có đấu với y thì cũng không biết ai thắng ai thua, ngay đến cả Tử Mạch có muốn bắt y thì cũng phải mất một phen hao tâm tổn lực.

Lần này so sánh, Tử Mạch và Lãnh San trong lòng chấn động, mãi vẫn không nói được lời nào

Những người khác chẳng lẽ lại không như vậy!

Giết chết Tất Tu Minh, Dương Khai quay đầu nhìn tên sư đệ của y.

Tên này vừa rồi còn lải nhải không thôi, kêu sư huynh phải phế đi tu vi của Tử Mạch, khi Tất Tu Minh giao đấu với Dương Khai thì hắn lại nhằm họng súng vào Dương Khai, miệng không hết phun ra những lời lẽ bấn thiu thô lỗ.

Lúc này thì hắn lại ngậm tịt miệng như cha mẹ chết.

Ánh mắt hắn sợ hãi nhìn Dương Khai, sắc mặt thì trắng bệch, hắn nhìn thấy trong mắt Dương Khai là sát khí và sự căm ghét.

Dương Khai có thể trước mặt bao người giết chết Tất Tu Minh thì làm sao có thể tha cho hắn?

Hai con thú hồn nhe răng liếm mép hướng về hắn, rồi lập tức nhanh như điện chớp lao đến chỗ hắn.

- Không đừng!

Tên này giãy dụa bò lên, sắc mặt hốt hoảng vội chạy trốn.

Nhưng hiên giờ hắn chỉ là một kẻ phế nhân đan điền đã bị phá bỏ, cả người đều không có chút nguyên khí gì, làm sao có thể chạy thoát khỏi hai con thú hồn?

Cự hổ và trâu thần lao tới, và sau đó là một trận gặm cắn đâm bố.

Tiếng kêu thảm và xin tha vang lên.

Mười mấy người của Đại Hán da mặt ai nấy đều run lên, có người luyện võ mềm lòng há hốc mồm nhưng không biết phải nói gì.

Không lâu sau đó tiếng kêu thảm dừng lại, sư đệ Tất Tu Minh cũng lại uống hận

dưới sự tấn công của thú hồn, trên xác máu chảy đầm đìa không rõ.

Thản nhiên nhìn một vòng khắp mọi người, Dương Khai không nói gì mà chỉ đi đến một bên.

Tử Mạch và Lãnh San thấy vậy thì cũng không nói câu gì và bước đến cạnh chàng, ánh mắt phức tạp nhìn chàng, đến bây giờ hai người mới có một cảm giác kính sợ đối với Dương Khai.

Không nói đến việc hắn khống chế thần hồn họ mà chi cần dựa vào sức đấu ghê người đó cũng đủ để họ phải chính thị. Nếu là trận đấu sống chết thì Lãnh San nhất định không phải đối thủ của Dương Khai, Tử Mạch thì nói không chừng còn có thể liều một trận nhưng nàng cũng không biết liệu mình có thể thắng nồi hắn không.

Không nắm chắc nhiều phần! Nghĩ đến công lực mà Dương Khai đột nhiên bạo phát ra, Tử Mạch phán đoán trong lòng.

Nam nhân này đã tu luyện thế nào vậy? Tại sao Ly Hợp cảnh bát tầng lại có bản lãnh vượt qua một cảnh giới cao mà đấu với người ta? Những người đến đây có ai không bậc tình anh của các tông môn, ai mà không có bản lãnh vượt cấp chiến đấu? Nhưng trước mặt Dương Khai tất cả đều không đáng được nhắc đến.

Hắn mới thực sự là bậc tình anh trong quần tinh anh!

Gần như có thể đoán được, nếu như hắn không chết thì đợi đến lúc hắn thực sự lớn mạnh Đại Hán này nhất định có chỗ của hắn!

- Cảm ơn!

Lúc lâu sau Tử Mạch mới khẽ tiếng nói cảm ơn.

Dương Khai nhìn nàng, thản nhiên cười nói:

- Ngươi đừng hiểu nhầm, ta không phải vì ngươi mà lộ diện.

Sắc mặt Tử Mạch đờ đẫn lại:

- Vậy là vì cái gì lẽ nào chỉ vì trước đó hắn từng chế giễu khinh bi người? -Phải!

Dương Khai thẳng thắn thừa nhận.

Tử Mạch há hốc miệng, cười gượng nói:

- Có thù phải báo! Tính cách này của ngươi phải thay đồi! Nhưng ngươi thực sự lợi hại, lúc trước ta đã quá coi thường ngươi.

- Thế nào, bị sự sức mạnh của ta làm cho phải khuất phục? Muốn dựa dẫm vào ta?

Dương Khai khẽ cười nói.

Câu nói này không khỏi làm cho Tử Mạch phải nghĩ đến chuyện lần trước vẫn chưa xong, trong phút chốc sắc mặt trầm xuống, sau đó cắn răng nói:

- Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi phải trả giá!

- Ngươi cũng nói rồi đấy, ta là một người có thù phải trà, nói lời xâm phạm đến ta đúng là không phải lựa chọn thông minh.

Dương Khai dựng một ngón tay lên quơ quơ.

Tử Mạch tức giận và uất ức nhưng lại không dám phản bác lại, nói nữa thì có trời mới biết được hắn sẽ lại làm ra chuyện gì nữa? Không hay ra thì sẽ nghiêm trọng rồi, nếu thực sự bị hắn cướp đi thì Tử Mạch có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Một lát sau, cách đó không xa có tiếng bước chân, Dương Khai ngẩng đầu nhìn thì chi thấy đám người của Đại Hán do Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ đành tiến đến phía mình.

Dương Khai vươn người đứng dậy, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Dạ Thanh Tư đang nhìn hắn cười, những người khác có chút giao tình với hắn thì cũng nhìn hắn với vẻ không chút gánh nặng tâm lý, chi có số ít người sắc mặt có chút sợ hãi.

Dương Khai vừa rồi đã giết chết Tất Tu Minh, lại còn dứt khoát tàn nhẫn giết chết tên đệ tò không chút lực phản kháng nào của hắn, cách làm giệt cỏ giệt tận gốc này khiến bọn họ có phần thấy không thỏa đáng lắm, nhưng tay bọn họ cũng đã nhuốm nhiều máu, vì thế họ cũng hiểu được cách làm của hắn, lúc này thì đã không còn chút thù ý gì nữa, hiển nhiên là đã chấp nhận sự thực đó rồi.

Tất Tu Minh và sư đệ của y mấy ngày này nói hết lời đả kích sĩ khí, vì thế nhân duyên mới không được tốt. Cảnh vừa rồi diễn ra ngay dưới mắt, mọi người cũng không phải là người bất phân phải trái, vì thế đương nhiên là sẽ không đồ cái chết của Tất Tu Minh và sư đệ y lên đầu Dương Khai.

Trong trường hợp như vậy tự bảo vệ lấy mình còn không kịp, ai mà còn quan tâm đến sống chết của người khác? Hơn nữa còn là hai kẻ đáng ghét, chết đi cũng chi là vô ích!

Trần Học Thư bước đến gần, cùng với Thư Tiểu Ngư hai người lần lượt đưa một nắm Huyết Châu đến và nói:

- Đây là thu hoạch vừa nãy, còn có Huyết Châu mà vừa rồi Diêu Hà Diêu Khe giết bọn yêu thú của vị cô nương này đã để lại, tổng cộng là tám mươi hai viên, Dương huynh đếm lại xem.

Ba mươi con yêu thú của Tử Mạch, không kịp phản kháng đã bị giết chết, cộng thêm yêu thú mà Diêu Hà Diêu Khe khống chế, trận chiến này thu hoạch quả không nhỏ.

Dương Khai nhìn gã này một cái, cũng không từ chối, hắn đưa tay ra nhận lấy tất cả số Huyết Châu đó.

Mặc dù giết chết yêu thú ai cũng có công, nhưng nếu không có Dương Khai bày kế và diễn một vở kịch hay thì bọn họ làm sao được tự do, so sánh với số Huyết Châu này thì có thể bảo toàn tính mạng vẫn là thu hoạch lớn nhất, huống hồ sau khi giao chiến kết thúc Dương Khai còn lấy đan trị thương cho họ uống, như vậy đã coi như tận tình tận nghĩa rồi.

- Đây là Huyết Châu của bốn người đó, đều là Chân Nguyên cảnh đó.

Dạ Thanh Tư mỉm cười nói và đặt bốn viên Huyết Châu lớn hơn tinh thuần hơn lên tay Dương Khai.

Thấy Dương Khai thu hoạch nhiều như vậy không ít người khỏi ngường mộ, nhưng ngường mộ vẫn là ngường mộ, không ai dám ra tay cướp, càng không dám tỏ ra vẻ tham lam gì, Dương Khai quan sát lời lẽ thái độ của họ, nhìn thấy vậy thì thầm gật đầu, trong lòng cũng thấy yên tâm, chàng biết rằng chi có số ít là giống như huynh đệ Tất Tu Minh.

Vẻ mặt Trần Học Thư nghiêm lại, cung tay làm lễ:

- Đa tạ Dương huynh, đã cứu mạng chúng tôi, ơn này ghi nhớ trong lòng, ngày khác có cơ hội nhất định hậu báo!

Mười mấy người đều nghiêm mặt cung tay làm lễ.

sắc mặt Dương Khai cũng nghiêm trọng đáp lại lễ.

Không ai còn đến nhắc đến cái chết của Tất Tu Minh, cho dù những người này có sống sót đi ra thì e là cũng sẽ không nói với bất cứ ai. Tại vùng đất kì dị này, mấy người mất mạng là chuyện bình thường, chi cần không ai tiết lộ chuyện Dương Khai giết chết Tất Tu Minh thì các sư môn sau hắn đương nhiên sẽ không gây phiền toái cho hắn.

Biến cố này cứ như vậy tiết lộ ra ngoài, mọi người đều tự ngầm hiểu mà không ai nói ra.

Không khí dần dung hợp lại, vốn có chút ngăn cách và kiêng kị trong phút chốc đã tan thành mây khói, chi là khi mọi người nhìn Tử Mạch thì vẫn có chút không được tự nhiên.

Nếu như đều là người luyện võ của Đại Hán, một nụ cười xóa đi hết ân oán, cũng là một lời tốt đẹp. Nhưng Tử Mạch dù sao thì vẫn là người luyện võ của Thiên Lang, trước đó lại đã từng tấn công bọn họ, điều này đã khiến mối ân oán tăng thêm một bậc, cho dù có người muốn hòa giải thì vẫn có chút kiêng dè.

Phi ngã tộc loại, kỳ tâm bất dị mà!

Tử Mạch thông minh, nàng biết rõ điều này nên tự mình chạy đến một bên, đơn phương lẻ bóng đứng một mình.

Nói chuyện phiếm một lúc Dương Khai đột nhiên nhìn Trần Học Thư nói:

- Trần huynh, phải chăng vẫn còn việc gì nữa?

Trần Học Thư vẻ như định nói gì đó nhưng lại thôi, điều này đã bị Dương Khai thấy được.

Trần Học Thư nghe vậy thì sừng sốt, rồi chợt gượng cười nói:

Diêu Hà Diêu Khê đã chết rồi, nhưng côn tràng khống chế thần hồn mà bọn chúng gieo xuống những người luyện võ của Đại Hán thì vẫn còn, đây mới là vấn đề mọi người lo lắng nhất, Lệ Tâm Viễn của vấn Tâm cung đã bị chúng chui vào và phá vờ đan điền rồi, sư đệ Tả Phương phải luôn dìu hắn, ai mà biết được mình liệu có trở thành kẻ tiếp theo?

Nghe vậy Dương Khai quay đầu nhìn về phía Tử Mạch, Tử Mạch mặt không chút biểu cảm nói:

- Chưa chết, vẫn sống trong người các người.

Mọi người ai nấy đều biến sắc, trơ mắt nhìn Tử Mạch.